Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng

Chương 56: Trì Túc


Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 56: Trì Túc


Góc chen mồm đầu chương:
Năm mới, lì xì cho các bạn thêm 5 chương nữa.

——————————
Chương 56.

Trì Túc
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Sau cái đêm hai người lén gặp nhau ấy, Giản Thương có vẻ chẳng quan tâm gì đến việc mình đang là con tin cả.

Cứ dăm ba bữa hắn lại tới phòng Lam Chỉ ngủ ké một đêm.

Hai người cũng không làm gì khác ngoài việc thủ thỉ tâm sự với nhau và ôm nhau ngủ.

Dù vậy, Lam Chỉ vẫn có cảm giác nhóc con nhà mình bắt đầu bám mình hơn một tí rồi.

Ban đầu, cậu cũng không hiểu tại sao lại thế.

Mãi cho đến một đêm nọ, khi giật mình tỉnh lại giữa đêm, Lam Chỉ vô tình thấy Giản Thương đang rưng rưng nhìn cậu không rời mắt, làm cậu hốt hoảng.

“Em sao thế này?”.

Lam Chỉ hoang mang nhổm người dậy, lo lắng hỏi hắn.

“Không có gì đâu, em mới nằm mơ thôi”, Giản Thương cúi đầu, giấu đi đôi mắt ầng ậng nước của mình.

Hắn chui vào chăn, ôm lấy eo cậu, bảo: “Người ngủ tiếp đi, để em ôm người”.

Lam Chỉ đầu đất nghĩ mãi mới hiểu ra rằng việc cậu tự đầu độc mình đã vô tình làm tổn thương Giản Thương.

Mấy tháng Lam Chỉ giả chết đã khiến tinh thần của Giản Thương sụp đổ hoàn toàn.

Vốn dĩ trái tim mong manh của sư đệ nhà cậu đang dần hồi phục nhưng sau vụ tự đầu độc của Lam Chỉ, Giản Thương lại bắt đầu suy sụp.

Hắn lại tiếp tục chìm trong những cơn ác mộng đáng sợ kia.

Lam Chỉ không đủ dũng khí để xin lỗi Giản Thương nên đành lấy lý ra để lấp liếm với “con ghẻ” yêu quý nhà mình: “Ta chỉ giả vờ một tí để lừa người ngoài thôi mà, sao có thể ngu đến nỗi để mình trúng kịch độc được chứ?”.

Cậu vừa nói vừa cười, như thể mọi thứ đã nằm trong dự tính của mình.

Giản Thương nghe thì nghe nhưng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.

Hắn nghe nói lúc hai trưởng lão kia tới thăm, Lam Chỉ vẫn còn đang nôn ra máu.

Mặt thì tái, thở chẳng nổi, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương.

Thế nhưng buổi tối hôm ấy lúc hắn tới tìm Lam Chỉ, cậu vẫn có tinh thần cười đùa cơ mà.

Tuy có nghi ngờ nhưng Giản Thương cũng không muốn phá kế hoạch của Lam Chỉ.

Hắn đành ngoan ngoãn ở bên Lam Chỉ, không có việc gì làm thì cọ cọ người yêu để chứng minh sự tồn tại của mình, để người yêu phải nhớ thương mình mọi lúc mọi nơi.

Nếu không, Giản Thương nghi rằng người yêu vô tâm nhà hắn chớp mắt một cái là lại quên mất hắn rồi đi làm mấy chuyện nguy hiểm nữa mất.


Người chăm chỉ sẽ được đền đáp.

Vì dạo này “con ghẻ” nhà cậu cứ lởn vởn xung quanh nên Lam Chỉ cũng bị ảnh hưởng nhiều.

Thậm chí, lúc đang ngủ mà quờ quạng không thấy Giản Thương nằm bên cạnh, Lam Chỉ sẽ tiếp tục ngủ trong sự buồn bã khó tả.

Thấy tình cảm của hai nhân vật chính càng ngày càng ổn định, đám độc giả cũng hân hoan vào trong khu bình luận mà giăng đèn kết hoa.

[Lam Lam! Mang thai đi!]
Bầy đụt này toàn có những suy nghĩ nhảy cóc rất lạ lùng.

