Khó chạm đến

Chương 12


Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 12:

Tim Hạ Chước đập lỡ một nhịp.
Vào một đêm tháng 11, cúp điện, trong không khí đều là cơn rùng mình lạnh giá.
Ngọn nến chập chờn, ánh đèn sáng ở giữa, Hạ Chước cảm thấy đầu ngón tay tựa như bị ánh lửa nhen nhóm, hơi nóng liên tiếp như được nung nấu vào tận đáy lòng.
Cô gái mặc chiếc váy ngủ màu trắng gạo, tựa như mới vừa tắm rửa xong, đuôi tóc còn mang theo chút ẩm ướt, dưới ánh nến mờ ảo, cả căn phòng tràn ngập hương hoa quả tươi mát.
Trong không khí không hiểu sao nổi lên mấy phần quyến rũ, cô ngửa đầu với một đôi mắt hạnh hồn nhiên trong sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành lang có một cơn gió thổi qua, cô bị gió lạnh thổi đến run người, giọng nói thấp hơn chút, “Lạnh quá, anh mau vào đi.”
Không biết vì sao trong lòng Hạ Chước nảy lên chút nôn nóng kỳ dị, anh cuống quýt tránh ánh mắt, đưa ngọn nến qua đó rồi lạnh giọng nói: “Không đi vào, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Người con trai mười sáu tuổi, ngây ngô lại mù mờ, anh không có cách nào diễn tả được ý nghĩ trong lòng, lại theo bản năng cảm thấy nên từ chối.
Nhưng cô gái không nhận lấy ngọn nến, nhìn lại đây bằng một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm: “Anh vào đây ở một lúc, em có chuyện nói với anh.”
Đuôi mắt cô hơi buông thõng, mang theo chút ý tứ vô cùng đáng thương, “Một lát là được, sẽ không mất thời gian của anh lâu lắm đâu.”
Hạ Chước ngừng bước, chung quy là không thắng nổi một tia khát vọng trong lòng, khàn giọng đáp: “Được.”
Tuy rằng chỉ có một bức tường ngăn cách nhưng đây là lần đầu tiên anh vào phòng Quan Tinh Hòa.
Ánh nến mờ ảo ẩn hiện, tựa như muốn nhuộm lên mọi đồ vật trong phòng một màu ấm áp.
“Anh đặt ngọn nến lên bàn đi.” Quan Tinh Hòa dọn ghế dựa cho anh.
Hạ Chước nghiêng ngọn nến lại đây, một chút sáp dầu nhỏ giọt xuống dưới.
“Như vậy là sợ ngọn nến rơi ra sao?” Quan Tinh Hòa chống cằm, nhìn Hạ Chước từ từ đặt ngọn nến lên trên sáp.
Hạ Chước gật đầu.
Cô gái cong mắt, “Anh thật là giỏi, em cũng  chẳng hiểu những thứ này.”

Giọng cô mềm mại ấm áp, âm cuối hơi nâng lên, rõ ràng là kiến thức cực kỳ đơn giản nhưng cô dường như thật sự đã nhìn thấy chuyện cao xa gì lắm vậy.
Hạ Chước hơi mím môi, trong lòng bởi vì sự khen ngợi hơi khoa trương của cô mà sinh ra vài phần không biết làm sao, anh ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Vừa rồi em nói là chuyện gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này đổi lại là Quan Tinh Hòa lúng túng, cô cắn môi, do dự sau một lúc lâu mới nói: “Thứ bảy anh có rảnh hay không?”
Hạ Chước hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ban nhạc của bọn em thứ bảy có buổi biểu diễn nhỏ, mỗi người có thể mời một người.” Quan Tinh Hòa dừng một chút, giọng nói mang theo chút thấp thỏm, “Anh có đồng ý tới không?”
Trong phòng lặng im, ánh nến chớp chớp, phản chiếu bóng của chàng trai trên tường.
Sườn mặt anh kiên nghị, sống mũi cao thẳng tắp, gương mặt sắc lộ ra một chút lạnh lùng.
Quan Tinh Hòa thấy anh không nói thì hơi chán nản cụp mắt xuống, khẽ nói: “Nếu anh có việc… Không tới cũng không sao.”
Cô gái cúi đầu, hơi rụt vai, giọng có chút sa sút: “Vốn dĩ là một buổi biểu diễn nhỏ, thật ra cũng không có gì hay.”
“Thứ bảy mấy giờ?”
“Dạ?” Quan Tinh Hòa đột nhiên ngẩng đầu.
Giọng nói trong trẻo và gương mặt lạnh lùng của chàng trai ở dưới ánh nến làm nổi bật lên chút độ ấm.
Quan Tinh Hòa lúc này mới kịp phản ứng, cô cong môi, giọng chứa đựng mấy phần nhẹ nhàng, “7 giờ tối bắt đầu.”
Hạ Chước cau mày, suy tư một lát mới khẽ gật đầu, “Được.”
Anh phải đến lớp Olympic Toán của trường vào thứ bảy, sau khi tan học tranh thủ đến, hẳn là cũng tới kịp.
Đôi mắt của cô gái ngay lập tức sáng lên, ánh nến phản chiếu tựa như một ngôi sao lấp lánh, rơi vào trong đôi mắt rực rỡ lung linh.
Trong lòng Hạ Chước khẽ nhúc nhích, anh cực lực muốn bỏ qua cảm giác kỳ lạ ở ngực, chật vật dời mắt, khẽ nói: “Không có chuyện gì thì anh trở về phòng.”
“Ấy, đừng.” Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng bắt lấy tay áo anh, “Chúng ta nói chuyện đi, phòng anh tối như vậy, trở về cũng không đọc sách được.”

