Khó chạm đến

Chương 11


Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 11:

Hành lang lặng im, vài giây sau, cánh cửa trước mắt nhẹ nhàng mở ra.
Chàng trai giữ cửa bằng một tay, tựa như mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc đen nhánh của anh còn chưa được làm khô, có vài sợi rơi xuống trên trán, nổi bật lên khuôn mặt tươi tắn và tái nhợt thêm vài phần ngang ngược.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì một tờ bài thi đột nhiên được dúi vào tay anh.
“Đây là bài thi lần này.”
Hạ Chước nhìn sơ lược rồi nhẹ nhàng thở phào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những câu từng giảng đều làm đúng rồi.
Chất giọng trầm lạnh lùng của anh mang theo một chút khích lệ, “Khá tốt.”
Hành lang cực kỳ yên tĩnh, lúc này tiếng gió gào thét ban đêm đặc biệt rõ ràng.
Hạ Chước nghe thấy cô gái nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Vào đêm tháng mười, bên ngoài có gió lạnh thổi qua, Hạ Chước cụp mắt, giây tiếp theo đã va thẳng vào đôi mắt của cô.
Cặp mắt hạnh kia cứ như lọt vào bầu trời đầy sao, sáng ngời lại lóa mắt, cứ như cất giấu một ngọn lửa.
Cô cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn anh, chậm rãi nói: “Chúng ta làm hòa đi.”
Tim Hạ Chước như lệch một nhịp.
Đôi mắt sáng ngời và lấp lánh kia nhìn thẳng vào anh, lộ ra một chút chờ mong khiến người ta không thể từ chối được.
Cô tựa như một người em gái đang cáu kỉnh với anh trai của mình, giọng điệu trầm xuống mang theo chút xíu khẩn cầu làm nũng: “Chuyện trước kia, chúng ta đều quên đi, được không?”
Gió về đêm vừa lạnh thấu xương, nhưng Hạ Chước lại cảm thấy có một đôi tay ấm áp từng chút một lặng lẽ vỗ về trái tim lạnh giá của anh.
Cái loại rung động không thể nào ức chế được kia đang dâng lên từ đáy lòng, ngay lập tức lướt qua những nghi ngờ và bất an ẩn giấu trong lòng anh.
Quên đi, chuyện trước kia sao?
Những chuyện đó anh xem nhẹ chúng luôn theo bản năng, trào phúng và khinh nhục của Quan Dập, còn có sự chờ mong trong đôi mắt khi cô gái gõ cửa phòng anh vào ngày thu se lạnh ấy.
Anh không chỉ một lần kháng cự lại sự đến gần của cô, nhưng hình như chẳng có chút tác dụng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tựa như giờ phút này cô ngửa đầu, mềm mại hỏi anh có thể làm hòa hay không, có thể quên đi chuyện trước mắt hay không.
Trái tim vốn dĩ đã bị kiềm chế, vẫn không tự chủ được rơi mất một nhịp.
Tựa như anh không thể khắc chế bản thân lại mà vẫn đi làm bánh sơn tra vì cô, đánh nhau vì cô, còn ăn chiếc bánh quy hạnh nhân khiến bản thân trằn trọc suốt đêm.
Thời gian tựa như bị kéo dài ra trong tích tắc, nhưng Hạ Chước lại nghe thấy trong lồng ngực mình có tiếng tim đập nhanh hơn một nhịp.

