Khó chạm đến

Chương 13


Bạn đang đọc Khó chạm đến – Chương 13:

Nơi biểu diễn ở tại một khán phòng nhỏ cách trường học không xa, tầm mười phút chạy bộ.
Lúc Hạ Chước thở hổn hển bước vào, khán phòng nhỏ đã chật kín người rồi. Anh nhớ những gì Quan Tinh Hòa đã dặn dò, rằng các người thân đều ở hàng thứ ba và thứ tư. Nhìn xung quanh, ba hàng ghế đầu tiên đã hết chỗ.
Hạ Chước đứng tại chỗ, đôi mắt đen hơi tối lại.
Các nhân viên cầm biểu mẫu đến vỗ vai anh và nhỏ giọng nhắc nhở: “Xin chào, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, vui lòng nhanh chóng ngồi vào chỗ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người thanh niên vội vã đến dây, trên người dường như vẫn còn nguyên cái lạnh của đêm đông.
Anh nhỏ giọng nói, giọng khàn khàn, “Tôi là … người nhà của Quan Tinh Hòa.”
“À.” Nhân viên nhìn xuống bảng danh sách, “Tôi xin lỗi, người nhà của Quan Tinh Hòa có vẻ đều đã đăng ký rồi.”
Nhân viên xin lỗi rằng: “Mỗi thành viên trong dàn nhạc chỉ có một thành viên trong gia đình. . “
Sắc mặt người thanh niên trước mặt càng lúc càng lạnh lẽo, nhân viên nói vòng vo:” Có phải anh đã không nói trước với gia đình hay không, hay là tôi sẽ tìm người nhà của Quan Tinh Hòa cho anh, hai người cố gắng thương lượng một chút. “
“Không cần.” Hạ Chước lạnh lùng ngắt lời.
Ánh mắt anh lướt qua từng lớp đám đông, dừng lại ở tấm lưng quen thuộc tại hàng thứ ba.
Đó là Quan Dập.
Vẫn chưa khai mạc, trong khán phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt. 
Người thanh niên cụp mắt xuống, ngọn lửa trong lòng anh bị dập tắt ngay lập tức, ngay cả ánh sáng trong mắt anh cũng trở nên yếu ớt và nhỏ bé.
Anh mím môi mỉa mai.
Cô lại nói dối anh lần nữa? Cùng Quan Dập hợp tác lừa gạt anh.
Một lần lại một lần nữa.
Vì vậy, lời nói nhẹ nhàng là giả, làm hòa cũng là giả.
Từ đầu đến cuối, chỉ có anh là người ngu ngốc xem là thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Chước quay người bước ra khỏi khán phòng.
 Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt anh, với một cái lạnh thấu xương. Anh từ từ ngước mắt lên. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những bông tuyết bay phấp phới.
Trận tuyết đầu mùa ở thành phố Hải lặng lẽ đến.
Mùa đông ở Thị trấn Song Thủy luôn ấm áp và dễ chịu. Đây là lần đầu tiên Hà Chước nhìn thấy tuyết. Ấn tượng đầu tiên của anh về tuyết đến từ sách giáo khoa.Đầu đông sương bạc khắp nơi, đất trời trắng tinh trắng xóa.”
Nhưng không ai nói với anh rằng, thì ra những bông tuyết xinh đẹp, rơi trên người lại lạnh lẽo đến mức như vậy.
*
Trong hậu trường chật hẹp của khán phòng, còn năm phút nữa là đến giờ biểu diễn, sau khi giáo viên phân phó xong các thứ cần chú ý, cả dàn nhạc trở nên lộn xộn.
Có đã đến bên cạnh Quan Tinh Hòa và nói nhỏ: “Chờ một chút Quan Dập sẽ đến.”
Người lên tiếng là Chu Vụ, bạn gái của Quan Dập. Hai người họ đã bí mật hẹn hò được nửa năm.

Quan Tinh Hòa vẫn không hiểu tại sao, Chu Vụ lại thích thể loại hỗn thế ma vương như vậy.
Cô bĩu môi, “Ba mẹ cậu không đến sao?”
“Mình không nói với họ.” Chu Vụ làm động tác che miệng, nhẹ giọng nói: “Đừng nói với người khác. “
Quan Tinh Hòa gật đầu lia lịa.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi. Mọi người trong ban nhạc đứng sau tấm màn, người dẫn chương trình kết thúc màn giới thiệu, tấm màn nặng nề từ từ mở ra.
