Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 18
CHAP 18 (part 1) : DÒNG HỒI ỨC BI THƯƠNG.
Tôi thả mình xuống ghế,bắt đầu dòng hồi tưởng.Còn anh đang ngắm nghía mấy bông hoa cẩm chướng.
-Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường,không có gì nổi bật.Có bố là một chuyên viên tài chính,mẹ là một giảng viên Anh Ngữ ở một công ty nước ngoài.Kinh tế cũng khá giả.Bố mẹ không để tôi thiếu thứ gì.Trong những năm tháng đầu đời,niềm hạnh phúc của tôi tưởng như đã quá trọn vẹn.-Tôi vừa nói vừa say sưa ngắm nhìn cây hoa Iris bé nhỏ giữa hàng trăm loài hoa,nhưng vẫn nổi bật một màu xanh hi vọng.
-…-Anh im lặng,để mặc tôi miên man với dòng kí ức,như một cuộn phim thực tế.
-Rồi mẹ tôi sinh em bé…là em trai.Hai năm sau mẹ lại sinh thêm một cô em gái dễ thương nữa.Bố tôi lập được một công ti bất động sản,kinh tế ngày càng khá giả,niềm vui cứ thế tăng lên.Tôi rất,rất hạnh phúc.Vô cùng…Tôi ngập tràn trong tình yêu thương.Tôi,là niềm tự hào của bố mẹ…học giỏi,thông minh,xinh xắn dễ thương…Để làm gì cơ chứ!?-Tôi cười nhạt.
-…
-GIẢ TẠO!!!Tất cả…chỉ là giả tạo…-Tôi hét lên,bao nhiêu căm tức dồn nén chỉ chờ dịp này để giải toả-…một lần,có một người khách đến nhà tôi trong lúc bố mẹ đi công tác.Bà ấy đã làm đổ vỡ bức tường bao bọc một bí mật vô cùng to lớn…anh không thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó đâu…
-Em hụt hẫng ghê gớm,cảm giác như thể vừa bước nhầm vào một bể nước đá,mọi người đều quay lưng lại với em và em thấy chơ vơ muốn khóc,đúng không?-Anh đột ngột lên tiếng.Ánh mắt có cái gì đó đau thương lắm.
-Sao…anh biết?-Tôi ngỡ ngàng hỏi anh.
-Tôi đoán vậy thôi…
-Ừm…bà ấy nói tôi là con nuôi….biết không?Là con nuôi đấy!!!Bố mẹ tôi cũng công nhận tôi là con nuôi của họ.Tại sao chứ????-Hai tay tôi bấu chặt vào thành ghế,kiềm chế cơn tức giận.-…Và từ đó bố mẹ đối xử với tôi rất kì lạ.Họ chăm sóc đời sống vật chất của tôi,dù tôi không đòi hỏi.Họ quan tâm đến tôi hơn…hay đưa tôi đi chơi…đi mua sắm…nhưng họ không còn gọi tôi là con gái nữa,chứ đừng nói là tên ở nhà.Họ chỉ gọi tên thôi…Tôi chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc sau vụ con nuôi này… Tôi,lúc này đang đứng cạnh chậu hoa Iris.Tôi yêu vô cùng loài hoa này,xanh,hi vọng.Đẹp,cứng cỏi.Dường như nó là bản sao của tôi…một bản sao hoàn hảo.
Còn anh,đã chuyển sang mân mê khóm Linh Lan trắng,tinh khôi.Linh Lan đẹp trong sáng,dịu dàng,mỏng manh tựa sương khói.Ánh mắt anh nhìn những bông hoa bé nhỏ ấy thật đặc biệt.Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt ấy ở anh.Nó ánh lên những tia hi vọng,pha lẫn một chút khát khao,nhưng nhiều nhất vẫn là vẻ man mác buồn.Giống như khi người ta nhớ về mối tình đầu bé nhỏ đã vỡ tan,dừ vẫn còn một chút cơ hội để níu kéo,nhưng người đó đã không làm.
-Quả nhiên là có…-Tôi nói tiếp-…lúc đó tôi mười ba tuổi.Ôm trong mình nỗi ấm ức,không thể lí giải được những khúc mắc trong lòng…tôi đi xét nghiệm DNA.Và kết quả khiến tôi đã rối lại còn rối hơn…
-Ừm…kể tiếp đi…-Anh nói.
