Khoảng lặng của trái tim

Chương 24


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 24

CHAP 24
Cậu nhóc cõng Linh lên tận phòng y tế của trường.Và cho đến tận khi hai đứa đứng trước cái giường trắng tinh trong phòng rồi,vẫn chẳng có ai nói gì.Cả căn phòng im lìm trong bóng tối,chỉ le lói chút ảnh sáng từ khe cửa sổ.Vì cậu đang cõng cô,chẳng có tay để mà bật điện.Cô y tá thì chưa đến.
-Katie…ngủ đấy à?
Cậu nhóc hích nhẹ vai trái,Linh đang gục đầu trên vai phải của cậu.Cô nhóc chưa thể quen được với giờ giấc nơi đây,vậy nên mệt mỏi cũng là chuyện thường.Nhưng lại quá tự nhiên,cô bé coi cậu cứ như một cô bạn gái thân thiết vậy ý,chẳng nể nang gì.
-Katie ơi!
Thấy cô chẳng có động tĩnh gì,cậu lắc người mạnh hơn một chút.Ai dè,mất đà ngã thẳng cẳng xuống giường.Người cậu đè lên người Linh.Cậu giật bắn mình,vội vàng bật người lên,nhưng vẫn rất cẩn thận để không phá hỏng giấc ngủ của cô.Dù sao thì bây giờ còn sớm lắm,tận nửa tiếng nữa mới vào lớp cơ mà…
Cậu nhẹ nhàng xốc hai vai cô lên, đặt cô nằm lại rồi đắp chăn ngay ngắn.Rồi nhìn cô.Khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần.Chợt cô khẽ nhíu mày.Lúc này cậu mới sực nhớ ra vết thương của cô.Vội vàng lục lọi tìm kiếm bông băng và thuốc sát trùng.
Băng bó rất cẩn thận,chuyên nghiệp và cô chắc chắn là chẳng cảm thấy đau đâu.Cậu nhóc lặng người ngồi ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú tựa thiên thần của cô.Người Châu Á.Cô là người châu Á.Cậu bảo đảm một điều như vậy.Cô đẹp,một nét đẹp Á Đông sắc sảo.Mắt to màu hổ phách,lông mi dài cong vút,môi hồng nhẹ,làn da trắng không tì vết,cái mũi của cô thẳng tắp,tuy không cao vót lên như mũi người bản xứ nhưng thế là quá hoàn hảo rồi. -Vĩnh biệt…
Linh mấp máy môi.Mồ hôi đầm đìa chảy.Hai bàn tay cô bấu chặt vào tấm ga trải giường.Khuôn mặt trắng bệch sợ hãi.
-…Wind…đừng…
“Kịch…”

Tiếng mở cửa khe khẽ.Một cái bóng lạnh lùng sải từng bước trên hành lang, đôi mắt người ấy tối sầm,mặt hiện rõ nét thương tổn đau đớn.
“…em sẽ chỉ yêu tôi mà thôi,Katie à…”
-…Wind là ai nhỉ?
Linh vội vã ngồi bật dậy sau cơn mê sảng.Cô bé lẩm bẩm một mình, đầu óc rối bung beng,hoang mang một nỗi sợ vô hình,không biết lí do tại sao mình lại sợ hãi đến vậy.
——————————————-
7 giờ 50 phút…lớp 10A1 trường TH Grand School
-Xin lỗi bạn, ình hỏi…đây có phải lớp 10a1 không?
Linh khều nhẹ vai một cô bạn điệu đàng với hàng tá những phụ kiện trên người.Cô bạn ấy quay lại vênh váo gắt gỏng :
-…nhìn cái bảng to lù lù thế kia mà còn phải hỏi…cô bị mù à!!!
-…xin lỗi,mình không biết!
Linh cụp mắt xuống,hai tay bấu chặt vào nhau trắng bợt.Khuôn mặt yếu đuối kì lạ.Con bé chảnh choẹ lại tiếp tục :
-Không biết thì đừng có xum xoe lại gần tao nhá!Tao rất ghét cái kiểu nịnh bợ đấy. Đừng để tao phải tốn calo vì mày lần nữa…
Nó nói một hơi dài,sau đó ngúng ngoẩy bỏ vào lớp, để lại Linh tội nghiệp đứng chơ vơ,mặt thê thảm như thể vừa đi từ địa ngục ra.Cái dáng vẻ mỏng manh ấy lại càng yếu ớt hơn. CHAP 24 part2
-Em hãy giới thiệu một chút về bản thân đi…
Cô giáo mỉm cười với Linh,dịu dàng và đầy tin tưởng,hệt như nụ cười của ai đó,rất quen thuộc nhưng Linh chẳng thể nhớ ra nổi.Cô bé khẽ cười đáp lại rồi hắng giọng :
-…ừm…Xin chào tất cả các bạn,tớ tên là Katie Evans,các bạn cứ gọi tớ là Katie…
Linh ngại ngùng cúi mặt,cái vẻ e thẹn ấy từ bao giờ mà có.Thật sự,không thể tìm thấy hình bóng Vũ Hoàng Linh đâu nữa rồi.
-…ừm,thôi được rồi.Katie,em sẽ ngồi bàn 3 dãy ngoài,cái bàn trống cạnh cửa sổ kia kìa…
Cô giáo vừa nói vừa chỉ chỗ ngồi cho Linh.Cô bé khẽ cúi đầu cảm ơn rồi tiến về phía bàn thứ ba.Nhưng có một cái chân thò ra giữa lối làm Linh vấp suýt ngã.May mà giữ được thăng bằng và,một điều tất yếu, đó là phản xạ rất nhanh của người có võ.
Người ngáng chân Linh là con bé đỏng đảnh đã mắng Linh lúc nãy.Con bé không làm gì được Linh,xấu hổ cúi gầm mặt xuống,cả lớp ầm ĩ những tiếng cười mỉa mai.

