Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 16
CHAP 16
Tôi lôi trong túi áo ra cái kính đen đúng chất giang hồ mà tôi được thầy dạy võ tặng cách đây 2 năm..cùng với một cái kính cận 0,5 điốp nữa.Thầy nói ánh mắt của tôi luôn khiến người đối diện có cảm giác bất an nên mới tặng cho tôi.Nhưng tôi lại nghĩ khác..Thầy đã từng một lần kể cho tôi về tuổi thơ của thầy.Thầy bị mù bẩm sinh…thuở bé đi học thầy toàn bị bạn cùng lớp trêu chọc…rồi sỉ nhục và thậm chí là đánh hội đồng.Thế nên thầy mới đi học võ.Bằng nghị lực và ý chí phi thường (thêm một chút năng khiếu) thầy đã trở thành bậc thầy Karate..Thầy tặng tôi đôi kính là muốn tôi bảo vệ mắt của mình…đừng để như thầy.Nhưng nhiều lúc tôi thấy nó kì kì kiểu gì ý.
Ngồi xe máy khoảng 10 phút thì đến nơi…một nhà hàng Pháp sang trọng rực rỡ ánh đèn.Tôi nhìn loá hết mắt.Anh nói với tôi:
-Em đợi tôi rồi cùng vào.
-Ừm.
Tôi nhìn vào bên trong nhà hàng…….chợt họng đắng nghét lại,cả người tôi tê tê như bị điện giật….tôi đứng hình trong 30 giây…mãi cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe ô tô tôi mới giật mình tỉnh lại…
……………..
………………
Wind…trong đó…cùng với…một cô gái…
Chính là cô gái Phong đèo ngang qua cổng trường lúc tan học…
Tại sao tôi biết?Vì tóc cô ấy nhuộm đỏ ở phía đuôi…
Tôi không nhìn kĩ được mặt cô ấy…xa quá…nhưng chắc cũng là một cô gái có nhan sắc…và chắc cũng thông thái…Wind có mắt nhìn người lắm mà!
Wind cười với cô ấy..ay…đau quá…tim lại nhói lên một hồi…nó cứ giật giật như bi chích điện vậy…
-Đi nào baby…^^-Anh bất thình lình nhảy từ đâu ra rồi véo một cái rõ đau vào má tôi.
-Ehh,anh thật là…!-Tôi cắm cảu..
-Uoa…em dễ thương quá đi!!!Cái kính ngầu thế!-Thế đấy..anh chỉ làm mặt lạnh được vài phút.Tự nhiên thấy quí anh.^^
-Ya..tôi đã nói thế nào rồi…-Tôi hằm hè nhìn anh..còn anh thì cười toe toét và nắm tay tôi kéo vào trong..khoé miệng tôi bất giác nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Kì lạ thật đấy!Tại sao Wind lại vào đây ăn tối lúc 5 giờ chiều?
Hình như Q cố tình kéo tôi giễu qua bàn của Wind…Q quan tâm đến tôi nhiều quá mà tôi chẳng làm được gì cho Q…Q ngốc quá,Wind làm sao có thể nhận ra tôi trong bộ dạng này cơ chứ?
Q kéo tay tôi đến chỗ thang máy,đẩy tôi vào rồi ấn nút…tầng 5-cao nhất.
-Anh lên đó làm gì?-Tôi hỏi.
-Gặp một người.-Anh nở nụ cười đầy chất gian tà.
-Ck?-Tôi cũng cười lại.
-Hơ…sao em biết?-Anh ngạc nhiên nhìn tôi. Hình như Q cố tình kéo tôi giễu qua bàn của Wind…Q quan tâm đến tôi nhiều quá mà tôi chẳng làm được gì cho Q…Q ngốc quá,Wind làm sao có thể nhận ra tôi trong bộ dạng này cơ chứ?
Q kéo tay tôi đến chỗ thang máy,đẩy tôi vào rồi ấn nút…tầng 5-cao nhất.
-Anh lên đó làm gì?-Tôi hỏi.
-Gặp một người.-Anh nở nụ cười đầy chất gian tà.
-Ck?-Tôi cũng cười lại.
-Hơ…sao em biết?-Anh ngạc nhiên nhìn tôi.