-Tôi là con ruột.Nhưng bố mẹ nói tôi là con nuôi…không thể hiểu nổi!-Tôi lắc đầu.Di chuyển đến gần chỗ anh đang đứng.Dựa lưng vào tường.-Tôi im lặng.Không hỏi gì cả.Cho đến hai năm sau,tôi mười lăm tuổi.Gia đình bỏ tôi đi.Họ đi Úc,để lại cho tôi ngôi nhà ở khu biệt thự Đ.K và…tiền.Thế đấy…họ từ tôi,cắt đứt tình nghĩa với tôi,nhưng không dám nói thẳng.Cuộc đời tôi thật sự quá bi đát.Ai rồi cũng rời bỏ tôi mà đi,bạn thân,rồi bạn thân nữa,rồi bạn thân nữa,rồi bố mẹ,thầy giáo,đàn anh kết nghĩa,may là bây giờ anh ấy đã quay trở lại,rồi cả…tình yêu nữa …tôi…đã từng có ý định tự tử đấy…nhưng tôi không làm…tự tử thì thật là uổng phí cuộc đời của tôi.Còn nhiều thứ tôi chưa hưởng thụ hết…-Tôi cười nhạt.
-Em…cô đơn quá…-Ánh mắt Q nhìn tôi xót xa.-Bây giờ tôi mới biết…tại vì sao em luôn mang một vẻ bất cần và anh mắt man mác buồn.
-Ừm…không phải vậy…tôi bất cần vì tôi thích như vậy…thật đấy…kể cả không đau buồn thì tôi cũng sẽ bất cần…đơn giản là vì đó là cá tính của tôi rồi…-Tôi nói.-Còn đôi mắt…thì đúng thế đấy.Anh hiểu chuyện hơn tôi tưởng.
-Cảm ơn em…-Anh cười.
-Anh thích Linh Lan?-Tôi hỏi.
-Hả…à…ừ…Nó đẹp mà.Đúng không?-Anh hơi ngỡ ngàng một hồi rồi cũng trả lời tôi. -Vì nó đẹp à?Tôi không nghĩ vậy.Có lí do nào khác không?-Tôi nhìn anh thắc mắc.
-Em rất tinh tế…-Anh cười nhẹ.
-Cảm ơn…nói cho tôi được không?-Tôi mỉm cười.Nghiêng đầu nhìn anh.-Tôi đã nói với anh về gia đình rồi mà.Quả thật là thấy nhẹ nhõm lắm.Vì anh là người đầu tiên tôi chia sẻ.Cho nên anh cũng phải chia sẻ một bí mật chứ.Đúng không?
-Tôi…ừ…được thôi!
Anh im lặng một hồi,như để bắt lấy mạch cảm xúc.Rồi bắt đầu nói :
-Tôi từng yêu một cô gái.Cô ấy có cái tên rất đặc biệt,Lục Linh Lan…và con người cô ấy cũng đặc biệt y như cái tên vậy.Đẹp dịu dàng,nhẹ nhàng,bình yên nhưng lại vô cùng nổi bật,ở bất cứ nơi đâu…tôi…và cô ấy từng rất hạnh phúc,thật đấy!Nhưng cô ấy,sau gần một năm yêu tôi,đã xa cách dần.Và rồi chia tay.Tôi hụt hẫng vô cùng.Không phải vì cô ấy nói chia tay,mà là lí do cô ấy chia tay tôi.Cô ấy nói chúng tôi quá khác biệt.Tôi,sôi nổi,ưa mạnh bạo…cô ấy,bình yên,mỏng manh.
-Nhưng…còn…một lí do khác đúng không?-Tôi ngập ngừng hỏi,giọng lí nhí như sợ làm mất mạch cảm xúc của anh vậy.
-Đúng vậy đấy!Cố ấy có người khác…một thằng lưu manh giả danh tri thức…haha,buồn cười thật…-Giọng anh đặc quánh,mang một âm hưởng của sự hận thù ghê gớm.-…nhưng tôi không thể giữ cô ấy bên mình…nhục nhã làm sao…-Anh cười nhạt.Đúng kiểu cười của tôi.Ehh,anh bắt chước tôi.Yaaa.! -………….