Vào một ngày gió lạnh, những ngôi sao tựa như thắp sáng bầu trời đêm.
Chàng trai lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt, cặp mắt đen láy giống như bầu trời đêm, ngay khoảnh khắc ấy dường như rơi vào một ngôi sao yếu ớt lại sáng ngời.
Giọng anh cũng trở nên khô khốc mà mất tiếng, “Được.”
Anh nói với bản thân, tin tưởng một lần nữa, tin tưởng nụ cười mềm mại này không phải giả vờ, tin tưởng cô giờ phút này là chân thật, muốn quên những điều không vui và lạnh nhạt trong quá khứ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái, trong khoảnh khắc cong thành hình trăng non, ý cười từ khóe mắt đuôi lông mày lặng lẽ hiện ra.
Cô vươn tay với giọng nói nhẹ nhàng, “Được.”
Hạ Chước cụp mắt, có một viên kẹo nằm trong bàn tay trắng nõn của cô gái, giấy gói kẹo là giấy bóng kính kiểu cũ, dưới ánh đèn hành lang u tối, những luồng ánh sáng bảy màu sắc tỏa ra.
“Mời anh ăn kẹo.” Gương mặt cô tràn đầy vui vẻ, “Xem như quà làm hoà.”
Hạ Chước cuộn ngón tay lại, nhẹ nhàng nhận lấy.
Ở trong ấn tượng của anh, chỉ có con nít mới có thể ăn kẹo. Trong tuổi thơ cô độc tối tăm, anh chỉ được ăn kẹo có vài lần, nhưng thời gian lâu lắm rồi, lâu đến nỗi anh đã quên đó là hương vị gì.
“Anh ăn đi.” Cô gái nhìn anh, trong mắt hiện ra một nụ cười ranh mãnh.
Hạ Chước lột ra giấy gói kẹo.
Bỏ vào miệng có vị chua. Trên mặt anh gần như không có thay đổi gì, ngoại trừ lông mày khẽ nhíu lại nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Quan Tinh Hòa kinh ngạc, “Anh không có cảm giác gì sao?”
Cô nhớ rõ loại kẹo này, vừa mới bắt đầu ăn rất là chua.
Hạ Chước cau mày, thấp giọng nói: “Hơi chua.”
Vị giác của anh như là bị kim châm, cổ họng đều bị nghẹn đến mức khó chịu.
Nhưng giây tiếp theo, vị ngọt dâng lên.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, anh hoảng hốt nhớ lại viên kẹo đầu tiên anh ăn trong thời thơ ấu, mềm mại lại ngọt ngào, cho người ta cảm giác hạnh phúc.
Chàng trai cụp mắt nhìn cô gái trước mắt.
Cô chắp tay sau lưng, một đôi mắt trong veo hơi cong, lộ ra chút thân thiết, tựa như một người em gái hay đùa giỡn với anh trai trong một gia đình bình thường.
Vị ngọt trào dâng trong miệng dường như ngấm vào lòng anh ngay lập tức.
Khóe miệng của Hạ Chước không tự giác nhếch lên.
“Được rồi, vậy em đi ngủ đây.” Cô bé cười vào phòng, rồi sau đó thò đầu ra, nhìn anh rồi đột nhiên nói: “Em cảm thấy, viên kẹo này còn rất giống anh.”
Bề ngoài cứng rắn mọc đầy gai, nhưng nội tâm lại mềm mại.
*

