Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 41: Chương cuối: Chí Hằng
“Kết quả cuộc phỏng vấn thế nào hả em?” Hứa Chí Hằng vừa hỏi vừa nổ
máy.
“Cũng được… ” Diệp Tri Thu ngập ngừng, rõ ràng đang xúc động nên
muốn trấn tĩnh lại
Chiều nay, cô đến Tập doàn Phong Hoa phỏng
vấn.
Văn phòng của Tập đoàn Phong Hoa đặt trong một tòa cao ốc ở trung
tâm thành phố, nghe nói đó là văn phòng nghiệp vụ. Nhân viên lễ tân dẫn cô vào
một căn phòng đầy ánh sáng, một cô gái đã đợi sẵn ở đó, thấy cô liền đứng dậy
chào. Theo lời cô ta giới thiệu thì cô ta chính là Thiệu Y Mẫn, trợ lý đặc biệt
của Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ Hoa Anh.
Trông dáng dấp Thiệu Y Mẫn chỉ
tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy công sở
đen, khuôn mặt xinh đẹp, mắt sáng, giọng nói vừa rõ vừa điềm đạm.
Cô ta
thẳng thắn giới thiệu với Diệp Tri Thu, lần này đang phỏng vấn để tuyển giám đốc
điều hành Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thương mại Thịnh Hoa, là công ty riêng của
Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ Hoa Anh.
Diệp Tri Thu ngỡ ngàng, đương
nhiên cô đã được nghe đến Công ty Thương mại Thịnh Hoa. Đây là công ty phân phối
đặc quyền các sản phẩm thời trang và đồ da của một số hãng nước ngoài nổi tiếng
của vùng này, làm ăn càng ngày càng phát đạt. Cô cũng từng nhiều lần dạo bước
trước gian hàng của Thạch Hoa trong các trung tâm thương mại để quan sát và học
hỏi cách bài trí sản phẩm của họ, có rất nhiều nơi chỉ do một tổng đại lý thương
hiệu thống nhất cách bài trí, thực sự là có phong cách riêng và đáng học hỏi.
Chỉ có điều, Công ty Thịnh Hoa đi theo con đường làm đại lý cho thương hiệu
khác, mối quan hệ với các công ty may mặc trong vùng không nhiều, vì thế cô
không biết người chủ thực sự của nó là ai.
Trước tiên, Thiệu Y Mẫn hỏi cô
những kiến thức về quản lý trung tâm thương mại, quan điểm về việc quản lý
thương hiệu mà mình làm đại lý và yêu cầu đối với các nhân viên Marketing. Các
vấn đề mà cô ta đề cập tới, có chiều sâu, phạm vi lại rộng khiến Diệp Tri Thu
trả lời mà không khỏi lo lắng. Cô đã làm trong ngành thời trang lâu như thế rồi,
đương nhiên không có gì khó khăn khi trả lời các câu hỏi kiểu đó, nhưng cô Thiệu
Y Mẫn này, trông thì rất trẻ, lại là trợ lý cho chủ tịch hội đồng quản trị, thế
mà hiểu biết sâu sắc về ngành nghề này đến vậy.
Diệp Tri Thu nghĩ, có lẽ
mình vẫn yêu cầu bản thân quá thấp, cứ tưởng một mình một mặt trận rồi, nhưng
bây giờ bắt buộc phải đối mặt với cái gọi là cạnh tranh.
Kết thúc phỏng
vấn, Thiệu Y Mẫn giới thiệu sơ qua về tình hình kinh doanh của Công ty Thương
mại Thịnh Hoa và chức trách của một giám đốc điều hành. Sau đó, cô đặt bút
xuống, nhìn thẳng Diệp Tri Thu và nói: “Cô Diệp này, về cơ bản thì tôi rất hài
lòng với biểu hiện của cô, nếu cô có niềm tin và hứng thú với chức vụ này thì
bước tiếp theo, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ
trực tiếp gặp cô”.
