Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 17
CHAP 17 (part1)
Hai đứa lóc cóc ra đến bãi gửi xe rồi tôi mới chợt nhận ra bụng mình đang kêu dữ dội.Ack,tại buổi trưa ăn có một mẩu Chocolate.Đói!
“Ọc…ọc…”
-Huh?Cái gì vậy?-Q hỏi tôi.Còn tôi chỉ biết lắc đầu ngoầy ngoậy,chối bay chối biến:
-Không…à…không biết.Chắc tiếng lá rơi í mà.^^-Tôi cười giả lả.Biết chắc là không thể nói dối được nữa nhưng vẫn phải nói.
-A…xin lỗi.Tôi quên mất.Lôi em vào đây mà lại chẳng ăn gì.^^-Q bắt đầu nhận ra “vấn đề”,cười trừ.-Hay quay vào…
-Đi nào.Bây giờ là 6 giờ kém.Chúng ta còn hơn 4 tiếng nữa để đi chơi.Tôi cầm lái nhé….-Tôi ngắt lời anh,vội vã nói.
-Đi đâu?-Anh ngơ ngác hỏi trong khi tôi giật cái chìa khoá từ tay anh.
-Đi ăn.Tôi chết đói rồi.^^-Tôi nhảy lên xe,với tay ra sau vỗ bép bép vào yên xe ra hiệu cho anh trèo lên.
-Ack…em ngộ thật!-Anh cũng nhảy lên xe.
Tôi đi với tốc độ lè tè như con rùa dưới nước^^.Đến nỗi mà Q kêu ca ầm ĩ cả lên,dụ dỗ,năn nỉ đủ mọi trò để tôi xuống ngồi đằng sau,cho anh cầm lái.Nhưng tôi nhất quyết không chịu.Tôi còn doạ anh là “anh mà nói nữa tôi sẽ giảm tốc độ”.Đến khổ với cái con người này!!!
Tôi dừng xe ở trước cửa một nhà hàng tên Okonomiyaki .Ngoái đầu lại nói với Q :
-Đến rồi đây…đảm bảo anh sẽ thích mê…chả kém lúc tôi mê Evil của anh đâu.^^-Tôi chọc ngoáy.
-Oko…okono..mi…ya…ki…Tên ngộ nhỉ?-Tôi suýt phì cười khi nhìn Q đánh vần từ Okonomiyaki.Haha,nhìn dễ yêu chết đi được!
-Anh buồn cười thật!^^-Tôi mỉm cười.Rồi lôi tay Q vào trong.
Okonomiyaki là một nhà hàng Buffet với list gần 300 món.Choáng!Mà toàn những món “made in Japan” hẳn hoi.Ông chủ quán là…bạn thân của thầy dạy Karate của tôi,tên là Watasu^^.Tôi quí ông ấy chỉ kém thầy một chút thôi.Ông ấy sinh ra ở Nhật,có mẹ là người Việt.Chả hiểu tại sao ông ấy lại định cư ở Việt Nam.Ngày xưa ông ấy với thầy là bạn thân lắm.Hai người có chung một niềm đam mê kiếm sĩ Nhật…rồi ông ý bị tai nạn và không cầm kiếm được nữa…thế là từ đó ông mở nhà hàng.^^ ………A love for life………………
Bản nhạc không lời mà tôi ấn tượng nhất…đây gọi là một bản nhạc kinh điển của dòng nhạc không lời….và ông Watasu cũng yêu bản này lắm cơ…^^
-Đây là…-Q ngập ngừng.
-Nhà hàng Buffet…ăn thoải mái đi…để có sức mà đánh nhau.^^-Tôi nhăn nhở.
-Uh…mà…món nhật à?
-Yep…tôi vô cùng yêu cái nhà hàng này,và cả…
“È..hèm”-Tôi đang nói thì bỗng có tiếng động vang lên ngắt lời tôi.Theo cảm tính thì đó chính là….
-Oa,ông!Lâu lắm rồi không gặp ông,nhớ ông phát khiếp!!!-Tôi quay lại và hét tướng lên.Làm cho đống thực khách tập trung hết sự chú ý vào tôi.(_ _”)
-My hime(trong tiếng Nhật nghĩa là công chúa),ông miss you so much!!!-Ack ack.Tôi phì cười,vì cái cách ông trộn 3 thứ tiếng lại với nhau.Haha.Chết cười!
-Aya,ông làm ơn chỉnh lại ngôn ngữ của ông đi!!!Kinh khủng quá!!!-Tôi cười khành khạch.
-Ok..ok.Con gái à,con quên mất cái gì rồi?-Ông vừa nhìn đểu tôi vừa ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi theo ông.Tôi cũng đưa tay ra sau vẫy vẫy ra hiệu cho Q.^^.Chúng tôi đi bằng thang máy lên tầng 3.
-A..giới thiệu với ông…-tôi chỉ sang Q đang đứng tò tò ở bên cạnh-đây là bạn con.Anh ấy tên Quân ạ,nhưng con còn gọi là Quái vật.Hehe.
