Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 42: Ngoại truyện 1: Cùng em đi đến cuối cuộc đời
Một
Lần đầu tiên Hứa Chí Hằng không tin vào khả năng phán đoán của anh
trai mình – Hứa Chí Tín, khi đó anh trai hai mươi bảy tuổi.
Còn anh, năm
ấy hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Đến kỳ nghỉ hè, anh về nhà, trong
buổi đoàn viên, anh trai thông báo quyết định kết hôn vào mùa thu. Bố mẹ mừng ra
mặt, mẹ mở ngay quyển lịch Vạn niên để chọn ngày hoàng đạo. Hứa Chí Hằng cười
nói: “Vậy sao lúc đi đón em và Mục Thành, chẳng thấy chị Tư Thanh nói gì đến
chuyện cưới xin nhỉ?”.
Tư Thanh là chị gái Vu Mục Thành, tên đầy đủ là Vu
Tư Thanh. Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh đã yêu nhau hơn hai năm, nhưng lúc này Chí
Hằng thấy vẻ mặt bố mẹ và anh trai có gì đó khác khác. Hứa Chí Tín ho khù khụ
mấy cái rồi nói: “Con có hẹn, con xin phép đi trước”.
Hứa Chí Tín đi rồi,
mẹ mới cười và nói: “Chí Hằng, anh trai con và Tư Thanh đã chia tay nhau rồi,
sau này con đừng nói chuyện này trước mặt anh trai con nữa nhé!”.
Hứa Chí
Hằng hết sức ngạc nhiên, hai họ Hứa – Vu có quan hệ làm ăn lâu dài, tính ra đã
gần hai mươi năm rồi, tình yêu của Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh cũng được hai bên
gia đình ủng hộ và coi đó như mối lương duyên tốt lành. Mùa xuân vừa qua, hai
anh em họ Hứa và hai chị em họ Vu cùng đi di lịch, hai anh chị vẫn còn rất mặn
nồng. Hứa Chí Hằng vốn coi tình cảm trai gái có chia tay cũng là chuyện bình
thường, nhưng anh trai – một người rất chín chắn trong mắt anh – lại đột nhiên
có ý định kết hôn, tình cảm thay đổi còn nhanh hơn những mối tình không đầu
không cuối nhan nhãn ở trường khiến anh khó hiểu.
Bố mẹ đã quyết không
nhắc đến chuyện này thì anh cũng tránh gây chuyện với anh trai. Anh chỉ còn cách
đến tâm sự to nhỏ với Vu Mục Thành, và cuối cùng đưa ra một kết luận: Chuyện
chia tay này không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình và cả quan hệ bạn
bè giữa hai người. Vu Mục Thành cười nói: “Chính chị mình bỏ anh cậu đấy chứ,
chị ấy nói, tính cách hai người không hợp nhau”.
“Lý do này là vạn năng
nhất nhưng cũng kém thuyết phục nhất đấy!”.
Vu Mục Thành xua tay: “Chỉ
cần biết chị mình không phải đau khổ là được rồi. Thế này chẳng phải là càng hay
sao? Bây giờ anh trai cậu cũng sắp kết hôn rồi còn gì”.
Đến khi Hứa Chí
Hằng gặp mặt chị dâu tương lai rồi thì mối lo lắng của anh càng thêm sâu sắc.
Bởi dù như anh nhận xét, đó là cô gái dịu dàng, nhưng công bằng mà nói thì không
thể sánh với vẻ xinh đẹp, năng động và phóng khoáng của chị Tư Thanh. Nhưng anh
không tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ lịch sự chào hỏi cô gái đang rất bối rối trước
mặt.
Tánh hiếu kỳ cuối cùng cũng thắng thế, anh hỏi Chí Tín: “Sao anh
quyết định kết hôn sớm vậy?”.
“Cô ấy rất hợp với anh, chỉ đơn giản vậy
thôi”, Hứa Chí Tín quả quyết đáp. Hứa Chí Hằng hiểu ý anh trai nên không hỏi
thêm gì nữa.
Hứa Chí Tín kết hôn, điều đáng ngạc nhiên là Vu Tư Thanh
cũng đến dự đám cưới, tươi cười vui vẻ, quá khứ hai năm yêu nhau giống như một
trang kỷ niệm bị gấp lại. Sau này, Hứa Chí Hằng tốt nghiệp đại học rồi đi Mỹ du
học, đến phiên anh bị gia đình giục chuyện cưới xin thì anh chỉ phớt lờ cho qua
chuyện chứ tuyệt nhiên không có ý kiến gì.