“Tôi có thể hỏi một câu không?”
“Cô cứ tự
nhiên”.
“Tôi không hề chạy đôn chạy đáo để tìm việc làm, cũng không gửi
lý lịch xin việc lên mạng, sao cô Thiệu lại nghĩ đến việc gọi điện tìm tôi cho
chức vụ này?”.
Thiệu Y Mẫn cười rồi trả lời: “Có người đã đánh giá rất
cao và đặc biệt giới thiệu cô với Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ. Hơn nữa, Chủ
tịch Từ rất coi trọng người ấy, coi lời giới thiệu đó rất đáng tin cậy. Sau đó,
tôi đã đi thị sát một số trung tâm thương mại, khảo sát sơ qua về công việc
trước đây của cô Diệp, chỉ đơn giản như vậy thôi”.
Diệp Tri Thu gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, cho tôi chút thời gian suy nghĩ, mai tôi sẽ có câu trả lời về vấn
đề trực tiếp gặp Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ, được không?”.
“Đương
nhiên là được, khi nào cô suy nghĩ kỹ thì trực tiếp gọi điện cho
tôi.”
Diệp tri Thu lấy di động ra, tìm một số điện thoại, cô chần chừ hồi
lâu, cuối cùng lại bỏ di động xuống và nói: “Chí Hằng, đây là cơ hội rất hiếm
có, phụ trách việc bán hàng của sáu nhãn hàng thời trang lớn của nước ngoài
trong tỉnh này. Công việc không có gì phức tạp, không cần phải đi công tác từ
Nam chí Bắc, nhưng lại phải độc lập làm việc nên cũng có những thách
thức”.
Hứa Chí Hằng gật đầu: “Nếu như em thích thì nên đồng
ý”.
“Chỉ có một vấn đề này thôi”, Diệp Tri Thu ngập ngừng một lát; “Nếu
em đoán không nhầm, chắc chắn Tổng giám đốc Tăng đã giới thiệu em với Chủ tịch
Hội đồng quản trị Từ”.
Đương nhiên, người giới thiệu cô chỉ có thể là
Tăng Thành, lúc này nhắc đến tên ông, cô không tránh khỏi những ưu tư, nhưng
ngay cả việc gọi điện cám ơn, cô cũng ngần ngại. Đắn đo hồi lâu, cô cảm thấy
tiện miệng nói lời cám ơn thì chẳng xứng với tấm lòng của ông ấy.
Nghe
đến tên Tăng Thành, Hứa Chí Hằng không hề thay đổi sắc mặt, anh nói: “Em cảm
thấy đấy là một chướng ngại của chính mình hay em sợ anh không bằng
lòng?”.
“Em chỉ mong giữa chúng ta không bao giờ tồn tại những hiểu lầm
đáng tiếc nữa, mà em cũng không biết sau này anh sẽ ở bên nào nhiều hơn. Thời
gian này, em thực sự đang suy nghĩ, nếu anh ở Hàng Châu nhiều hơn bên này, em sẽ
cân nhắc việc sang đó tìm việc, đương nhiên với điều kiện là anh cũng muốn em
sang đó.”
Hứa Chí Hằng im lặng một lát rồi lắc đầu cười thành tiếng: “Thu Thu à, từ hôm
qua đến nay, anh cứ chờ em nói ra điều này đấy. Lúc nãy anh còn nghĩ, cái cô gái
hay vận lo lắng vào mình này có lẽ đã trút hết âu lo rồi, ngờ đâu em vẫn còn
mang nặng tâm tư đến vậy. Đúng vậy, trước mắt, anh không muốn em đi Hàng Châu,
bởi anh sẽ ở lại đây”.
Diệp Tri Thu lặng lẽ suy nghĩ về những điều anh
vừa nói, mắt nhìn thẳng về phía trước và không nói gì.
