Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 19
Nhâm Thạch bây giờ đang nằm xụi lơ trên giường, y đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này xa hoa hơn chỗ rách mà y ở trước đây, ở đây treo rất nhiều tranh phong thủy, Nhâm Thạch bất ngờ nhất là một bức tranh vẽ người duy nhất ở đây, y không tự chủ được đứng dậy đi tới sờ lên lớp giấy có hơi sần sùi này, người nọ không hiểu tại sao lại không rõ ngũ quan, tóc ngắn? Nhâm Thạch bị chấn động tâm lý rất nặng.
Đây là phòng của vị giáo chủ Đàm Liệu Thạch kia, do Tường Lục Thương sai người vác y tới đây, ở đây là ma giáo nên y không thể manh động được, Đàm Liệu Thạch đã đi vắng rồi.
Từ đằng sau lưng Nhâm Thạch, Đàm Liệu Trạch con ngươi gằn đầy tơ máu, ánh mắt nhìn Nhâm Thạch như tử khí của người chết, hắn vận khinh công chân không chạm đất phi tới chỗ Nhâm Thạch không nói hai lời, dật lại bức vẽ từ tay Nhâm Thạch, giống như sợ y làm vấy bẩn nó vậy, hắn điên lên như dã thú bàn tay nổi đầy gân xanh kín kẻ bốp cổ y, khiến y chưa nói lời nào đã bị đau một màng khó thở ập tới sắp ngất.
Nhâm Thạch khuôn mặt lúc xanh lúc trắng không chút huyết sắc, bàn tay giữ lấy tay Đàm Liệu Trạch đang giữ cổ y, khó khăn nói “Buô..ng…r…a…”
“Ai cho ngươi vào đây?”
Đàm Liệu Trạch nới lỏng bàn tay một chút để y có cơ hội nói
“Tường…Lục Thương…sai người…mang ta đến…đây”
“Ai cho ngươi động vào? Ngươi có biết ngươi sẽ làm bẩn tranh của ta không?”
Đàm Liệu Thạch thấy y sắp tạ thế mới khó khăn buông ta, hắn không muốn giết người ngay trong tĩnh thất của mình, hắn nắm bức tranh tựa như trân quý vô cùng, ánh mắt khẽ dịu dàng hơn, ẩn ẩn nụ cười khó hiểu, vỗ vỗ vào trong lòng.
Nhâm Thạch trượt dài xuống dưới nền đá lạnh tanh, cổ y hiện rõ năm bàn tay đỏ chót, lực đạo mạnh hơn nữa có phải y sẽ chết? y phải nói sao đây? Đàm Liệu Thạch có phải chăng là người yêu y? nhưng hắn sẽ không bao giờ làm y tổn thương, y thu hết mọi cử chỉ của Đàm Liệu Thạch vào mắt, trong lòng toàn vị đắng chát lẫn bi ai.
Đàm Liệu Thạch cất bỏ bức tranh vào kệ gỗ phẳng phiu rồi mới ngước xuống nhìn y, cười lạnh: “Cút ra ngoài, đừng làm bẩn mắt ta, lúc đó ta chỉ nói đùa với Tường Lục Thương ngươi cho là thật?”
Nhâm Thạch bàn tay bóp chặt lại, ánh mắt quật cường nhìn xoáy xâu vào mắt hắn muốn tìm kiếm thứ gì trong sâu thẳm tâm can hắn, lại tựa hồ như biết được hết thẩy, khẽ rũ mi bỏ ngoài tai lời hắn nói, bước chân ra ngoài.
Bóng dáng ưu thương của Nhâm Thạch đứng sừng sững giữa buổi chiều gió thoảng qua lại làm tung bay vạt áo y, lá liễu ngả vàng rơi xuống xoáy tròn rồi rớt lả chả.
Giống như chẳng phải hắn…
Nhâm Thạch chưa bao giờ lụy vì tình như vậy, mơ hồ gần trong gang tất xa tận chân trời ấy làm y cũng mũi lòng dâng lên vị chua chát.
Bức tranh ấy có thể là y ở kiếp trước đi? Ha ha
Nhâm Thạch quay lại chỗ nô lệ ở, thật sự làm rúng động cả một khu, thấy y còn hơn thấy xác chết.
Quay lại thật, quay lại thật này, Nhâm Thạch chính là người đầu tiên quay về nên ai cũng dòm ngó y như gặp quỷ, A Lục cũng vui mừng lắm réo rít bên tai y mãi, còn nói: “Ngươi chính là truyền kì”
Truyền kì? Nực cười? Có thể là chuyện cười vui nhất mà y được nghe, Nhâm Thạch tâm trạng không tốt, ánh mắt sắc như dao chả để ai vào mắt, trừng A Lục, khiến A Lục hoảng sợ tái mặt.
