Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 40: Tri thu


Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 40: Tri thu

Diệp Tri Thu và Hứa Chí Hằng nghỉ ngơi ở bãi biển Tây Xung hai ngày. Buổi sáng,
họ dậy lúc năm giờ ba mươi phút để xem mặt trời mọc, đi ca nô xem phong cảnh các
đảo, cùng lên thuyền với ngư dân ra biển bắt cá, rồi lên thị trấn nhỏ để ăn món
hải sản tươi nguyên, sau đó cùng chơi bóng chuyền bãi biển hay tổ chức tiệc
nướng cùng các du khách khác.

Buổi tối họ ngủ trong căn nhà gỗ, Diệp Tri
Thu gối đầu lên cánh tay Hứa Chí Hằng. Tiếng sóng biển từ xa vọng lại hòa lẫn
với tiếng gió trong rừng thông cứ rì rào trong đêm sâu tĩnh mịch. Họ say sưa nói
chuyện.

“Lần này đến đây, em đã chọn được nhãn hàng nào
chưa?”

“Trước mắt, em thấy các điều kiện vẫn chưa thích hợp lắm, để tính
sau vậy”.

“Chắc em không định đến Thẩm Quyến làm đâu nhỉ?”

Diệp
Tri Thu hỏi lại: “Thế anh định ở Hàng Châu bao lâu nữa?”

Nghe đến điều
này, Hứa Chí Hằng không biết trả lời ra sao, hôm kia, bố vừa nói với anh về ý
định ông muốn giữ anh ở lại công ty; “Tình hình của anh con bây giờ không biết
sẽ ra sao, dù có lành bệnh cũng không được làm việc nhiều, công ty quả thực cần
có người quản lý, về công ty linh kiện ô tô ở bên đó, Mục Thành có thể tự lo
liệu được, cùng lắm là thuê thêm một người làm giám đốc nữa”.

Anh nói:
“Thu Thu, anh chưa biết, còn phải xem tình hình bệnh tật của anh trai thế nào.
Bố rất muốn anh ở lại bên đó, nhưng anh không muốn. Anh rất xin lỗi, bây giờ anh
không thể cho em câu trả lời rõ ràng được”.

“Chí Hằng, không sao, em
không định giục anh đâu, bây giờ gia đình đang cần anh, đương nhiên anh không
thể thích làm gì thì làm được. Em chỉ đang nghĩ, nếu như anh phải ở lại Hàng
Châu lâu hơn một chút, có lẽ em sẽ cân nhắc về việc tiếp nhận công việc ở
đây”.

Hứa Chí Hằng tm lặng, Diệp tri Thu nhỏm người lên nhìn anh trong
ánh trăng mờ mờ: “Chí Hằng, em có lý do của mình. Trước đây, em chưa từng giải
thích với anh, hôm nay em sẽ nói rõ tất cả.” Cô ngừng lại một chút, nắm nhẹ bàn
tay anh, “Trước khi đi Hàng Châu, em đã về thăm nhà, bố mẹ nói rằng, khu tập thể
của họ đang ở hình như sẽ giải tỏa. Cả đời bố mẹ làm việc ở nhà máy ấy, bây giờ
họ đã về hưu, thu nhập không cao, cũng chẳng có vốn liếng gì, em không muốn họ
chỉ trông vào vài đồng đền bồi mà phải ra mua nhà ở ngoại ô, em muốn đưa bố mẹ
đến sống ở căn chung cư bên Tân Giang Hoa Viên”.

“Điều này rất hay mà,
anh cũng không muốn em bán căn nhà ấy, nhưng điều này có liên quan gì đến việc
em đến làm ở Thẩm Quyến? Đừng nói với anh là em thích công việc đầy thử thách
dấy nhé!”