“Tình hình của anh
trai anh khá ổn định rồi. Anh ấy và chị dâu vừa cùng đưa cháu đi nhập học, cùng
tiếp tục công việc được rồi. Anh và bố đã thuyết phục được anh ấy, thu hẹp phạm
vi nghiệp vụ của công ty, không nên quá ôm đồm công việc, làm việc nhưng cũng
phải chú ý sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Còn về quan hệ của anh ấy và chị dâu
thì phải trông chờ vào sự cố gắng và ý nguyện của hai người, bất kỳ ai cũng
không được can thiệp vào. Còn ở bên này, Mục Thành cũng sắp làm bố rồi, cứ kêu
ầm lên là bị anh đổ hết việc lên đầu, làm cậu ấy không còn lúc nào rảnh nữa. Hơn
thế…”, anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh không yên tâm nếu cứ để em ở
đây một mình, nếu một ngày nào đó em bỗng có cảm giác không an toàn, rồi kết hôn
với người nào khác thì chẳng khác nào là lấy mạng anh đi”.
Diệp Tri Thu
cười nói: “Anh nghĩ kết hôn đơn giản như vậy sao? Có phải người ta cứ cầm sẵn
nhẫn cưới mà chờ em gật đầu đâu. Nếu có người dắt em ra khỏi nhà cho rảnh nợ thì
bố mẹ em đã chẳng năm lần bảy lượt bắt em đi cho người ta coi mắt
rồi”.
Hứa Chí Hằng nhướng mày: “Em đừng nói với anh là thời gian này em
chuẩn bị đi ra mắt nhà người ta đấy nhé! Trời ơi, anh về đúng lúc
quá!”.
“Sao anh lại dừng xe ở đây?”, Diệp Tri Thu hỏi với giọng ngờ vực.
Hứa Chí Hằng ngừng xe ở khu chung cư Tân Giang Hoa Viên hoàn thành giai đoạn
hai, trong quá trình bài trí nội thất cho căn hộ mẫu, cô thường đi bộ qua nơi
này để đến công trường xây dựng của giai đoạn ba, nhưng chưa từng dừng lại ở đây
lần nào.
“Anh đưa em đến nơi này.”
Anh nắm tay cô đi vào đại sảnh,
những căn hộ giai đoạn hai đã bàn giao hết cho người mua. Trong thang máy, các
thành vách đều có tấm chắn bảo vệ, rõ ràng là đề phòng khi những chủ mới đến vận
chuyển đồ đạc sẽ làm xước. Lên đến tầng hai mươi, hai căn phòng đối diện nhau
đều phát ra tiếng búa đập sửa sang. Hứa Chí Hằng ấn chuông căn phòng bên phải,
một cô gái để tóc đuôi gà, mặc bộ quần áo bảo hộ lao động ra mở cửa: “Chào ông
Hứa, ông đã đến rồi à?”.
Hứa Chí Hằng kéo Diệp Tri Thu đi vào trong, nội
thất bên trong hầu như đã hoàn tất, vài người công nhân đang sơn tường, cô ngần
ngại: “Chí Hằng, đây là nhà của ai vậy? Có phải muốn em đến để cho ý kiến về
cách trang trí trong nhà không?”.
“Thực ra em đã đưa ra rất nhiều ý kiến
rồi, bây giờ chỉ cần em xem nó đã hợp với ý muốn của mình chưa thôi”.
Căn
hộ gồm bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, tất cả còn đang trống trải,
thế nhưng bố cục không gian rất hợp lý, không thiết kế loại đèn treo trần rườm
rà phối cùng màu tường, điều này cũng gợi cho cô nhớ lại điều gì đó đã quá quen
thuộc với mình. Từ những giá gỗ ở phòng khách hay trong nhà ăn, đến giá sách ở
thư phòng, đặc biệt là một bức tường trong thư phòng được ốp hoàn toàn bằng gỗ
cây bần để treo tranh ảnh. Cô giật mình kinh ngạc, đây chính là một ý tưởng độc
đáo trong thiết kế của cô, phải vẽ tỉ mỉ mấy bức liền mới thực hiện được đầy đủ
ý tưởng. Nhưng về sau, do giá thành quá cao nên cô đành bỏ đi, chỉ để trống chỗ
đó treo tranh vào thôi.