——————————————–
Giờ ra chơi..
-Bạn là người châu Á phải không?
Một cậu bạn có khuôn mặt đậm chất lãng tử phong lưu tiến lại bắt chuyện với Linh.Cô bé đang ngồi một mình nhìn ra cửa sổ, đôi mắt mơ màng chợt giật mình.
-…a…ưm………đúng vậy,tớ đến từ VN…còn bạn thì sao?
-…ha…hay thật đấy,tôi cũng mang quốc tịch VN…nói cho bạn biết nhé,học sinh trường này hầu hết là người ngoại quốc thôi….gốc ở đây ít lắm…
Cậu bạn vừa nhìn Linh vừa nhếch môi cười.Nhưng nụ cười mê hồn đấy chẳng thể làm Linh có chút nào xao xuyến.Cô nhóc cũng lại nhếch môi và nói :
-Vậy thì nói chuyện bằng tiếng Việt chứ?Mình người VN mà!
Kèm theo đó là ánh mắt đầy vẻ đùa cợt kiêu ngạo. Đã lâu lắm rồi Linh không cười kiểu đó…tự dưng cô bé thấy một cảm giác quen thuộc chạy dọc xương sống lên tận não bộ.Hình ảnh một người con trai với đôi mắt lạnh lẽo tựa băng đá, đã khiến cô phải vầy mình trong biển lửa.
-Ok,vậy Tiểu Thiên có muốn xài một chút đồ uống với tôi không?Tại căng tin của trường.*
(*Câu này được nói bằng tiếng VN)
-Yeah…đi thôi…tớ cũng đang khát lắm.^^
Linh cười mỉm rồi đứng dậy bước đi,bỏ quên cái chân bị ngã lúc sáng vào một góc.Nhưng cô chợt khựng lại :

-Khoan đã…bạn tên là gì?
-Thượng Đình,hay còn gọi là Dylan… “Reng………………”
Tiếng chuông cho giờ nghỉ trưa vang vọng khắp các dãy phòng học.Linh đang say sưa nghe giảng cũng phải giật mình.
Sau khi thu dọn xong sách vở đồ dùng,cô bé đeo cặp lên vai và khập khễnh bước ra khỏi lớp.
Căng tin vào giờ ăn cơm thì khỏi phải nói.Như thể đang ở cửa hàng đại hạ giá vậy.Nguyên một căn phòng gần 200 mét vuông,toàn người là người. Đấy là chưa kể những người ghét cái sự ồn ào nơi đây mà lỉnh ra chỗ khác ăn.Và hình như Linh cũng là một trong số nhưng con người trầm tĩnh ấy.
Cô nhóc ôm hộp cơm của mình, đi tìm một góc yên tĩnh để ngồi ăn.Phải tuyệt đối yên tĩnh,vắng lặng và không được có,dù chỉ một bóng người.
Nhưng ở cái trường mà tiếng tăm nổi như cồn thế này thì tìm đâu ra một góc yên tĩnh đến vậy chứ!Quả là hiếm.Nhưng chẳng sao đâu,vì vận may của Linh thì không phải bàn luận.Cô đã tìm được một chỗ ghé mông cho riêng mình.Ha,Linh có thể có cuộc đời nhiều bất hạnh bi thương nhưng cô lại rất may mắn trong đời sống hàng ngày.Cô luôn tìm được chỗ đứng tốt nhất,là người giỏi nhất,và thậm chí cô bé có tương lai làm thầy phán.
-Haizzz…
Linh khẽ thở dài sau khi đã ngồi xuống chiếc ghế đá được bao bọc bởi um tùm nhưng loài cây. Đằng sau còn có một bồn rửa tay thiết kế kiểu cổ điển nữa.Một chỗ nghỉ chân rất trong lành và yên tĩnh,may mắn làm sao,Linh lại là người chiếm giữ.
-…Katie à…em ăn như thể con mèo vậy!
Một giọng nói vang lên từ sau lùm cây làm cái thìa đang gẩy thức ăn của Linh phải khựng lại.Cô đánh mắt về phía sau,bắt gặp ánh mắt một người…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.