Cô bạn gái Lương Thiến của anh
tính tình vui vẻ, hoạt bát, vẫn còn chút trẻ con nũng nịu, đúng như những cô gái
xuất thân khá giả. Cô chỉ thích duy trì tình yêu lãng mạn càng lâu càng tốt mà
chẳng muốn tiến tới hôn nhân. Anh cũng tán đồng với quan điểm của bạn gái, không
hứng thú chuyện cưới xin.
Cuộc hôn nhân của Hứa Chí Tín không thuận lợi,
nghuên nhân là họ mãi mà chẳng có lấy mụn con. Bị gia đình giục quá, họ đành đến
bệnh viện kiểm tra, nghe đâu vấn đề nằm ở chị dâu. Thế là thuốc Đông y lẫn Tây y
đồng loạt được sử dụng, nhìn dáng vẻ thì rõ ràng chị dâu đang chịu áp lực, sắc
mặt mệt mỏi, xanh xao. Hứa Chí Hằng thấy vậy liền khuyên anh trai nên động viên
và quan tâm đến chị dâu hơn nữa. Hứa Chí Tín ngạc nhiên nói: “Anh vẫn tốt với
chị dâu em đấy chứ, có sốt ruột chuyện sinh con đâu”.
Hứa Chí Hằng thầm
nghĩ, chỉ có mỗi việc không sốt ruột chuyện con cái thì chưa đủ. Tuy nghĩ thế
nhưng anh cũng chẳng biết nói gì thêm.
Cuối cùng thì chị dâu cũng có bầu,
sinh được một cháu trai bụ bẫm, kháu khỉnh, cả nhà đều vui mừng khôn
xiết.
Đương nhiên Hứa Chí Tín cũng rất vui mừng, nhưng việc đó cũng chẳng
khiến anh để tâm nhiều đến việc gia đình. Trái lại, anh càng say mê công việc
hơn nữa, dưới sự điều hành của anh, gia sản họ Hứa phát triển đến mức khiến
người khác thán phục.
Còn Vu Tư Thanh, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi
người, đã tổ chức đám cưới. Chồng cô là một kỹ thuật viên, vẻ ngoài lịch sự, có
học thức. Hai người kết hôn không lâu cũng sinh được một cháu trai kháu khỉnh.
Sau đó, cả gia đình chuyển đến một thành phố miền Trung để tiếp quản hạn mục đầu
tư của gia đình.
Hứa Chí Hằng kể chuyện của nhà mình cho Lương Thiến
nghe, cô suy đoán thâm thúy: “Chỉ có thể là chị Vu Tư Thanh rất yêu anh trai
anh, nhưng chị không thể tha thứ khi anh ấy cư xử có lỗi với mình, nên trong lúc
đau buồn, chị đã đề nghị chia tay. Giờ chị ấy cưới một người tuy không xuất sắc
như anh ấy, nhưng có tình yêu chân thành”.
Hứa Chí Hằng bật cười: “Đúng
là con gái, ai cũng có năng khiếu viết kịch bản phim tâm lý”.
Lương Thiến
vẫn chưa hết mạch suy đoán: “Có khi anh trai anh vẫn đang nhung nhớ chị Tư
Thanh, nên mới cưới một cô gái tính tình hiền hậu như chị dâu anh. Người như chị
ấy sẽ chẳng bao giờ truy đến ngọn nguồn mọi chuyện”.
Hứa Chí Hằng lắc
đầu: “Chẳng kịch tính đến mức thế đâu”.
Bởi anh hiểu tính quyết đoán của
anh trai, cũng như hiểu sự phóng khoáng, mạnh mẽ của chị Tư Thanh, nên cho rằng
một tình yêu đã qua rồi sẽ chẳng ảnh hưởng quá sâu đậm đến họ. Bây giờ ai cũng
có cuộc sống riêng của mình, dưới con mắt của anh thì như thế vừa theo lẽ tự
nhiên vừa hợp đạo lý.
Cuộc sống của mỗi người đều vận hành trên một quỹ
đạo. Anh trai anh có tiếng là một người toàn tâm toàn ý với công việc, công ty
anh điều hành ngày một phát đạt, còn chị dâu chuyên tâm với hậu phương cho chồng
và chăm sóc con cái, thần sắc cũng tươi tắn hơn trước. Cuộc sống gia đình của Vu
Tư Thanh thì êm đềm hạnh phúc, nhưng sự nghiệp lại chẳng có gì đáng kể. Vu Mục
Thành lại trái ngược hẳn Chí Hằng, anh đi làm mấy năm rồi mới ra nước ngoài du
học, sau đó trở về tiếp quản công việc của anh rể.
Cuộc sống của Hứa Chí
Hằng sau khi tốt nghiệp cũng giống như những người bình thường khác, làm việc,
yêu đương, các hoạt động giải trí, gặp mặt bạn bè, có niềm vui và cả những hiểu
lầm, vấp ngã hay một chút chán nản thường thấy. Tất cả cứ thế cho đến lúc Lương
Thiến đề nghị chia tay.
