Bạn đang đọc [khoái Xuyên] Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 18
Sơn cốc nhỏ ngoài biệt viện, phía sau là rừng già ngàn năm sừng sững.
Trên bàn đá, bên cạnh là liễu già rũ lá phất phơ, gió nhẹ thoáng qua cũng làm lay động lá rơi xuống, người nam nhân tỏa ra hơi thở tàn khốc, trên dưới là hắc y vạn phần lạnh lẽo, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt phiền muộn bị bi thương lấp đầy nhưng lại khiến ai nhìn thấy cũng lưu luyến quên cả lối về, đôi mắt hắn nhắm hờ, khuỷu tay chống lên bàn đá, trên tay cầm ly rượu tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nam nhân này tỏa ra một cỗ không khí cô đơn cùng hiu quạnh, như thể cả thế giới duy chỉ có một mình hắn.
Hắn nốc hết ly này đến ly khác, cuối cùng dùng tay chống cằm mang theo hơi men say ngà ngà, ánh mắt mông lung nhìn xa xăm nơi rừng già như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
“Thì ra là ở đây uống rượu một mình?”
Từ đằng sau phát ra tiếng nói thập phần phong lưu, ngả ngớn, nam tử này lại đối lập hoàn toàn với người nam nhân trên bàn đá, phải nói làm sao đây? Y…rất xinh đẹp tuy là nam nhân, mắt phượng đào hoa, lông mi dài, y có một nốt chu sa gần khóe mắt, vận y phục màu đỏ chói lóa, chỉ có khuôn mặt của y trắng bệnh như thiếu máu.
Nam nhân ngồi trên bàn đá không buồn liếc nhìn y, cũng không đáp lại.
Y cũng không buồn như đã quá quen với việc bị phớt lờ, y lại gần hắn, tự rót rượu cho mình, uống cạn một phen, miệng không ngớt lời khen ngợi: “Rượu ngon, rượu ngon” bây giờ hắn mới nhìn y, mở lời nói trầm thấp
“Ai cho ngươi uống?”
Y cứng đờ, vội bỏ ly rượu xuống, cười không đứng đắn: “Ngươi vẫn lãnh đạm như vậy, Đàm giáo chủ ngươi ủ rũ như vậy là đang nhớ thương ai?”
Đàm Liệu Thạch, ánh mắt sắc nhìn y: “Nói! Ngươi đến đây tìm ta làm gì?”
Tường Lục Thương bất mãn, không vòng vo nữa, vào vấn đề chính: “Ngươi thật hiểu ta, chả là ta muốn lấy bớt nô lệ của ngươi, dù sao cũng nên báo trước cho ngươi một tiếng, tĩnh thất ta thiếu người thử độc”
“Muốn lấy cứ lấy, bây giờ thì cút đi”
Tường Lục Thương vẫn vui vẻ cười đùa đứng phắc dậy bỏ lại một cậu rồi rời đi: “Muốn nghe ngươi nói mấy lời hoa mỹ thật khó”
.
“Tổng quản, ngài nể tình chúng ta ở đây lâu như vậy, tha cho nhi tử của ta một lần này đi coi như ta cần xin ngài”
Ở khu nô lệ, tình cảnh hỗn loạn cực kì, nhiều hắc y nhân tụ tập ở đây kéo mấy đám nô lệ tay chân bẩn thiểu đi, mấy nộ lệ khóc rống lên thảm thiết, bám vào đá vào cột không muốn đi, hắc y nhân nóng tính đá cho mấy phát nô lệ liền hộc máu ngã xuống, không biết sống hay chết.
Không ngoài dự đoán Nhâm Thạch cũng bị kéo đi, y có níu kéo gào khóc cũng vô dụng, mặc cho người ta giải đi.
A Lục bám vào Nương mình nhìn Chu Lưu Dương bằng cặp mắt thương cảm, có bao giờ những người này đi thử độc còn mạnh khỏe để về đâu? A Lục biết số phận của y phía trước sẽ như thế nào, vì chưa thân quen lắm nên A Lục chỉ nhìn y một lát, rồi dẫn Nương đi.