Đầu tháng 11, mùa thu lặng lẽ qua đi.
Các bạn trong trường đều thay bộ đồng phục mùa đông màu đỏ tươi, lúc tan học, đám đông rộn ràng nhốn nháo tựa như một ngọn lửa bùng cháy.
Hôm nay là thứ sáu, Quan Thành Vũ gọi điện thoại nói sẽ trở về.
Ông ấy gần như một tháng mới trở về một lần, Quan Tinh Hòa ngồi trên xe, trò chuyện với Hạ Chước câu được câu không.
Từ sau ngày “làm hoà” đó, quan hệ của hai người tựa như đã tốt lên không ít.
Nói là tán gẫu, thật ra gần coi như là Quan Tinh Hòa đơn phương mở miệng.
Trong xe, sự vui vẻ và phấn khích trong mắt của cô: “Hôm nay ba em cũng trở về, anh nói xem ba em nghỉ phép sao?”
Hạ Chước đang cụp mắt đọc sách, một mặt cũng không quên nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại cô.
Quan Tinh Hòa mím môi, nhỏ giọng nói: “Lấy lệ.”
Cô thật sự không rõ sách có gì hay.
Quan Tinh Hòa là một học sinh nghệ thuật, cũng không quá chú tâm vào việc học, thành tích chỉ coi như là trung bình, không thể so với Hạ Chước – người nhiều lần hạng nhất.
So với cô được chăng hay chớ, Hạ Chước gần như đều dùng tất cả thời gian sau khi học xong để đọc sách.
Rất nhiều lần, Quan Tinh Hòa thức dậy vào ban đêm, lúc bước qua hành lang thì phát hiện trong phòng Hạ Chước còn hắt ra chút ánh đèn.
“Anh cũng đã hạng nhất rồi, còn cặm cụi như vậy” Quan Tinh Hòa hơi khó hiểu.
Hạ Chước khựng ngón tay.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô gái bên cạnh.
Lúc chạng vạng, chân trời tràn ngập ánh hoàng hôn màu ửng đỏ, góc nghiêng xinh đẹp của cô phản chiếu một chút hoàng hôn mỹ lệ, rồi lại êm dịu sạch sẽ, gương mặt đều nhẹ nhàng ấm áp.
Cô như đứa con cưng của vận mệnh, sinh ra đã có được rất nhiều thứ mà có lẽ người khác cả đời cũng không chiếm được.
Nhưng anh không giống vậy.
Anh gần như là hai bàn tay trắng, mà hiện tại chỉ có vài thứ này đều dựa vào lòng tốt bố thí của người khác.
Ngay cả một chút ấm áp kia đều như là cô tiện tay cho.
Hạ Chước hiểu bản thân không có khả năng cả đời dựa vào sự bố thí của người khác sống qua ngày.
Cho nên anh căng mình, nỗ lực học tập, sợ bị thụt lùi về phía sau.
Nhưng chàng trai nhìn cô gái trước mắt.

Cô đang dựa vào trên ghế ngồi nhìn anh, một đôi mắt hạnh trong veo trong trẻo, lộ ra chút nghi ngờ ngây thơ.
Hạ Chước chợt cảm thấy, có vài người tốt đẹp, tựa như ánh trăng tô điểm trên bầu trời đêm cao vời vợi, xinh đẹp xa xôi khiến người ta không sinh ra lòng ghen ghét.
Dường như, cô sinh ra nên như vậy, cũng không nên hiểu những cái đó, những điều không cần cô phải hiểu.
Những lý do sâu xa bị giấu ở đáy lòng, Hạ Chước cụp mắt xuống, cúi đầu nói: “Bởi vì thích.”
Lần đầu tiên Quan Tinh Hòa nghe nói có người thích đọc sách, cô trợn tròn mắt, kinh ngạc cảm thán: “Hâm mộ ghê.”
Nếu cô cũng thích đọc sách thì tốt rồi, như vậy toán học cũng không đến mức áp chót.
Giọng nói của cô khoa trương, Hạ Chước nhịn không được nhẹ cong khóe môi.
Đêm tối mùa đông đến cũng mau, lúc về đến nhà, sắc trời đã tối xuống.
Khi ăn cơm, Quan Thành Vũ hỏi: “Tiểu Hạ à, tuần sau con phải trở về sao?”
Hạ Chước hơi kinh ngạc, anh không ngờ chú Quan thế mà lại nhớ rõ ngày giỗ của ba anh.
Quan Thành Vũ không chờ anh trả lời, điện thoại trong tay vang lên, ông ấy nghe máy nói vài câu rồi cầm lấy áo vest được đặt trên lưng ghế, “Công ty có việc, ba phải trở về một chuyến.”
Quan Thành Vũ đi tới cửa, dường như mới nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại, “Tiểu Hạ à, ngày mốt muốn trở về thì nói để tài xế đưa con đi.”
Trước khi đi ông ấy vội vàng, âm của từ cuối cùng dường như bị chặn lại từ bên ngoài cửa.
Quan Tinh Hòa hơi ủ rũ.
Thật vất vả mới trở về một lần, lại đi rồi.
Cô bĩu môi, câu được câu không đếm cơm trong chén rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng chưa nói được mấy câu.”
Mấy ngày nữa ban nhạc của bọn cô có buổi biểu diễn, vốn dĩ muốn mời Quan Thành Vũ tới xem, xem ra là không có khả năng.
Cô gục đầu, cả người mất mát, Hạ Chước ở bên cạnh nhìn, vài lần mở miệng nhưng rồi lại không biết an ủi như thế nào.
Anh nhìn cô gái lề mà lề mề cơm nước xong xuôi và đi ra sân thượng một mình.
Hôm nay bầu trời đêm không có trăng, chỉ còn lại mấy ngôi sao lấp lánh.
Quan Tinh Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định mà gọi điện thoại cho Quan Thành Vũ.
Lúc hỏi đến mấy ngày nữa có rảnh hay không, Quan Thành Vũ đã từ chối như trong dự kiến.
“Tinh Tinh, mấy ngày nay ba thật sự bận rộn không thể rời đi, buổi biểu diễn không nhất thiết phải có người nhà đi cùng, con kêu bạn đi cũng được.”
Quan Tinh Hòa buồn đến mức không muốn nói chuyện.
Đầu bên kia điện thoại cũng im lặng vài giây, mới nói: “Nếu không như vậy đi, con hỏi Tiểu Hạ một chút xem có đồng ý đi hay không, nó cũng là một người thân của nhà chúng ta, không phải sao?”
Người nhà sao?
Quan Tinh Hòa hơi không biết mở miệng như thế nào, cô biết tuần sau là ngày giỗ của ba Hạ Chước, lại không biết có phải cùng ngày với buổi diễn tấu hay không.
Cho dù không phải cùng một ngày, trước sau ngày giỗ của người nhà, anh còn tâm trạng để đi xem buổi diễn tấu nào sao?
Lúc đêm khuya, Quan Tinh Hòa đứng trước cửa phòng Hạ Chước và do dự.
Ngón tay cô cuộn lên lại buông ra, cuối cùng, vẫn yên lặng trở về phòng của mình.

