Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 55: Châm Tên Do Tôi Tự Đặt


Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 55: Châm Tên Do Tôi Tự Đặt


(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Chiếc hộp ngọc bay lên theo động tác của Nghiêm Lương, rơi bịch vào trong tay Vạn trưởng lão.

Tính Nghiêm Lương vốn thẳng như ruột ngựa, nghĩ sao thì nói vậy nên cũng không nghĩ gì sâu xa.

Nhưng Lý Phong thì khác.

Chiếc hộp vừa đáp xuống tay Vạn trưởng lão, Lý Phong đã liếc ông một cái đầy thâm ý.
Vạn trưởng lão lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, dùng nó bọc quanh chiếc kim rồi mới giả vờ giả vịt cầm lên ngắm nghía.
Nghiêm Lương hỏi: “Vạn trưởng lão thấy sao? Kim này tốt chứ?”
Trì Túc cũng cau mày, nhắc ông: “Nếu không có vấn đề gì thì trưởng lão trả kim lại cho Nghiêm tu sĩ đi”.
Lam Chỉ giương mắt nhìn lên chỗ Trì Túc đang ngồi.

Hõm mắt lão sâu hoắm, có vẻ lão đã gầy đi rất nhiều.

Làn da nhợt nhạt tái xanh, như thể bị bệnh nan y thời kỳ cuối vậy.

Thăng cấp lên Thánh giai là một trong những cửa ải khó qua nhất trong đời tu sĩ.

Hễ người nào càng nóng vội lại càng khó lên cấp thành công.

Nếu như Trì Túc có thể sống thoải mái tùy theo ý mình, lão còn có cơ hội lên Thánh giai chứ cứ giữ cái tính câu chấp như này, có khi hết đời lão cũng chẳng biết Thánh giai là gì.

Vạn trưởng lão giả bộ kiểm tra kỹ chiếc kim kia một lúc lâu.

Khi trả nó lại cho Nghiêm Lương, lòng bàn tay ông ta đã ướt rượt vì căng thẳng.

Huyệt khí hải nằm dưới rốn chừng hai đốt ngón tay nên phải cởi đồ ra thì mới châm vào được.

Lam Chỉ thản nhiên cởi áo tháo đai lưng, vén lớp áo trung y của mình lên.

Khi Phân Hồn Châm đâm vào huyệt, cơn đau lập tức ập đến.
Dưới tình huống bắt buộc như này, lại thêm thân nam nhi, Lam Chỉ cũng không tiện chi li quá.

Tuy nhiên, bởi tác phong thường ngày của “Lam Chỉ” vốn đã cẩn thận nên đây cũng là lần đầu tiên mọi người được “chiêm ngưỡng” dáng vẻ này của cậu.

Thời niên thiếu của Nghiêm Lương là những tháng ngày ngược bắc xuôi nam, rong ruổi từ Bắc bộ tới Tây bộ đại lục, có cảnh nào ông chưa từng thấy qua? Nhưng khi thấy Lam Chỉ vén áo lên, không hiểu sao ông lại thấy hơi bứt rứt.

Ông cau mày, nói với Lam Chỉ: “Xin đắc tội”.

== TRЦмtrц уeЛ.vN ==
Vừa dứt lời, Nghiêm Lương đã châm cho Lam Chỉ một kim.

Kim vừa cắm vào huyệt đã khiến vùng da thịt xung quanh chuyển sang màu tím đen rợn người, thậm chí còn càng ngày càng lan rộng ra.

Lam Chỉ cứng đờ, trơ mắt nhìn cả người mình đang dần tím tái đi.

Tống trưởng lão thấy vậy thì nhíu chặt đôi mày, hỏi: “Sao lại thế này?”
Nghiêm Lương vừa đâm kim sâu hơn vừa giải thích: “Không sao đâu.


Ai bị Phân Hồn Châm đâm phải cũng thế cả.