Nếu trong các cuốn phim tâm lý tình cảm thường
thấy, Hứa Chí Hằng khi bị bỏ rơi sẽ đau khổ mà rời xa Thượng Hải và đến một
thành phố khác, vùi đầu vào công việc để quên đi vết thương lòng. Nhưng thực ra,
chỉ thỉnh thoảng anh mới suy nghĩ vẩn vơ, chứ không có nhiều cảm giác thất bại
hay buồn khổ.
Có người nói, hôn nhân là hầm mộ của tình yêu, còn đối với
Chí Hằng, một người không hề có ý niệm và trông đợi gì về hôn nhân thì kẻ thù
của tình yêu lại là thời gian và cảm giác chán chường sau khi thời kỳ yêu đương
cao trào đã qua đi. Hai tín đồ của cuộc sống hưởng thụ đến với nhau, chia tay
khi vị ngọt ban đầu của tình yêu đã qua thì chẳng có gì là lạ.
Anh chẳng
thể trở thành một tín đồ của công việc giống như anh trai mình, nhưng cũng không
từ chối việc đi đến một thành phố mới để thử nghiệm sự thay đổi cuộc sống và tận
hưởng cảm giác thỏa mãn với công việc và những thành quả mà nó đem
lại.
Giờ đây, anh không phải ân hận vì đã đưa ra quyết định đó, bởi anh
đã gặp được Diệp Tri Thu.
Hai
Khi Hứa Chí Hằng vội vội vàng vàng đến
bệnh viện thì đã là chín giờ tối. Ca phẫu thuật của Hứa Chí Tín vẫn chưa kết
thúc, nhưng người túc trực ngoài phòng phẫu thuật chỉ có bố mẹ và hai phó tổng
giám đốc. Khi biết toàn bộ nội tình của vụ tai nạn ô tô, anh không dám tin vào
tai mình nữa.
Đương nhiên, anh chưa bao giờ coi Hứa Chí Tín như một tượng
đài về đạo đức, bởi anh biết, thương trường như chiến trường, mọi thủ đoạn đều
được giở ra để hạ gục đối phương. Có điều, anh thường tránh để mình không bị lẫn
vào vòng xoáy đó. Mà Hứa Chí Tín là người có khả năng tự kiềm chế rất cao, không
bao giờ để sự việc gì đi ra ngoài tầm kiểm soát, mà lại càng không buông thả
mình vào những việc như vậy. Chí Hằng từng tận mắt nhìn thấy lịch làm việc của
Hứa Chí Tín, mỗi một trang giấy đều kín đặc kế hoạch công việc, không để trống
chút thời gian rảnh nào. Chí Hằng chỉ biết thở dài và đã hơn một lần góp ý với
anh trai: “Anh làm để sống hay để chết đấy? Cần gì phải vất vả đến
thế?”.
Chị dâu chỉ biết chấp nhận và nói: “Anh cậu nghiện việc kiếm tiền
chứ không phải nghiện tiền”.
Hứa Chí Hằng không thể tưởng tượng được một
người bận rộn đến vậy lại có thể đi công tác với một cô gái trẻ, mà cô gái đó
cũng thú nhận đã qua lại với Chí Tín hơn một năm rồi.
Một vị phó tổng
trong công ty nói ngắc ngứ: “Cô ấy là một trợ lý văn phòng, đã làm ở đây hai măm
rồi, ăn mặc, trang điểm và cách nói năng chẳng có gì nổi bật, không ai nghĩ cô
ấy lại có quan hệ đặc biệt với Tổng giám đốc Hứa”.
Hứa Chí Hằng im lặng,
đương nhiên anh không tin họ hoàn toàn không biết tí gì, thử hỏi trong một công
ty thì điều gì là nhạy cảm nhất, đương nhiên đứng số một vẫn là đời tư của sếp,
mà người biết sau cùng thì chắc chắn là sếp bà.
Thảo nào chị dâu lại đùng
đùng nổi giận đến mức thẳng tay tát vào mặt cô gái đó, hơn nữa, trong khi chồng
còn đang nằm trên bàn phẫu thuật thì chị đã dắt con đi khỏi nhà.
Thời
gian sau đó, Hứa Chí Hằng bận tối tăm mặt mũi vì phải thay anh trai điều hành
mọi việc ở công ty. Bố anh tuổi tác đã cao, không động tay đến việc của công ty
từ lâu rồi, vậy mà thời gian anh trai nằm viện, ngày nào ông cũng phải đến công
ty cùng Chí Hằng. Hứa Chí Tín làm ăn mạnh bạo và luôn là người đi trước, địa bàn
làm ăn của công ty không ngừng mở rộng, anh vừa mua lại vừa sát nhập rất nhiều
doanh nghiệp ở miền Trung và miền Nam, mở rộng phạm vi kinh doanh đến mức Chí
Hằng kinh ngạc. Anh ấy nổi tiếng là độc đoán, việc gì cũng đích thân làm, khiến
những người dưới quyền mỗi lần báo cáo đều thấp thỏm vì sợ có gì thiếu
sót.