-Đoán thôi…tôi có khả năng đoán chính xác lắm…nếu mai nay thất nghiệp đi làm thầy bói cũng được ối tiền.^^-Tôi nhăn nhở như trêu ngươi anh.
-Thầy bói Zero.
-Gặp Ck làm gì?-Tôi lờ tít câu chọc ngoáy của anh.
-Thầy bói thử đoán xem.-Mặt anh vênh lên nhìn rõ ghét.
-Ya…đồ xấu tính!-Tôi đập bồm bộp vào vai anh.
-Ôi thôi nào…lát sẽ biết…-Anh ôm vai kêu toáng lên.
“Ting…”
Cửa thang máy mở ra và tôi nhìn thấy một người đang bước vào… CHAP 16 (part2)
…là Hoàng Anh Tú…^^.
Cậu ấy tiến đến chỗ trống bên cạnh tôi…người cậu ấy có mùi gì đó dịu dàng thơm mát lắm!Mùi hương từ lâu rồi tôi không được ngửi…3 năm thì phải.Tự nhiên lại nhớ ngày xưa…
Cửa thang máy khép lại,rồi chẳng ai nói với ai câu nào.Thực ra thì chỉ có tôi với Q thôi,Tú chả liên quan.
“Ting…”
Tầng 5.Q lôi tôi ra ngoài,thật nhanh.Trước khi khuất sau vách tường,tôi còn kịp ngoái lại nhìn Tú một lần…khuôn mặt lạnh cứng,không cảm xúc…khác hẳn với Tú thân thiện thường ngày.Tôi bất giác cười nhạt…
Q kéo tôi đến trước một cái cửa màu xám tro trên bức tường màu trắng tinh,có đề chữ “Phòng VIP”.Ck này ngộ thật…
“Cộp cộp…”-Q gõ cửa.
“Vào đi.Cửa không khoá.”-Có tiếng Ck vọng ra từ bên trong.
Q đẩy cửa bước vào.Bên trong là một màu đen u tối,chỉ le lói vài tia sáng từ chiếc đèn pha lê màu tím.He,cái đó tôi mua cho Ck…và từ lúc có cái đèn trong tay,bất cứ lúc nào có thể,Ck đều tắt hết đèn phòng đi,chỉ để duy nhất ánh sáng của chiếc pha lê màu tím.Thế đấy…Ck kì dị!
-Q và…Zero à?-Ck nói giọng ngạc nhiên.
-Yep.Zero.Mà Caca bật đèn lên được không?-Tôi nói.Đưa tay tháo cái kính đen đang đeo trên mặt cất vào túi áo.
Tôi với Ck quen nhau vì học cùng một thầy dạy võ (tôi kể ở trên đấy).Hai đứa lúc đầu cứ nhìn thấy mặt nhau là đấu khẩu,thậm chí là thách nhau xem đứa nào giỏi hơn.Mãi vẫn cứ bằng nhau nên chán chả thèm đánh nữa.Rồi hai đứa hay tâm sự với nhau,tôi mới biết Ck hơn tôi 3 tuổi (lúc đầu tưởng thằng nhóc choai choai nào).Tôi nhận Ck làm đại ca…gọi là Caca.Mãi về sau này Ck mới kể lại rằng hồi đầu Ck không nghĩ tôi là con gái nên chẳng nể nang gì.Nhiều lúc ngồi ngẫm lại thấy Ck thật buồn cười.
-Anh à,tối nay anh sẽ đến chứ?-Q hỏi Ck.
-Không.Cậu em có Zero sát thủ rồi thì anh đến làm gì?-Ck cười nhạt,lục cục đứng lên bật đèn.
“Tách…”-Cả căn phòng chói loá bởi ánh đèn vàng.
-Vậy thì thôi.-Q nói,giọng hơi ỉu.Tiến lại bộ Sofa ở giữa phòng.
-Caca à,em muốn hỏi tội Ca lắm rồi đấy.-Tôi nhếch mép nhìn Ck.Rồi cũng ngồi vào Sofa,đối diện Q.
-Tội gì chứ?-Anh đứng ngơ ngáo bên cạnh cái công tắc đèn.
-Asshii,chán Caca quá đi!-Tôi nhăn nhó.Bên cạnh Q đang bụm miệng nén cười.Ôi cái cuộc đời này!Haizzz…
-Để tôi kiểm tra trình độ của em nhé.2 năm không gặp rồi…có khi tài năng giảm đi đáng kể đấy.^^-Ck cười giả lả.Cố tình đánh trống lảng.