-Cô ấy không hiểu được…-Anh nói tiếp-…tôi đã phải cố gắng đến thế nào để trở thành người tốt….để yêu cô ấy…AGGGr…tôi…trước đó là một thằng nhóc ăn chơi khét tiếng giang hồ…nhưng vì cô ấy mà từ bỏ những trò đó…tôi không còn chơi đua xe thí mạng,dù trong trò đó tôi là nhất và đó cũng là sở thích của tôi,không hay đi đánh nhau,không vung *** tiền bạc,không xa xỉ,trở thành một người bình thường,tôi thậm chí từ bỏ cả một băng đảng…nhưng như thế vẫn chưa đủ…cô ấy nói người yêu cô ấy phải tri thức,phải thông minh kiểu thư sinh….vậy là tôi…thay đổi toàn bộ con người tôi…
-Anh cảm thấy thất vọng ghê gớm lắm đúng không?Bao nhiêu cố gắng đổ xuống sông biển như thế….nhưng tôi…lại cảm thấy chị Linh Lan là người tốt.Tại sao vậy?-Tôi nói.
-Cô ấy tốt…chỉ là cô ấy không thích tôi thôi.Chính vì quá tốt bụng nên cô ấy đã nhận lời trở thành bạn gái của tôi,dù không thích tôi.Nhưng cô ấy đâu có biết điều đó còn khiến tôi đau hơn.Lòng thương hại chứ không phải tình yêu…-Anh cười cay đắng-Tôi không trách cô ấy…vì cô ấy chưa bao giờ yêu nên không hiểu cảm giác của người đang yêu…không hiểu nỗi đau tôi phải chịu đựng…
-Chị ấy…đi rồi à?-Tôi hỏi.
-Ừ…đi Ý rồi.Italia hoa lệ mới phù hợp với cô ấy.Dịu dàng,mỏng manh…bông Linh Lan bé nhỏ ấy phải ở nơi nó thuộc về…nó không thuộc về tôi nên mãi mãi sẽ không phải của tôi…nhưng sao thấy đời tối tăm quá…-Anh cúi đầu,tay mân mê hai vạt áo.Tóc mai của anh rủ xuống mặt…làm tôi thấy anh cô độc quá.
-…mối tình đầu hả?-Tôi hỏi.
-Ừ…mối tình đầu đầy đau đớn…và kết thúc bi thảm quá…
-….
-…ha,tôi thấy buồn cười thật…
-???
-Em quả thật rất lạc quan và mạnh mẽ….tôi mới mất một người yêu thương đã vật vã nửa năm trời…còn em…em nói rằng ai cũng đều bỏ em mà đi,đúng không?Tôi mà như thế chắc chết lâu rồi…chứ không yêu đời được như em đâu…tôi sẽ tự kỷ mất…hehe..-Anh cười gượng.Sao phải thế chứ?
-Thu Huyền…-Tôi nói khẽ. -…hơ…em…nói gì vậy?-Anh cứng đơ,miệng lắp bắp.Haha,nhìn anh ngố quá đi!!!
-Huyền…không phải là người anh yêu sao?-Tôi nhìn anh thách thức.
-…à…Thu Huyền…cô gái thứ hai…cũng đẹp dịu dàng như Linh Lan…tôi làm tổn thương cô ấy…tôi nói yêu cô ấy nhưng cứ nhìn cô ấy lại nghĩ đến Linh Lan…thế thôi….rồi chia tay…hai lần là quá đủ…tôi tự nhủ mình không được yêu nữa…nhưng không thể…tôi…hình như lại yêu một người con gái nữa….cô gái này…đặc biệt lắm…cho nên dù không yêu thì cũng phải có cảm tình…-Anh mỉm cười.Ánh mắt rực rỡ một ngọn lửa,hi vọng.Tôi biết người con gái mà anh đang nói đến là ai.Ừm…tôi đoán…bằng trực giác…nhưng tôi rất hiếm khi đoán sai…nên có lẽ lần này cũng sẽ đúng.
-…tình yêu…là gì?-Tôi hỏi vu vơ,vì đầu óc tôi cũng đang nghĩ vu vơ.Về một số người.-…sao tôi chưa bao giờ có một tình yêu cho riêng mình…dù đã dành rất nhiều tình cảm…haha…nực cười,tôi có là gì đâu cơ chứ!…tôi…lại ảo tưởng…
-Em này…sao vậy?-Anh lay vai tôi.Lúc này tôi đang ngồi bệt xuống đất,hai tay ôm đầu gối,lưng dựa vào tường kính.
-A…không sao mà…-Tôi mỉm cười nhìn anh.Tôi cứ cảm thấy có cái gì đó tức tức trong lồng ngực kể từ chiều,lúc tôi khóc bên cạnh chiếc dương cầm trắng và bản Autumn In My Heart,lúc anh lau nước mắt cho tôi.Haizzz,tôi làm sao thế nhỉ?Trước đây tôi có bao giờ biểu lộ tâm trạng giữa chốn đông người như vậy đâu!Và…từ trước đến giờ,tôi có để ai phải lau nước mắt ình đâu???