Bây giờ, những công việc đó đều đổ hết lên đầu Hứa Chí Hằng, hôm nào
điện thoại công ty cũng đổ chuông liên hồi. Ngoài điện thoại di động của mình,
anh còn phải trả lời điện thoại của anh trai. Ngoài những cuộc gọi liên tục về
công việc, lại còn liên tiếp nhận được điện thoại của cô gái kia. Dù anh có dễ
tính đến mấy thì cũng phải phát cáu.
Anh hẹn cô ta đến công ty, đặt trước
mặt cô ta một tấm chi phiếu rồi nói: “Cô hãy tự động biến mất, đừng bao giờ đến
công ty, đến bệnh viện và cũng đừng gọi điện đến nữa”.
Cô gái đó hãy còn
rất trẻ, trên mặt còn hằn những vết tím bầm của vụ tai nạn, nhưng việc đó không
làm giảm vẻ quyến rũ, đằm thắm. Mắt rưng rưng lệ, cô nói: “Em muốn gặp anh Chí
Tín”.
“Nhưng anh ấy không muốn gặp cô, khi tỉnh lại, anh ấy chỉ hỏi về vợ
cà con thôi”, Hứa Chí Hằng điềm đạm trả lời. Hoàn toàn vô cảm trước vẻ tuyệt
vọng và khổ sở của cô gái ấy, anh tiếp: “Đừng tưởng vợ anh ấy bỏ đi rồi thì cô
sẽ có cơ hội. Tôi thấy đối với cô, lựa chọn tốt nhất là cầm tấm chi phiếu này”,
anh hất cằm về phía tấm chi phiếu đặt trên mặt bàn, “Đừng bao giờ xuất hiện
nữa”.
“Nếu chưa được trực tiếp nghe anh ấy nói rõ ràng thì tôi sẽ chẳng
đi đâu cả”, cô ta đứng bật dậy: “Tưởng gia đình anh có tiền là có thể làm nhục
tôi như vậy được sao?”.
“Tôi thì cho rằng bám riết một người đàn ông đã
có vợ thì đã tự làm nhục chính mình rồi”, Hứa Chí Hằng lạnh lùng trả lời. Anh
đâu có tâm tư để ý đến lời cô ta nữa, bởi sau bao ngày cử người đi khắp nơi tìm
kiếm, hỏi han mà vẫn chẳng có tin tức gì của chị dâu.
Sau mỗi ngày làm
việc mệt nhọc, anh lại gọi điện cho Diệp Tri Thu, việc làm đó khiến tâm trạng
anh được yên bình đôi chút. Anh nhớ chuỗi ngày êm đềm khi hai người còn ở bên
nhau, nhớ đôi mắt sáng chăm chú nhìn anh, và cả nụ cười rạng rỡ của
cô.
Khi cô đồng ý đến thăm anh, anh cảm thấy lòng mình thanh thản rất
nhiều, thần kinh đang căng ra bỗng trở nên thư thái.
Trong lúc đứng ở sân bay để đợi máy bay của cô, đầu óc anh vẫn phải tiếp tục
hoạch định công việc. Đã có tin tức của chị dâu và anh nhất định phải tự mình đi
đón; các công việc ở công ty mới tạm thời ổn định nhưng vẫn còn rất nhiều mắc
mớ, còn sức khỏe của anh trai thì thật sự là chưa có chuyển biến tốt… Thế
nhưng, khi Diệp Tri Thu xuất hiện trước mắt, anh chỉ còn niềm vui vô
bờ.
Đêm hôm đó, anh ôm chặt cô, lần đầu tiên anh cảm nhận sự thân thiết
tột cùng của sự gắn bó về thể xác, có lẽ đó không phải là sự hưng phấn tột bực,
mà là một sự đắm đuối đê mê sau mỗi động tác vuốt ve âu yếm, nụ hôn nào cũng
muốn kéo dài vô tận. Trái tim anh trở nên mềm yếu, dường như cả thế giới chỉ có
hai người – anh và cô.
Khi cô đã ngủ say, anh cũng thấm mệt nhưng lại
không buồn ngủ chút nào. Anh ngắm mãi khuôn mặt cô trong ánh sáng mờ. Chưa bao
giờ anh ngắm nhìn ai trong đêm lâu đến vậy. Người con gái này đang ngủ rất ngon,
trút bỏ lớp vỏ điểm trang của ban ngày, giữa đôi mày còn lộ ra vẻ yếu đuối. Anh
vuốt ve mái tóc cô đang xõa trên gối, mềm mại và êm ái. Anh chỉ muốn ôm chặt cô
trong lòng mãi như thế.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng trải
qua.