Diệp Tri Thu cười nói: “Tiền lương hấp dẫn em chứ sao, ở Thẩm
Quyến, các công ty thời trang đãi ngộ nhân viên cao hơn hẳn trong nội địa, em đã
quyết định tặng bố mẹ căn nhà thì chắc chắn sẽ không bán. Em đến đây làm việc
một, hai năm, có thể trả hết tiền nhà trước thời hạn, lúc đó rũ sạch nợ rồi thì
mình muốn làm gì có thể tự do chọn lựa”.

“Em chẳng nghĩ đến anh chút nào
ư?”

“Đâu có, chỉ vì còn nghĩ đến anh nên em mới chưa hạ quyết tâm để nhận
lời cộng tác với anh ta. Chí Hằng, thật sự em không muốn chuốc phiền phức nào
cho mối quan hệ của chúng ta, em khó xử lắm.”

Đây là lần đầu tiên cô
thẳng thắn nói ra sự do dự của mình, Hứa Chí Hằng kéo tay cô áp vào ngực
mình:

“Không phải anh có ý đó đâu. Thu Thu, em chưa hề nghĩ rằng nếu công
việc không cho em cảm giác thành công và thỏa mãn, thì nó không xứng đáng để em
phải làm việc nơi đất khách. Em cứ làm ở nội địa, dù tạm thời không có anh bên
cạnh, nhưng chí ít cũng có bố mẹ chăm sóc em, như thế anh cũng yên tâm hơn phần
nào. Anh là bạn trai em, nếu anh không thể chia sẻ chút gánh nặng nào với em thì
anh thấy mình thật vô dụng.”

Diệp Tri Thu ngả người, hôn lên môi anh:
“Cám ơn anh, Chí Hằng, nhưng có những gánh nặng chỉ mình mới gánh vác được. Ví
dụ như việc nhà anh, em chẳng thể giúp gì”.


“Em phân định ranh giới giữa
chúng ta rõ ràng quá. Em có biết hôm đó đón em ở sân bay anh vui thế nào không?
Đương nhiên em đến không giúp anh giải quyết được việc gì, nhưng trong lúc đầu
óc đang rối bời mà được nhìn thấy em, được ôm em, anh cảm thấy mình có nghị lực
để vượt qua mọi khó khăn. Giữa anh và em, bây giờ vấn đề không phải là ai giúp
ai. Anh biết, rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào sức của mình là hoàn thành
được. Nhưng đối với những vấn đề có thể làm được mà lại không nỗ lực thì quan hệ
của chúng ta làm sao mà sâu sắc và lâu bền được?”.
Nghe anh nói, Diệp Tri Thu rất cảm động, từ trước tới
giờ cô luôn canh cánh một điều là hai người chưa có kế hoạch rõ ràng gì cho
tương lai cả. Bây giờ, cô không khỏi tự hỏi, mình đã làm gì và đã cố gắng thế
nào cho tương lai đó? Chẳng qua mình chỉ biết chờ đợi mỏi mòn thôi. Cô nằm trong
lòng anh, không nói lời nào.

Anh vuốt tóc cô, hít mùi nước hoa nhè nhẹ,
nói: “Thu Thu, anh biết bây giờ chúng mình chưa ổn định. Trong hoàn cảnh này,
anh không nên đòi hỏi gì ở em mới phải, nhưng thật sự anh không muốn em đến Thẩm
Quyến làm việc, anh định chờ tình hình của anh trai tạm ổn một chút thì sẽ về
với em ngay. Chuyện về căn hộ đó, em để anh lo. Em cứ nghỉ ngơi một thời gian và
thử tìm một công việc mà mình ưa thích. Đừng so đo gì với anh nữa nhé, nếu
không, anh sẽ nghĩ em không coi anh là người yêu thật sự”.

Diệp Tri Thu
vẫn không nói gì, Hứa Chí Hằng sốt ruột hỏi: “Thu Thu, em không vui
à?”

“Không phải đâu Chí Hằng”, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh: “Em
rất vui”.