Đây là lần đầu tiên có người đến xem buổi biểu diễn của cô. Quan Tinh Hòa cảm thấy vừa phấn khích vừa lo lắng, mặt cô hơi đỏ lên, tay cầm cây đàn vi-ô-lông âm thầm đổ mồ hôi.
Đèn bật sáng từng chút, và cô ấy nín thở nhìn xuống sân khấu.
Không thấy bóng dáng của Hạ Chước.
Quan Tinh Hòa dần có chút bất an, cô nín thở và kiên nhẫn nhìn lại.
Vẫn là không thấy.
Phải chăng anh ấy đến không kịp? Hay là có việc nên trì hoãn?
Quan Tinh Hòa cụp mắt xuống, trong lòng có chút thất vọng. Đây là sau nhiều năm, lần đầu tiên có người đến xem buổi biểu diễn của cô với danh nghĩa là người nhà. Cô liên tục tự an ủi bản thân rằng có lẽ anh ấy chỉ đến muộn, một lát sẽ đến ngay thôi. Nhưng cho đến khi kết thúc màn biểu diễn, Hà Chước vẫn không xuất hiện một giây nào.
Cô biết rằng Hà Chước tham gia một lớp học Olympic Toán vào ngày hôm nay. Anh ấy tan học rồi đến chắc hẳn vừa kịp lúc.
Có phải là do giáo viên giảng quá giờ không?
Vào một đêm tháng 11 cực kỳ lạnh giá, Quan Tinh Hòa thất vọng bước ra khỏi khán phòng, nhưng bị Chu Vụ chặn lại: “Tinh Tinh, mình để quên túi bên trong rồi, đi lấy với mình đi.”
Quan Tinh Hòa thở dài, mặc cho Chu Vụ kéo cô vào phòng thay đồ ở hậu trường.
Bước vào trước cửa, những người bên trong vẫn chưa về, họ đang ồn ào trò chuyện.
“Tiểu Tuệ, hôm nay bố mẹ cậu đều có ở đây?”
“Phải”.
“Không phải chỉ có một vị trí thôi sao? Cậu đã làm như thế nào?”
Giọng của Dương Tiểu Tuệ lộ ra một chút tự hào, “Mình đã bảo bố và mẹ chia nhau ra bước vào, một trong hai người nói rằng là bố mẹ của Quan Tinh Hòa.”
“Cái quái gì vậy? Có thể làm như vậy sao? “
Dương Tiểu Tuệ không quan tâm,” Dù sao thì cậu xem có khi nào cậu thấy có người tới xem cô ta không, thật lãng phí một ghế trống. “
Cánh cửa phát ra tiếng tiếng nổ lớn.
Ngoài cửa, ngực Quan Tinh Hòa phập phồng lên xuống, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Cơn giận dữ không thể kìm chế được khiến toàn thân cô run lên, mắt đỏ hoe và các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Duy nhất một lần, có người đến vì cô, chỉ để xem một mình cô biểu diễn.
Họ không biết, cô coi trọng màn trình diễn này như thế nào. Cô đã tập luyện không biết bao nhiêu lần ở nhà, ngay cả bộ đồng phục biểu diễn, cô cũng phải ủi đi ủi lại nhiều lần, vì sợ lộ một chút nếp nhăn.
Nhưng ngay cả cơ hội duy nhất này cũng bị họ phá hủy.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu và bị bắt ngay tại chỗ, Dương Tiểu Tuệ tròn mắt vì sợ hãi, nhìn tư thế của Quan Tinh Hòa, sợ cô sẽ xông lên đánh mình.
May mắn thay, giáo viên đã sớm đến đây.
Cô giáo hiểu ra tình hình nhờ Chu Vụ, vội vàng xoa dịu Quan Tinh Hòa, “Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt, thầy sẽ xử lý việc này, ngày mai tổng duyệt dàn nhạc sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.” “
Chu Vụ ở bên cạnh khuyên,” Đừng tức giận, trời lạnh và tuyết bắt đầu rơi rồi. Cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi””
Quan Tinh Hòa sụt sịt, rồi quay người thật mạnh,”Tuyết rơi rồi?”
Vậy nếu như Hạ Chước đến thì không phải sẽ lạnh lắm sao.