Không khí lúc này thật ảm đạm.Bên ngoài trời tối mù mịt,bên trong cũng thế…Sao hôm nay trời tối nhanh vậy?Lại còn lạnh nữa chứ.Tháng 9 mà đã thế này rồi…
-Em biết Trịnh Thanh Phong chứ?-Anh đột ngột hỏi,sau một phút im lặng.
-Tôi…biết.-Tôi nói.Đầu ngả vào kính,hai mắt dần khép lại.Lâu rồi tôi chưa có được một giấc ngủ đủ tám tiếng.Vì tôi không có thời gian.Lúc nào tôi cũng bận túi bụi.
-Cậu nhóc là…
-Bạn!Bạn cùng lớp của tôi.-Tôi ngắt lời anh.Mắt vẫn khép hờ.
-Ừm…dân giang hồ.Rất giỏi đánh nhau.-Anh đứng lên đi đến góc phòng và…bật đèn. . .Ánh đèn màu trắng lấp loá.
-Tôi biết chứ!-Tôi hé mắt nhìn anh.Quả thật,nếu Wind không có một đứa như tôi làm bạn thì đã chẳng theo “nghiệp giang hồ” này đâu.Hehe.Tại ngày xưa tôi suốt ngày lôi Wind đi đánh nhau mà.Nhưng đó là ngày xưa rồi.Bây giờ khác.
-Cậu nhóc đó muốn được theo trận này…-Lạ nhỉ,đây đâu phải Wind,ngày xưa Wind ngang tàng lắm cơ mà. -Vậy à…ừm…Wind không phải người ở đây,sống bên nước ngoài.-Tôi nói.Chờ đợi một phản ứng từ anh.Như là cố moi thêm chút gì đó.
-Em có vẻ thích đi moi móc thông tin về người khác.-Trái với dự đoán của tôi,anh chỉ cười châm biếm.Ack,sao anh có lắm điệu cười thế nhỉ.Lúc nào cũng cười…mà các nụ cười chưa bao giờ trùng lặp.Haha.
-Sở thích từ nhỏ…hồi năm tuổi tôi còn có ước mơ đi làm FBI.Haha,nhưng nó bị trù dập không thương tiếc…nên tôi không thích nữa.Dù vậy thì bây giờ,nếu muốn,tôi học theo ngành trinh thám cũng được.Nhưng phải khắc phục một số nhược điểm…-Tôi nhếch mép.
-Em hay thật đấy.Nhưng rất tiếc,chúng ta phải đi.Sắp đến giờ diễn rồi,Zero.Ta tiêu mất gần hai tiếng rồi.-Anh cúi xuống,đưa tay ra cho tôi nắm…
Anh đưa tôi đến một khu đất cỏ cây um tùm,nhếnh nhoáng vài bóng đen.Đi sâu vào trong mới đích thực là lãnh địa của dân giang hồ.Một khu đất trũng xuống,bao bọc bởi hàng trăm cây thông ở bên ngoài.Không khí âm u ảm đạm giống như đang vào nghĩa địa vậy.Tôi nhớ có lần đã đánh hội đồng ở đây.Nhưng lúc đó nó chưa đen thui thế này.
Tôi cảm giác có cái gì đó đang đi đằng sau mình.Tôi luôn có cảm giác thế này khi đi ra ngoài vào buổi đêm,nhưng đó là lúc còn nhỏ.Vài năm trở lại đây tôi đã mất hoàn toàn cảm giác đó.Nhưng không hiểu sao bây giờ nó lại dấy lên.
-Q…Jt kìa.Quân của anh đâu?-Tôi khẽ nói khi nhìn thấy Jt đang bấm bấm cái gì đó ở điện thoại.Tôi đã nói là tôi có thể nhìn rất rõ dù là trong bóng tối chưa nhỉ?
-Không có…-Anh cũng thì thào.
-Đừng đùa vậy chứ!-Tôi gắt nhẹ.Haizzz…Tôi lại chợt nhớ ra cái cơ thể bầm dập…đánh đấm gì bây giờ!!!
-Tôi không đùa…chỉ có Zero,tôi và thằng nhóc Thanh Phong đó.-Q nói,nhẹ tênh,chẳng có vẻ gì là đang nói dối.Aaaaa,thế này thì chết tôi chứ còn gì nữa.
