Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 9
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 9: Vân đại tiểu thư tức giận.
Người dịch:
Nguồn: feiku.
Rầm rầm rầm!
Tiếng hô dồn dập vang lên, phá vỡ sự yên lặng của Võ đồng viện.
– Có kẻ trộm, có phỉ tặc a.
– Bắt lấy kẻ trộm a. Có một phỉ tặc từ ký túc xá nữ sinh bên kia chạy lại phía này.
Tất cả mọi chuyện giống như sắp đặt từ trước, trong chốc lát có hơn mười võ đồng từ ký túc xá chạy ra. Trên tay mỗi người giơ cao cây đuốc.
– Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm.
Một lát sau, từ bên ký túc nữ sinh truyền đến tiếng thét chói tai.
– Yếm của ta đâu?
– Hả? Không thấy quần ta đâu.
– Đáng chết, cái yếm bó của ta đi đâu rồi?
Hai đầu hô hoán, cả Võ đồng viện nhất thời như nổ tung. Vừa nghe tiếng thét của túc xá nữ sinh bên kia, nam sinh bên này lòng đầy căm phẫn nhảy ra khỏi giường.
Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc với nữ sinh viện, không nhân cơ hội này thể hiện sự ân cần thì còn đợi lúc nào nữa.
Sau một hồi nghe ngóng, nghe nói túc xá nữ sinh bên kia mất trộm quần áo, một bầu nhiệt huyết trong người nháy mắt chuyển thành thú huyết dâng trào gấp bội. Đám nam sinh tại hành lang giơ cao quyền chưởng mắng to.
– Ta kháo, là tên súc sinh nào làm?
– Chắc là mèo chứ không phải người? Muốn nữ nhân cũng không thể dựa vào mấy thứ này giải quyết được.
– Ngươi thì hiểu cái gì. Tên bệnh hoạn kia mê mẩn mấy thứ đó.
Nhất thời, nước miếng bay toán loạn, cả sân nhỏ ký túc xá nam sinh tụ tập đầy người. Hứa Đình sắc mặt âm trầm đứng ở giữa.
Gã nghiêng đầu hỏi một võ đồng bên cạnh:
– Lệ Phi, là ngươi nhìn thấy kẻ trộm?
Lệ Phi võ đồng vội vàng nói:
– Đúng vậy, Hứa thiếu gia. Ta đang mơ mơ màng màng, vì buồn đi tiểu mà tỉnh dậy. Ta không muốn đi nhà xí nên đứng bên góc tường giải quyết. Nửa chừng, trên tường cao đối diện đột nhiên nhảy ra một bóng người khiến ta rất hoảng sợ.
– Ngươi có nhìn thấy hình dáng của tên trộm không.
Hứa Đình lại hỏi.
– Ta vẫn buồn ngủ nên không nhìn rõ. Nhưng tên trộm nhìn thấy ta, hắn hoảng sợ chạy đến hành lang ký túc bên này. Bởi vì trời rất tối nên ta không biết hắn chạy vào đâu.
Hứa Đình gập đầu, lập tức cao giọng nói.
– Các vị, yên lặng nào. Mọi người phân tích tình hình một chút, kẻ vừa rồi là nam sinh ký túc xá chúng ta. Nói cách khác có thể trong chúng ta có nội tặc.
– Nội tặc? Cũng có lý.
– Ngoại tặc dễ bắt, nội tặc khó phòng. Hơn nữa ngoại nhân không quen thuộc địa hình nơi này, ta khẳng định khả năng rất lớn là nội tặc.
Mọi người sôi nổi bàn luận một hồi.
Ở bên cạnh Hứa Đình là huynh đệ đắc lực Trương Hiển. Gã lớn tiếng cổ vũ:
– Đã là nội tặc, vậy tốt nhất gọi tất cả nam sinh ra ngoài, lục soát túc xá. Kẻ trộm trong lúc vội vàng không thể chạy xa được, đồ vật trộm được có thể giấu ở nơi nào?
Hứa Đình trầm ngâm nói:
– Trương thiếu gia nói có lý. Chúng ta chia ra ba nhóm, hai nhóm phụ trách theo dõi hai đầu hành lang giám thị mọi người. Những người còn lại lục soát ký túc.
Trương Hiển nói phụ họa theo:
– Ta đề nghị đóng cửa ký túc kiểm tra trước. Vì hiềm nghi lớn nhất là các gian phòng ký túc xá bên này.
– Tốt, cứ làm như thế đi.
Hứa Đình giơ tay ra hiệu, các nam sinh lập tức tách ra ba nhóm, chia nhau hành động. Còn lại Hứa Đình đi tới phía dưới tường, thái độ thập phần trong sáng lên tiếng:
– Các vị tiểu thư an tâm, nam sinh viện bên này lập tức lục soát, có động tĩnh gì sẽ trực tiếp hồi báo.