Cô lại gục vào ngực anh, trong lòng dấy lên nỗi mừng vui khó
tả. Đó không chỉ vì có người đã đỡ cho cô một gánh nặng mà cô luôn phải cố sức.
Cô luôn tự tin vào năng lực làm việc của bản thân, kinh tế đối với cô không phải
là vấn đề quá lớn. Mà điều quan trọng, đây là lần đầu tiên Chí Hằng và cô bàn
bạc đến những việc cụ thể mà một gia đình phải đối mặt, khiến cô có cảm giác vừa
an toàn vừa nhẹ nhõm.

Cô áp người vào lòng anh, hôn lên môi anh, mềm mại
mà nóng bỏng. Hứa Chí Hằng ôm cô thật chặt và đáp lại nụ hôn. Ánh trăng huyền ảo
xuyên qua màn cửa, phủ khắp phòng một mầu ánh bạc, khuôn mặt xinh đẹp của cô như
mơ màng trước mắt khiến anh ngây ngất. Họ hòa vào nhau cả về tâm hồn lẫn thể
xác, như không có gì trên thế gian này có thể chia cắt. Những bàn tay đan vào
nhau thật chặt, hơi thở và làn môi cùng hòa quyện trong nụ hôn say đắm. Ở đó,
không có chỗ cho sự trống rỗng, tất cả đều chan chứa cảm xúc yêu thương. Sự hòa
quyện cao độ ấy mang đến cảm xúc hạnh phúc tràn đầy, niềm hân hoan say đắm đầy
ắp trong căn phòng gỗ nhỏ.

Trước đây, rất nhiều lần Diệp Tri Thu đến các
thành phố miền duyên hải công tác. Còn có năm, Tập đoàn Tố Mỹ thưởng cho những
người có thành tích tốt trong công việc một chuyến đi nghỉ ở đảo Phuket. Còn Hứa
Chí Hằng lúc đi du học ở Mỹ đã quá thỏa thuê với những bãi biển rực rỡ đầy nắng
và gió. Anh cũng từng đến thành phố Nice ở châu Âu và bãi biển Aegrean. So vói
những thắng cảnh nổi tiếng đó thì khu du lịch Tây Xung bé nhỏ kia chẳng có gì
nổi bật, dù cũng bãi cát trắng, mịn và nước biển xanh trong. Thế nhưng, đây là
lần đầu tiên hai người ở bên nhau ngọt ngào và hạnh phúc như vậy, dường như
chẳng nơi nào trên thế gian có thể đem lại cho họ cảm giác như ở nơi
đây.

Đến ngày thứ ba, Diệp Tri Thu và Hứa Chí Hằng trả phòng và gọi xe đi
thẳng ra sân bay, họ lên hai chuyến bay khác nhau, cùng trở về với cuộc sống
hiện tại.

Diệp Tri Thu trở về, cô gọi điện cho Tây Môn, hẹn thời gian gặp
nhau ở công trường của khu chung cư cao cấp Tân Giang Hoa Viên giai đoạn ba.
Trước mặt cô là những tòa nhà chọc trời nối liền nhau. Tây Môn đưa cô đi xem
tầng sắp được làm mẫu để thiết kế nội thất, các căn hộ của giai đoạn ba này đều
rất rộng, khẩu hiệu của chiến dịch bán hàng lần này là: Nằm trong bồn tắm, bạn
vẫn có thể ngắm cảnh sông. Đương nhiên, khẩu hiệu này cũng có chút thổi phồng,
nhưng đúng là ưu thế địa lý rất rõ, thiết kế phòng và góc độ nhìn ra sông còn
đẹp hơn căn hộ mà cô mua giai đoạn một.