-Bạn thôi à?Không phải bạn trai sao?Yuki à..con đã hứa với ông thế nào?-Asshii,ông lại lôi cái lời hứa cách đây một năm rưỡi ra.Nội dung khái quát như sau : “Con hứa đến khi con 16 tuổi sẽ đưa bạn trai về cho ông xem mặt.”.Đến nản.Ngày trước,lúc tôi còn sống cùng bố mẹ,mẹ đã “cấm tuyệt đối” tôi không được yêu đến khi ngoài 20 tuổi(ghét mẹ).Còn ông thì…Mà không sao,tôi quí ông hơn mẹ (bất hiếu) nên tôi sẽ nghe lời ông.^^.Với cả bây giờ chuyện tôi yêu hay không thì mẹ cũng chẳng quan tâm nữa rồi.
-Ông à,con mới có 15 tuổi 9 tháng thôi mà….-Tôi ôm tay ông nằn nì.
-Cháu vào đây ngồi nhé.-Ông nói với Q và chỉ tay vào cái phòng có chữ VIP bên cạnh chúng tôi.Lờ tít lời nói của tôi đi.Thế cũng tốt,vậy là ông không hỏi nữa.
-Dạ,cám ơn ông ạ.-Q cúi đầu lễ phép.Éck,nhìn kinh dị quá.
-Vậy à.-Ông nói.
….
Sau đó 2 giây thì ông biến đi đâu mất
Phòng VIP của ông có tường làm bằng kính trong suốt.Ngồi từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh nhà hàng (vì nó chỉ có 4 tầng,rộng năm trăm năm hai mét vuông).
-Ông nội hay… ông ngoại vậy?-Q hỏi tôi,sau khi chúng tôi đã yên vị trong cái phòng VIP.
-Không…ông…kết nghĩa.-Tôi trả lời tỉnh bơ.
-Phụt….ặc hặc…khục khục…-Q phun cái phèo ngụm nước đang uống dở vào…mặt tôi.Rồi ngồi sặc sụa một lúc (chính xác là ba mươi sáu giây).
-Có cần phải thế không?-Tôi cười nhăn nhở sau khi thấy Q đã có vẻ “ổn ổn”.
-Ông…kết nghĩa là sao?-Q ngơ ngác.
-Thì…ông là bạn của thầy dạy Karate của tôi.-Tôi nói.
-Vậy à…
3 giây sau thì ông xuất hiện với một cái…bánh mì.Ack ack….
-Ông làm gì vậy????-Tôi kêu.
-Ăn.Hai con có muốn ăn không?-Ông tỉnh rụi trả lời.
-…hm….con nghĩ là con sẽ xuống dưới và ăn Buffet.Cả Quân nữa.-Tôi nhìn ông bằng đôi mắt cún con.
-Con xuống.Quân ở lại.-Ông nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói.
-Ok.Con xuống.Nhưng mà ông kì thật,anh ấy đang đói mà…-Tôi nhăn nhó,đánh mắt sang chỗ Q,anh đang ngồi mân mê…cái thìa-Anh ấy vừa đi bộ 3 cây số với con xong đấy!!!
-Aaa,không phải vậy…-Q vội lên tiếng thanh minh.Tôi nhìn sang ông,thấy ông đang hấp háy mắt,a…đã hiểu vấn đề của ông.
-Asshii,kệ anh đấy!-Tôi chuồn luôn xuống dưới.Mặc kệ họ nói chuyện,chắc ông có điều “cần chỉ dạy”.
Sau gần một tiếng sục qua sục lại ở tầng Buffet,cái bụng của tôi đã hết biểu tình.Bây giờ là lúc cần phải lên tầng 3 thanh toán nốt hai người kia (cứ như mình là kẻ ăn thịt người). CHAP 17 (part2)
“Tạch”-Tôi vặn chốt cửa của cái phòng VIP.Ló đầu vào cười nhăn với ông.
-Yuki à…con dễ thương hơn nhiều rồi nhỉ?-Ông cười rất “dịu dàng” bên cạnh cái bàn đầy ự thức ăn.Còn Q thì đang ngồi…xoa bụng. .
-Ông à…anh ta đã nói gì với ông vậy?-Tôi hỏi giọng thờ ơ.Sao dạo này người ta thích nói tôi “dễ thương” thế nhở!!!
-Không có gì…
-Đúng rồi,không có gì hết!!!-Ặc,Q…nói leo.
-Ông à…con phải về rồi.Mai có bài kiểm tra…-Tôi thỏ thẻ,mắt cún con nhìn ông.Mỗi lần đến chơi với ông,ông đều lôi kéo bằng được,bắt tôi ở lại mấy ngày.=>Đúc kết kinh nghiệm gần 3 năm làm cháu…kết nghĩa của ông.Hehe.
-Kiểm tra gì chứ…gần nửa năm mới gặp…-Ông nhìn tôi bằng ánh mắt hờn dỗi của trẻ con.Hic,ông tôi đấy.À…thực ra là ông kết nghĩa . nhưng tôi coi như người thân,vì tôi làm gì có ông.