Bên kia vang lên một thanh âm lạnh như băng:
– Không cần đợi, bổn tiểu thư muốn đích thân qua tra xét, tránh để các ngươi bao che lẫn nhau.
Một bóng dáng xinh đẹp bay qua tường, bình tĩnh hạ xuống giữa sân nam sinh viện. Thần thái lạnh như băng đứng bên đám nam sinh.
– Vân đại tiểu thư, ngươi cũng mất đồ sao?
Hứa Đình mỉm cười nói.
– Hứa Đình, đừng có bao che, nhanh chóng lục soát đi. Tránh đêm dài lắm mộng để đạo tặc ghê tởm chạy thoát.
Vân đại tiểu thư Vân Khinh Yên là đệ tử Vân gia, một trong ba đại phú gia lừng lẫy La Giang Quận lừng lẫy cùng Hứa gia địa vị tương đương. Nàng là người hô hoán lớn nhất bên nữ sinh viện.
Vụ mất trộm đêm nay, nàng bị mất hai kiện nội y phơi ở ngoài, sự tức giận tất nhiên lớn nhất.
Hứa Đình nhẹ giọng đối đáp. Gã không tức giận mà chỉ cười nói:
– Mời Vân đại tiểu thư.
Vân Khinh Yên ra tay, tác phong cường hoành hơn nhiều. Quét qua hành lang một vòng, đi tơi bên cánh cửa túc xá đang đóng, một cước đá văng.
Võ đồng bên trong sợ hãi chuyện tình, đóng cửa không ra. Gã thấy Vân Khinh Yên đằng đằng sát khí xông vào, chỉ kịp vơ vội cái thảm che đi bộ vị yếu hại toàn thân, ngay cả một câu phản ứng cũng không dám nói.
Vân Khinh Yên tự mình kiểm tra, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Kiểm tra xong mới thản nhiên lưu lại một câu:
– Làm phiền rồi.
Cứ như thế liên tục kiểm tra ba gian túc xá, đi tới cửa gian túc xá thứ tư. Vân Khinh Yên lại đá một cước.
Bất quá lần này, cước lực của nàng không đá văng được cánh cửa.
Thái độ nhất thời trùng xuống, mơ hồ dâng lên một tầng sương lạnh.
– Ai ở túc xá này?
Trương Hiển có chút hả hê nói:
– Là tiểu tử Tần gia Đông Lâm Trấn.
– Là hắn?
Vân Khinh Yên hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử này quả thực thần bí. Nhiều túc xá nghe nói Vân đại tiểu thư đích thân kiểm tra đều khép hờ cánh cửa. Tiểu tử này rõ ràng đóng cửa thật chặt, không để cho nàng một chút mặt mũi.
Hứa Đình liếc mắt, Trương Hiển lập tức hiểu ý, đi tới phía trước cánh cửa hô:
– Tiểu tử Tần gia, ngươi thảm rồi. Vân đại tiểu thư giá lâm, ngươi đóng cửa không ra. Phải chăng là trong lòng có quỷ?
Hô một hồi lâu không có nửa điểm đáp lại.
Vân Khinh Yên sắc mặt càng hổ thẹn. Nam sinh không chút nể mặt nàng này lại là một hàn gia đệ tử.
– Không ra? Vậy đừng trách bổn tiểu thư nặng tay.
Vân Khinh Yên lui hai bước, sau đó toàn lực đá văng cánh cửa. Tiếng then cửa loảng xoảng rơi xuống, cánh cửa đã mở ra.
Tần Vô Song vẻ mặt ngái ngủ, dụi dụi hai mắt, nói nhỏ:
– Đã quá nửa đêm, các ngươi định làm gì?
Vẻ mặt hắn dường như rất vô tội.
Vân Khinh Yên thoáng đỏ mặt thu chân quát lên:
– Chúng ta gõ cửa bên ngoài, ngươi không nghe thấy sao.
– Ta van ngươi, đã quá nửa đêm, các ngươi gõ cửa làm gì? Ta đang mơ cưới vợ dở chừng. Chuyện tốt như thế bị các ngươi phá hỏng mất rồi.
Tần Vô Song hoạt ngôn, dường như oán giận mà nói.
– Họ Tần kia, bớt giả bộ đi. Ký túc xá nữ sinh bên kia mất đồ. Đạo tặc rất có thể là nam sinh trong ký túc chúng ta. Nếu ngươi ngay thẳng thì phối hợp để Vân đại tiểu thư lục soát. Nếu không phải ngươi làm thì ngươi lại tiếp tục mơ mộng.
Trương Hiển âm hiểm cười nói.
– Lục soát phòng? Dựa vào cái gì?