Ngày hôm sau, anh bay đến vùng quê cũ của chị dâu, tìm đến nhà theo
địa chỉ sẵn có. Chị dâu anh có phần ngạc nhiên, lạnh nhạt tiếp đãi, đứa cháu
trai Minh Minh mới sáu tuổi không biết đến sự phức tạp của thế giới người lớn,
nhảy tót lên người anh như chú khỉ con, cười “hì hì” và bắt chú đưa đi vườn bách
thú chơi: “Mẹ chẳng chịu đưa cháu đi gì cả, sao hôm nọ cháu gọi điện cho bố mà
chú lại nghe thế? Chú ơi, lúc đó chú bảo bố cháu đang họp, sao bố họp xong không
gọi điện lại cho cháu thế?”.
Anh chẳng biết phải trả lời thế nào, hai
người lớn nhìn nhau rồi đều im lặng. Đúng lúc đó, bà ngoại từ ngoài vào giải
vây: “Minh Minh, cháu với bà đi siêu thị mua đồ nào”.
Trong nhà chỉ còn
lại hai người.
“Tình hình anh trai em đã ổn định rồi, chị dâu, chị đưa
Minh Minh về nhà đi.”
“Chí Hằng,chị không muốn làm khó em, nhưng bây giờ
chị thật sự không muốn đối mặt với anh trai em. Vụ tai nạn này chỉ như giọt nước
cuối cùng làm tràn ly, nếu không phải vì nghĩ đến Minh Minh sau này sẽ khổ sở vì
sống mồ côi bố mẹ, thì lúc đó chị đã nhảy bổ vào cái phòng cấp cứu để tự tay bóp
chết kẻ đã phản bội chị.”
Sự thù hận tột bậc của chị dâu làm Chí Hằng sởn
gai ốc: “Chị à, việc này anh em sai rồi, em cũng không cần xin lỗi thay cho anh
ấy. Nhất định anh ấy phải giải thích mọi chuyện với chị, nhưng cứ tránh né thế
này cũng không phải chuyện hay”.
“Chị gặp thì sẽ sao đây? Đi chăm sóc anh
ta sao? Chị đã chăm sóc anh ta hơn mười năm rồi, đừng nói với chị là nhà đã có
người giúp việc thì chị qua nhàn nhé! Phải, chị không phải động tay vào nhiều
việc, nhưng đã phải tốn quá nhiều công sức, bắt chị phải đối mặt với người chồng
phản bội bị tai nạn giao thông cùng cô bồ trẻ thì chị không chịu đựng
nổi.”
Hứa Chí Hằng ở lại đó hai ngày, đã thuyết phục hết nước hết cái
nhưng không có tác dụng gì. Trong lòng anh lại canh cánh chuyện Diệp Tri Thu
đang đợi ở nhà, lại còn việc công ty nữa, anh định buông xuôi mọi chuyện thì chị
dâu đột nhiên đông ý cùng anh trở về. Bởi chính chị cũng không chịu nổi áp lực
từ chính bố mẹ ruột. Chị nói: “Chị phải nói trước với em thế này, trở về, chị
không đến bệnh viện đâu, khi nào anh ấy khỏe lại thì chị sẽ bàn bạc ngay chuyện
ly dị, quyền nuôi Minh Minh phải thuộc về chị”.
“Mọi chuyện sẽ do anh
trai và chị định đoạt, em không can thiệp vào đâu.”
Hứa Chí Hằng mừng như
bắt được vàng, vội đặt vé máy bay về và gọi điện cho Diệp Tri Thu.
Hôm
sau, Hứa Chí Hằng vừa đưa chị và cháu về nhà thì phải đến ngay công ty để dự
cuộc họp. Nhưng di động của Hứa Chí Tín lại có cuộc điện thoại của Ban quản lý
chung cư mà anh đang ở, nói rằng có một cô gái cứ ngồi lì ở ngoài cửa không chịu
đi. Khi nghe họ miêu tả, anh biết ngay đó là ai. Đang định bảo Ban quản lý cưỡng
chế đuổi cô ta đi, nhưng bỗng nghĩ ra rằng, nếu để Diệp Tri Thu bắt gặp, có khi
lại dẫn tới hiểu lầm. Anh đành vội vàng trở về và tìm cách để cô ta đi, sau đó
an ủi Diệp Tri Thu, rồi lại đến công ty họp, vừa đi vừa khen mình suy nghĩ thấu
đáo.