Lam Chỉ vừa đọc được mấy bình luận này thì suýt nữa ngã ngửa, cực kỳ muốn đập cho bọn này một trận nhừ tử.

[Lầu 1: Gì mà bầu bí sớm thế? Phục bút còn chưa giải mã hết mà, giờ tui chỉ mong quá trình thăng giai sẽ không có sự cố ngoài ý muốn nào thôi.

À tác giả ơi, anh viết tí thịt vụn rồi đăng Weibo được hem?
Lầu 2: sao phải chờ đến tận lúc thăng cấp nhỉ? Bình thường phải tầm mấy năm mới lên được một giai mà đúng không? Giản sư muội thảm quá, còn thảm hơn cả toi nữa
Lầu 3: “muốn mấy lần ta cũng cho, thích tư thế nào ta cũng chiều”, trích nguyên văn lời Lam Lam; “Không phải em muốn nghe ta rên à?”, vẫn là trích nguyên văn lời Lam Lam.

Có khi nào sắp tới ẻm định làm gì cho nam chính nữa không?
Lầu 4: ỏ Lam Lam ngọt ngào ghê á.

Mà cưng đừng nuốt lời nha cưng]
Mấy bình luận sau càng ngày càng lố.

Mọi người hào hứng tán gẫu, vô cùng chờ mong được chứng kiến cảnh Lam Lam thực hiện lời hứa với Giản sư muội.

[Lầu 9: chiếu theo tính cách Lam Lam thì sao ẻm có thể hứa với Giản sư muội về chuyện đấy được nhỉ? Thế thì lại lộ liễu quá
Lầu 10: Bọn mình đồng tâm hợp lực đòi tác giả viết vậy thì là có rồi! Tác giả êi, để Lam Lam “thổi” cho Giản sư muội đê!
Lầu 11: Spam nhiều tí là thể nào tác giả cũng đồng ý thôi! Chẳng phải lần trước ổng cũng đồng ý cho Lam Lam sống lại rồi còn gì? Alo! Alo! Cho Lam Lam “thổi” cho Giản sư muội đê!]
Do đống bình luận này, Lam Chỉ chính thức xách gươm ra trận, quyết đấu khẩu một phen cho bõ tức.

Vì cậu không cướp quyền điều khiển tác giả trả lời với hệ thống được nên cậu đành phải lấy một tài khoản phụ chuyên dùng để nói chuyện với Lý Du Nhiên ra để viết vài câu trong phần bình luận.

[Lầu 12: Ơ hay, thiết lập tính cách của Lam Lam là cao quý lạnh lùng, sao mà làm được cái chuyện đấy mà mấy ông đòi? Tôi thấy mấy ông cứ tập trung vào tuyến tình cảm của hai đứa nó là được rồi.

Giản sư muội đang bị thương, xung quanh hai đứa lại nguy hiểm trùng trùng, Lam Lam lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện vớ vẩn này chớ?
Lầu 13: Tui xin thề với ngón út của mình, chỉ cần Lam Lam chủ động thêm một tí thôi là Giản sư muội lại khỏe như vâm ngay!
Lầu 14: Tui xin thề với ngón cái của mình
Lầu 15: tui xin thề với đầu mình]
Đấy, xem xem, có khác gì đấm vào bịch bông không? Bầy đụt này toàn chiếu mới, sao có thể hiểu được hoàn cảnh éo le của Lam Chỉ cậu cơ chứ? Bọn họ chỉ muốn đứng nhìn cậu với Giản Thương khanh khanh ta ta mà thôi!
[Lầu 16: Cái khoảnh khắc Giản sư muội mạnh mẽ đột xuất kia, tui cứ tưởng là hai anh chị ấy gạo nấu thành cơm rồi cơ.

Ai mà ngờ, Giản sư muội vừa lâm trận đã lùi bước, lại còn khép nép bảo “Em muốn” nữa…!Muốn thì đè người yêu ra mà làm đi còn gì nữa! Đọc mà ức phát khóc luôn á!
Lầu 17: Mấy đứa ơi, có đứa nào để ý là tác giả chưa bao giờ tả ngực Lam Lam không? Cứ cho là ngực ẻm phẳng như tường đi, nhưng ít nhất cũng phải tả sơ sơ chứ? Kiểu như ngực Lam Lam bé đến mức người khác không để ý hay sao ấy?
Lầu 18: rồi, lại nữa.