Tần Vô Song chuyển giọng khinh thường, không vui nói.
– Tần Vô Song, ngươi thực không biết xấu hổ. Ngươi không để chúng ta lục soát chứng minh rằng lòng ngươi có quỷ.
Trương Hiển giọng điệu như đổ thêm dầu vào lực, mở miệng chụp mũ lên đầu Tần Vô Song.
– Ồ. Các ngươi ngay thẳng, sao không để Vân đại tiểu thư lục soát trước.
– Ngươi nói nhảm nhiều như thế, phải chăng không cho chúng ta lục soát?
Vân Khinh Yên lạnh lùng nói.
– Muốn lục soát cũng không phải không được. Nhưng ta đâu biết việc này có phải do kẻ nào đó ác ý nhằm vào ta hay không? Muốn lục soát thì phải lục soát tất cả nam sinh, nếu chỉ lục soát riêng túc xá của ta, đừng ai nghĩ có thể bước vào nửa bước.
Vân Khinh Yên nói:
– Lục soát xong nơi này sẽ soát đến túc xá khác, không cần ngươi dạy.
– Không được, tuyệt đối không được.
Tần Vô Song lười nhác cười, nhưng một bước cũng không nhường.
– Ta muốn bọn họ nói rõ ràng, vạn nhất bọn họ có ý xấu, ta tìm ai để đòi công đạo?
Hứa Đình thản nhiên nói:
– Tần Vô Song, cây ngay không sợ lệch bóng, ngươi rút cuộc muốn kéo ai xuống nước?
Tần Vô Song cười lớn nói:
– Chỉ sợ có chút ý gian chính là bóng người vượt tường kia. Ta vẫn muốn giữ lời mình nói, nơi ở của đám người này tất cả đều phải lục soát, ta mới cho lục soát. Hứa Đình, ngươi là phú gia đệ tự, sao không gương mẫu trước?
Hứa Đình nghiêm mặt nói:
– Vân đại tiểu thư muốn lục soát túc xá của ta, Hứa mỗ tuyệt đối không có ý kiến.
Trương Hiển cũng nói giúp:
– Túc xá của ta cũng vậy.
Nhưng người khác đều gật đầu. Thái độ biểu hiện chính mình không thẹn với lương tâm, tuyệt đối sẽ không từ chối.
Vân Khinh Yên thấy Tần Vô Song quanh co một hồi đã có ba phần hoài nghi. Khi thấy mọi người tỏ thái độ, lạnh nhạt nói:
– Thái độ mọi người đã rõ. Tần Vô Song, nếu ngươi không tránh ra thì đừng trách bổn tiểu thư không khách khí.
Tần Vô Song ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Vẻ mặt tươi cười lập tức đình chỉ, thản nhiên nói:
– Ngươi từ đầu căn bản đã không hề khách khí. Tần mỗ ta để cho ngươi lục soát không phải do nể mặt ngươi, mà muốn xem đến tận cùng chuyện này, kẻ nào mới thực sự bị chê cười.
Tần Vô Song với nữ nhân luôn khách khí, nhưng Vân Khinh Yên này lãnh đạm lạnh lùng, khẩu khí khiến hắn cực kỳ chán ghét. Hơn nữa còn ra vẻ tiểu thư cao cao tại thượng, càng làm cho Tần Vô Song có cảm giác nhàm chán cực độ.
Sau một hồi cân nhắc đã mở cửa ra trước mắt mọi người.
– Quả thực là thủ đoạn cao minh. Nhưng muốn nhìn ta bị cười nhạo thì có lẽ hôm nay các ngươi phải thất vọng rồi.
Hứa Đình nhìn Lệ Phi, gã là một trong hai kẻ đã lấy trộm quần áo nữ sinh. Thấy Hứa Đình nhìn mình, ánh mắt gã lập tức hướng về cái rương dưới giường.
Vân Khinh Yên nhìn quét qua túc xá một vòng, cuối cùng ánh mắt cũng tập trung vào cái rương này. Nàng một cước đá bay chiếc rương ra khỏi gầm giường.
Tần Vô Song cười lạnh nói:
– Vân đại tiểu thư, nếu chê cái rương này làm bẩn tay ngươi thì không nên xem xét. Một cước đá bay cái rương của ta là sao? Cảm giác ưu việt cũng không cần biểu hiện quá mức như thế chứ?
Vân Khinh Yên quay đầu liếc nhìn Tần Vô Song, trong mắt chứa đầy sự khinh rẻ. Giống như coi Tần Vô Song không khác gì một hạt bụi.
Trương Hiển xoa tay, Hứa Đình đứng bất động nhìn chằm chằm vào cái rương. Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung cả về phía này.
Giống như toàn bộ tội ác trên thế gian lúc này đều giấu trong rương.