Bạn đang đọc Khoá Văn Hệ Thống Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng FULL – Chương 54: Ước Hẹn
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Lý Phong tới đây tức là Lam Chỉ phải thử châm thêm lần nữa.
Nếu cậu muốn che mắt lũ người kia, cậu buộc phải làm cho Phân Hồn Châm mất tác dụng.
Vừa bước ra khỏi cửa viện, Vạn trưởng lão đã xông tới trước mặt cậu.
Ông ta gấp như kiến bò chảo nóng.
Sau khi lùa hết đám đệ tử xung quanh đi, ông hỏi Lam Chỉ: “Rốt cuộc ngươi định làm thế nào?”
Lam Chỉ nghĩ thầm khéo khi lão già này còn gấp hơn cả mình.
Cậu thủng thẳng bước đi, thản nhiên đáp lời ông: “Chẳng thế nào cả.
Muốn vạch mặt nhau thì cứ việc, cùng lắm là chết thêm lần nữa”.
Vạn trưởng lão tức đến nỗi muốn ứa nước mắt.
Ông cố nén giận mà nói: “Ngươi chết rồi thì con ta sẽ ra sao?! Ngươi chết hay sống ta không cần biết, nhưng con ta mà có mệnh hệ gì, ta thề ta sẽ trả đủ cho thằng khốn Giản Thương kia!”
Lam chỉ đè thấp giọng, nói với Vạn Thành Bân: “Chỉ cần ông trả Giản sư đệ cho ta là mọi việc đâu vào đấy.
Chỉ có thằng bé mới biết cách cứu ta”.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Vạn trưởng lão cũng không cự nự nhiều.
Ông nhanh chóng sai người đưa Giản Thương tới, còn mình thì đi chuẩn bị một chút.
Lam Chỉ kéo Giản Thương vào trong viện rồi đưa cho hắn một viên đan dược màu đã được cậu nắm trong tay một lúc lâu.
Cậu bảo: “Đây là Hóa Khí đan, cách dùng giống lần trước ấy, em còn nhớ không?”
Giản Thương ngẩng đầu nhìn Lam Chỉ.
Ngọn lửa khát khao nơi đáy mắt hắn lóe lên liên tục nhưng Lam Chỉ đã kịp thời gạt đi ý định của hắn: “Cấm luyện Bát Phong Trận đấy!”
“Ở đây nhiều người lắm đó sư huynh.
Em chỉ cần hút tu vi tầm hai chục tên đệ tử là bọn họ sẽ không làm gì được chúng ta nữa, kể cả Trì Túc có ra mặt”.
Lam Chỉ mặt nhăn mày nhó hỏi hắn: “Em nói thật cho ta nghe, có phải em cố tình để Vạn Thành Bân bắt được mình không? Chứ ta nghĩ cái kết giới rách kia làm sao chặn nổi Bát Phong Trận của nhóc con nhà em?”
“Chỗ này chỉ rặt một lũ xấu xa thôi…!Hay là em giết hết bọn chúng rồi chúng ta cùng rời khỏi đây nhé?”.
Giản Thương cố chấp đến mức khiến Lam Chỉ giận điên người: “Vậy hấp thụ tu vi của chúng rồi, em còn định sống tiếp hay không đây?! Em có biết hậu quả của việc kinh mạch bị phá hủy là như nào không? Cho dù có giữ được mạng, mai này em cũng không tu luyện được nữa đâu! Em cứ ngoan ngoãn nghe lời ta đi.
Cứ dung hợp lượng tu vi thừa kia trước đã, rồi em sẽ bước vào Nhật giai sớm thôi”.
Giản Thương nắm chặt tay cậu mãi chẳng chịu buông ra.
Lam Chỉ lo lắng đến nỗi đau hết cả đầu.
Cậu tiếp tục dỗ ngọt Giản Thương: “Ngoan.
Em cứ nghe lời ta, lên Nhật giai rồi chúng ta, ừm…!Chúng ta làm tiếp “chuyện đó”, nha?”
Giản Thương im lặng chớp chớp mắt một hồi rồi lại siết chặt lấy tay Lam Chỉ.
Cậu dở khóc dở cười, không ngờ rằng một câu nói bừa của mình thế mà lại có hiệu quả với Giản Thương.
Giọng cậu hơi buồn: “Em mà cứ cắm đầu luyện Bát Phong Trận thì câu vừa nãy ta nói coi như không còn giá trị gì nữa.