Thế chúng mày còn định nhai đi nhai lại vấn đề này đến lúc nào nữa? Lam Lam mà là con trai thì tác giả đăng truyện ở web truyện nam để làm đèo gì hả? Làm thế khác gì hố người ta không?
Lầu 19: đúng dị.

Truyện này nữ chính giả trai, chó nào không thích thì đừng có mò vào đây.

Với kinh nghiệm mười năm đọc truyện của tôi ấy, kiểu gì đến cuối truyện tác giả cũng lật kèo thôi.

Kiểu viết cả truyện thì nhìn giống nhân vật nam, nhưng thật ra ẻm là nữ chính.


Lầu 20: từ từ đã bạn ơi.

Bây giờ bọn mình đang mặc định Lam Lam là gái, tác giả lật kèo rồi thì ẻm thành trai hả…!
Lầu 21: Tui thì thấy tác giả viết chả rõ đầu đuôi gì cả, toàn để người đọc đoán tới đoán lui.

Nhưng mà thôi, cũng yên tâm vì đây là web truyện nam, tác giả không thể viết đam mỹ một cách ngang ngược như thế được.

Ổng mà viết thật chắc ban biên tập cho ra đảo luôn quá
Lầu 22: đúng quá đúng quá! Nhá, lúc ở trong đại điện nhá, Lam Lam mà là giai thì ẻm đã cởi sạch từ đầu đến chân rồi nhá chứ không bẽn lẽn vén áo thế kia đâu nhá!
Lầu 23: Ờ đấy, nhắc mới nhớ, thấy Lam Lam cởi đồ mà tôi khó chịu vờ lìn luôn.

Phải công nhận là Giản sư muội chiếm hữu ẻm ghê thật đấy!
Lầu 24: Vẫn câu cũ: Tác giả cho Lam Lam mang thai đê!]
Công tâm mà nói, bầy độc giả nhà Lam Chỉ tuy đụt nhưng cũng hiền lành, ngây thơ đáng yêu chứ không phải thể loại độc giả tâm lý vặn vẹo.

Chung quy thì họ khá giống Tiểu Giản nhà cậu, chỉ là thi thoảng hơi bị ngứa đòn thôi.

Mấy ngày gần đây của Lam Chỉ trôi qua vô cùng bình yên.

Tuy nhiên, người xưa đã dạy rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Vạn trưởng lão phát hiện Giản Thương đi suốt đêm không về nên gia cố thêm mấy lớp kết giới như thể đang nhốt mãnh thú vậy.

Từ hôm ấy, Giản Thương không tự tiện ra ngoài được nữa.

Dưỡng thương tầm hai tháng, cuối cùng Lam Chỉ cũng ra khỏi viện để đi thỉnh an mấy người Trì Túc và Vạn trưởng lão.

Mấy bữa nay cậu bận tối tăm mặt mũi, chỉ lo cắm đầu trong khu bình luận hỏi thăm đủ thứ.

Cậu còn nhờ Lý Du Nhiên chuyển lời của mình đến người “bạn tốt” kia của anh.

Người này rất kiêu ngạo.

Lam Chỉ hỏi gì thì y đáp nấy, không thích nói mấy câu thừa thãi.

Lam Chì bắt đầu sống theo nếp của người “bạn tốt” kia, bài trí lại toàn bộ khu viện mình ở.

Ngoài ra, Lam Chỉ còn tặng đi hai chậu linh thảo.

Người khác không tài nào phát hiện ra cậu là đồ giả được nữa.

Tống trưởng lão rất biết giữ lời.

Lão giúp Lam Chỉ giải dược hiệu của Chích Tâm đan.

Lúc giải thuốc, Lam Chỉ đau đến mức muốn chết đi sống lại suốt ba, bốn ngày liền.

Sau khi Lam Chỉ tỉnh lại, tu vi của cậu đã tăng lên Nguyệt giai trung phẩm.

Nhóc Tầm Diệp nhà Vạn trưởng lão thì bị ông ta nhốt trong viện, chỉ được phép ra ngoài hít thở không khí vào lúc sáng sớm.