Cô quay đầu nhìn Hứa Chí Hằng vẻ nghi hoặc, cô
gái kia cũng bước vào theo họ, cô cười và nói: Hóa ra chị chính là tác giả của
những thiết kế này?”.
Cô ấy đưa cho Diệp Tri Thu một cặp tài liệu đang
cầm trong tay, mở ra từng bức vẽ. Đó chính là bản thiết kế mà cô lao tâm khổ tử
cho căn hộ cũ của mình, bây giờ chúng đã được đánh mã số, những bức đã được dùng
thì để lên trên, trong đó còn ghi rõ các chỉ dẫn và các ý kiến thay
đổi.
“Đây là một công trình thiết kế đặc biệt nhất mà tôi từng nhận làm.
Chủ nhà không xuất đầu lộ diện mà lại cử một thư ký rất lợi hại đến hạch sách
tôi, Sau khi đo đạc cẩn thận, tôi đưa ra được phương án bài trí nội thất thì cô
ta lại chẳng thèm để ý mà đưa cho tôi một tập bản vẽ thiết kế, bảo tôi lấy đó
làm cơ sở căn bản, rồi yêu cầu thiết kế lại từ đầu cho căn hộ này, lại còn chỉ
rõ một vài chỗ dùng nguyên bản thiết kế. Cô ta còn yêu cầu, tối nào cũng phải
lên mạng để báo cáo tiến độ công việc với chủ nhà và tiếp nhận những chỉ thị
mới. Hôm nay thì sử dụng sơn tường màu nâu nhạt nhé, ngày mai lại xin lỗi nhé,
khu vệ sinh của phòng ngủ chính cứ dùng loại bồn tám mát xa đơn giản thôi, ngày
kia thì yêu cầu bỏ đèn hắt sáng đi, tường gắn đá trang trí cứ giữ nguyên màu kim
loại là được.”
Cô gái đó rất nhanh nhẹn, hoạt bát, nói liếng thoắng. Diệp
Tri Thu quay sang nhìn Hứa Chí Hằng, chỉ thấy anh mỉm cười mà chẳng nói năng gì,
cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Những bức thiết kế đó chính là tâm
huyết của cô, rất nhiều chi tiết cách điệu cô đã suy nghĩ cân nhắc mãi, cuối
cùng lại đau lòng quyết định bỏ đi, bây giờ chúng được hiển hiện đầy đủ ở đây.
Những gì cô gái kia nói phải sửa chữa, cũng chính là những điều mà gần đây cô và
Hứa Chí Hằng bàn bạc với nhau qua điện thoại. Cô hiểu rằng, chính Hứa Chí Hằng
là chủ căn hộ này, và trong lúc cô đang đầu tắt mặt tối vì thiết kế cho căn hộ
mẫu bên kia, thì căn hộ mà anh mua cũng được gấp rút hoàn thành, điều đặc biệt
là nó hoàn toàn theo các thiết kế cũ của cô.
“Em thực sự rất khâm phục chị, đã mấy lần em định bỏ
mặc chẳng muốn làm tiếp nữa, nhưng nhìn lại các bức tranh, đường nét phác thảo
chắc tay đến vậy, em còn thua xa, thế là lại có động lực làm tiếp. Chị Diệp,
nghe bạn trai chị nói là trước đây chị học ngành Thiết kế thời trang, đúng
không? Chị phải cho những đứa học đúng chuyên ngành Thiết kế nội thất chúng em
một con đường sống với chứ, hồi nãy em cứ phải thấp thỏm về điều đó đấy. Anh ấy
còn nhận lời với em là cho em gặp mặt tác giả những bức vẽ đó. Hi hi, em cố gắng
làm tất cả là vì chị đấy nhé!”.