Đợi đến khi hồn phách về lại thân xác là lại bình thường ngay ấy mà”.
Cả tòa đại điện lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều đang nín thở mà dõi theo từng động tác của Lam Chỉ, chờ đợi hồn cậu bay ra khỏi xác.

Song, bọn họ đợi cả nửa ngày vẫn chẳng thấy gì.

Đổi lại, Lam Chỉ lại chợt nhăn mặt, ho khan mấy tiếng, mạnh đến nỗi ho ra một ngụm máu tươi.

Đám người trong đại điện hốt hoảng.

Trì Túc cũng hơi nhổm người dậy, hỏi: “Sao thế này?!”.

Nghiêm Lương thì chỉ cau mày chặt hơn, tiếp tục đâm kim sâu thêm.

Đúng là biểu hiện của Lam Chỉ rất sai, nhưng đã đến nước này rồi chẳng lẽ Nghiêm Lương ông còn phải chịu thua ư?
Máu lại ộc ra từ miệng Lam Chỉ.

Hồn chẳng thấy, phách cũng không, chỉ thấy người cậu lảo đảo rồi ngã ngửa ra.

Dung Vân Tưởng vội vàng lao ra đỡ lấy Lam Chỉ, cuống quýt hỏi Nghiêm Lương: “Nghiêm tu sĩ! Sao Lam sư huynh lại thành ra thế này???”
Tề Mộ Nhiên cũng lựa lời can ông lại: “Hay là chúng ta ngừng lại đi Nghiêm tu sĩ?”
Phân Hồn Châm chưa đâm vào hết, hồn phách cũng chưa rút được ra mà người bị châm đã bất tỉnh nhân sự, cả người tím tái đi rồi.

Ngón tay Lam Chỉ giật giật, khóe miệng thì trào máu không ngừng, để thêm một lúc nữa sợ là khó mà sống nổi.
Tống trưởng lão cũng lo lắng, vội hỏi: “Huyệt khí hải là huyệt quan trọng của tu luyện giả, cứ để Phân Hồn Châm ở trong đó e là sẽ lấy mạng Lam Chỉ luôn mất.

Nghiêm tu sĩ này, đến khi nào Phân Hồn Châm mới có tác dụng?”
Nghiêm Lương cũng luống cuống tay chân nhưng vẫn không cam lòng dừng lại.

Ông khuyên mọi người: “Đừng đụng vào cậu ta.

Chúng ta chờ thêm một lát xem”.
Đương khi bọn họ lời qua tiếng lại, Lam Chỉ đột nhiên thở gấp hẳn lên, mắt trợn ngược, mở trừng trừng.

Máu cũng ộc ra càng ngày càng nhiều, nghẹn lại nơi cổ họng khiến cậu ho sặc ho sụa liên tục.

Dung Vân Tưởng tức giận ôm lấy Lam Chỉ, gào lên: “Rốt cuộc các ông định để cái kim kia trong người huynh ấy đến khi nào!? Đợi huynh ấy chết rồi mới tha đúng không?!?!”
Một bóng người lướt nhanh tới chỗ Lam Chỉ.

Tề Mộ Nhiên đáp xuống trước mặt cậu, đặt tay lên khí hải của Lam Chỉ, cẩn thận rút Phân Hồn Châm ra rồi ném xuống đất.

Lam Chỉ kiệt sức, sóng soài giữa vũng máu.

Cậu thoi thóp thêm vài hơi rồi chìm vào hôn mê.
Vạn trưởng lão híp mắt vân vê bộ râu của mình, âm thầm trầm trồ vì khổ nhục kế của Lam Chỉ.


Lam Chỉ thổ huyết nặng như thế, đừng nói là bọn Dung Vân Tưởng hay Tề Mộ Nhiên hốt hoảng, ngay cả bậc bề trên như Tống trưởng lão cũng không bình tĩnh nổi.
Trì Túc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Vân Tưởng và Tề Mộ Nhiên hợp sức đỡ Lam Chỉ dậy, đang đứng chờ chỉ đạo của Trì Túc.