Nhâm Thạch cảnh cáo: “Sau này đừng nói chuyện nực cười như vậy, ta không thích nghe”
Không ai biết từ sau khi y quay về mắc chứng gì lại âm trầm hơn trước kia, gặp người đánh người, gặp tổng quản đánh luôn tổng quản? Chu Lưu Dương bị điên rồi, đây là câu nói trong đầu mỗi người nô lệ không ai là không biết y, A Lục bây giờ cũng không thể nói chuyện với y như trước kia được nữa, cười khổ trong lòng.
Đàm Liệu Thạch đang tập kiếm, kiếm đưa đến đâu lá liễu như cuồng phong, bay đến đấy, đức lìa hai nữa rớt đầy đất, thân ảnh thẳng tắp, bay lên bay xuống, rồi đảo người nhảy lên vách đá hái bông hoa nở rộ duy nhất trên ngàn hoa, sau đó hắn thả người đáp vững vàng trên mặt đất, tra kiếm vào vỏ thảy lên bàn.
Tường Lục Thương vẫn vận thanh sam màu đỏ chói ấy, nấp nảy giờ vội bước ra, cười hề hề trước mặt Đàm Liệu Thạch, mắt nhìn bông hoa đưa tay ra: “Tặng cho ta à?”
Đàm Liệu Thạch hất phăng bộ móng của Tường Lục Thương, nhẹ nhàng đặt hoa lên bàn đá để ở đấy.
Tường Lục Thương biết sẵn đáp án, hồ ngôn nói: “Ngươi làm như vậy mãi không biết chán à? Người nam nhân ngươi nói có tồn tại trên đời đâu?”
Đàm Liệu Thạch âm u nhìn y: “Phí lời đi, đừng tưởng ngươi ở đây lâu như vậy thì muốn hồ ngôn loạn ngữ gì cũng được”
Tường Lục Thương cả kinh, đưa tay làm thế nhíp miệng: “Không nói nữa không nói nữa” trong lòng y đang gào thét, cái người Đàm Liệu Thạch cứ như người điên, đi mong nhớ một nam nhân không có thật, rất lâu trước đây, Đàm Liệu Thạch khi say rượu có lỡ lời nói ra với y rằng hắn thường hay mơ thấy một bóng dáng không rõ ngũ quan, chuyện này đã đưa vào dĩ vãng nếu không Đàm Liệu Thạch cứ tới nữa đêm là khó thở, sống ở đây lâu như vậy lần đầu tiên y thấy hắn khóc, không những vậy còn rất thảm thiết, hắn ôm trái tim mình gào lên trong đau đớn.
Tường Lục Thương tuy là độc y nhưng chữa bệnh vẫn miễn cưỡng, y bất đầu chữa bệnh cho hắn, nhưng Đàm Liệu Thạch vẫn không khá hơn, y mới đúc ra một kết luận rằng Đàm Liệu Thạch bị điên, Tường Lục Thương khi ấy đã bị Đàm Liệu Thạch cho ăn một cú thấu trời xanh của hắn, bây giờ y chừa rồi, ngậm chặt miệng vẫn hơn.
Tường Lục Thương chuyển chủ đề: “Người ta thử độc hôm trước, ngươi bảo ngươi muốn hắn làm ta cứ mừng hụt, bây giờ ngươi lại đuổi người ta đến bãi nô lệ?”
Đàm Liệu Thạch không quan tâm lắm, không đáp lại vẫn mân mê cánh hoa trên tay.
Tường Lục Thương: “…”
Tường Lục Thương nhắc tiếp: “Hắn giờ điên cuồng lắm đó, ta nghe thuộc hạ nói cái gì mà truyền kì…ngươi không cảm thấy hứng thú à?”
Đàm Liêu Thạch: “…”
Tường Lục Thương: “…”
Thôi được rồi, vào vấn đề chính, Tường Lục Thương nhìn nét mặt Đàm Liêu Thạch nói: “Ngươi sai thuộc hạ giáo huấn đám danh môn chính phái giả nhân giả nghĩa lấy thanh danh của ngươi tiêu diệt một nha môn rồi đổ lên đầu ngươi, đã trở về rồi hơn nữa còn thua đến thảm hại, chỉ có hai người sống sót lết xác trở về, ngươi nói xem…có phải trong ma giáo chúng ta có nội gián hay không?”
Đàm Liệu Thạch căn bản đang bị điên, việc trong ma giáo bây giờ do Tường Lục Thương quản, y cũng phiền chết đi được chứ…
Bây giờ Đàm Liệu Thạch mới ngước mắt lên nhìn y, hắn dù gì cũng là giáo chủ, không thể để mặt nội gián trà trộn vào ma giáo rồi tự tung tự tác được: “Chuyện này ta sẽ tra rõ, nếu ta biết được là ai ta sẽ để người đó sống không bằng chết”