Diệp tri Thu phải bật cười vì những tâm
sự thẳng thắn của cô ta, liền nói: “Cám ơn cô nhiều lắm, cô vất vả
quá”.
Tiểu Lâm dặn dò mấy công nhân vài điều rồi xin phép cáo từ. Diệp
Tri Thu và Hứa Chí Hằng xánh bước ra ban công rộng rãi, dõi mắt ra xa ngắm cảnh
sông bát ngát.
“Sao anh thấy hình như em không vui lắm, em không hài lòng
về nội thất căn hộ này à?”.
Cô buồn bã nói: “Nội thất rất đẹp anh ạ,
nhưng em không vừa lòng thì hẳn rồi, tự nhiên lại bị tước đi quyền được thiết kế
nội thất căn hộ của anh, lại còn để em bỏ sức mình ra cho những thiết kế mẫu của
người khác”.
Hứa Chí Hằng bật cười: “Căn hộ này anh mua là cho em đấy
chứ, cũng toàn xử dụng những ý đồ thiết kế của em mà. Anh định đến khi hoàn tất
mới cho em biết như một điều bất ngờ, nhưng anh lại chẳng có chút khái niệm gì
về thiết kế nội thất cả, mà cái cô Lâm kia thì đã phát ngán lên khi một kẻ không
biết gì như anh cứ lên mặt chỉ huy mình. Thu Thu, những việc sau này phải giao
cả lại cho em thôi”.
Diệp Tri Thu nắm chặt lấy bàn tay anh mà không biết
nói gì.
“Em còn nhớ không, lần đầu tiên chúng mình gặp nhau cũng ở trong
một căn hộ đẹp như mơ ấy nhỉ.”
“Đúng rồi, em lúc đó là một cô chủ nhà mệt
mỏi và hà khắc.”
“Còn anh là một kẻ thuê nhà kiêu căng và đáng ghét, mà
nghe nói có người còn đánh giá tướng tá anh giống như một kẻ chuyên đi buôn bạc
giả ấy.”
Diệp Tri Thu không thể nhịn được nữa, cô phá lên cười: “Xin anh
cho biết anh có hài lòng về căn hộ mà anh đã thuê không?”.
“Rất hài lòng,
chỉ có điều cô chủ nhà đã lịch sự mời tôi ra đi. Tôi nghĩ, sau này mình chẳng
bao giờ gặp được cô chủ nhà nào tháo vát và xinh đẹp như vậy nữa, vì thế đành
phải tự mình mua một căn hộ. Cô phải chịu một phần trách nhiệm trong việc giá
nhà đất ở thành phố này tăng chóng mặt như thế đấy Thu Thu ạ.”
Diệp Tri
Thu dựa vào lan can và cười, đang định đáp lại thì di động đổ chuông, hóa ra là
số của bố mẹ.
Cũng như mọi lần, mẹ gọi cô về để ăn món canh bổ dưỡng:
“Lâu lắm rồi con không về nhà, thứ Ba tuần sau là sinh nhật con đấy! Thu Thu,
hôm đó chắc con lại bận đi làm, hôm nay là cuối tuần, nếu rỗi thì về nhà với bố
mẹ, con muốn ăn canh gì?”.
Diệp Tri Thu có chút hối hận, cô đã không nói
gì với bố mẹ về chuyện mình chuyển việc. Bố mẹ cô cả đời làm trong một nhà máy,
sẽ không hiểu được hành động hơi chút là nhảy việc của giới trẻ hiện nay, càng
không chấp nhận việc con gái bỏ những công việc ổn định, đi làm những việc tạm
thời như thế này. Vì tiến độ công việc thiết kế rất gấp rút nên lâu lắm rồi cô
không về thăm nhà. Nghe mẹ nói vậy, cô đồng ý luôn: “Mẹ ơi, vậy hôm nay con về
nhé! Nghe mẹ nói, tự nhiên con thấy đói quá, mẹ làm cho con món canh vịt có hầm
bí đao nhé! Ăn món đó cho giải nhiệt, con sẽ về ngay”. Cô ngắt điện thoại và
nói: “Chí Hằng, em phải về ăn cơm với bố mẹ, tối nay chắc em sẽ về
muộn”.
