Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 8
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 8: Phản kích.
Người dịch:
Nguồn: feiku.
Tần Vô Song trở lại Võ đồng viện là việc ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Càng làm cho bọn họ ngạc nhiên hơn chính là Tần Vô Song đột nhiên thay đổi phong thái. Tần Vô Song ngày trước thấy người nào cũng buồn bực không vui, suốt ngày trưng bộ dáng thâm cừu đại hận.
Lúc này Tần Vô Song khuôn mặt lộ vẻ mỉm cười vô hại, không tận lực lấy lòng người nào, cũng không tận lực gây bất hòa, xa lánh người nào. Làm cho mọi người có giảm giác siêu nhiên lãnh đạm.
So với bộ dáng tự ti tự bế, thậm chí là quá khích trước kia dường như hắn đã thoát thai hoán cốt. Bất luận là trong sinh hoạt tập thể hay là lúc túm năm tụm ba đều có vẻ ung dung tự nhiên.
Đương nhiên trong mắt của các võ đồng, phong thái ấy biến thành một hành vi giả bộ. Chúng cảm giác thái độ như kẻ bề trên coi rẻ chúng sinh, siêu nhiên thoát tục này chỉ có siêu cấp quý tộc đệ tử mới có được. Ngươi chỉ là một hàn môn đệ tử, dựa vào cái gì mà có thể chơi đùa như thế?
Người đầu tiên phát hiện ra biến hóa này tất nhiên là Võ đồng viện viện trưởng Kim Bất Dịch. Sau khi trở về từ Tần gia trang, hắn vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Hắn quyết định tìm Tần Vô Song nói chuyện để tìm hiểu ngọn nguồn.
Quá giờ ngọ, Tần Vô Song đang ở trong túc xá thì viện trưởng sai hạ nhân gọi hắn đi.
Tần Vô Song cười thầm, biết Kim Bất Dịch đã thiếu kiên nhẫn. Hắn quay về Võ đồng viện được nữa tháng luôn bảo trì trầm tĩnh, ngược lại Kim Bất Dịch đã lộ sự cấp bách.
Lần trước Kim Bất Dịch gọi hắn trở lại Võ đồng viện, Tần Vô Song đã đoán được hắn cấu kết với thế lực thù địch. Đến tám chín phần mưu đồ đem trường quyết đấu lần trước tái diễn.
Tần Vô Song quả thực muốn xem Kim Bất Dịch này rốt cuộc có thể vô sỉ đến mức độ nào.
Đến gần phòng viện trưởng, liếc mắt là nhìn thấy người đứng đầu Võ đồng viện, Kim Bất Dịch viện trưởng.
Kim Bất Dịch luôn thích mua danh chuộc tiếng, tự cho mình là thanh cao, tự xưng “nhất phiến đan tâm” Kim Bất Dịch. Chiêu bài quảng cáo chính mình phong nhã thanh cao.
Bất quá quảng cáo thì quảng cáo, sự thật thế nào cũng không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu.
– Tần Vô Song, ngươi đã đến rồi.
Kim Bất Dịch vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn ra một chút hỉ hộ. So với vẻ nhiệt tình quan tâm tại Tần gia trang một tháng trước quả thật là hai sắc mặt hoàn toàn bất đồng.
– Vâng.
Tần Vô Song không muốn nhiều lời cầu cạnh hắn làm gì. Từ lần trước thấy cách xử lý kết quả quyết đấu, hắn đối với vị viện trưởng này căn bảo không kỳ vọng bất cứ sự trông cậy nào.
– Thương thế trên đầu đã hoàn toàn hồi phục sao?
Kim Bất Dịch ngữ khí biến hóa.
Kim Bất Dịch lần thứ hai hỏi về vấn đề này, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không ngây thơ, khờ khạo đến nỗi cho rằng “quan tâm” này là thật hay giả. Hắn chỉ thản nhiên ứng phó một câu:
– Tất cả đều ổn.
Kim Bất Dịch đánh giá Tần Vô Song, bắt gặp thái độ điềm nhiên không màng thế sự. Ánh mắt hắn lại càng trở lên nghiêm khắc nhìn chằm chằm Tần Vô Song, phảng phất như muốn nhìn thấu người trước mắt.
Tần Vô Song nở nụ cười:
– Viện trưởng đại nhân, trên mặt ta có gì sao?
Kim Bất Dịch cười khan, nhưng tâm trạng cực kỳ ảo não. Lão quả thực nhìn không thấu tâm tư võ đồng nho nhỏ này. Làm viện trưởng ba mươi năm lão chưa từng gặp qua tình huống này.
Hơn nữa Tần Vô Song ngữ khí không hề e sợ càng làm cho hắn tâm tư rối bời.
Trước mặt viện trưởng đại nhân mang bảy tám phần uy thế bức bách, có thể giữ được bình tĩnh ung dung, thực là biểu hiện không chút phù hợp đối với Tần Vô Song.