Tất cả sự tủi thân và tức giận trong cô dường như bị dập tắt, cô chạy ra khỏi khán phòng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Trận tuyết đầu tiên bất ngờ rơi xuống, cả bầu trời và mặt đất đều là một khoảng trắng bao la. Nóc xe của một vài chiếc ô tô đậu thưa thớt ở bên ngoài khán phòng đã phủ một lớp tuyết dày.
 Những bông tuyết hòa với gió lạnh và bay về phía mặt của Quan Tinh Hòa một cách vô tư.
Bác Vương cầm ô đi tới, “Đại tiểu thư, mau lên xe đi.”
Giọng Quan Tinh Hòa run lên vì lạnh, nhưng cô vẫn ngẩng mặt lên và hỏi: “Anh ấy, Hạ Chước đâu?”
“Tôi không biết.” Bác Vương nói, “Tôi vừa đến nên không thấy thiếu gia, hai người không ở cùng nhau sao?”
Bác Vương do dự một chút rồi nói, “Có lẽ là đã quay về trước rồi.”
Gió đêm lạnh kèm theo tuyết thổi qua khiến Quan Tinh Hòa cảm thấy lo lắng không chịu nổi, cô mím môi nói: “Vậy chúng ta về trước đi.”
Tuyết vẫn chưa được quét dọn, xe chạy rất chậm, về đến nhà cũng đã gần nửa đêm. Nhưng ở nhà lại không nhìn thấy Hà Chước
Quan Tinh Hòa lo lắng đến mức suýt khóc, cô đã gọi điện thoại cho Hà Chước rất nhiều lần nhưng anh không hề bắt máy. Vào một ngày tuyết rơi như thế này, anh ấy ở bên ngoài một mình sẽ rất lạnh.
“Không được, cháu ra ngoài tìm anh ấy.” Quan Tinh Hòa đột ngột đứng dậy
Cửa bị đẩy ra, trong giây tiếp theo, mọi người nhìn sang, ngược lại như hít một hơi lạnh.
Người thiếu niên đứng ở ngưỡng cửa, sau lưng là tuyết bay đầy trời, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng dính, vai dính đầy tuyết. Cơn giận dữ trên cả cơ thể anh dường như bị dập tắt bởi trận tuyết dày đột ngột này, một sự im lặng đáng sợ trong đôi mắt đen của anh.
Trong phòng bật máy sưởi, tuyết bị nhiệt độ cao làm tan ra, lặng lẽ thấm ướt áo sơ mi của anh, khiến anh phát ra cảm giác càng ngày càng gầy đi.
Quan Tinh Hòa nhanh chóng lấy khăn tắm và bước tới. 
Người thanh niên rũ mắt xuống, trong đôi mắt đen láy không có một tia sáng, anh tránh né bàn tay đang đưa ra của cô, “Không cần đâu.”
Trận bão tuyết đột ngột này dường như đã dập tắt tất cả sự ấm áp trong lòng anh.
Anh ủ rũ tự nhủ. Có lẽ, một người vốn sinh ra từ trong bùn như anh, chẳng đáng được hưởng chút ánh sáng nào. Bị lừa, bị đùa giỡn hết lần này đến lần khác, không phải chỉ vì khát vọng ấm áp sao?
Anh ngước mắt lên, đôi mắt đen láy chứa đựng sự im lặng đáng sợ của mùa đông sâu thẳm, suy tàn và cô đơn.
Quan Tinh Hòa lo lắng xin lỗi: “Em xin lỗi, hôm nay là vì …”
“Đừng nói nữa.”
Nước lạnh do tuyết tan ra rơi xuống má anh. Anh giật giật khóe miệng tự giễu. Hạ Chước rất hiếm khi cười, nhưng bây giờ nụ cười giễu cợt và thờ ơ của anh còn xòn khiến người ta sợ hãi hơn cả khuôn mặt lạnh lùng.

Quan Tinh Hòa vội vàng giải thích: “Hôm nay tất cả là do những người trong dàn nhạc, bọn họ cố tình cướp đi ghế của em.”
Đôi môi nhợt nhạt của Hạ Chước mím chặt, buồn bã và tuyệt vọng. 
Lại lừa anh một lần nữa sao? 
Cô nâng anh lên cao bằng những lời ngon tiếng ngọt, và sau đó thả anh xuống một cách thô bạo.
Giọng của Hạ Chước khàn đến mức từng chữ như bị bóp ra khỏi cổ họng, “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Là anh ngốc nghếch, hết lần này đến lần khác bị lừa dối và chế nhạo. 