Anh nghĩ, có lẽ Diệp Tri Thu sẽ không đến nỗi như chị dâu, bỏ đi
không nói lời từ biệt, nhưng cô ấy lại quen với việc giấu kín suy nghĩ trong
lòng, tự gặm nhấm nỗi đau. Trong thời điểm khó khăn hiện tại, anh sẽ không chịu
nổi nếu như có chút mắc mớ gì trong tình cảm hai người, anh chỉ muốn giữ chặt cô
bên mình.
Thế nhưng, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của anh, Diệp Tri Thu
không bỏ đi, không lời cáo biệt, mà chỉ nhắn cho anh một tin rồi cứ thế đi thẳng
đến Thẩm Quyến trước dự định. Anh vốn đau khổ nghĩ rằng, cô làm thế vì công việc
bắt buộc, vì cô là người không quen với cuộc sống nhàn rỗi. Nhưng khi nghe điện
thoại, biết chuyến bay đến Thẩm Quyến bị trễ, lại nghe thấy tiếng Tăng Thành
chào hỏi Diệp Tri Thu, chỉ có người đàn ông đó mới gọi cô thân thiết như vậy,
bao nhiêu dày vò bỗng như ào đến cùng một lúc, anh đùng đùng nổi
giận.
Người yêu cũ của anh là Lương Thiến, xinh đẹp, đáng yêu, không
thiếu người theo đuổi, thậm chí có kẻ còn tỏ ra ân cần với cô ngay trước mặt
anh, anh chỉ cười nhạt nhưng không hề có cảm giác ghen tương. Nhưng lần này, khi
bỏ điện thoại xuống, anh nhận thấy rõ cảm giác ghen tuông lạ lẫm đang dâng lên
xâm chiếm con người mình.
Ba
Tối hôm sau, Hứa Chí Hằng bố trí để đưa chị
Vu Tư Thanh vừa từ nước ngoài về tranh thủ đi thăm Chí Tín. Tình hình của anh
trai về cơ bản đã ổn định, anh đang nằm dựa trên giường đọc cuốn Tạp chí Kinh
tế. Gặp Vu Tư Thanh, Chí Tín mừng rỡ: “Tư Thanh à, em về nước hồi nào
thế?”.
Vu Tư Thanh cười nói: “Sáng nay em vừa về, chiều đã đến thăm anh
luôn đấy, bạn bè quá tốt phải không?”.
Hứa Chí Tín cười như mếu: “Chào
mừng em đến tham quan giây phút đau khổ của đời anh”.
“Đừng nói vậy, được
nhìn thấy anh lúc này cũng đáng giá cho một chuyến bay khứ hồi đấy chứ.” Vu Tư
Thanh bật cười, tiện tay cô cầm đồ chơi đang để trên chiếc ghế cạnh giường lên
và ngồi xuống đó. “Con trai anh đến thăm anh đấy à?”.
Hứa Chí Tín cầm đồ
chơi đó để lên tủ đầu giường, anh nói: “Bà nội đưa cháu đến, lần đầu tiên thấy
nó ngoan ngoãn như vậy, ngồi ngay ngắn, tự nhiên anh thấy sợ, nghĩ thế là hết,
bây giờ đã là tội đồ trong mắt mọi người, đến con trai cũng xa lánh mình. Em
đoán xem cuối cùng nó nói gì? Nó vỗ ngực và bảo: trước khi đến đây mẹ đã dặn con
kỹ, chỗ này của bố bị vỡ rồi, không được tự tiện động chạm tay vào đó và cũng
không được trèo lên người bố”.
Vu Tư Thanh bật cười, cô lắc đầu: “Anh bị
vậy cũng đáng đời lắm”.
“Em không chửi anh đáng chết là khách khí với anh
lắm rồi.”
Đã mười năm trôi qua, hai người đã đường ai nấy đi, lập gia
đình rồi sinh con cái, họ gặp nhau như hai người bạn cũ, nói chuyện thỏa mái
không chút e dè.
Hứa Chí Hằng đang có chuyện buồn trong lòng nên không
can dự vào câu chuyện của họ, cũng chẳng để ý xem nội dung câu chuyện là gì, cứ
lật đi lật lại quyển tạp chí. Vu Tư Thanh không có ý ở lại lâu, cũng chẳng bình
luận gì về hành động của Hứa Chí Tín. Họ chỉ hỏi han cuộc sống của nhau từ khi
chia tay đến giờ, rồi Tư Thanh dặn Chí Tín chú ý nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, sau đó
cô đứng dậy ra về.
Hứa Chí Hằng đưa cô về nhà, anh vừa lái xe vừa nói:
“Chị Tư Thanh, có phải hôn nhân là điều rất quan trọng với phụ nữ
không?”.