*
Quan Tinh Hòa mở một túi muối tắm.
Dòng nước chảy lượn vòng, trong khoảnh khắc lại biến thành màu trắng đục như sữa.
Cô ngồi trong bồn tắm, dòng nước ấm áp tựa như biến mớ suy nghĩ rối rắm trở thành hư không.
Một vài bong bóng nổi trên mặt nước, Quan Tinh Hòa nắm bàn tay lại, nhịn không được nâng lên trong lòng bàn tay.
Dưới ánh đèn, những bong bóng rực rỡ chuyển động được phản chiếu thành bảy màu lộng lẫy, cực kỳ đẹp mắt.
Quan Tinh Hòa nghe nhạc, đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Nhưng đột nhiên một tiếng “rụp”, thế giới chìm vào một vùng tối đen.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc, suy nghĩ của cô tựa như ngừng lại trong một giây rồi ấn xuống nút tạm dừng trong bóng tối.
Cái này không phải là cúp điện chứ?
Ngoài cửa vang lên vài tiếng tiếng đập cửa.
“Em không sao chứ?”
Là giọng của Hạ Chước.
Quan Tinh Hòa không quan tâm đến việc rửa sạch bọt nước khắp người, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, mở cửa ra một khe nhỏ.
Một chút ánh nến óng ánh tiến vào, chàng trai ngoài cửa đang giơ cây nến.
Gương mặt lạnh lùng của anh tựa như bị được ánh nến ấm áp làm dịu đi đôi chút.
“Hình như toàn bộ khu dân cư đều cúp điện, bọn họ đến nhà kho tìm đèn chiếu sáng rồi.”
Anh vươn tay, đưa ngọn nến cho cô, “Em dùng ngọn nến này một lát trước.”
Anh biết, con gái có lẽ đều sợ bóng tối.
Quan Tinh Hòa đang muốn nhận lấy thì đột nhiên phát hiện trong tay anh tựa như chỉ có một ngọn nến.
Cô hơi ngờ vực hỏi: “Vậy còn anh?”
Hạ Chước nói: “Anh không sao.”
Cô gái ngước mắt nhìn sang, một tia sáng ấm áp và lênh đênh phản chiếu trong mắt cô.
Cô suy tư vài giây mới nói: “Nếu không, anh vào đi.”
“Chúng ta dùng một ngọn nến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Chước: đi vào, hay là rời đi?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.