Hạ Chước cụp mắt, ánh mắt ngừng trên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn trên cổ tay áo.
Quan Tinh Hòa cho rằng anh không muốn nên từ từ buông ra, nhỏ giọng nói: “Thật ra em có hơi sợ.”
Chàng trai mím chặt môi, bước chân ngừng lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống.
Giọng anh trầm thấp, luôn mang theo tí lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại mang theo chút không được tự nhiên và cẩn trọng không dễ phát hiện, “Nói cái gì?”
Chàng trai ngồi có nề nếp, sống lưng thẳng tắp.
Quan Tinh Hòa nhịn không được cười thành tiếng, “Ngày thường anh đều ngồi thẳng đến như vậy sao?”
Trên người anh mang theo kiên cường lạnh lùng nghiêm túc, tựa như một gốc bạch dương trong trời đông giá rét, vĩnh viễn im lặng và kiên nghị, luôn là gió táp mưa sa, cũng nguy nga đứng yên.
Quan Tinh Hòa không nhịn được muốn chọc anh, tầm mắt cô dừng ở kẹo bông gòn trên bàn, đột nhiên chợt lóe lên một tia sáng, “Nếu không chúng ta dùng ngọn nến nướng kẹo bông gòn ăn đi.”
Cô hơi tò mò, chàng trai lạnh nhạt dường như vĩnh viễn không có cảm xúc gì, lúc ăn kẹo bông gòn là cảnh tượng gì.
Ngẫm lại thì cảm thấy cực kỳ kỳ diệu.
Quan Tinh Hòa không đợi phản ứng của chàng trai, không biết từ chỗ nào tìm ra nĩa rồi đưa cho anh, “Đây, cắm kẹo bông gòn ở mặt trên.”
Hạ Chước mím chặt khóe môi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời từ chối, chỉ im lặng nhận lấy.
Ánh lửa nhấp nháy phản chiếu vào cặp mắt đen láy của anh, chàng trai giơ cái nĩa cắm kẹo bông gòn ra bên ngoài.
“Đúng vậy, anh đặt ở bên trên nướng một lát.”  Vẻ mặt Quan Tinh Hòa nghiêm túc, “Chờ mặt ngoài có màu hơi cháy vàng là được.”
Mùa đông rét lạnh, một cơn gió lạnh đột nhiên tràn vào, ánh nến đột nhiên bùng lên, trong phút chốc đã vọt lên trên cây kẹo bông gòn gần trong gang tấc.
Kẹo bông gòn trắng mềm thành mồi lửa, lập tức bốc cháy lên.
“A a a, làm sao bây giờ.”
Quan Tinh Hòa sợ tới mức hoang mang lo sợ.
Hạ Chước giữ chặt cô, dùng một tay cắm cây kẹo bông gòn đã bị thiêu đốt vào ly nước.

