Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 7
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 7: Trở lại Võ Đồng Viện.
Người dịch:
Nguồn: feiku.
Sau khi quyết định trở lại Võ đồng viện, Võ Tinh Hà cũng không vội quay về La Giang quận thành, tiếp tục ở lại Tần gia trang thêm một tháng.
Trong một tháng này, Võ Tinh Hà nghiêm khắc tuân thủ kế hoạch đã định ra. Mỗi ngày nghe tiếng gà gáy rời giường, chạy vòng quanh Đông Lâm trấn mười lần.
Đây không những rèn luyện thể lực, rèn luyện thân thể, đồng thời là rèn luyện cước lực cùng sự chịu đựng. Điểm mấu chốt là bốn năm sau phải đạt hạng nhất “Võ đồng trắc thí”.
Tần Liên Sơn ngày trước đưa hắn đến Võ đồng viện, nguyên nhân cũng chính vì muốn giành lấy hạng nhất cuộc thi này.
Sau khi chạy xong, trở về luyện võ trường gia tộc nâng thiết cầu đá tạ, rèn luyện lực cánh tay, bụng cùng thắt lưng.
Xong từng đó việc, đã là giữa trưa.
Nghỉ ngơi và hồi phục sức lực, xế chiều lại tu luyện vũ kỹ. Kết hợp đường lối tu luyện kiếp trước lựa chọn một bộ Đại kim cương quyền làm vũ kỹ công kích chủ tu.
Tối đêm, tiếp tục chạy vòng quanh Đông Lâm trấn.
Ban đêm sớm đóng cửa, tĩnh tọa tìm hiểu công pháp tu luyện kiếp trước.
Tần Liên Sơn bề bộn trong công việc kinh doanh gia tộc, không có thời gian đốc thúc. Ngược lại Tần Tụ dứt bỏ hoàn toàn việc gia tộc, toàn tâm toàn ý lo ăn uống cho đệ đệ hàng ngày.
Gia tộc không phải không có hạ nhân hay nha hoàn. Nhưng Tần Tụ cố ý sắp đặt an bài đồ ăn cho Võ Tinh Hà. Nàng là nữ tử không tu luyện thể chất, tất cả ước nguyện chôn sâu trong nội tâm đều ký thác trên người đệ đệ.
Mục tiêu Võ Tinh Hà đưa ra là trong ba đến sáu tháng hoàn thành tu luyện Lực võ cảnh.
Bốn năm sau trước khi “Gia tộc luận phẩm”, khôi phục bảy tám thành công lực trạng thái đỉnh phong kiếp trước.
Tất cả cố gắng đều vì hướng đến “Gia tộc luận phẩm”.
Gia tộc tồn tại, mọi hy vọng cũng tồn tại.
Đương nhiên, đây chính là kế hoạch trong thời gian đầu của hắn.
Từ kế hoạch đến áp dụng, phải dựa vào sự chăm chỉ khổ luyện mỗi ngày. Nếu may mắn hắn có thể tu luyện tốt hơn cả kiếp trước.
Võ Tinh Hà kiếp trước là đại hành gia võ học, hiển nhiên biết tu luyện võ đạo kiêng kỵ nhất là tự phụ tự mãn.
Có mục tiêu, có kế hoạch, khi áp dụng Võ Tinh Hà tuyệt đối sẽ không hàm hồ. Trong một tháng này, mỗi ngày hắn dậy sớm thức khuya dậy sớm. Cơ hồ dành tất cả thời gian cho việc tu luyện bản thân.
Một tháng thấm thoát trôi qua, Võ Tinh Hà cũng dần hồi phục sức khỏe, thích ứng với cuộc sống chuyển đổi, hoàn toàn dung nhập vào gia đình mới. Mỗi ngày cùng người nhà sinh hoạt làm cho hắn cảm nhận sâu sắc bản tính chất phát thiện lương của mọi người trong Tần gia trang. Cảm giác thân tình ngày càng trở lên nồng hậu.
Hắn cũng đưa ra một quyết định trọng đại, từ bỏ danh tự Võ Tinh Hà, coi bản thân mình là Tần Vô Song.
Võ Tinh Hà thực ra không phải là tên thật của hắn ở kiếp trước. Thế nên việc này cũng không tính là quên đi gốc gác của bản thân.
Kiếp trước hắn là cô nhi không cha không mẹ, thậm chí không biết cả họ của mình. Được lão đầu thu dưỡng, bởi vì luyện võ nên dùng Võ làm họ. Về phần Tinh Hà thực ra chính là kỳ vọng của lão đầu mong ngày sau hắn có thể tu luyện tới Khí Xung Tinh Hà cảnh giới.
Những vũ kỹ trong trí nhớ cùng kinh nghiệm tu luyện quý giá từ kiếp trước không làm cho Tần Vô Song dương dương tự đắc.