Dẫu sao thân là viện trưởng, dù nghi ngờ nhưng Kim Bất Dịch ứng biến rất nhanh, mở lời:
– Đúng. Lần trước ngươi cùng đệ tử thế gia Trương Hiển gây chuyện, tạo thành tiếng xấu rất lớn. Ta hy vọng sau ngày ngươi an phận thủ thường. Các ngươi vào học viện là để học tập, không phải là tới gây chuyện.
Kim Bất Dịch tiếp tục giữ khẩu khí ra vẻ thấm thía, hướng Tần Vô Song giảng giải đạo lý.
Tần Vô Song khóe miệng lộ ý cười, nhẹ nhàng nhún vai. Bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, hắn thực sự không muốn nói nhảm với kẻ trước mặt mình.
Nghĩ thầm Kim Bất Dịch nhân phẩm hạ cấp như thế lại còn dám tự phong “một tấm lòng son”. Thật sự là quá thối!
– Sao? Ngươi cảm thấy lời nói bổn viện trưởng không đúng?
Kim Bất Dịch nhìn Tần Vô Song lòng không yên. Khẩu khí tăng lên, ẩn chứa một chút tức giận.
Tần Vô Song không muốn nhiều lời nói nhảm. Bất quá Kim Bất Dịch chủ động gây sự, quả thực là ép người quá đáng.
– Thưa, ngài nói quá đúng. Đối với khiêu khích từ đệ tử thế gia, ta chắc hẳn phải nhẫn nhục chịu đựng mới đúng. Bọn họ đánh ta bên trái mặt thì ta phải giơ nốt mặt phải ra chịu đòn. Bọn họ muốn tài sản điền trang Tần gia ta, ta hẳn phải hai tay dâng lên mới đúng. Là hàn gia quý tộc chúng ta phải giác ngộ điều này đúng không? Viện trưởng đại nhân, ý ngày nói là như vậy phải không?
Nếu lão nhân gia ngài không biết xấu hổ thì ta cũng không ngại làm ngài mất đi mặt mũi. Tần Vô Song nửa úp nửa mở, liên tiếp sắc bén hỏi ngược lại. Nhất thời khiến Kim Bất Dịch cảm thấy khó có thể chống đỡ.
Kim Bất Dịch thầm giật mình, tiểu tử Tần gia này từ khi nào nói năng trở lên sắc bén như thế? Hơn nữa vẻ ác liệt trong nháy mắt hiện lên trên mắt hắn làm viện trưởng không nhịn được phát lạnh, rất giống một hung thần ác sát báo hiệu tử vong.
Bất quá Kim Bất Dịch tốt xấu gì cùng là một gã viện trưởng, chuyện lớn nhỏ gì mà chưa từng thấy? Chung quy không thể bị một võ đồng nho nhỏ hù dọa được.
Cố gắng ưỡn ngực phát ra tiếng nói rõ ràng, miệng hùm gan sứa đưa ra cảnh cáo:
– Tần Vô Song, ta biết ngươi lựa chọn ở lại Võ động viện khẳng định là muốn gây chuyện. Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu ngươi lại gây chuyện thị phi ta sẽ xử lý theo luật. Tại Võ đồng viện này, bổn viện trưởng nói được là làm được.
Kim Bất Dịch có chút thẹn quá hóa giận.
– Ta quay về Võ đồng viện chẳng phải là theo yêu cầu của lão nhân gia ngài sao? Không biết viện trưởng đại nhân tính làm sao với ta bây giờ?
Tần Vô Song cười thầm hỏi.
– Ta. Ta khai trừ ngươi, đem ngươi trục xuất khỏi học viện.
Kim Bất Dịch cơ hồ như bắt đầu rít gào.
Tần Vô Song gật đầu, mỉm cười nhìn Kim Bất Dịch một lúc lâu, tùy ý cười thành tiếng trêu tức nói:
– Viện trưởng đại nhân, một tấm lòng son của ngài, ta cuối cùng cũng đã lĩnh giáo. Lời ngài nói ta cũng đã nhớ kỹ, cáo từ.
Nén giận trong lòng, Tần Vô Song bước ra khỏi phòng viện trưởng. Hắn gần như nhịn không được muốn đấm một quyền vào cái mũi Kim Bất Dịch.
– Thế giới này, lòng người đảo điên. Thật đúng là tận mắt mới hiểu được.
Đi tới bên ngoài đình viện, hắn ngửa mặt lên trời thở ra tức giận trong lồng ngực, thì thào tự nói.
Khai trừ ta, đem ta quét dọn học viện?
Tần Vô Song cười khổ lắc đầu, Võ đồng viện nghĩ rằng ta là kẻ hèn mọn? Tưởng rằng mỗi ngày cùng đám tiểu hài tử xấu xa kia dây dưa là rất thú vị?
Kim Bất Dịch “biểu diễn đặc sắc”, càng khiến cho Tần Vô Song kiên định với chủ ý ban đầu.