Thấy họ lo sốt vó, Trì Túc đành phẩy tay, bảo: “Thôi.

Các con cứ đưa Minh Tô về viện nó nghỉ đi đã.

Có gì mai mốt tính tiếp”.
Nghiêm Lương vô cùng phiền muộn.

Ông nhặt cây kim bảo bối của mình lên, lẩm bẩm: “Quái lạ thật…!Chẳng lẽ lại không dùng được cho người chết đi sống lại ư?”
Vạn trưởng bực dọc: “Biết là không dùng được sao không chịu nói sớm?”
Tống trưởng lão cũng góp lời: “Tạm thời bỏ qua việc cây kim này nguy hiểm cỡ nào, nhưng người vừa bị nó đâm trúng đã tím đen như khúc gỗ cháy thế kia, lại còn thổ huyết liên tục nữa thì…!Chỉ có điều là không thấy được hồn phách Lam Chỉ, chứ nếu ngộ thương người vô tội thì chúng ta biết ăn nói thế nào với chúng đệ tử đây?”
Lý Phong không chỉ kỹ tính mà còn đa nghi hơn Nghiêm Lương.

Lão bình tĩnh hỏi lại: “Chuyện hi hữu như này Nghiêm tu sĩ cũng không lường trước được, kính xin các vị đừng sốt ruột.

Ta nhớ khi nãy Vạn trưởng lão có dùng một chiếc khăn tay màu trắng để bọc Phân Hồn Châm.

Không biết trưởng lão có thể cho ta xem chiếc khăn đó không?”
Vạn trưởng lão sống lâu hơn Lý Phong cả trăm năm.

Thời ông ngồi lên cái ghế trưởng lão Bắc Hành phái này, Lý Phong còn đang ở với cha chứ chưa biết chừng.

Dăm ba chiêu gái đĩ già mồm này, sao có thể làm khó được ông? Mặt ông lạnh hẳn đi, giở giọng sừng sộ: “Khăn của ta thì làm sao? Rõ ràng là do kim của mấy người vô dụng, suýt làm người ta mất mạng xong rồi lại quay sang trách ngược ta à?”
Lý Phong với Nghiêm Lương nghe vậy thì liếc nhau một cái.

Vạn trưởng lão rút một cái khăn khác đã được chuẩn bị sẵn ra, tức tối ném cho hai người: “Đấy! Thích thì xem đi! Ta chẳng làm gì thẹn với lòng cả!”
Lý Phong không vì Vạn trưởng lão giận mà chịu nhún nhường.

Lão bình tĩnh giở khăn ra xem, vuốt từng góc một.

Chiếc khăn tay này rất sạch, không chỉ không có dấu vết khả nghi mà còn cực kỳ phẳng phiu, một vết bẩn nhỏ cũng không có.

Lão đứng dậy, siết chặt chiếc khăn, lạnh nhạt nói với Vạn trưởng lão: “Vạn trưởng lão bớt giận, là ta quá đa nghi rồi”.
Không khí trong đại điện căng thẳng đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Trì Túc vừa hay đứng ra giảng hòa: “Muộn lắm rồi, ta mời Lý cung chủ và Nghiêm tu sĩ đi nghỉ giữ sức, có gì để mai nói tiếp”.

Nói rồi, lão quay sang bảo Tống trưởng lão: “Ông qua thăm Lam Chỉ một chút đi, đừng để nó gặp bất trắc”.
Tống trưởng lão nhận lệnh rồi đi mất.

Mọi người trong đại điện thấy Trì Túc nói vậy thì cũng yên lặng mà rời đi.

Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm.


Nghiêm Lương buồn bực than với Lý Phong: “Phân Hồn Châm hôm nay kỳ kỳ sao ấy.

Không chỉ không hút được hồn ra mà còn suýt giết người ta.