Hơn một tháng nay, Lam Chỉ chưa được gặp Giản Thương lấy một lần.


Có hôm cậu vô tình đi ngang qua viện của Vạn trưởng lão, đúng lúc chạm mặt với Tầm Diệp.

Vạn trưởng lão không dùng thuật biến hình mà dùng phép che mắt nên mặc dù người khác thấy một Vạn Tầm Diệp mười sáu tuổi nhỏ gầy nhưng trong mắt Lam Chỉ vẫn là thiếu niên tuấn tú xấp xỉ hai mươi tuổi kia.

Nhác thấy bóng cậu, tim thiếu niên kia đã bắt đầu đập thình thình.

Lam Chỉ giả vờ lướt ngang qua, dúi cho Giản Thương một viên đan mà hắn hay uống.

Lam Chỉ toan rời đi thì chợt thấy tay mình bị níu lại.

Thiếu niên kia vẫn đang nắm lấy ngón út của cậu không chịu buông.

Đôi má Lam Chỉ hồng hồng, cố giật tay ra mà không được.

Trong khi bốn bề vắng lặng, thiếu niên xinh đẹp kia nhẹ nhàng tựa đầu bên hông Lam Chỉ.

“Ta được giải Chích Tâm đan rồi nhưng bọn họ vẫn đề phòng ta lắm, khéo khi bây giờ còn đầy người đang theo dõi ta ấy chứ.

Em đợi thêm vài hôm nữa, chờ ta tìm thời cơ thích hợp rồi chúng ta đi khỏi đây, được không?”
“Vâng”, tuy hắn đồng ý nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ mà ôm lấy cậu.

Lam Chỉ âu yếm vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia rồi cúi xuống trao cho hắn một cái hôn thật sâu.

Hôn xong, cậu đi luôn mà không thèm quay đầu lại.

Lam Chỉ biết, “con ghẻ” yêu quý nhà mình phải chịu rất nhiều khổ đau vì mình rồi.

Mai này, khi họ sống cùng nhau, chắc chắn cậu sẽ bù đắp hết cho hắn.

Đi qua mấy khúc cong quẹo, Lam Chỉ vô tình chạm mặt Tề Mộ Nhiên và Bạch Phong Dương đang trên đường đi họp sáng.

Sau một loạt biến cố, Lam Chỉ càng ngày càng kiệm lời, còn Bạch Phong Dương cũng chẳng còn vẻ huênh hoang hợm hĩnh ngày xưa, cả ngày chỉ cúi đầu im lặng.

Tề Mộ Nhiên đang yên đang lành lại phải chịu trách nhiệm điều hòa bầu không khí nên vô cùng căng thẳng.

Hắn nghĩ nát óc mới tìm được đề tài để mở lời: “Cảm ơn Lam sư huynh hôm nọ đã tặng đệ linh thảo”.

Lam Chỉ đưa một chậu Điểm Mi thảo màu xanh cho Tề Mộ Nhiên, một chậu Liệp Yên thảo màu đỏ cho Dung Vân Tưởng, chỉ giữ lại cho mình chậu Thần Tư thảo màu vàng nhạt kia.

Cậu không nỡ bỏ, cũng không muốn bỏ nên đành giấu nó sau mấy phiến lá to trong góc sân.

Bạch Phong Dương cũng mượn đà tiếp lời: “Huynh không có A Sinh bên cạnh chắc cũng không quen.

Huynh nên tìm một đứa hầu mới đi”.

Lam Chỉ từ chối: “Không cần.

Ta ở một mình là được rồi”.

Lam Chỉ và Bạch Phong Dương đã mấy lần bình tĩnh nói chuyện với nhau như này rồi.

Tuy rằng cậu cũng từng lo Bạch Phong Dương sẽ nhận ra sơ hở của mình nhưng gã vẫn kín tiếng từ đầu đến cuối, thái độ cũng rất ôn hòa, khiến Lam Chỉ cũng yên tâm phần nào.

Cậu cũng mệt rồi, chẳng buồn truy cứu mấy chuyện lúc trước nữa.

Mong muốn duy nhất của Lam Chỉ bây giờ là rời khỏi nơi này với Giản Thương, tình nguyện buông tha mọi thứ để cùng Giản Thương tận hưởng cuộc sống gia đình yên bình đến hết đời.

