Khoảng lặng của trái tim

Chương 25


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 25

CHAP 25
-Katie còn nhớ anh không?
Cậu ấy cười nhẹ nhàng, đôi mắt trìu mến nhìn Linh.Cô nhóc cũng mỉm cười đáp lại.Nhưng có vẻ cậu ấy chẳng muốn kết thúc cuộc trò chuyện tại đây,và cả cô bé cũng thế :
-A….anh là…người lúc sáng…
-…hì…ấn tượng khó phai đúng không!
Cậu ấy cười như thể trẻ con,rồi tiến lại chỗ cô đang ngồi.
-Làm sao mà quên được chứ!Anh là người đầu tiên em gặp trong cái trường này.Nhưng mà em chưa biết tên anh…
Linh mở to hai mắt,nhìn gương mặt dễ thương chưa từng thấy.Quả thật là một khoảnh khắc hiếm có đối với Zero của ngày trước.
-À….anh tên Ken…mà…Katie…em là người Việt?
-….anh…sao biết?
Linh ngạc nhiên nhìn cậu ấy.Mắt mở to tròn xoe,bộ dạng đến là buồn cười làm cậu phì cười :
-Anh cũng thế mà…thế em tên là gì?
-…Thiên,Tiểu Thiên.Tên giống con trai nhỉ!Tên của anh thì sao?
Cô cười nhẹ làm đôi mắt cậu sững lại trong một giây.Linh rất xinh.Và khi cười nhẹ nhàng thế này lại còn xinh hơn.Nếu ngày xưa,Zero chịu khó cười một chút thì con trai chết còn nhiều hơn gấp mấy lần ý!
-…Thanh Long…à…ừm……em có muốn đi tham quan một chút không? Đằng nào thì cũng còn sớm,1 giờ rưỡi nữa mới vào lớp cơ.

-Thế cũng được…em đang thích đi đây!
Linh cười híp mí.Nụ cười trong lành tựa như thiên sứ ánh sáng… -Trường mình rộng thật đấy!…có cả khu ký túc xá này…^^
Linh vừa đi vừa líu lo.Ai mà biết được Zero lại là một cô bé hồn nhiên thế này!Cô cứ cười khiến Ken cảm thấy hạnh phúc trong lòng.Cậu thầm ước ao giây phút này sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Nhiều năm sau đó,khi nhớ lại khoảnh khắc lúc bấy giờ,lòng cậu cũng không khỏi xốn xang.Niềm vui bé nhó ấy đã giúp cậu có thêm lòng tin vào cuộc đời.
-Anh ở kí túc xá mà…nhà anh xa lắm,ngại về…..với cả ở đây cho nó tự do…
Cậu bước nhanh đến bên cạnh cô…vừa mỉm cười nhìn cô vừa nói.
-Anh cũng sắp ra trường rồi còn gì…nửa năm nữa thôi…anh có định làm gì để kỉ niệm tuổi 18 này của anh không?
Linh nghiêng đầu nhìn cậu.Khuôn mặt ngược sáng khiến cô trông thật huyền ảo.
-Sao em lại hỏi vậy?…
Cậu nhìn cô tỏ vẻ thắc mắc..
-….không,em…chỉ là chợt nghĩ ra thôi…
Linh bối rối gãi đầu…cậu phì cười :
-Thôi nào,có cần nghiêm trọng vậy không?Anh chắc chắn sẽ làm một việc thật đặc biệt…chẳng hạn như…tìm một cô gái cho riêng mình…
-Khoan…
Linh vội vã ngắt lời Ken.Cô bé rất ngạc nhiên,không phải vì cái cách kỉ niệm của cậu..
-Sao thế?
Cậu hỏi.
-Anh…chưa từng có bạn gái?
Kèm theo đó là thái độ “mắt chữ A,mồm chữ O” của Linh.Ken lại cười,một lần nữa :
-Ừ,anh đã có bạn gái đâu…thế nên việc này nó mới đặc biệt…
-Em có biết đâu…ai mà ngờ một người như anh..
Linh bỏ lửng câu nói làm cho cậu phải hỏi dồn :
-Người như anh làm sao?… đừng có mà kháy đểu nhé!
-Ai kháy đểu chứ….em nghĩ gì nói đấy thôi mờ!!!
Linh nhí nhảy chạy trước,cậu thong thả bước theo.Trái tim cậu bỗng dấy lên một cảm giác kì lạ.Nhẹ nhàng,hồn nhiên và rất hạnh phúc.Nhất định là do cô tiên nhỏ này đem đến rồi… CHAP 25 part2