Hai người trở về văn phòng của
Tây Môn để bàn bạc kỹ hơn về các điều khoản hợp đồng, họ định đưa ra kiểu căn hộ
chủ đạo để làm mẫu cho những thiết kế nội thất khác nhau. Diệp Tri Thu có chút
ngần ngừ: “Nếu như em muốn làm để kịp rao bán vào đúng dịp Quốc Khánh này thì
hơi gấp đấy!”.

“Chị Thu Thu, nhân lực thì không thành vấn đề. Chị có thể
chia ra từng giai đoạn, thứ nhất là giai đoạn công ty nội thất làm phần nền, rồi
chị thiết kế các bước tiếp theo và bài trí tiểu tiết. Sau khi thiết kế của chị
đã được duyệt, cả ba căn hộ mẫu đều được đồng loạt khởi công. Hơn nữa, nói thật

với chị, các căn hộ mẫu đều được hoàn thiện trong tình hình gấp gáp như vậy đó.
Giai đoạn một của khu chung cư này, bọn em chỉ làm trong vòng hai mươi ngày là
xong căn hộ mẫu, thế mà vẫn đắt như tôm tươi.

Cô nghĩ, đằng nào thì bây
giờ cũng chẳng có việc làm, mà cô chẳng quen nhàn rỗi, thử làm công việc này
cũng hay. Dù bao năm nay cô phụ trách thiết kế bài trí gian hàng, đúng là có
hứng thú với công việc vẽ vời, tìm ý tưởng. Cô ký hợp đồng với công ty của Tây
Môn, nhận tiền đặt cọc, cầm bản đồ chi tiết căn phòng và các số đo chính xác, về
nhà là bắt tay ngay vào công việc thiết kế theo đúng yêu cầu của Tây
Môn.

Cầm tập tài liệu trong tay, cô chậm rãi bước vào căn hộ mà mình đã
mua, cô mở cửa sổ, ngắm nhìn giòng Trường Giang lấp lánh trong ánh mặt trời, cô
dõi mắt ra xa, trong lòng hiểu rõ mình đã rời bỏ hoàn toàn ký ức đau buồn, không
có gì phải day dứt về căn họ này nữa rồi.
Hôm sau, cô quyết định thu dọn quần áo, chuyển hẳn đến Tân Giang Hoa Viên.
Căn hộ này rộng rãi, sáng sủa, tiện lợi cho công việc của cô với những giá vẽ,
hơn nữa, nó rất gần với công trường, có gì cô chạy qua chạy lại xem xét. Tối nào
cô cũng buôn điện thoại với Hứa Chí Hằng, khi anh biết cô đã nhận công việc này
, bất giác bật cười, kể từ đó các cuộc điện thoại hầu như là anh lặng im nghe cô
say sưa kể về những ý tưởng thiết kế của mình. Điều cô không ngờ là anh cũng rất
có hứng thú với chủ đề ấy.

“Họ yêu cầu em thiết kế theo kiểu nông thôn
nước Anh cho căn hộ này.”

Rõ ràng là anh đang cố nhịn để tiếng cười không
bật ra, vì cho rằng lý tưởng này hơi điên rồ. Anh nói: “Họ muốn làm sống lại
hình ảnh nhà văn Jane Austen** trong cõi hồng trần này sao? Thu Thu, đấy không
phải là việc dễ dàng đâu”.

“Cũng không đến nỗi quá khó. Em định sẽ chủ
yếu dung loại sơ, Nitro, nền gạch và trần nhà đều màu trắng, cửa hình vòm, các
chùm đèn treo bằng đồng với phong cách cổ điển, giấy dán tường dùng loại hoa
nhỏ, tất cả đồ trong nhà đều bằng gỗ thật và sơn trắng, trên bàn ăn là giá để
nến nhiều chân kiểu cũ, còn bồn tắm cũng dùng loại bốn chân.”