-Vậy Thanh Phong đâu?Chẳng lẽ lại là…-Tôi quay ra đằng sau ngó nghiêng. -Zero phản ứng nhanh quá nhỉ.Chính là cái bóng đang đi đằng sau.Phong phím sẵn với tôi từ trước rồi,nó ra mặt sau.Một là thế,hai là Zero.-Q lại đeo cái mặt nạ lạnh lùng thường ngày,hay ít nhất là đối với cuộc đời.
-Q à,hãy coi tôi là vũ khí bí mật đi.-Tôi hất mặt ra phía Jt,nói tiếp-Lũ chúng nó có gần hai mươi thằng.Không kể viện trợ.Q và Thanh Phong có thể sẽ không cần tôi đâu.
-Ok.-Tiếng Wind bất chợt vang lên.Ashii,tôi đã bao nhiêu lần bị Wind hù cho suýt rơi mất tim rồi nhỉ?
-Thanh Phong…Jt cũng có vũ khí bí mật.-Tôi nói với Wind.
-Yên tâm…không bằng Zero được đâu.-Wind,mang một khuôn mặt lạnh ngắt như xác chết (ack,miêu tả hơi quá đáng),đang nhìn tôi vẻ khinh khỉnh.Wind ngày xưa chưa bao giờ nhìn tôi bằng khuôn mặt đó.
-Tin tưởng ở cậu…-Q đặt tay lên vai Wind,rồi đi mất hút vào bên trong.Wind cũng đi vào trong đó.Aaa,Jt thách trận này để khoe “đồ mới”.Chắc chắn rồi.
Tôi cũng nối gót họ đi vào sâu bên trong.Ngồi trong một hốc cây to và quan sát.Chỉ hai phút nữa thôi,đèn ở đó sẽ được bật sáng.À,thực ra thì Jt…cho lắp một hệ thống đèn ở đây.Hic,để khi nào nổi hứng lại đến đây đập nhau.Haiz,nản ông này quá đi!
“Tép..”-Ánh sáng loà lên cả một vùng rộng lớn.Màu trắng,nhưng không tinh khiết.Và Jt đã cho sửa sang lại để thành một đấu trường với sàn xi măng khắc chữ VS,màu đỏ. CHAP 18 (part2)
Thế lực của dòng họ nhà Jt lớn đến nỗi cảnh sát khu vực không dám bén mảng đến đấu trường này.
Q và Wind một bên,bên còn lại là Jt và gần hai mươi thằng đệ,chưa kể vũ khí bí mật.Ack,ông Jt này chơi bẩn!
-Kẻ thù của ta,thật đúng giờ quá!-Jt nói lớn,bằng chất giọng ồm ồm. .
-Tất nhiên.Ngươi biết ta rồi đó.-Q nhếch mép nhạo báng.-Mà…chúng ta chơi công bằng chứ?1vs1,ok?
-Không vấn đề.-Jt cười,nhìn ngu không chịu nổi.
-Và…vũ khí bí mật nữa chứ.Ok?-Q hếch mặt cao ngạo.
-Dĩ nhiên.Ok,start.
“Bộp”-Đoán xem đó là tiếng gì.Chắc các bạn nghĩ là cú đấm của Q đúng không?Sai lầm hoàn toàn nhé.Đó là Wind đấy.Hehe.Và Jt nằm vật vã trên nền,phun hết máu mồm ra.Tội nghiệp!
-Mày…mày vừa nói cái gì?Quân tử nhất ngôn cơ mà!!!-Jt gào lên,ra vẻ đau đớn lắm!Mà có khi đau thật.Wind đã ra tay cơ mà.Ngày xưa (lại ngày xưa),Wind nổi tiếng vô cùng với đôi bàn tay thép (đấy là Wind còn nhỏ nhá).Và bây giờ chắc là tay bằng Titan. .
-1vs1,đâu có nói là ai với ai đúng không?-Wind nhếch mép,gương mặt ám đầy sát khí.
-AGGGrr,được rồi.Ta sẽ ày biết tay.-Jt lồm cồm bò dậy,khoát tay ra hiệu.Và gần hai chục thằng lính của lão xông vào chơi hội đồng.Một lũ tính bẩn.Nhưng Q and Wind chắc chắn chỉ cần chưa đến 3 phút để xử xong chúng nó,bao gồm cả Jt-lão già xấu tính.
-Ông anh,thế này có công bằng quá không?-Q cười nhạt.Đưa ánh mắt thách thức lên nhìn Jt.Lúc này Q and Wind đang ở giữa vòng vây người.Có lẽ hơi liều.