Hứa Chí Hằng nhìn cô, lắc đầu: “Kỳ nghỉ thì coi như em đã bù cho
anh rồi, nhưng hình như em vẫn còn nợ anh một bữa ăn đấy”.
Diệp Tri Thu
ngạc nhiên: “Bữa ăn nào cơ?”.
“Hôm đó em bỏ đi không thèm nói năng câu
nào, anh về nhà mở tủ lạnh lấy bia mới phát hiện mình đã đánh mất một điều, đáng
lẽ anh đã được thưởng thức bữa tối đầu tiên do chính tay người yêu mình nấu,
đúng không?”.
Diệp Tri Thu bối rối: “Mai em nấu bù cho anh là được chứ
gì?”.
“Kỹ thuật nấu ăn của em đến đâu?”.
“Cũng tàm tạm, nhưng vẫn
thua xa mẹ em.”
“Vậy thì thế này, anh muốn hôm nay được ăn món canh vịt,
như thế sau này so sánh mới biết được kỹ thuật của em đạt đến cấp độ nào, được
không?”.
Diệp Tri Thu sững sờ không nói được lời nào, Hứa Chí
Hằng cũng yên lặng nhìn cô. Một lúc sau, Diệp Tri Thu mới nói: “Chí Hằng, em
không biết mình nên nói gì cả, không phải là chuyện món canh vịt, mà là bố mẹ
em, các cụ cổ điển lắm. Nếu em đưa anh về nhà, chắc chắn các cụ sẽ nghĩ là chúng
ta đã đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Em đã nói rồi, em không có ý ép anh phải
cưới bây giờ, nhưng nếu bố mẹ tưởng vậy thì đối với em, đó là một áp
lực”.
“Em thử chuyển áp lực đó sang anh đi, Thu Thu.” Hứa Chí Hằng vẫn
chăm chú nhìn cô và điềm tĩnh nói: “Từ giờ, em hãy đặt niềm tin vào anh, tin
rằng hai chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp, nếu không, làm sao chúng ta tiếp tục ở
bên nhau được”.
Diệp Tri Thu nhìn xa xăm, đúng là lúc này cô đang tự
thuyết phục bản thân hãy rũ bỏ hoàn toàn quá khứ, bắt đầu tận hưởng từng phút
giây hạnh phúc của tình cảm lứa đôi.
Hứa Chí Hằng nhướng mày với ánh nhìn
trêu chọc: “Em không có chút hy vọng gì ở anh sao? Anh thật đáng thương, lần đầu
tiên anh nếm một đòn chí mạng thế này đấy!”
Diệp Tri Thu nắm chặt bàn tay
anh, bỗng mỉm cười: “Anh cũng nợ em một lời hứa là cùng em đi qua phà đó nhé.
Thời tiết hôm nay rất thích hợp để hóng gió trên sông đấy”.
Ánh mặt trời
chếch dần xuống phía tây, hai người đứng ở đầu phà, chiếc phà đang từ từ tiến ra
giữa dòng sông, chân vịt lùa từng đợt sóng vàng đục, tạo thành những bọt nước
trắng xóa hai bên mạn phà, gió trên sông thổi lên mát lạnh làm mái tóc của Diệp
Tri Thu bay bay, phủ lên mặt, lên cổ Hứa Chí Hằng. Cô giơ tay định vén tóc cho
gọn, nhưng Hứa Chí Hằng ngăn tay cô lại, vòng tay ôm lấy eo cô, để làn tóc tự do
bay lượn.
“Anh cảm nhận thấy không, trời không còn nóng lắm, gió trên
sông mang theo tín hiệu chuyển mùa, trời sắp chuyển sang mùa đẹp nhất trong năm
rồi.”