Hứa Chí
Hằng không thể không bái phục cách thiết kế của cô, anh nói: “Hay em xem phim Lý
trí và tình cảm để lấy thêm cảm hứng đi. Phiên bản mà Lý An đạo diễn rất được,
anh xem nó hồi còn ở Mỹ đấy. Em thấy không, anh cũng đã từng xem những phim có
tính nghệ thuật cao đấy chứ?”

Cô cũng bật cười: “Không cần đâu, chủ đầu
tư chỉ yêu cầu em đưa ra một phong cách tổng quát thôi. Ai còn đi khảo cứu những
đồ đạc dùng từ thời nữ hoàng Victoria nữa.”

“Thế em thích phong cách
thiết kế nào?”

“Em thích không gian thỏa mái nhưng phải thực dụng một
chút, chứ đừng câu nệ những phong cách nghe thì rất kêu nhưng không thực dụng
đó. Có điều, thiết kế căn hộ mẫu thì phải theo một phong cách thống nhất được ưu
tiên hàng đầu, nên có vẻ giống thiết kế sân khấu trình diễn hơn, sắc màu phải
thật nổi bật, ánh sáng bắt mắt, nếu áp dụng như thế đối với những căn hộ của
người có mức sống trung bình thì hóa đơn tiền điện cuối tháng cứ gọi là tăng
vọt”.

“Em muốn trước mặt phải là một bức tường màu sắc sặc sỡ sao?” Hứa
Chí Hằng có chút ngạc nhiên.

“Với một căn hộ mẫu thì tính hiệu quả phải
để lên hàng đầu, có điều, nếu là chủ thì em sẽ chọn tông màu vàng nâu nhạt, nó
có thể khiến lòng người dịu lại, hơn nữa còn đem lại cảm giác an
toàn”.

Cô chuyển đề tài: “Anh Bắc lại gọi điện cho em, mức lương anh ấy
đưa ra khiến em vừa ngạc nhiên vừa dao động, thật sự rất hấp dẫn”.

Hứa
Chí Hằng trả lời với giọng bực bội: “Để anh ta bỏ cái ý định đó đi, sao cứ câu
kéo bạn gái mình thế nhỉ? Chỉ bỏ ra mấy đồng mà muốn em phải lao động cật lực để
anh ta mở rộng thị trường à?”.

“Còn đòi hỏi gì nữa, đối với dân công sở
mà nói thì giá trị của từng người được đo bằng những con số đó đấy, nếu anh ta

mà đưa ra cái giá lớn hơn chút nữa, có lẽ em sẽ nhận lời ngay.”

“Dù có
thế thì em cũng không được đi”, anh nói thẳng. Cảm thấy giọng nói đó nghe quyền
uy nhưng cũng rất ngọt ngào, cô mỉm cười, nghĩ mình vẫn thật tré con.


lúc cô lại kêu ca với anh: “Căn hộ làm theo phong cách Đông Nam Á thì em định
thiết kế một bức tường bằng trúc đan với dây mây, em vẽ phác thảo đến mức mắt
cay xè rồi nè”.

“Em đừng vẽ nữa, dậy ngắm cảnh sông đi.”

“Em đang
ngồi uống trà ở ban công đấy chứ, mà trời sắp mưa rồi, anh có nghe thấy tiếng
sấm không?”.

Trên mặt sông có ánh chớp rạch ngang, tiếp theo đó là một
loạt tiếng sấm ì ầm, rồi chớp nháy liên tục, tiếng sấm càng ngày càng lớn và
dày, rồi lại nhỏ dần, những hạt mưa lớn đã ào ào đập vào tấm kính thủy
tinh.

“Em có thấy sợ không?”

“Đang nói chuyện với anh thì làm sao
mà em sợ chứ? Cô ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, tay cầm cốc trà, nhìn dòng
sông hứng những giọt mưa, khẽ nói trong tiếng sấm đùng đùng: “Nhưng… em vẫn
muốn có anh bên cạnh”.

“Thu Thu, anh cũng nhớ em, rất nhớ.”