Mấy câu nói nhẹ nhàng ấm áp của cô khiến tim anh loạn nhịp, đập rộn ràng và hoảng hốt, rồi như mất đi lý trí, biến thành người chẳng giống mình chút nào. Chắc hẳn họ đang cười nhạo sau lưng anh.
Thật nực cười.
Một chàng trai quê mùa, không biết chơi Monopoly, chưa bao giờ ăn kem, chưa bao giờ nghe bản giao hưởng nào, nhưng lại ảo tưởng muốn đến gần cô và trở thành gia đình của cô. 
Rõ ràng Quan Dập mới là gia đình thực sự của cô. Không phải cô đã sớm hứa với Quan Dập từ lâu rằng cô sẽ đứng về phía cậu ta sao? Bản thân anh đang mong đợi điều gì?
Hạ Chước cảm thấy mình thật thấp hèn và nực cười.
Nước tuyết thấm vào lớp áo mỏng, tựa như điểm tựa nâng đỡ tinh thần cậu đột ngột sụp đổ, Hạ Chước lạnh toát, nhức đầu không dứt.
Anh nghiến răng, dùng chút sức lực cuối cùng bước lên lầu. Quan Tinh Hòa muốn đỡ anh, nhưng bị anh nhẹ nhàng tránh được.
Anh cảm thấy mắt mình cay cay, nhưng anh nói gì cũng lạnh lùng và dứt khoát: “Đừng tới đây.”
Đừng đến gần tôi, đừng để tôi cảm nhận được ấm áp, và cũng đừng nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng ấy một lần nữa. 
Bởi vì, anh sợ trái tim không chịu được sự khống chế của chính mình, vô tình tin lời cô rồi lại bị lừa lần nữa.
Trò lừa gạt này đã là lần thứ hai rồi.
Quan Tinh Hòa kinh ngạc nhìn anh đóng cửa lại. Người làm bên cạnh khuyên nhủ: ” Chắc thiếu gia cảm thấy mệt. Có chuyện gì ngày mai chúng ta hãy nói rõ.”
Quan Tinh Hòa gõ cửa phòng Hạ Chước, nói nhỏ: “Hạ Chước, những gì em nói là sự thật. Nếu như anh không tin thì ngày mai em sẽ tìm người chứng minh cho anh xem.”
Trong phòng im lặng, vài giây sau, đèn tắt ngay lập tức.
Quan Tinh Hòa mím môi, tìm một mảnh giấy, viết lại lời của chính mình, rồi lặng lẽ nhét vào khe cửa phòng Hạ Chước.
Hy vọng ngày mai anh ấy thức dậy sẽ nhìn thấy nó.
*
Tuyết rơi bất ngờ, đêm nay lại khiến người ta mất ngủ.
Khi Quan Tinh Hòa thức dậy, phòng của Hạ Chước đã không một bóng người.
Hôm nay là ngày giỗ của ba anh, người làm nói rằng anh đã xuất phát trước khi trời sáng.
Quan Tinh Hòa thở dài, tự hỏi anh đã đọc được tờ giấy đó chưa. 
Nhưng cô nghĩ lại, theo tình hình ngày hôm qua, cho dù có nhìn thấy, anh cũng sẽ không tin đâu.
Quên đi, hôm qua anh cũng còn tức giận, tâm trạng không vui. Đợi anh ấy quay lại, lại nói chuyện nghiêm túc.
Quan Tinh Hòa đeo đàn vào lưng không cho tài xế cất đi, một mình lặng lẽ đến trường.
Đêm qua tuyết đã ngừng rơi, những ngọn cây bị tuyết bao phủ trắng xóa. Cô không quên lời mà cô giáo đã hứa ngày hôm qua.
Buổi diễn tập hôm nay tương đối nhẹ nhàng, giờ tan học đã kết thúc sớm hơn nửa tiếng. Sau khi mọi người tản ra, giáo viên đã giữ Quan Tinh Hòa lại và yêu cầu Dương Tiểu Tuệ xin lỗi cô.
“Xin lỗi.” Lời xin lỗi của cô ta không chân thành, trông cứ như bị ép buộc nói ra vậy.
Quan Tinh Hòa không nói gì.

Giáo viên trừng mắt nhìn Dương Tiểu Tuệ vài lần, sau đó cô ta mới miễn cưỡng nói thêm: “Mình xin lỗi, Quan Tinh Hòa, lần này là mình đã làm sai, mong cậu có thể tha thứ cho mình.”