-Mày phải hiểu tính cách của tao rồi chứ.Còn phải hỏi nữa à?-Jt cũng đanh đá chả kém. Tôi không còn nghĩ được gì.Vì Jt đã rút ra một con dao găm và…
“Bập.”-Tiếng động vang lên khô khốc.Không phải Q mà là Wind.Wind đỡ một nhát vào cẳng tay,khi con dao phi đến.Nhưng khuôn mặt chẳng có vẻ gì là đang đau đớn cả.Trái lại còn mỉm cười,nụ cười đầu tiên kể từ lúc Wind gặp tôi (ý tôi là Zero) trước khi trận đấu bắt đầu.Wind vẫn luôn kì lạ như vậy.Thế nên tôi cá trăm phần trăm là có một thứ gì đó dưới lớp tay áo kia.Đương nhiên là phải có rồi,tôi thậm chí còn chẳng nhìn thấy máu.Không phải vì xa quá đâu,chỗ ngồi của tôi rất,rất thuận lợi.^^
-Một nhát của anh rồi nhé,giờ đến tôi.-Wind nói,rất nhẹ hình như là vậy.Vì tôi ngồi xa nên không nghe rõ.Sau đó cậu ấy rút từ trong tay áo (cái tay lúc nãy bị phi dao vào đó) ra một cái côn,nhỏ xíu,nhưng nó rất nặng.Vì nó còn kéo dài ra được nữa cơ,tôi cũng có một cái như vậy,và tôi cũng mang theo trong người đây.Không hiểu tại sao Wind lại có nhỉ,tôi nhớ cái này chỉ bán độc quyền.
Và cậu ấy đã kéo dài nó ra.Sau đó thì Jt ăn vài vụt.Còn Wind thì xoay côn rất chi là điệu nghệ,từng nhát vụt rất chính xác và rất (lại rất) đau đớn.Nhìn vẻ mặt Jt thì biết.
Wind vừa quật vừa cười mỉm.Nụ cười đẹp mê hồn.Nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự…dã man đến cực điểm.Wind bị làm sao thế nhở?
-Chúng mày còn đứng đấy à????Đánh nó đi,NHANH LÊN,cả HAI THẰNG!!!!-Jt hét ầm lên trong khi tay vẫn đang ôm mặt.Lũ đàn em của lão đứng trơ mắt ếch ra nhìn.Haizzz,chơi với bọn gà này chắc Wind chán lắm.Thực ra thì tôi ngồi nhìn còn thấy chán,nói gì đến Wind,và cả Q.
Chúng nó xông vào đập.Oáap,buồn ngủ ghê cơ.Hai người bọn họ xử xong trong 2 phút 48 giây.Mà đứa nào cũng tơi bời nhé!Bao gồm cả Jt,đang rên hừ hừ.Chắc không ngờ Wind tài năng thế.Ehh,nhưng còn vũ khí bí mật đâu?
Bây giờ mới để ý thấy Jt đang chếch ánh mắt nhìn lên chỗ tôi,không lẽ phát hiện ra rồi?Nhưng mà tôi giấu mình rất kĩ,sao có thể nhìn bằng mắt thường được (chưa nói đến mắt kia cận 2 độ do bắn Đột kích nhiều)!!!
Không,tôi lầm.Và không chỉ mình tôi trốn ở vị trí đó,ở đống khúc gỗ cách tôi tầm 3 mét,chui ra một con người.Vẫn mặc đồng phục,và đó là đồng phục trường tôi.Còn cái dáng đi (mà tôi nhìn từ đằng sau) thì không thể lầm vào đâu được.Dù tôi đang nhìn từ trong bóng tối.Chính là….Hoàng Anh Tú.!? Đúng vậy đấy,Hoàng Anh Tú.Tôi không hiểu.Tú là….vũ khí bí mật?Trời!!!
Tôi chưa từng thấy Tú đánh ai cả….
Cậu ấy leo xuống dưới,nơi hai người kia đang đứng.Đi rất nhanh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.Xuống đến nơi,cậu ấy gọi to trong khi Q và Wind đang quay lưng lại với cậu :
-Một chấp hai nhé!
Và cười,một nụ cười nhếch mép giễu cợt,pha chút hài hước.
-Hoàng Anh Tú?Học N.G.T mà lại theo Jt à?-Chắc không cần nói thì các bạn cũng biết là ai rồi nhỉ?Vâng,chính hắn,Wind,đã quay lại và đang nhìn Tú bằng một ánh mắt không thể “thân thiện” hơn.Tôi không nhìn rõ lắm nhưng chắc chắn Wind đang nắm tay đến nỗi nổi hết cả gân xanh gân đỏ vì tức giận.