Buổi sáng hôm nay, sau khi chạy vòng quanh trấn, Tần Vô Song đi sâu vào Đại Thương Sơn, dãy núi dựa lưng vào Đông Lâm Trấn. Thừa dịp sáng sớm dịu mát vận động thân thể, luyện tới thuần thục Đại kim cương quyền. Mỗi một quyền đánh lên thân cây không chút sai lệch.
Mỗi quyền xuất ra kèm theo âm thanh thanh thúy. Theo sau là một thân cây ầm ầm ngã xuống.
“Đại kim cương quyền” là bộ quyền kỹ cương mãnh của Thiếu Lâm ở kiếp trước, quyền pháp như kim cương, cứng rắn như sắt thép tinh luyện, là ngoại gia quyền kỹ đỉnh phong.
Luyện xong quyền kỹ lại đến luyện khinh công, rồi tiếp tục là chưởng pháp. Cho đến khi mồ hôi thấm đẫm y phục. Lúc này mới chậm rãi thu công. Nhìn những thân cây gãy đổ dưới quyền lực, Võ Tinh Hà rất vui mừng, một tháng cố gắng thật không uổng phí.
Xem ra Đại kim cương quyền tu luyện rất khởi sắc, có khí thế không giận mà uy. Mặc dù so với trạng thái đỉnh phong của hắn còn kém mười vạn tám nghìn dặm, còn xa mới tới trạng thái thoát thai hoán cốt. Nhưng hắn mới tái sinh được một tháng, tiến bộ như thế đã đủ dài.
Bất quá đây mới chỉ là một bước đi nhỏ trong tính toán của hắn. Thực lực hiện tại của hắn tại thế giới mới cũng chỉ là tầng dưới chót mà thôi.
Tối đa là tương đương với Lực võ cảnh lục thất tầng thực lực,ứng phó với “Võ đồng luận bàn” thì thừa sức. Nhưng còn xa mới đủ để đối phó với đại cục diện như “gia tộc luận phẩm”.
Để đạt tới Lực võ cảnh cửu tầng đỉnh phong, còn một đoạn thời gian phải cố gắng. Càng không nói đến “ngoại công cực hạn, nội kình tự sinh”, cảnh giới Chân võ cảnh.
Mặt trời vừa mọc, dõi mắt ra phía xa dưới chân núi, trên đường dần có người qua lại.
Tần Vô Song cười cười tự giễu, tự nhủ:
– Mặc kệ thế nào, hôm nay trở lại Võ đồng viện đối mặt với khiêu khích. Chung quy tay chân không bị trói buộc, ít nhất cũng có thể thoải mái ứng phó.
Võ Tinh Hà kiếp trước bản lĩnh thông thiên, giờ lại bị vài tên võ đồng nho nhỏ khiêu khích không thể quay về. Tự nhiên hắn cảm thấy buồn bực vì chuyện này.
Hắn trở lại Võ đồng viện không thuần túy là vì báo thù. Bất quá nếu có cơ hội báo thù hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua. Giáo huấn một tiểu tử dĩ nhiên không có gì hứng thú, nhưng có cừu oán không báo lại không phải là phong cách của hắn kiếp trước. Chuyện này cũng coi như báo đáp việc trọng sinh thân xác Tần Vô Song, không có điểm nào là không phải?
Tin tức Tần Vô Song không chết, một tháng sau lại trở lại Võ đồng viện khiến nơi này xuất hiện một tràng huyên náo. Tất cả mọi người cảm giác được Tần Vô Song này mạng lớn, có thể so với con gián.
Thế nên khi Tần Vô Song bước qua cánh cửa học viện, trong sân đã tụ tập cả nghìn võ đồng. Phần lớn chạy tới vây xem tiểu bất tử vừa trở lại.
Hiển nhiên những võ đồng này cũng không rõ, Tần Vô Song đã tuyên bố tử vong tại sao lại sống lại?
Nếu đã giữ được tiểu mệnh, không trốn về Đông Lâm trấn, trở lại Võ đồng viện này làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết trở lại Võ đồng viện tùy thời lại có khả năng vứt bỏ mạng nhỏ của mình?
Tất cả mọi người tò mò không hiểu hắn quay trở lại rốt cuộc vì lý do gì?
Tần Vô Song trải qua hai kiếp người, hành động của hắn đương nhiên không phải mấy tiểu hài tử này có thể giải thích được. Cười tủm tỉm hưởng thụ khoái cảm một đường bị vây xem, hắn ung dung trở lại túc xá.
Ký túc Võ đồng viện đều là từng gian độc lập. Mặc dù là những gian nhỏ nhưng cũng đủ để cho toàn bộ võ đồng trong học viện trú ngụ. Đây cũng là vì tạo ra môi trường tốt cho võ đồng tu luyện.
Về phần tại sao quay về Võ đồng viện, trong lòng Tần Vô Song đã có tính toán.