Nếu có người sắp đặt mọi thứ để hãm hại cậu thì cậu chính là kẻ gây ra cái chết cho Ngô Phỉ, Phạm Thanh và Lý Du, không có gì phải tra nữa.

Lam Chỉ bước vào phòng họp, ngồi xuống chỗ của mình.

Tống trưởng lão mỉm cười chào cậu, Dung Vân Tưởng cũng cười ngây ngô với cậu.

Tô Sở thì gật đầu với cậu, yên lặng không nói gì.


Chỉ có Vạn trưởng lão vừa thấy cậu thì liếc một cái hơi có ý khinh thường.

Tống trưởng lão nhìn mọi người, cười bảo: “Có vẻ mọi người đến đủ hết rồi đấy.

Ta có việc muốn nói với con đây Minh Tô à.

Sau một thời gian theo dõi, chúng ta đều xác nhận con đúng là Minh Tô thật.

Thật ra thì ban đầu chúng ta đều nghĩ con có vấn đề nhưng vì không quan trọng lắm nên không ai nói gì cả.

Đến khi nói ra mới biết mỗi người đều để ý một vài chi tiết nhỏ khá quan trọng”.

Đoạn, lão liếc Vạn trưởng lão một cái.

Vạn trưởng lão cũng miễn cưỡng mở miệng vàng mà bảo: “Đúng.

Bọn ta đều cho rằng ngươi là hàng thật”.

Tống trưởng lão gật gù: “Chúng ta cũng báo lại cho chưởng môn rồi.

Hôm nay, gọi con đến đây là để khôi phục lại địa vị cho con, để Tô Sở yên tâm đi bế quan vài năm.

Con lại trông coi mấy đệ tử cũ của mình như trước nhé”.

Lam Chỉ nghe vậy thì nhìn qua chỗ Tô Sở.

Tô Sở gật nhẹ đầu với cậu, bảo: “Mong Lam sư huynh tác thành”.

Cậu bèn đồng ý với Tống trưởng lão: “Vâng”.

Thấy Lam Chỉ đồng ý, mọi người đều thả lỏng hơn nhiều.

Ai nấy cũng lộ ra thần sắc vui mừng, thậm chí Dung Vân Tưởng còn vui như mở cờ trong bụng.

Chỉ có Lam Chỉ là hơi cúi đầu, có vẻ không được thoải mái lắm.

Chợt, cậu đứng bật dậy, nghiêm túc thông báo: “Sư phụ đang tới”.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, chỉnh trang lại bản thân một chút rồi cung kính đứng chờ.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân chắc nịch từ bên ngoài đã truyền vào trong phòng, nghe có vẻ vội hơn ngày thường.

Lam Chỉ vừa ngẩng lên đã thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đạo bào màu tím với thần thái sáng láng bước vào.

So với vẻ tiều tụy vào ngày trước, giờ đây, trông lão đã rạng rỡ hơn hẳn.

Vạn trưởng lão và Tống trưởng lão ngây người một lát rồi cất giọng run run mà chúc mừng: “Chúc mừng chưởng môn! Chúc mừng ngài!”
Tuy các đệ tử chưa nhận ra biến hóa trên người lão nhưng thấy ánh mắt phấn chấn của mấy trưởng lão, họ cũng đoán ra được phần nào.

Họ không nén nổi mừng vui, đồng thanh mà hô: “Chúc mừng sư phụ thăng cấp thành công!”
Lão lên cấp rồi, đột phá từ Nhật giai lên Thánh giai rồi.

Nhưng sao lão lại lên cấp được?
Lam Chỉ nhìn vầng trán đang có màu đen nhàn nhạt của Trì Túc và sắc mặt hơi tái xanh đang ẩn hiện sau vẻ sinh lực dồi dào của lão thì tự nhiên thấy lạnh cả người.

Không ổn rồi.

Bắc Hành phái sắp gặp họa rồi!
———————-
Tác giả tâm sự:
Chuẩn bị tinh thần vào phần cao trào của truyện nhá.

Tui hy vọng là mình hold được chứ đoạn này chắc mất tầm mấy chương á..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.