-Có sao đâu nhỉ?Tôi là người tự do mà.Còn cậu thì quá trung thành rồi.Chỉ như một con c.h.ó bám theo chủ mà thôi.-Tú nói từng lời cay độc.Tôi không muốn tin đâu nhưng vẫn phải tin thôi.Tú mà tôi biết trước đây là một người hài hước,thân thiện,hoà đồng và vì người khác rất nhiều.Đâu phải như thế này!!!
-Ừm,phép so sánh rất hay.Cho tôi hỏi chút nhé,cậu là vũ khí bí mật?-Q vội vàng lên tiếng để kiềm chế cơn tức giận đang sôi sùng sục trong máu Wind.Ack,đừng hỏi tôi.Wind một khi đã tức lên thì kể cả giết người cậu ấy cũng sẽ làm.Hình như Q cũng nhận thấy điều đó qua ánh mắt Wind.
-Ông anh khờ khạo quá đấy.Chuyện đó còn phải hỏi nữa sao?-Tú khinh khỉnh nhìn Q.Aaasshii,tôi phải công nhận Tú hơi quá đáng rồi.
“Bốp”
Cái gì vậy?
Wind….đấm.
Vâng,Phong đã đấm Hoàng Anh Tú,vào mặt.Và Tú…không ngã,chỉ chảy máu mồm thôi.Nhưng cậu ấy hăng lên rồi,không còn thái độ cợt nhả như lúc nãy nữa.Cậu ấy…tung chân đạp thẳng vào bụng Wind,may mà Wind tránh được.Tôi lia mắt sang Q,cũng bị tung vài cước.Tú một lúc xử cả hai luôn,và Q đã có vẻ yếu sức dần.Wind,có lẽ định đánh chiêu cuối cùng thì….. Gần hai mươi thằng đàn em của Jt đồng loạt bật dậy (ehh,đây là một vở kịch,dở hơi nhất mà tôi từng thấy) vây và đánh túi bụi.Còn Tú đã ra khỏi vòng tròn,đứng khoanh tay nhìn trận hỗn chiến.Thật là kì cục,bọn chúng chơi khăm,chơi bẩn,chơi xấu!!!!!Cả Tú nữa,tôi bất ngờ lắm đấy!
Bây giờ thì tôi bất lực!Không thể gọi đàn em đến được,vì tôi đâu có mang điện thoại.À,thực ra thì có,nhưng để trong túi áo đồng phục (nam) của tôi rồi,mà cái áo lại để lại nhà biệt thự của Q.Ack,thế đấy!Đành phải tự thân vận động thôi….haizz!
Bây giờ nếu mà xuống đó thì tôi một mình hạ được tất cả lũ đàn em và cả Jt,còn Tú thì chưa chắc,tôi chỉ sợ động chạm đến mấy vết thương.Nhưng Q và Wind đang vật lộn với hàng đống hàng tá người như vậy,chẳng lẽ lại ngồi nhìn.Ok,mặc kệ tất cả,ta cứ đánh đã rồi tính tiếp.
Tôi nghĩ vậy nên cũng trèo xuống,đi nhẹ hết mức có thể.Thầy Karate có lần đã từng nói với tôi,nếu tôi đã cố gắng hết sức thì kết quả đạt được sẽ vô cùng đáng ngạc nhiên.Tôi đang cố gắng hết sức cho nên có thể sẽ đạt được kết quả tốt.Dù tôi biết mình đang bị thương.Nhưng vì Wind thì cũng đáng chứ,right?
Tôi nhẹ nhàng đến mức chẳng ai nhìn thấy tôi.Tôi nghĩ vậy.Vì tôi mặc đồ đen,có cả mấy lùm cây che hết ánh sáng rồi nên khó lòng phát hiện được.Và cứ thế,tôi lủi dần đến chỗ Tú đang đứng,khều nhẹ vai cậu ấy.
Tú quay lại,nhìn thấy tôi,hơi bất ngờ một chút nhưng cậu ấy đã vội vã lấp liếm thái độ đó đi,thay vào là một nụ cười lãng tử đẹp hoàn hảo.Cậu ấy nghĩ tôi là con gái chắc mà phải cười như vậy?Xin lỗi,tôi xin nhắc lại,tôi là ZERO.Và thật tình,kể cả không phải Zero thì tôi cũng chẳng giống con gái rồi.Tú tự tin quá mức.Thực ra thì…tôi cũng có thể cười như vậy chứ,thậm chí là đẹp hơn,chỉ có điều dưới bộ dạng Zero thì tôi ít khi cười thôi.