Vu Tư Thanh cười và nhìn anh: “Chị thì cho rằng, đối với cả nam
và nữ, hôn nhân đều quan trọng như nhau”.
“Mình không cần phải nâng quan
điểm đến việc nam nữ bình đẳng hay quyền phu nữ gì đó được không chị, mà chỉ nói
chuyện tự nhiên thôi. Em muốn hỏi, có phải đến một tuổi nào đó, phụ nữ thấy
rằng, nếu đàn ông không nói đến hôn nhân thì tình cảm đó không thật sự thành ý?
Nhất định phải dùng luật pháp để cố định mối quan hệ đó lại, mới thể hiện sự tôn
trọng và trách nhiệm với cô ấy sao? Em thấy người phụ nữ dù có tự tin, phóng
khoáng đến mấy cũng không thoát được suy nghĩ tầm thường đó.”
“Chí Hằng
à, chị không biết tại sao em lại có suy nghĩ như vậy. Đối với bản thân chị, danh
phận trong hôn nhân có được chắc chắn không phải là sự ân sủng mà người đàn ông
ban tặng cho phụ nữ. Khi quyết định kết hôn cùng ai, tức là đã đưa ra lời giao
ước với người đó. Chỉ khi hoàn toàn tin tưởng vào đối phương và tương lai giữa
hai người thì người ta mới đưa ra giao ước đó. Đương nhiên, pháp luật cũng không
thể bảo đảm hoàn toàn là lời giao ước trên vĩnh viễn không thay đổi, anh trai em
là một ví dụ rõ ràng đấy thôi. Còn chị dâu em có lẽ là mẫu người phụ nữ truyền
thống, coi trọng hôn nhân, nhưng chị ấy cũng không thể chấp nhận một cuộc hôn
nhân chỉ còn trên danh nghĩa. Cho nên, không thể đánh giá thấp ý thức bản thân
của người phụ nữ và cũng không thể đánh giá quá cao sự hấp dẫn của hôn
nhân.”
Hứa Chí Hằng mỉm cười, thừa nhận chị Tư Thanh giờ đây dù trông vẻ
mặt phúc hậu hiền từ, tỏ rõ cuộc sống an nhàn tận Canada, nhưng khi nói lên quan
điểm thì cách suy luận logic của chị không hề kém ngày trước.
“Nếu chị mà
là chị dâu em thì anh trai em chẳng có gan làm cái trò ấy đâu.”
“Khi hai
chị còn yêu nhau thì quan hệ hai bên đã căng thẳng rồi, nếu chị lấy anh ấy, chắc
chắn chẳng đến một năm sau, cả hai bên sẽ thương tích đầy mình. Không, không,
chị và anh ấy vẫn là bạn thì thích hợp hơn. Ai cần thiết cho ai, chỉ có người
trong cuộc mới biết rõ. Em xem Mục Thành đấy, bây giờ đã trở thành một người
chồng kiểu mẫu rồi, chăm sóc Tạ Nam từng li từng tí. Là chị ruột của nó mà chị
chẳng tin nổi, trước đây chị cứ coi nó là người quá lý thuyết, quá cứng ngắc chứ
không có tình cảm gì nhiều.”
Chí Hằng trở về nhà, không buồn đi ngủ mà
cũng chẳng có tâm tư đâu để giải quyết công việc, anh tiện tay mở tủ lạnh để lấy
chai bia, bỗng anh đứng khựng lại, trong tủ để chật bao nhiêu là thức ăn, có túi
rau gói riêng, sườn đã chặt thành miếng, các loại gia vị đầy đủ. Rõ ràng là Diệp
Tri Thu mua về, chuẩn bị làm cho anh một bữa tối thịnh soạn.
Anh cứ đứng
ngây ra một lúc lâu, nghĩ nguyên nhân nào đã khiến cô ấy vội vàng bỏ đi như
vậy?
Đương nhiên là khi Hứa Chí Hằng đã bình tĩnh trở lại
và nghe cú điện thoại mà Diệp Tri Thu gọi lại giải thích thì anh bỏ ngay suy
nghĩ rằng cô ấy và Tăng Thành có hẹn hò. Anh biết rõ, cô vốn là người thành thật
và thẳng thắn, nhất là trong tình cảm, cô không bao giờ nói dối.
Nhưng
bây giờ, sự ghen tuông của anh không phải là với giọng nói mà anh nghe thấy
trong điện thoại nữa.