Tần Vô Song trở lại túc xá còn chưa ngồi nóng chỗ đã có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Từ trong ký ức còn lưu lại, Tần Vô Song biết người này là Hồ Tư Ngôn, cũng là một gã võ đồng đến từ Đông Lâm trấn.
– Vô Song, ngươi như thế nào vừa quay về đã trở lại?
Hồ Tư Ngôn có chút lo lắng hỏi thẳng vấn đề.
– Có việc gì sao?
Tần Vô Song liếc nhìn Hồ Tư Ngôn, thản nhiên hỏi.
Hồ Tư Ngôn cùng Tần Vô Song quan hệ thân thiết, là đồng hương hữu hảo vẫn thường xuyên qua lại. Từ lần Tần Vô Song gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên gặp lại.
– Có thể đi vào rồi nói?
Hồ Tư Ngôn chỉ vào bên trong túc xá.
Hai người đi vào túc xá, Tần Vô Song nhảy lên giường khoanh chân ngồi, cũng không hỏi lý do Hồ Tư Ngôn tìm đến.
Hồ Tư Ngôn cẩn thận giữ cửa, cân nhắc một hồi thấp giọng nói:
– Vô Song, ngươi tại sao không quay về Đông Lâm trấn? Ngươi còn không biết bọn Trương Hiển cố ý chỉnh ngươi?
– Biết.
Tần Vô Song thuận miệng nói một câu.
– Biết tại sao ngươi còn trở lại. Ta thấy Trương Hiển trong lúc này quả thật muốn tìm ngươi gây phiên toái. Nghe lời ta, hay là ngươi quay về Đông Lâm trấn đi.
Hồ Tư Ngôn xoa xoa hai tay, anh mắt tha thiết lo lắng. Sự quan tâm phát ra từ đáy lòng.
– Ngươi tới nói cho ta biết, không sợ bọn họ tìm ngươi làm phiền?
Tần Vô Song chợt cười mang ý đùa vui.
– Ta không có gì đáng giá để cho bọn họ nhớ. Hơn nữa chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên tại Đông Lâm trấn. Ta không có bản lĩnh giúp ngươi, cũng không nguyện ý nhìn kẻ khác khi dễ ngươi. Vô Song, nghe ta một câu, quay về Đông Lâm trấn đi!
Hồ Tư Ngôn rất chăm chú nhìn Tần Vô Song, chờ hắn trả lời.
– Tư Ngôn, sau này không có việc gì đừng tới tìm ta. Chuyện của ta một tay ta giải quyết. Ngươi không cần rước họa vào thân, cũng không cần liên quan đến ta.
Tần Vô Song nói ra lời này nghe không hay lắm, nhưng là nói thật lòng.
– Vô Song, tính nóng nảy của ngươi lại phát tác rồi. Đừng hồ đồ nữa, nhanh chóng rời đi.
Hồ Tư Ngôn đột nhiên dừng lại. Vì hắn phát hiện Tần Vô Song đang nghiêm khắc nhìn hắn.
– Nói xong rồi, cũng nên đi thôi.
Mở cánh cửa, Tần Vô Song trực tiếp đẩy Hồ Tư Ngôn ra ngoài. Rồi hắn không chút cân nhắc đóng cửa lại.
Hồ Tư Ngôn đứng ngây người ở cửa một lúc lâu. Đây là đồng hương hảo hữu Tần Vô Song sao? Tại sao lại không có chút tình thân nào thế?
Tần Vô Song khẽ nhếch miệng, tâm tình có cảm giác bất đắc dĩ. Hắn không phải không hiểu nhân tình thế thái, cũng không cố ý làm ác nhân. Thứ nhất hắn không muốn luyện công bị người khác quấy rầy. Thứ hai cũng là bởi hoàn cảnh hiểm ác, Trương Hiển kia tùy thời có khả năng biết được sẽ làm liên lụy đến người vô tội.
Hắn biết Hồ Tư Ngôn có hảo ý. Nhưng trước mắt càng là hảo ý thì càng là phiền toái.
Hồ Tư Ngôn còn ở tại Võ đồng viện đến ba bốn năm. Nếu như vì chuyện này mà đắc tội với đệ tử thế gia, kết quả khẳng định là vô cùng thê thảm.
Tần Vô Song thì khác, hắn trở lại Võ đồng viện, đơn giản là chủ động hòa nhập với thế giới này, tận dụng khả năng nắm giữ thế cục trước mặt. Qua đó hắn muốn thuận tiện chờ đợi một ít cơ hội, hoàn thành một chút dự định đã tính toán.
Nói một cách khác, tùy thời hắn có thể vỗ mông rời đi.
Chẳng qua Tần Vô Song nghĩ không ra, kẻ như Trương Hiển lúc này sao có thể trầm tĩnh được?