Một
tràng sấm giòn giã át cả tiếng nói của anh, thấy một chiếc thuyền chạy trên
sông, cô nói: “Không biết mưa gió thế này, phà có chạy không nhỉ?”.

“Khi
nào anh về, nhất định sẽ cùng em đi phà.”

Tối nào hai người cũng chuyện
trò đến đêm mới chúc nhau ngủ ngon, có lẽ còn nhiều chuyện hơn hồi ở bên nhau.
Trong lúc ngưng vẽ, cô thường bất giác ngẩng đầu ngắm nhìn dòng sông đang cuồn
cuộn chảy, nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình thật đúng như mơ ước. Có người
trong tim nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhàng tỏa mái.

Căn hộ mẫu đầu tiên mà
Diệp Tri Thu thiết kế được phía Tây Môn rất hài lòng và bắt tay vào thi công
ngay. Cô tiếp tục làm nốt những tiểu tiết còn lại. Cũng có lúc, cô đi bộ đến xem
tình hình thi công ra sao, khi lại đi xem thị trường vật dụng và đèn điện, hoặc
đến siêu thị xem đồ trang trí.

Đến lúc cô hoàn thành thiết kế của mình
như kế hoạch, ba căn hộ mẫu dần thành hình dưới tay những người công nhân, còn
cô cũng như trút được một gánh nặng. Hôm đó, cô đến siêu thị vào loại xa xỉ nhất
trong thành phố để mua một bộ đồ nấu ăn, dù chỉ là làm căn hộ mẫu theo phong
cách thôn dã nước Anh, nhưng cũng phải có những món đồ trong nhà để phối hợp với
cách trang trí trong phòng. Tây Môn rất hào phóng phê duyệt chi phí mà cô đưa
ra, lại còn cười ranh mãnh: “Không sao hết, đến lúc trưng bày, em sẽ dặn nhân
viên trông coi thật kỹ để đừng rơi vỡ cái gì cả, xong rồi em sẽ mang về nhà
dùng”.

** Jane Austen (16 tháng 12 năm 1775 – 18 tháng 7 năm 1817) là một
nữ văn sĩ người Anh, tác giả của những tác phẩm nổi tiếng như Sense and
Sensibility, Pride and Prejudice, Mansfield Park, Emma, Northanger Abbey, và
Persuasion.

Diệp Tri Thu đứng trong gian hàng trưng bày sản phẩm
của hãng đồ sứ Wedgwood, ngắm một bộ đồ nấu ăn theo phong cách xưa, cảm thấy tên
gọi đúng với phong cách diễn tả, nhưng thực sự thì trông thiếu nhã nhặn, không
hợp với căn hộ mẫu. còn một bộ khác có phong cách thiết kế rườm rà thì trang trí
những hoa văn lá cành, lại rất nổi bật. Một bộ nữa, hoa văn miêu tả một buổi đi
săn cáo, trông kiểu cách rất đẹp nhưng quá giống quý tộc Anh ngày xưa, hơi xa lạ
với nông thôn. Cô dang đắn đo suy nghĩ thì sau lưng có tiếng gọi: “Chị Diệp đấy
à? Xem ra bây giờ chị có nhã hứng quá:”

Cô quay đầu lại, hóa ra là Phương
Văn Tĩnh, lâu lắm rồi cô không gặp. Cô ta mặc một bộ váy áo màu trắng, mái tóc
ngắn uốn xoăn, tay xách túi nhãn hiệu Hermes, khuôn mặt rạng rỡ, đang chằm chằm
nhìn cô. Diệp Tri Thu không muốn dây dưa với cô ta nên chỉ gật đầu rồi gọi nhân
viên cửa hàng lấy cho mình một tách pha cà phê và ngắm nghía rất kỹ. Vừa ngắm cô
vừa tưởng tượng hiệu quả của nó khi trưng bày trên chiếc bàn theo phong cách cổ
điển trong căn hộ.