“Trước đây Mục Thành có nói với anh, phải trải qua một mùa đông rét
mướt dài đằng đặc ở đây, rồi lại phải chịu đựng một mùa hè nóng khốc liệt đằng
đẵng nữa thì mới thực sự hiểu biết thành phố này.”
“Anh ấy nói đúng đấy,
thời tiết ở đây bốn mùa khắc nghiệt, ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống người dân
của thành phố này.”
“Cũng có người nói với anh, con gái vùng này rất ghê
gớm, không khác gì thời tiết”.
“Anh cũng đã ở đây hơn nửa năm rồi, anh
thấy thế nào?”.
“Anh cũng không quen biết các cô gái ở đây lắm, mẫu sưu
tầm chưa đủ nên không thể đưa ra lời bình luận như với thời tiết được”, anh
cười, vén tóc cô về một bên rồi ghé cằm lên vai cô: Nhưng Thu Thu, đối với em,
chỉ dùng từ ghê gớm thì chưa lột tả hết đâu”.
Cô dựa vào anh: “Có lẽ em
là mẫu chưa điển hình lắm nhỉ?”
“Anh chẳng cần mẫu điển hình nào nữa, đối
với anh, mẫu như em đã phong phú quá rôi.”
Bờ bên này ít tòa nhà cao tầng
hơn bên Giang Bắc, dọc con đường lớn ven sông toàn là những cây ngô đồng Pháp,
ngọn đã cao quá bức tường chắn sóng, cành lá xum xuê đan xen tạo thành một tấm
màn lớn màu xanh thẫm.
“Anh rất thích bức tranh đó, bức tranh em vẽ một
cây ngô đồng Pháp vào mùa thu ấy.”
“Khu tập thể nơi bố mẹ em ở cũng trồng
toàn là loại cây này, lúc nữa anh sẽ thấy ngay thôi, nhiều cây còn có tuổi đời
lớn hơn cả tuổi em nữa. Bố em cứ thích câu thơ Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ
tận tri thu ** nên mới đặt tên em như vậy.”
“Diệp Tri Thu, anh thích cái
tên này.”
Cô bật cười, dưới ánh mặt trời cuối ngày, nụ cười trở nên vô
cùng rạng rỡ. Cô nói: “Anh thích cái tên đó, hay anh thích mùa thu ở
đây?”
Anh lại cất giọng nói, mềm mại và âm vang: “Anh thích tất cả những
gì liên quan đến em”.
Phà cập bến, hai người bước lên bờ, một cô gái đi
trước họ bỗng trượt chân suýt ngã, cậu bạn trai đi bên vội đỡ cô ấy và nói: “Cẩn
thận em”.
Cảnh vật trước mắt khiến cô thất thần, một thành phố ồn ào và
đông dân như vậy, mà mỗi lúc, mỗi giờ, từng góc phố, khu nhà vẫn đang diễn ra
những câu chuyện mới. Cảnh tượng tương tự như đã trôi qua rất lâu rồi, một câu
chuyện mới lại sắp diễn ra, những buồn vui trong cuộc sống như mạch nước ngầm
tuôn chảy, mỗi ngày tới lại in dấu một điều đã cũ nhưng vẫn mang những nét mới
mẻ đến xao lòng.
Thấy cô đột nhiên dừng bước, Hứa Chí Hằng nắm lấy bàn
tay cô, những ngón tay thon dài, vững vàng và mạnh mẽ.
“Chí Hằng!”, cô
rảo bước bên anh, vừa đặt chân lên những bậc đá bờ sông, vừa khẽ hỏi: “Em đã nói
với anh chưa nhỉ, rằng em cũng thích tên anh”.
Anh ngoái đầu lại, mắt ánh
lên nét cười.
Chí Hằng – đến tận vĩnh hằng.
** “Lá ngô đồng rơi,
ai ai cũng biết mùa thu đã về”.