-Ehhh…Caca xấu tính,em không hỏi là cố tình lơ đi đấy hả?Quà của em đâu?-Tôi hằm hè nhìn Ck.
-Opsssss…không ngờ em để ý vụ này nhanh vậy.Có vẻ như tôi không cần đọ trình với em thì cũng đủ biết rồi.Hehe.-Ck nhăn nhở.
-Oàiii,hai cái người này như trẻ con ý.Còn đâu một Ck máu lạnh và một Zero sát thủ,giết người không gớm tay???-Q tự nhiên chêm lời vào.
-Chú em…có ghen tị thì đừng biểu lộ ra mặt chứ!-Ck cười đểu nhìn Q.
-Tôi nhớ là tôi đã bao giờ giết người đâu nhỉ?-Tôi mỉa mai.
-Haizzz…cuộc hội ngộ sau 2 năm của hai người thật là “dễ thương”.^-^-Q toe toét.
-Okay,chú em đến đây làm gì?-Ck hỏi Q. -Ehhzz,em không biết.Đi ăn.Nhìn thấy con Audi của anh ngoài bãi.30H 8888,còn ai vào đây nữa.-Q nhìn bằng ánh mắt khiêu khích.
-Vậy còn tiểu thư?Sao em biết anh ở đây?-Ck quay sang tôi.
-Aaaa,trí nhớ của Caca thật tồi tệ.Ca quên em là người như thế nào rồi à?-Tôi nhăn nhó.
-Không quên…chỉ hỏi vậy thôi.Tôi làm sao quên được đôi mắt có thể đếm số kiến đang bò dưới chân kia.Haha…-Ck cười sằng sặc.Bó tay với anh luôn,có thế mà cũng cười.
-Ảo quá!-Tôi phán một câu xanh rờn,chẳng hiểu mình đang nói gì cả!!!
-Em có còn gặp thầy không?-Ck hạ giọng hỏi tôi.Đôi mắt ánh lên một niềm hi vọng gì đó nhỏ bé mong manh lắm.
-À…thầy ạ?Khô..ng….em không gặp thầy được nữa.-Tôi ngập ngừng.
-Thầy…mất rồi…đúng không?-Giọng Ck đau đớn đứt quãng.
-Ừm.Thầy mất rồi.Sau một vụ tai nạn cách đây một năm rưỡi.Hôm đó anh đã không thể về…-Tôi nói.
-Vì tôi không biết.Không có ai nói cho tôi cả.Cho đến khi nhận được một bưu phẩm nhỏ đề tên người gửi là thầy.Trong đó là quả cầu thuỷ tinh…tôi mới thấy bồn chồn trong người…cảm giác bất lực…-Ck nói bằng chất giọng đặc quánh,đắng nghét trong cổ họng.
Quả cầu thuỷ tinh-vật mà thầy nâng niu nhất.Vì đó là vật truyền nhân của dòng họ nhà thầy.Nay thầy lại tặng cho Ck…có lẽ do thầy không có con nối dõi.Hôm thầy đi,thầy cũng để lại cho tôi một chiếc côn nhỏ bằng sắt.Đập rất là sướng tay.Nhưng trước đó tôi chưa bao giờ thấy cái côn đó.Không hiểu thầy cất giấu ở tận đâu.
-Mà….anh sẽ ở lại bao lâu?-Tôi hỏi Ck-Hay mai chúng ta đi thăm mộ thầy nhé?Được không anh?
-Ừm…em không phải đi học à?Để cuối tuần đi.Kì nghỉ của tôi còn dài mà.Tôi muốn tận hưởng hết.^^-Ck lại cười.Nụ cười gượng gạo.Hic,nhìn anh buồn quá!
-Vậy Ok rồi nhá.Ông anh…bọn em có việc rồi.Phải đi đây.See Ya!-Q đưa tay vẫy Ck rồi lôi tôi ra ngoài.Ashii,tôi có phải con ngố đâu!!!
—–Profile—–
-Bí danh : C.k
-Tên : Đường Chí Kiệt.
-D.O.B : 28/4
-1.86/63kg
-Đặc điểm nhận dạng : Giống một tảng băng sống.