Cô ta vừa dứt lời, cô giáo đã đã xoa xoa tay, giảng hòa nói: “Tinh Hòa à, tất cả đều là chuyện nhỏ, em phải rộng lượng hơn một chút, giữa các thành viên chắc chắn khó tránh khỏi một số xích mích nhỏ, nhưng sự đoàn kết trong dàn nhạc là quan trọng nhất.”
Quan Tinh Hòa cười nhẹ, “Cô giáo, đây là cách xử lý mà cô đã nói sao? “
Bình thường tính cô rất hiền hòa, cô chưa bao giờ to tiếng với bất kì ai.
Giáo viên sững sờ một lúc, sau đó nói: “Đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến hòa khí giữa bạn bè.”
“Đối với em thì đó không phải chuyện nhỏ.” Cô ngước mắt, đôi mắt hạnh lúc nào cũng tươi cười lộ ra một chút nghiêm túc cố chấp. Họ không biết ngày hôm qua quan trọng như thế nào đối với cô.
Cô dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự trầm tĩnh một cách lạ thường: “Ngày hôm qua em ra về, vì em tin rằng cô giáo có thể cho em một sự giải quyết công bằng, chứ không phải vì cái gọi là ban nhạc đoàn kết, qua loa cho có lệ.”
Giáo viên hơi lúng túng trước những gì cô nói, hỏi lại: “Vậy em nghĩ thế nào là cách xử lý công bằng?”
Quan Tinh Hòa mím môi, nghiêm nghị nói: “Viết bản kiểm điểm và xin lỗi công khai trước mặt toàn bộ dàn nhạc. ”
Dương Tiểu Tuệ có chút không hài lòng khi một chuyện nhỏ đã trở nên như thế này, cô ta đã xin lỗi rồi, vậy cô còn muốn cái gì nữa? Cô ta muốn phản bác lại, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo kìm lại.
“Được rồi.” Cô giáo quay đầu lại nói với Quan Tinh Hòa, “Vậy hôm nay tới đây thôi, Tinh Hòa về trước, Dương Tiểu Tuệ ở lại.”
Không biết từ lúc nào, bên ngoài tuyết lại rơi. Quan Tinh Hòa gặp Chu Vụ ở cửa.
Chu Vụ giơ ngón tay cái lên: “Mình vừa nghe những gì cậu nói, ngầu.”
Quan Tinh Hòa giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Quan Dập ở bên kia đường.
Trời đổ tuyết, anh mặc áo khoác dày bao kín người, tài xế bên cạnh cầm ô cho anh, ngăn không cho bông tuyết rời vào người. Quan Tinh Hòa đột nhiên nhớ tới Hạ Chược ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Quan Dập chạy đến và nói với Quan Tinh Hòa, “Anh đã đặt nhà hàng, đi thôi, em cùng đi không?”
Nói mới nhớ, ngoại trừ ngày hôm qua, họ đã không gặp nhau gần một tháng.
“Không, không.” Quan Tinh Hòa nói không nên lời: “Hai người đi hẹn hò, em đi theo góp vui cái gì.”
Quan Dập không nghĩ nhiều như vậy, ở một khía cạnh nào đó, anh ta thật ra là một tên đầu gỗ.
“Đúng rồi.” Quan Hành Hoà chớp chớp mắt, “Đây là của anh sao?”
Chiếc đồng hồ bỏ túi này đã ở trong túi của cô rất lâu rồi, cô suýt nữa thì quên mất
“Cái quái gì vậy?” Quan Dập trợn to mắt, “Không phải là của anh…”
Anh ta dường như nhận ra điều gì đó, đột ngột ngừng nói, ngập ngừng nói: “Đây không phải của thằng nhóc kia sao? Sao lại ở chỗ của em?”
Quan Tinh Hòa nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi bị hỏng trước mặt cô, trong một khoảnh khắc cô hoảng hốt.
Hóa ra nó thuộc về anh ấy …
Chiếc đồng hồ bỏ túi này trông khá đắt.
Tuyết đang rơi trên bầu trời.
 Quan Tinh Hòa cúi đầu nghĩ, nếu bản thân sửa xong chiếc đồng hồ này, đợi anh quay lại, xem nó như một món quà xin lỗi tặng anh, có phải anh sẽ không tức giận nữa hay không?
*
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quan Dập: Tôi không biết gì hết
Quan Tinh Hòa: Tất cả là tại anh
Hạ Chước: Oh
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.