Ở tĩnh thất, cần rất nhiều thanh niên trai tráng để thử độc, ai mà biết vị Tường Lục Thương này có thú vui kì quái là lấy mạng người ra đùa giỡn, Nhâm Thạch bị người cho đi thanh tẩy cơ thể, nói thanh tẩy nhưng Nhâm Thạch bị kì cho nát bấy người, y loáng thoáng nghe Tường Lục Thương mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Nhâm Thạch muốn mặc y phục nhưng đám hắc y nhân không y mặc, họ chỉ cho y quấn khăn choàng dài từ vai đến chân, Nhâm Thạch có hơi khó chịu, cảm giác thả rông cứ không dễ chịu chút nào, y rất bực bội mặc người đẩy tới một gian phòng đá, ngập mùi thuốc khó ngửi, trong đó còn có rất nhiều giường đá, Nhâm Thạch đoán chắc mấy cái giường này để Tường Lục Thương hành sự “giết người”, Nhâm Thạch rùng mình một phát, y không muốn chưa tìm được người yêu mà đã bị biến thành cái xác khỏa thân.
Tường Lục Thương từ ngoài cửa bước vào, cười lớn: “Xong rồi à, đặt mấy người đó xuống giường đi”
Nhâm Thạch quay lại nhìn Tường Lục Thương cũng thoáng ngơ ngác, người này là nữ nhân sao? Đây là người đẹp nhất mà từ khi đến đây y mới nhìn thấy được, Tường Lục Thương nhạy bén phát hiện ra ánh mắt của Nhâm Thạch, cười sảo trá đáp lại nói với y: “Ngươi tên gì?”
“Ta…tên…Chu…” Nhâm Thạch ngập ngừng nói
“Vậy ngươi trước!”
Một tầng mồ hôi chảy dài trên trán y, vội quay phắc đi, hắc y nhân nghe lệnh dẫn Nhâm Thạch đến trước, ra lệnh cho y nằm xuống, Nhâm Thạch có chết cũng không nằm, kết quả bị người ta khiêng rồi thả ùm xuống đến xương cốt Nhâm Thạch cũng không còn, quá tàn nhẫn rồi!!!
Tường Lục Thương ngồi xuống ghé mắt nhìn Nhâm Thạch nằm trên giường, nhe ra hàm răng trắng bóc: “Nhanh thôi, sẽ không làm người đau”
Nhâm Thạch vùng vẫy lăn qua lăn lại, làm mảnh vải che thân kéo ra lộ nữa thân thể trần trụi không hẳn trắng lắm, một hồi mát lạnh, Nhâm Thạch bùng nổ thật rồi.
Khung cảnh bỗng lặng ngắt như tờ, tiếng người ai oán gào cũng ngưng hẳn, Nhâm Thạch nhìn khung cảnh quen thuộc này, thở phào một hơi.
Hệ thống lâu ngày xuất hiện làm cho không gian ngưng động:【 Thân phận mới, Chu Lưu Dương xuất thân từ danh môn chính phái, là đại đệ tử bí ẩn của Tông môn phái, sư tôn Cung Văn Vũ, theo lời sư tôn trà trộn vào ma giáo nắm bắt hành tung của ma giáo 】
Nhâm Thạch nghe mà như điên như dại, gào lên trong đầu, chứ mắc gì lúc trước ngươi không nói sớm ngay từ đầu? Còn thân phận Chu Lưu Dương con nuôi của thương nhân thì sao?
【 Thêm phần kịch tính cho thế giới, Chu Lưu Dương vẫn là con nuôi của thương nhân nhưng chỉ là mặt ngoài 】
Vậy là Chu Lưu Dương tuy xuất thân từ danh môn nhưng thật ra là nhân vật phản diện đáng chết nhất trong câu chuyện này chứ gì? Bị hệ thống xoay như chong chóng làm Nhâm Thạch cũng nhức đầu không biết đâu là thật đâu là hư.