-Zero nổi tiếng giang hồ,nay mới được kiến diện.-Tú nói.Ánh mắt có phần gì đó như là đang đùa cợt vậy.Chắc tại thấy tôi lùn hơn cậu ấy.Ehhh,tôi là con gái đấy (rất đau lòng phải công nhận điều này).You nghĩ tôi có đủ khả năng để cao được như thế à?Tôi rất muốn cao thêm nữa đấy!!!
-Hoàng Anh Tú?Có phong cách đấy.Chắc được huấn luyện bài bản lắm nhỉ?-Tôi nhướng mắt lên nhìn Tú.Tay thủ sẵn nắm đấm để chuẩn bị hành xử. -Zero quả có mắt nhìn người.Nhưng tôi rất tiếc,đôi mắt ấy sẽ không còn nhìn ai được nữa đâu,sau tối hôm nay.-Tú nói,ánh mắt đầy ứ sự man rợ và cay độc.Hoàng Anh Tú 3 năm trước đâu rồi nhỉ?
-Cậu tự tin quá!Tôi rất muốn có được sự tự tin ấy.Có thể cho tôi được không?À,có lẽ tôi sẽ tự lấy vậy.Được không?-Tôi cười nhạt nhìn Tú.Bỏ qua cái ý nghĩ Tú là một người quen của mình đi.Cậu ấy bây giờ là dân giang hồ và sẵn sàng giết chết tôi.Không thể khoan nhượng.Mà thế cũng hay,lâu lắm rồi tôi không gặp người nào ngang sức ngang tài với tôi,thậm chí cả Wind.
“Bốp”-Tú….đấm tôi!!!Nhưng tôi đỡ được,bằng tay,vậy là Tú đấm vào tay tôi.Nhưng cũng đủ mạnh để thấy đau.Nhưng mà tôi vẫn không hiểu tại sao Tú lại thù Zero đến vậy,nhìn ánh mắt thì biết.
-Tôi đã nhường cho Zero bắt đầu trước mà.Ai bảo không nhanh tay!-Tú nói,sau khi đã lùi lại một bước để thủ thế trước đôi mắt rực lửa của tôi.Tôi đang rất cay cú,phần vì tức giận,phần vì ngỡ ngàng.Giờ tôi không nể tình ai nữa đâu,sẵn sàng lao vào cấu xé Tú ra rồi đấy.Tôi không phải đứa dễ bị kích động nhưng trong lúc đánh nhau thì tôi lại hăng nhất,máu chiến nhất.
-Cậu phải hiểu đối thủ chứ!Cậu nghĩ tôi cũng như những người khác à?Sai lầm lớn đây.Nói à biết,Zero này là duy nhất,đặc biệt nhất.-Tôi đá chân đạp mạnh vào bụng Tú.Thật sự lúc này tôi đang rất hiếu thắng và không kiểm soát được bản thân.Và tôi lo đây là một mánh khoé gì đó của Tú.
Cậu ấy tránh được một cước của tôi.Kể ra cũng không phải loại vừa.Ý tôi là với tốc độ của tôi như vậy thì đối thủ khó lòng thoát khỏi.Vậy mà cậu ấy còn dùng hai tay nắm chặt cổ chân tôi,vặn mạnh.Âu-mài-gớt!Cậu ấy đang vặn cái…cái….chân đau.AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!Đau phát khiếp.Tôi đã quên mất.Quên mất cái cơ thể bầm dập từ hôm qua.Okay,thôi nào,mình sẽ đánh hết sức.Aya aya,FIGHTING!!!
Tôi vận hết nội công để đánh.Tú né bên nào tôi đánh sang bên đó.Đánh bằng cả chân lẫn tay.Thậm chí tôi còn định lôi cái côn sắt nhỏ nhét trong tay áo ra cơ.Nhưng kiềm chế được.
Tôi đánh Tú tơi tả bầm dập.Biết là hơi quá tay,nhưng không dừng lại được.Tôi đánh bằng những cước mạnh,những cú hích chân,xoay người,thậm chí là lộn người vài vòng để tránh những đòn phản công yếu ớt,của Tú.Nghe hơi buồn cười,nhưng Tú đang hết hơi với sự tấn công liên tùng tục của tôi.Và….
……..MÁU!!!Tôi rất,rất,rất ghét nhìn thấy máu!