-Ehhhh,ông xấu tính vậy,tháng trước con vừa sang xong mà!!!Không biết đâu,con dzề đây.Cả Q nữa…Let’s go…Hurry up!!!-Tôi giục vội.Q tiến lại phía cửa.
-Yuki!Thôi nào….con là thần đồng mà…cần gì mấy bài kiểm tra này cơ chứ!!!-Ông bắt đầu chiến thuật rồi đấy.
-Ông à…tuần sau con sẽ sang mà…đến sinh nhật ông con sẽ tổ chức Party cho ông.Sắp rồi mà…ngày 28/9,hôm nay mùng 8 rồi.Please…-Tôi cũng chả kém,dùng đủ mọi “thủ đoạn” để đạt được mục đích.Hehe.
-Nooo.Con phải ở lại đây,nếu không ta sẽ từ con.-Ông kiên quyết lắc đầu.
-Sinh nhật ông con sẽ đưa bạn trai về…hứa luôn.-Tôi quay ngoắt 360 độ.
-Thật nhá?Thề đi…-Ack,ông thật là…!
-Thề ạ…
-Ya…con nhớ đấy!-Biết ngay là thế nào ông cũng sẽ bị xiêu lòng vì cái chiêu đặc biệt này.^^
-Yep.Con không quên được.Nhưng là sinh nhật của ông năm sau cơ.Bye ông nha…I love you.-Tôi vẫy tay với ông rồi kéo Q ra khỏi phòng nhanh hết mức có thể.Lời hứa với ông xin khất 1 năm nữa vậy.^^
-Ya…Yuki…-Ông gào ầm lên,đuổi theo tôi.Còn tôi chạy rầm rầm xuống cầu thang,tay vẫn nắm tay Q, . .Tôi thấy mình thật may mắn khi có một người ông như vậy!!!^^Nhí nhảnh và trẻ con.
“Hộc hộc….”-Tôi nghe tiếng Q thở hổn hển sau khi chúng tôi đã dừng lại ở bãi đỗ xe,nấp sau một con xe hơi Lexus màu xám bạc. -Ông em ngộ thật.-Q cười.Nép người sát vào thân xe.Chỗ Q đứng chỉ cách tôi tầm 20 cm.
-Hii,tôi quí ông ấy chỉ sau thầy Karate…-Miệng tôi nói mà mắt vẫn đảo quanh quất để canh chừng ông.
-Vậy còn bố mẹ?
Tim tôi thót lên một nhịp khi nghe hai tiếng “bố mẹ”.Đã lâu lắm rồi tôi coi như mình không có bố mẹ,không có gia đình.Nực cười làm sao,tôi hận hai chữ gia đình vô cùng,nhưng chính tôi,lại luôn khao khát một gia đình hạnh phúc như thuở ấu thơ.Đau thật!
Dường như Q đã phát hiện ra ánh mắt đầy cay đắng của tôi.Giọng anh dịu dàng và có phần day dứt :
-À…chắc là em quí ông ấy hơn bố mẹ nhỉ?Tôi cũng có một người khiến tôi yêu thương hơn cả gia đình…mà…thực ra ai cũng thế cả thôi…
-…-Tôi im lặng.Anh lại động đến chữ “gia đình”.Mỗi khi có ai đó hỏi thăm tôi về chuyện này,tôi đều cứng ngắc trong họng.Tôi nghĩ chẳng có gì để nói về gia đình tôi cả!Chả bù cho ngày xưa,tôi đã rất hạnh phúc và tự hào vì nó.
-Sao vậy?Tôi…xin lỗi…tôi…-Anh ấp úng.Nhìn mặt thảm thương đến tội.
-Asshii…tôi không sao đâu,bình thường mà.Nếu anh muốn,tôi còn có thể kể cho anh về gia đình tôi…-Tôi nói.Cốt là để cho anh yên tâm bỏ qua vấn đề này nhưng anh tò mò hơn tôi tưởng.
-Vậy em kể đi…-Anh nói,rất nhanh.Làm cho cả người tôi cứng đơ.Tôi có thể làm gì được nữa cơ chứ.Tôi đâu muốn nói về cái chủ đề này.Gia đình…hai tiếng,đối với tôi nhạt thếch,không cảm xúc,có chăng chỉ là nỗi hận đang dấy lên trong trái tim.
-…..O..kay….nhưng phải tìm,anh biết đấy,một chỗ nào đó yên tĩnh.-Tôi cười nhẹ,cố giấu đi cảm xúc trong lòng.Ok,kể thì kể.Tìm một người để tâm sự không phải tốt hơn là cứ để mãi trong lòng hay sao?
-Bây giờ là 7 giờ…em có hai tiếng rưỡi.Để tôi lấy xe đã…
-Ừm…
Sau đó,anh đưa tôi đến một cái công viên um tùm cây xanh.Trong đó có một cái nhà kính rất rộng và nhiều loài hoa,có thêm cả một cái ghế băng nhỏ bằng gỗ,dành cho 2 người.