Ngọn lửa tắt ngay lập tức.
Trong không khí tràn ngập một mùi khét thoang thoảng, chàng trai ngước mắt, thản nhiên nói: “Không sao.”
Trái tim Quan Tinh Hòa còn đang đập mãnh liệt, lòng cô còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, cụp mắt xuống đối diện với tầm mắt của chàng trai.
Cơn gió lạnh tháng 11 thổi ánh nến đến mờ ảo, anh nhìn sang, trên khuôn mặt là sự im lặng lạnh lẽo.
Cặp mắt kia rõ ràng vẫn giống như bình thường, nhưng trong bầu không khí kinh hoàng và yên tĩnh như vậy, cặp mắt đen láy trầm tĩnh kia chẳng hiểu sao lại cho người ta một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.
Quan Tinh Hòa cảm thấy trái tim mình đang cuồng loạn, ngay lập tức bình tĩnh lại.
Trong lòng cô nổi lên một xíu xấu hổ áy náy, “Xin lỗi anh, đều là em sai.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái có vài phần ảm đạm.
Hạ Chước im lặng vài giây rồi hỏi: “Còn muốn ăn không?”
“Dạ?”
Hạ Chước đứng dậy đóng khe hở của cửa sổ lại rồi đi đổ một chậu nước nhỏ mới nói: “Như vậy tương đối an toàn.”
Quan Tinh Hòa ngơ ngác, nhìn chàng trai nướng kẹo bông gòn khô vàng, đưa tới trước mặt cô.
“Ăn đi.”
Giọng anh trầm thấp, trong hoàn cảnh ảm đạm tĩnh lặng, thế nhưng khiến người ta cảm thấy hơi dịu dàng.
Quan Tinh Hòa nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Rất ngọt.
Ngọt hơn cả những thứ cô từng ăn trước đây.
*
Mùa đông của thành phố Hải năm nay dường như hết sức lạnh, dự báo thời tiết nói mấy ngày nay sẽ nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Lớp Olympic Toán chỉ đi học vào thứ bảy, trong phòng học không nhiều người lắm, ngồi lác đác lưa thưa.
Tới gần giờ tan học, thầy giáo đã phát một tờ bài thi rồi gõ bảng đen nói: “Hôm nay có lẽ phải dạy quá giờ một chút, bạn nào làm xong bộ đề thi này mới có thể trở về.”

Trong phòng học đầy những tiếng oán hờn khắp nơi, Hạ Chước ngồi ở hàng cuối cùng, anh nhớ tới lúc mình đồng ý, trong cặp mắt chờ mong của cô bé như được rải vào một chút ánh sáng nhạt.
Nếu không đi, cô nhất định sẽ rất thất vọng.
Bài thi được phát xuống, Hạ Chước nhìn đồng hồ trên tường, ngón tay hơi cuộn lại, trong lòng mơ hồ dâng lên một suy nghĩ.
Cho tới bây giờ quyển Olympic Toán không hề tồn tại một chữ nào là đơn giản, anh quét nhìn đề, làm xong toàn bộ ít nhất một giờ.
Hạ Chước không kịp nghĩ nhiều, vùi đầu làm bài.
Làm xong ba câu hỏi đầu tiên là đến giờ tan học rồi. Hạ Chước mím môi, các câu hỏi tiếp theo đều tùy ý điền số vào.
Lúc ra khỏi phòng học, người sau lưng nhỏ giọng nói thầm: “Trâu thật, nhanh như vậy, tôi vừa làm xong câu hỏi đầu tiên.”
Giáo viên ra ngoài đi WC, vừa trở về đã thấy một tờ bài thi được đặt trên bục giảng, ông cầm lấy xem, nụ cười vốn dĩ treo trên mặt chậm rãi hạ xuống.
Đây đều là cái gì, ngoại trừ ba câu hỏi đầu tiên, tất cả câu hỏi sau đều sai.
Ông nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bóng lưng chàng trai, nắm lấy bài thi tức muốn hộc máu mà kêu: “Hạ Chước, trở về cho thầy.”
Các bạn học phía sau làm ồn.
Con trai mười sáu mười bảy tuổi, trong xương cốt còn cất giấu phản nghịch, bọn họ coi việc có gan khiêu chiến giáo viên như là một chuyện hay ho tột cùng.
Đặc biệt là, người kia vẫn là top 1 toàn trường.
Trong phòng học cực kỳ náo nhiệt, tiếng hoan hô cười đùa tiếng ầm ĩ thành một nhóm.
Gió đêm đông vừa lạnh vừa lâu, phía sau chàng trai là một đống tiếng cười điên cuồng.
Anh chạy lên, gió lạnh rin rít xẹt qua gò má, nhưng cơ thể lại tựa như cất giấu ngọn lửa, thiêu đốt trái tim anh một vùng nóng bỏng nóng rực, trong nháy mắt, ngay cả cái gì cũng đã quên.
Anh chỉ muốn chạy nhanh lên một chút đến hội trường, đi đến nơi sớm đã ước hẹn.
Tác giả có lời muốn nói:
 Hạ Chước: liều mạng cũng muốn chạy tới
              
  
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.