“Em nghe nói chị Diệp bây giờ thất nghiệp rồi, thế mà
lại chi tiêu xa xỉ hơn ngày xưa ấy nhỉ? Những bộ đồ ăn đắt tiền này không dành
cho người làm công ăn lương dùng đâu.”

Rõ ràng nhân viên bán hàng rất
thích kiểu đối đáp như thế, cô ta không giới thiệu gì tiếp nữa mà lắng tai nghe.
Diệp Tri Thu không để cô ta có cơ hội thể hiện tính hiếu kỳ, cô ôn tồn nói: “Em
viết phiếu thu cho chị đi, chị chọn bộ này”.

Phương Văn Tĩnh cười mỉa
mai: “Xem ra lời đồn cũng có cơ sở của nó, quả nhiên chị Diệp bỏ việc là có lý
do. Chỉ khổ anh An Dân, cứ nghĩ chị thất nghiệp rồi sẽ rất khó khăn, còn muốn

đến hổ trợ chị đấy”.

Diệp Tri Thu cầm phiếu thu, quay đầu lại nhìn thẳng
cô ta, vẫn với thái độ ôn hòa, nhưng ánh mắt sắc lạnh đến mức Phương Văn Tĩnh
nổi cả da gà. Cô nói: “Cô Phương, à không, bây giờ phải gọi là cô Phạm mới phải,
con người ta quý nhất là lòng tự trọng. Hơn nữa, cô đâu thật sự mong tôi tạo
điều kiện cho chồng cô đến giúp đỡ tôi. Tôi nói đúng chứ?”.

Không đợi
Phương Văn Tĩnh kịp trả lời, Diệp Tri Thu vòng qua cô ta rồi đi quẹt thẻ trả
tiền, cầm lấy hóa đon, lúc quay lại vẫn thấy cô ta chưa đi khỏi đó. Cô cũng coi
như không nhìn thấy, gọi nhân viên bán hàng lấy cho cô bộ đồ ăn mới, kiểm tra
lại lần nữa rồi yêu cầu nhân viên gói ghém cẩn thận.

“Tôi nghĩ, chỉ cần
nói với anh ấy, lần này chị đi siêu thị mua cả bộ Wedgwood mà chẳng cần chớp mắt
lấy một cái, có vẻ cuộc sống rất dư dả, chắc chắn anh ấy sẽ không day dứt, và
cũng chẳng phải canh cánh trong lòng nữa”. Phương Văn Tĩnh nhún vai, cười
mỉa.

Diệp Tri Thu không nhịn nổi liền cười phá lên: “Cô Phạm, suy nghĩ
của cô sao lại nông cạn thế? Cô mà kể cho chồng cô nghe về những lời đồn đại
quanh tôi, chỉ làm cho anh ta càng mong muốn cứu tôi ra khỏi biển lửa thôi. Nếu
là cô, tôi sẽ im lặng, sau này tránh gặp mặt, có gặp thì cũng coi như người
không quen biết, như thế sẽ an toàn hơn nhiều”.

Cô cầm túi hàng ung dung
ra khỏi siêu thị, cô đứng bên đường đợi taxi, bỗng nhận ra rằng thời tiết đã
không còn nóng như trước, mặt trời chếch về phía tây, những cơn gió thổi đến đã
mang theo hơi mát, bây giờ cũng là tiết tháng Chín rồi. Như mọi năm, mùa hè này
nắng nóng kéo dài, nhưng cuối cùng cũng đến hồi kết, cái kết thật nhẹ nhàng và
dễ chịu. Mùa thu đã lặng lẽ đến thành phố này.