Ngược lại, nếu em dùng Ám Liễu Thanh Minh kèm theo uống Hóa Khí đan đều đặn, ta nghĩ…!Chúng ta có thể tính thêm…”
Lam Chỉ ngập ngừng mãi, không đủ mạnh dạn để nói hết câu.
Giản Thương nghe xong cũng không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng, chờ cậu nói nốt.
Mặt Lam Chỉ nóng bừng.
Cậu nhắm mắt lại, thì thầm bên tai Giản Thương: “Em cứ ngoan ngoãn tu luyện rồi em muốn mấy lần ta cũng cho, thích tư thế nào ta cũng chiều.
Được không em?”
Tuy Giản Thương vẫn chưa đáp lời nhưng hàng mi khẽ rung đã tiết lộ tâm tình dao động của hắn.
Lam Chỉ mặc kệ gương mặt đã đỏ bừng của mình, tiếp tục rỉ tai dụ dỗ Giản Thương: “Không phải em muốn nghe ta rên à? Lần tới…!Ta…!Lần tới…”, ấp úng một chốc rồi mới nói tiếp, “Em không thích thì…”.
Mấy chữ cuối chưa kịp nói thì đã bị nhấn chìm trong vòng ôm của thiếu niên đang nóng vội.
Giản Thương lo được lo mất mà ghì Lam Chỉ vào lòng.
Đôi môi nóng bỏng của hắn dán lấy môi cậu, rải từng nụ hôn xuống cổ, hết liếm rồi lại mút.
Bị Giản Thương hôn hít một lúc, cả người Lam Chỉ nóng rần, suýt nữa thì bị cuốn vào vòng xoáy tình dục với Giản Thương.
Cậu hắng giọng: “Giờ ta phải đi thử châm rồi.
Em về trước đi, nhớ đừng phá đấy”.
“Thử châm ạ? Có quan trọng lắm không sư huynh? Có nguy hiểm không?”, y như rằng, Giản Thương lại bắt đầu lo lắng.
Lam Chỉ đang nghĩ về Phân Hồn Châm, trầm tư: “Không sao đâu”.
Trừ nhóc con đang đứng trước mặt này, Lam Chỉ chẳng còn điều gì để bận tâm nữa.
Giản Thương ngoan ngoãn gật đầu với Lam Chỉ rồi lại cúi xuống nắm lấy tay cậu.
Hắn thành kính hôn lên từng ngón tay của Lam Chỉ, nói: “Em chờ sư huynh về”.
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay khiến cho mặt Lam Chỉ lại nóng ran lên, như thể được nướng đến thơm lừng, trong chín ngoài mềm.
Cả đời cậu chưa bao giờ bị người khác làm cho bối rối đến vậy.
Chờ nhóc con nhà mình hôn lần lượt từng đầu ngón tay xong, Lam Chỉ hắng giọng vài cái rồi vội vàng chạy mất tăm mất tích.
Vạn trưởng lão đứng chờ cậu đã lâu.
Nhác thấy bóng Lam Chỉ, ông bước tới chào hỏi rồi hỏi nhỏ: “Thế rốt cuộc ngươi định làm thế nào đây?”
Lam Chỉ bình tĩnh lại.
Cậu lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, kín đáo dúi vào tay Vạn trưởng lão rồi bảo: “Phiền trưởng lão tìm cách lau khăn này lên Phân Hồn Châm trước khi ta thử châm”.
Vạn trưởng lão nghe vậy thì kinh hồn táng đảm.
Ông sờ thử chiếc khăn, thấy nó hơi ươn ướt nhưng ngửi thì lại chẳng có mùi gì bèn hỏi: “Khăn này có gì vậy? Lợi hại đến mức vô hiệu hóa được thứ châm kia cơ à?”, vừa hỏi vừa bất an vò khăn, “Mà sao ta chạm vào Phân Hồn Châm kia được chứ!?”
Lam Chỉ khẽ bảo: “Vạn trưởng lão túc trí đa mưu, lại có quyền cao chức trọng như thế, đương nhiên chuyện này không thể làm khó ngài được rồi! Nếu không thì ta kéo ngài lên thuyền cùng ta làm gì cơ chứ?”
Vạn trưởng lão đang rất muốn cào rách cái mặt nạ lạnh lùng của tên này.
Khá khen cho tài được voi đòi tiên!
Mà thôi, giờ ông ta xưa không bằng nay, đành phải tiến từng bước vậy.
Lam Chỉ bình thản bước vào trong đại điện.
Bạch Phong Dương, Tề Mộ Nhiên và các đệ tử khác đã tề tụ ở đây hết rồi.