Chẳng lẽ nó không hiệu nghiệm với người chết đi sống lại thật à?”
Lý Phong không trả lời thắc mắc của ông mà chỉ bảo: “Lý Du chết oan.

Người này là Lam Chỉ thật thì thôi, nếu không thì đừng hòng tôi bỏ qua cho nó”.
Nghiêm Lương cũng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ừ.

Để tôi nghĩ cách khác”.
Lam Chỉ về phòng trong tình trạng thổ huyết mấy ngày liền, thê thảm cực kỳ.

Cậu nằm bẹp giường bảy, tám ngày vẫn chưa dậy nổi.

Thấy cậu đáng thương quá, Tống trưởng lão đành đưa cho cậu ba viên Bổ Huyết đan, lại dặn Dung Vân Tưởng, Tề Mộ Nhiên, Bạch Phong Dương và Tô Sở thay phiên nhau chăm sóc.

Thậm chí, Trì Túc còn đại giá quang lâm mà đến đây thăm Lam Chỉ một lần.
Đêm nọ, trong lúc cả viện chẳng có ai, Lam Chỉ vừa ho khan vừa đi dạo loanh quanh một lúc.

Cậu lau sạch mấy vết máu dính bên khóe môi rồi lê bước về phòng.

Vừa ngồi xuống giường, Lam Chỉ đột nhiên bị một người nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.

Lam Chỉ hoảng hốt, giật nảy mình: “Ai?!”
Cậu còn lôi cả Hoành Ương ra rồi.
“Là em nè sư huynh”.

Giọng người kia hơi khàn: “Người quên là chỉ có em mới được phép vào phòng ngủ của người hả?”
Lam Chỉ ngẩn người: “Sao em lại tới đây? Vạn trưởng lão để yên cho em đi sao?”
“Không cho.

Nhưng mà em trốn ra đấy”.

Giản Thương vừa nói vừa dán môi lại gần.

Nước mắt nóng ấm mà đắng chát quyện giữa môi hai người.
Lam Chỉ bị hôn bất ngờ nên không kịp từ chối, để mặc cho chiếc lưỡi kia chiếm đoạt khoảng không trong khoang miệng của mình, cực kỳ bá đạo và ngông cuồng.

Cậu nhắm mắt, ngồi im cho người kia hôn mình.

Sau đó, cậu lật đật rút tay ra khỏi vòng tay Giản Thương, nhướng mày, hỏi: “Tu vi của em cao hơn ta rồi?”, chứ không thì tại sao mình lại không phát hiện ra nhóc con này ở đằng sau mình chứ???
“Nguyệt giai thượng phẩm rồi”, Giản Thương vừa đáp vừa ngẩng lên nhìn cậu.

Hắn đã không còn là thiếu niên yếu ớt vài hôm trước nhưng lại gầy hơn một chút.

Hắn hỏi: “Em nghe nói từ sau khi huynh bị đám người kia thử châm xong thì nằm liệt giường không dậy nổi.

Rốt cuộc là huynh bị sao vậy?”
Lam Chỉ nghe vậy thì cười khúc khích: “Ta lừa bọn họ mà thôi.

Giờ, ta càng thảm thì Lý Phong và Nghiêm Lương lại càng không làm gì được ta.

Đến cả Trì Túc cũng chỉ biết bó tay chứ là bọn họ”.
Giản Thương cúi đầu lắng nghe: “…”
Lam Chỉ rỉ tai Giản Thương: “Em biết không, ta bảo Vạn trưởng lão bôi một loại thuốc độc cực kỳ hiếm.

Nó có tác dụng ăn mòn bề mặt của Phân Hồn Châm, vô hiệu hóa cái kim kia.


Có điều, người trúng độc sẽ bị thổ huyết hơi nhiều thôi.

Lý Phong với Nghiêm Lương có nghi cũng chẳng tìm được chứng cớ đâu…”
Trong lúc cậu hào hứng kể lại, Giản Thương lại khó chịu muốn chết luôn.