Tại thế giới này, làm người thấp cổ bé họng không thể là chuyện tốt.
Nếu thấp cổ bé họng chỉ có thể nhận lấy vô tận khi dễ. Đã một lần mạnh bạo thì có lý do gì lại tiếp tục nhịn nhục?
Ai đánh ta thì trực tiếp phế bỏ đi cánh tay hắn là được.
Kiếp trước phong thái Võ Tinh Hà là như thế.
Tới thế giới mới, lòng người phức tạp hơn, điên cuồng hơn, có lý do gì để không tiếp tục làm thế.
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn mưa bụi lất phất. Trong nháy mắt hắn quyết định cấp cho La Giang quận thêm vài phần náo nhiệt.
Đêm nay Tần Vô Song ở bên ngoài tu luyện, không muốn quấy rầy giấc ngủ người khác. Hắn vô thanh vô thức thi triển thân pháp lặng lẽ xuyên qua hành lang. Vừa chuyển thân đột nhiên thoáng thấy bên trái vài chục thước tại góc tường cao bên ngoài có hai đạo thân ảnh chợt lóe.
Hai đạo thân ảnh này từ phía tường đối diện đi tới.
Tần Vô Song biết rõ phía đối diện là túc xá của nữ sinh. Đều là quý tộc thiên kim tiểu thư La Giang quận học tập tại Võ đồng viện.
Hai đạo thân ảnh này rõ ràng là nam sinh Võ đồng viện. Hơn phân nửa chắc chắn từ túc xá nữ sinh đi tới, có thể có chuyện gì tốt đây?
Tần Vô Song kiếp trước có ba mối hận. Thứ nhất hắn hận lũ hại dân hại nước, thứ hai hận bọn câu kết ngoại bang bán nước, thứ ba hận lũ dâm tặc hại thiếu nữ con nhà lành.
Xuyên việt kiếp này mặc dù sẽ không quá trượng nghĩa mà quản chuyện bao đồng, nhưng cơ bản hắn vẫn ghi nhớ phong phạm kiếp trước. Nhìn thấy tình huống trước mắt nhịn không được muốn tìm hiểu ngọn nguồn.
Cước bộ chuyển tới phía dưới góc tường, nằm sấp xuống nghe trộm. Nhưng Tần Vô Song không vội đi làm hộ hoa sứ giả.
Ai biết được rằng liêu bên kia bức tường có hay không bẫy rập đang chờ hắn?
Lắng nghe trong chốc lát liền có hai đạo âm thanh rất nhỏ từ xa truyền đến. Hiển nhiên là hai người lúc trước quay trở về.
– Ngươi đắc thủ rồi sao?
– Hắc hắc, hôm nay thu hoạch không nhỏ, được bốn kiện. Ngươi thế nào?
– Ta được sáu kiện. Hắc hắc, ngươi xem cái yếm màu hồng
Hai đạo thân ảnh nhảy qua tường cao, trong nháy mắt trở lại bên này. Sau đó xuyên qua hành lang thẳng đến túc xá của Tần Vô Song.
Tần Vô Song mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, vội vàng bám theo.
Hai người này rất nhanh đi tới túc xá Tần Vô Song ở. Tay run lên, trong tay là chìa khóa túc xá, chúng ung dung mở cửa túc xá đi vào.
– Hắc hắc, tiểu tử này buổi tối không biết đi lêu lổng đâu không có ở đây. Giấu chỗ nào cho thỏa đáng bây giờ?
– Đương nhiên càng bí mật càng tốt. Muốn diễn trò quỷ phải làm cho thật.
– Hắc hắc, đều là mưu kế của Hứa thiếu gia. Chúng ta giúp hắn an bài chuyện này. Ta tìm Đỗ Thu Nhi kia nói chuyện. Hứa thiếu gia sẽ tận lực lôi kéo huynh đệ một phen.
– Làm nhanh rồi rời đi mau. Vạn nhất tiểu tử kia trở về là hỏng chuyện.
Hứa thiếu gia? Trong đầu Tần Vô Song lập tức liên tưởng đến hình ảnh một võ đồng.
Quả nhiên là đệ tử quyền quý Hứa gia, con trai của tộc trưởng Hứa gia tiếng tăm tại La Giang quận Võ đồng viện.
Kết hợp việc lần trước Cẩu Thánh cùng Hứa Tứ Hải đến Tần gia du thuyết, Tần Vô Song đã có kết luận bước đầu. Liên tưởng lúc cùng Trương Hiển quyết đấu có đến chín phần là âm mưu mờ ám của Hứa Đình.
Nhìn hai tiểu tử rời đi, Tần Vô Song chuyển tâm, thầm tính kế trong lòng.
Lặng lẽ trở lại phòng lục tìm đống “tang vật” túm lại trên tay. Hắn lại khóa cửa túc xá, như u linh biến vào hư không.
Hứa Đình ngươi ngầm tính kế với ta? Vậy chúng ta hảo hảo cùng chơi đùa.