Vạn trưởng lão là bậc cha bậc chú, lại vừa mới bôn ba bên ngoài mấy ngày liền nên một lát sau mới lững thững đi đến đây cùng Tống trưởng lão.
Trì Túc ngồi nghiêm trang nơi ghế trên.
Ghế tiếp khách bên trái là Lý Phong và Nghiêm Lương.
Tình cảnh quen thuộc này không khác gì mấy tháng trước, khi Lam Chỉ bị dồn vào đường cùng.
Lý Phong vẫn mang bộ dạng nho nhã thường ngày, song lại nhìn lướt Lam Chỉ một cái, hờ hững bảo: “Không ngờ tại hạ sống hơn trăm tuổi mới lần đầu chứng kiến việc cải tử hoàn sinh như này.
Đời lắm việc lạ, trách mình thiển cận mà thôi”.
Nghiêm Lương thì thẳng thắn đánh giá Lam Chỉ một lượt từ đầu đến chân rồi đưa ra một lời nhận xét hơi gượng gạo: “Bị chiếm xác mà còn sống lại được thì có truyền đến tận Tây bộ đại lục vẫn là chuyện xưa nay hiếm.
Thế bị cướp xác xong ngươi thấy sao?”
“Giống như ngủ mơ ấy.
Thi thoảng lại nghe được tiếng người trong mông lung.
Cái gì cũng thấy nhưng không rõ là thấy cái gì, chưa kể, vừa tỉnh lại là quên sạch bách luôn”.
Nghiêm Lương hỏi tiếp: “Nghe nói ngươi bật dậy từ trong mộ hả? Có biết kẻ chiếm xác ngươi trông như nào không?”
Thấy vị này hào hứng điều tra như vậy, Lam Chỉ cũng không đành lòng phá hỏng tâm tình người ta.
Cậu đáp: “Ta còn không biết mình bị chiếm xác thì sao thấy hình dạng linh hồn hắn được”.
Nghiêm Lương bắt đầu thấy hứng thú với vụ này.
Thấy không ai cản mình, ông tự động hỏi tiếp: “Lúc bị chiếm xác thì có cảm giác gì không? Kiều có đau không hay là-“.
Chợt, một bàn tay tao nhã nhẹ nhàng đặt lên tay Nghiêm Lương, nghiêm túc nhắc nhở ông: “Nghiêm huynh, Phân Hồn Châm”.
Nghiêm Lương cũng biết mình đi hơi xa nên lập tức khôi phục lại dáng vẻ ngay ngắn như lúc đầu, lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc trắng.
Một cây kim nho nhỏ cỡ ngón tay út đang nằm im trong hộp.
Kim này dài hơn kim khâu nhưng chung quy lại cũng không có gì nổi bật lắm.
Nghiêm Lương cầm cây kim lên, vẫy vẫy: “Sau khi châm kim này vào khí hải của Lam tu sĩ, hồn phách cậu ấy sẽ tách khỏi cơ thể một thời gian.
Trong khoảng thời gian đó, chúng ta sẽ kiểm tra xem đó có đúng là hồn của Lam tu sĩ không.
Sao, Lam tu sĩ dám không?”
“Tùy các vị”, Lam Chỉ trả lời tỉnh bơ, như thể trong lòng cậu trong sạch vô cùng.
Nghiêm Lương cầm kim, tiến lại gần Lam Chỉ.
Cậu lén liếc Vạn trưởng lão ra hiệu.
Sau đó, Vạn trưởng lão ho khan một tiếng, thủng thẳng nói với Nghiêm Lương: “Nghiêm tu sĩ này, hồi giỗ thân mẫu tại hạ, tại hạ có nghe mấy bô lão trong tộc nói rằng Phân Hồn Châm còn được chia ra làm ba cấp thượng, trung, hạ à? Có phải cấp của Phân Hồn Châm càng thấp càng khó để hồn phách về lại với thể xác không?”
Nghiêm Lương hơi phật ý vì câu hỏi của Vạn trưởng lão.
Ông kháy lại: “Sao? Vạn trưởng lão lo kim của ta không làm được việc à? Tuy Phân Hồn Châm này không phải loại tốt nhất, nhưng nó cũng cỡ thượng phẩm rồi.
Vạn trưởng lão có cần kiểm tra lại không?”
Vạn Thành Bân khinh khỉnh: “Lão hủ nào dám”.
Nghiêm Lương lại càng khó chịu hơn.
Ông để chiếc kim về lại trong hộp ngọc rồi ném cho Vạn trưởng lão: “Đấy, nếu trưởng lão không tin thì tự kiểm tra đi”..