【 Khởi động công lực bất đầu 】
Nhâm Thạch cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, nội lực ở đâu cuộc trào như sóng vỗ tràn vào đan điền của y, một luồng sức mạnh khiến cơ thể y khỏe khoắn, y có đập nát giường đá này cũng thừa sức, Nhâm Thạch cũng chả buồn gào rống với hệ thống mắc dịch nữa, trong lòng cậu lập đi lặp lại một câu nói
Mẹ nó, đối đầu với ma giáo, y phải gánh vác trách nhiệm như vậy, đối mặt với ma giáo hung tàn như vậy chân y chưa gì đã bủn rủn vô lực rồi.
Tường Lục Thương cảm thấy miệng mình mỏi nhừ mà không biết tại sao? Ánh mắt nhìn người trên giường cười tươi trở lại, trên tay Tường Lục Thương cầm một bát gì đấy vừa đen sì vừa tản ra mùi hôi thối đã vậy còn sôi sì sụp trông rất kinh khủng, Nhâm Thạch nhìn mà muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, có còn là người nữa không vậy, Nhâm Thạch cũng quên bén một thân công lực mới được hệ thống ban cho.
Tường Lục Thương thích nhất là hành hạ người khác, nhìn khuôn mặt sợ hãi của y, càng khiến hắn vạn phần thích thú, hà hà
Ngay lập tức ngoài cửa vừa vặn xuất hiện một bóng hình cao lớn phủ lên khuôn mặt Nhâm Thạch, thân thể chưa xuất hiện đã nghe tiếng hắn vừa gằn từng chữ qua kẻ răng, khuôn mặt hung tàn.
“Ngươi dám bỏ thuốc vào rượu của ta?”
Tường Lục Thương xoay lại nhìn hắn, nét mặt vẫn ha ha cười, bỏ cái chén kinh tởm trên tay xuống giải thích: “Ha ha, ta thấy ngươi chán quá, ta đùa chút thôi, không gây hại đâu”
Đàm Liệu Thạch triệt để nổi điên đi tới bốp cổ Tường Lục Thương, rít gào: “Ta có đùa với ngươi không?”
Tường Lục Thương trước khi đi đã thần không biết quỷ không hay lén bỏ một ít xuân dược, chỉ một ít thôi vào chén hắn, Tường Lục Thương đùa một chút ai ngờ Đàm Liệu Thạch lại giận như vậy, có lẽ hắn hơi quá trớn rồi.
Nhâm Thạch nhận thấy bóng dáng trước mặt quen thuộc đến cực điểm, làm thân tâm y run rẩy kịch liệt, trái tim nhói lên từng đợt cơ hồ ngay cả thở cũng khó khăn, Nhâm Thạch thấy mắt mình hơi hồng lên, Nhâm Thạch lỡ lời thốt ra ba chữ: “Tào Quang Thương?”
Tường Lục Thương và Đàm Liệu Thạch đồng thời quay lại nhìn y, Đàm Liệu Thạch khuôn mặt khó ở, trừng mắt nhìn y như người xa lạ, mà không hề biết trong sâu thẩm tiềm thức có một đợt chấn động.
Tường Lục Thương nhìn Nhâm Thạch ha ha cười, chỉ Đàm Liệu Thạch: “Hắn tên là Đàm Liệu Thạch, không phải Tào…gì đấy”
Đàm Liệu Thạch điên tiết như muốn cắt đứt cổ Tường Lục Thương, nhưng hắn vẫn còn lý trí buông Tường Lục Thương ra, ánh mắt hắn bây giờ mới gói gọn hết Nhâm Thạch vào trong mắt, Nhâm Thạch bây giờ đang lõa thể phần trên, nước mắt chực tràn trông vô cùng đáng thương.
“Ngươi đang thử độc?”
“Đúng vậy! Người này ta rất có hứng thú”
Đàm Liệu Thạch cười lạnh: “Vậy người này là của ta, ngươi cũng đừng hòng chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi vào”
Tường Lục Thương cũng không ngờ mình bị thất thố như vậy, nhe răng: “Hừ! Của ngươi thì của ngươi, ta không động nữa, ai biểu ta đây ngu dốt động đến giáo chủ cao quý chứ”
_________