Hắn cúi gằm, chẳng nói chẳng rằng lấy một câu.

Hơn một tuần rồi Lam Chỉ chưa được gặp Giản Thương nên cũng nhớ lắm.

Cậu ngừng một lát rồi nghèn nghẹn hỏi: “Mấy hôm nay em ổn không? Vạn trưởng lão có gây khó dễ gì cho em không?”
“Ông ta nhốt em trong phòng cả ngày”.

Giản Thương hỏi lại: “Em nghe nói huynh cởi đồ ngay giữa đại điện hả?”
Lam Chỉ nhíu mày: “…”, cởi hồi nào mà cởi! Ta mới vén lên có một tí!
Xưa nay, Lam Chỉ vẫn luôn là trích tiên trong lòng Giản Thương, cao quý đến nỗi hắn chỉ có thể sùng bái từ xa, không dám khinh nhờn lấy một chút.

Hắn còn chưa bao giờ dám bất kính hay manh động với Lam Chỉ.

Thế mà, hôm nay, Giản Thương lại có vẻ to gan đến lạ.

Hắn để Lam Chỉ ngồi trên đùi mình, ngẩng đầu ngậm lấy môi cậu.

Tay hắn chậm rãi lần vào trong áo lót, vuốt ve bờ lưng bóng loáng mịn màng của Lam Chỉ.

Lòng bàn tay Giản Thương nóng như mang lửa, lại thêm những nụ hôn nóng bỏng của hắn khiến người Lam Chỉ ướt đẫm vì mồ hôi.

Trong không gian tối tăm này, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập chẳng biết là của ai.

Lam Chỉ dùng chút lý trí còn lại hỏi hắn: “Em sao thế?”
Giản Thương cũng chẳng biết mình bị làm sao.

Cứ nghĩ đến cảnh người yêu mình phải cởi đồ ngay trước mặt đám người kia, hắn lại bắt đầu ghen lồng ghen lộn lên.

Giản Thương vuốt ve huyệt khí hải của Lam Chỉ, hỏi: “Còn đau không? Có phải huynh khó chịu lắm không?”
“Hưm…”, cảm giác tê tê ngứa ngứa, sờ thêm lúc nữa là có chuyện liền.
Thiếu niên rút tay ra, lại ôm Lam Chỉ vào lòng.

Hắn nghĩ ngợi một chốc, cảm thấy không cam lòng nên thì thào với cậu: “Em muốn Minh Tô”.
Lam Chỉ ôm lại hắn, dịu dàng vuốt lưng cho hắn.
Giản Thương ngẩng lên, hỏi: “Huynh còn bị thổ huyết không?”
Không nhắc thì thôi, vừa nói tới chuyện này là họng Lam Chỉ lại ngứa.

Cậu ho khúc khắc mấy tiếng rồi lại hộc ra một búng máu, khiến người yêu nhói hết cả lòng.

Giản Thương vội vàng đỡ cậu nằm xuống giường, vuốt ngực thuận khí cho cậu.

Lam Chỉ nằm quay lưng về phía Giản Thương, len lén lau sạch chút máu vương bên khóe môi.
Giản Thương yên lặng vuốt tóc Lam Chỉ, lặng lẽ ngả lưng bên cạnh cậu.

Thấy hắn định nằm lì ở đây luôn, Lam Chỉ bèn hỏi: “Đêm nay em định ngủ ở đây luôn hả? Không về bên kia ư?”
Giản Thương vùi mặt vào lòng Lam Chỉ, đáp: “Dạ”.
Lam Chỉ: “…”
Đứa nào hồi trước bảo ngủ chung còn không chịu, giờ đuổi khéo còn chẳng thèm đi vậy? Hình như càng ngày bé con nhà mình càng bám người thì phải?
———————————
Góc chen mồm của Tôm và Nờ Y:
Chúc các bạn giao thừa vui vẻ bên người thân nhé..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.