-Katie Evans…
-Dạ….cô gọi em?
Linh giật bắn mình khi đang đi trên hành lang,và bị cô giáo gọi lại…Hình như cô có điều gì đấy muốn nói,về Linh thì phải.
-…tiết sau của em là giờ ngoại khoá phải không?
Cô vừa hỏi vừa lật lật xấp giấy tờ trên tay,tìm kiếm một cái gì đó.
-Vâng…nhưng có chuyện gì không ạ?
Mặt Linh đầy vẻ tò mò hồi hộp.Giọng cô bé nôn nóng lắm rồi.
-Theo cô nhé…cô có một món quà nhỏ dành cho em…rất đặc biệt đấy!
——————————————
-Em có chín mươi phút…cố gắng nhé…
Cô giáo cho Linh làm một bài text môn Hoá.Và cô nói dối Linh rằng đây là đề thi học kì năm ngoái,chứ thực chất thì nó là đề thi cao học,rất khó và hóc.Cô giáo đã phải suy nghĩ tìm tòi nhiều ngày mới giải hết được bài trong đó.
Linh, đương nhiên là rất thích thú dù chẳng rõ tại sao mình hứng thú đến vậy.Cô bé say sưa làm bài, ánh mắt lấp lánh niềm vui.Thỉnh thoảng cô lại nhíu mày bặm môi suy nghĩ. Ẩn trong tiềm thức là một tình yêu Hoá vĩ đại,niềm đam mê chưa bao giờ lụi. “Ring…”
-Hết giờ…em xong chưa?
Cô giáo mỉm cười với Linh,cô bé cũng cười tít mắt đáp lại :
-…xong rồi cô ạ…hơi khó nhưng cuối cùng em cũng làm hết!Hì…
-………..ưm…để cô xem.
Cô cầm tập bài làm của Linh,ngồi xuống bàn làm việc và bắt đầu soát…Linh thì nhởn nhơ đi ngó loanh quanh phòng ốc,có vẻ như chẳng quan tâm chút nào đến kết quả của bài text này.

Chưa đầy năm phút sau,cô giáo đã sửng sốt ngước đầu lên,lắp bắp hỏi Linh :
-…bố mẹ em…là tiến sĩ hay giáo sư?
-Em……thật tình,em cũng không rõ…họ sống ở nước ngoài cô à….
Linh ngập ngừng cố tình kéo dài câu nói, để có thể nghĩ ra một lí do gì đấy thuyết phục hơn.Nhưng chẳng được.
-Um,vậy thì thôi..
Cô giáo dường như thấu hiểu tâm hồn Linh nên cũng không hỏi nhiều nữa.Cô biết rằng Linh có chuyện khó nói và cũng biết gia đình hiện tại của Linh chẳng phải là bố mẹ ruột.
-À…..mà Katie này.Em có niềm yêu thích đặc biệt gì đó với Hoá Học không? Ý cô là trước khi em chuyển tới đây…
Cô giáo hướng ánh mắt đầy kì vọng về phía Linh.
-Đối với Hoá,em có một niềm hứng thú kì lạ.Em rất thích nhìn những dãy phương trình dài lê thê rồi ngồi lẩm nhẩm tính toán.Em rất thích khi chạm tay vào những ống nghiệm pha chế, để rồi đổ linh tinh và cuối cùng nó thành một thứ hỗn tạp.Em rất thích nghe những công thức lằng nhằng chẳng ai hiểu và rất dễ gây buồn ngủ,nhưng lại là một thú vui của em.Em rất thích ngồi một mình tưởng tượng ra những hiện tượng hoá học kì lạ khó xảy ra,rồi tìm cách giải cho bài tập khó….nói chung em thích nhiều lắm,thích và đam mê.Em cũng chẳng rõ tại sao em lại yêu Hoá đến vậy.^^
Linh nói một hơi dài,kể lể hết những thú vui của mình dù chẳng biết chúng được hình thành từ bao giờ.Ha,dẫu có thế nào đi chăng nữa thì bản chất của Linh cũng chẳng thể thay đổi được.
-Đăng kí vào CLB Hoá đi.Một tài năng như em nếu không được ươm đắp cẩn thận thì uổng phí lắm!Vả lại…Katie cũng rất thích môn học này còn gì ^^
Cô nháy mắt tinh nghịch với Linh.Thật ra cô giáo mới chỉ hai mươi bảy tuổi,tuy mãn teen đã lâu nhưng còn rất nhí nhảnh.
-Vâng,chắc chắn rồi.Em sống vì Hoá học mờ.Cảm ơn cô nhiều lắm!
Linh cúi gập người nói cảm ơn cô rồi chạy biến ra khỏi phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.