Cô nghĩ, các công ty thời
trang chắc chắn đã trưng bày những bộ sưu tập áo thu nhẹ nhàng, còn sản phẩm hè
vốn đang trong chiến dịch giảm giá khuyến mãi. Cô quay đầu nhìn vào siêu thị,
lòng buồn mang mác, một tháng nay cứ vào siêu thị là cô lại đi thẳng vào gian
hàng gia dụng, không hề dừng bước ở tầng thời trang nữ, hóa ra, bỏ thói quen cố
hữu mấy năm trời lại đơn giản đến vậy.

Điện thoại đổ chuông, là số lạ, cô
bấm trả lời: “A lô!”

“Chào cô”, giọng nói ngắn gọn mà dứt khoát của một
cô gái :”Xin hỏi cô có phải là Diệp Tri Thu không?”.

“Vâng, là tôi đây.
Xin hỏi chị là ai vậy?”

“Thiệu Y Mẫn, tôi là trợ lý của chủ tịch hội đồng
quản trị Tập đoàn Phong Hoa, chúng tôi có một cơ hội việc làm muốn hẹn gặp chị
Diệp trao đổi trực tiếp, không biết có được không?”.

Gần một tháng nay,
Diệp Tri Thu nhận được lời mời cộng tác của rất nhiều công ty thời trang nhỏ.
Nhưng môi trường công việc không làm cô thấy thích thú vì thế đều khéo léo từ
chối. Đương nhiên, cô đã nghe nói đến Tập đoàn Phong Hoa. Đây là doanh nghiệp tư
nhân lớn nhất thành phố, nhưng nghiệp vụ chính của Phong Hoa là kinh doanh chung
cư tư nhân, tìm kiếm, khai thác bất động sản. Cô không hiểu tại sao tập đoàn này
lại chủ động điện thoại mời cô hợp tác, mà cô cũng chưa biết đó là công việc gì.
Nhưng dù sao cũng đang thất nghiệp, chẳng có lý do gì không thử. Cô hẹn Thiệu Y
Mẫn mai gặp nhau ở công ty, trong lòng ngổn ngang nhiều suy đoán.

Trở về
căn hộ mẫu của chung cư Tân Giang Hoa Viên giai đoạn ba, Diệp Tri Thu bày bộ đồ
ăn vừa mua lên bàn, lùi lại vài bước ngắm nghía, chất sứ sáng bóng và những hoa
văn cầu kỳ trở nên rực rỡ dưới ánh đèn. Cô bất giác than thở trong lòng, đúng là
phong cách được tạo nên bởi đồng tiền.

Cô nhắc nhở bảo vệ: “Khi ra về,
các anh nhớ khóa cửa nhé! Ngày mai, ngoài nhân viên vệ sinh ra, không được tùy
tiện để người khác vào đâu”.

“Bây giờ muốn tham quan một chút chắc chẳng
vấn đề gì chứ?”, một giọng nói quen thuộc ở phía cửa ra vào. Cô kinh ngạc quay
đầu lại, Hứa Chí Hằng đang đứng ở cửa, anh mặc áo xanh nhạt, quần sẫm màu, hai
tay đút túi quần, mỉm cười nhìn cô.

Nhân viên bảo vệ thấy họ quen biết
nhau nên nhanh chóng đi ra.

Hứa Chí Hằng chậm rãi bước vào, nhìn căn hộ
một lượt, rồi quay ra thể hiện thái độ thích thú: “Anh phải nói thật là quá đẹp!
Chắc chắn Jane Austen cũng phải đồng ý với ý kiến của anh”.

Diệp Tri Thu
vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chỉ lặng lẽ đứng nhìn anh.

Hứa Chí Hằng ngắm
Diệp Tri Thu, cô mặc áo phông, quần bò và đi giày thể thao trắng, tóc bới gọn
sau gáy, trông thật gọn gàng và tiện lợi cho công việc. Cô ăn mặc trẻ trung,
quan trọng hơn là cách cô nhìn anh, nhẹ nhõm và tràn đầy niềm hân hoan chứ không
còn là sự cảnh giác luôn thường trực trong ánh mắt như trước kia nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.