Từ khi Diệp Tri Thu nói ý định sẽ bán căn nhà đi,
anh đã căn dặn cô thư ký Lý Tinh đi tìm cho anh căn hộ khác thích hợp hơn. Một
hôm trên đường đi làm về, anh thấy tấm biển ven đường có thông báo khu Tân Giang
Hoa Viên quý hai đang rao bán mấy căn hộ cuối cùng. Anh nghĩ ngợi rồi rẽ sang
hướng đó xem xét, sau đó quyết định sẽ mua luôn một căn. Động lực khiến anh đưa
ra quyết định đó không phải là lời giới thiệu hấp dẫn của cô nhân viên, cũng
không phải là cảnh đẹp của dòng sông mênh mông mà ngày ngày anh vẫn trầm tư ngắm
nghía.
Trên thực tế, anh đâu có hứng thú với việc đầu tư, thứ nhất là vì
bố mẹ và anh trai anh đã đầu tư rất nhiều vào lãnh vực bất động sản, không đến
lượt anh phải tổn hao tâm trí. Thứ hai là, anh nghĩ với tính cách của mình sẽ
khó mà định cư ở thành phố nào, không cần thiết phải vác thêm một gánh nặng về
việc giá nhà, giá đất chỗ này chỗ kia chênh lệch ra sao.
Nhưng những gì
mà Diệp Tri Thu đã bỏ ra cho căn hộ ở Tân Giang Hoa Viên đã làm anh cảm động.
Anh nghĩ nếu cô nhất định bán căn hộ đó để đoạn tuyệt với quá khứ, thì tuy anh
nhận thấy không nhất thiết phải làm như vậy, nhưng ít ra anh sẽ cho cô một niềm
an ủi.
Anh trả tiền và cầm chìa khóa căn hộ một cách thuận lợi, chuẩn bị
đưa Diệp tri Thu đi tham quan, thậm chí, anh còn tưởng tượng cô ấy sẽ mừng vui
như thế nào trước bất ngờ này. Nhưng khi anh lái xe vào Trung tâm Hội nghị của
khu công nghiệp để đón cô trong buổi hội thảo do Tập đoàn Tố Mỹ tổ chức, anh bất
ngờ nhìn thấy trên bậc thang, Diệp Tri Thu đang đứng đối diện nói chuyện cùng
một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dưới ánh chiều tà.
Họ đứng không gần
nhau lắm, đang nghiêm túc nói chuyện, biểu hiện cũng không có gì là thân mật,
nhưng từ thần sắc đến thái độ đều chứng tỏ họ rất hiểu nhau.
Khi Diệp Tri
Thu lên xe, đầu óc cô hoàn toàn mông lung, chính trạng thái này cùng với cảnh
tượng tinh tế ban nãy khiến Hứa Chí Hằng bỏ luôn ý định đưa cô đi xem nhà. Anh
biết rằng, Diệp Tri Thu sẽ không làm anh cụt hứng, khi đến đó cô sẽ tỏ ra rất
vui mừng, nhưng cái kiểu đó sẽ khiến anh chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Lần đầu
tiên giữa họ có khúc mắc, tạm biệt nhau không mặn mà.
Anh chỉ có thể tự
nói với mình rằng: anh không thể chấp nhận được người bạn gái không toàn tâm
toàn ý.
Chỉ đến bây giờ anh mới thẳng thắn thừa nhận, anh thực sự đã ghen
rồi.
“Nhưng Chí Hằng, anh đã chuẩn bị chấp nhận em hoàn toàn như em đã
chấp nhận anh chưa?”
Cô đã hỏi anh câu đó trong sự mệt mỏi và chán nản
cực độ, câu hỏi ấy giờ lại dấy lên trong lòng anh.
Hứa Chí Hằng không thể
không tự hói mình, trong quá trình tận hưởng tình yêu, anh đã cho cô những gì?
Nếu hai bên chỉ muốn hưởng thụ quãng thời gian trước mắt thì anh có quyền gì mà
hỏi nguyên nhân tại sao cô bỏ đi.
Những đồ ăn trong tủ lạnh là thứ duy
nhất Diệp Tri Thu để lại trong những ngày cô ở đây. Anh chợt nghĩ, nếu mình
không làm một điều gì đó, có lẽ sẽ phải chấp nhận một kết cục là hai người càng
ngày càng xa nhau.
Sắp xếp một kỳ nghỉ lãng mạn, đối với Hứa Chí Hằng mà
nói, đó không phải việc khó. Nếu không phải do thời gian không cho phép và công
việc trước mắt còn bộn bề, anh còn có những kế hoạch hoành tráng hơn với độ sát
thương cao hơn hẳn.
Tuy nhiên, sắp xếp được chuyến đi Tây Xung, anh không
chỉ có mục đích khiến cho Diệp Tri Thu ngất ngây bối rối mà hoàn toàn bị khuất
phục trong sự quyến rũ của mình.
Cái anh cần là một địa điểm, một nơi cho
anh cơ hội để hai người trút bỏ mọi e ngại và thẳng thắn đối diện với
nhau.
Quả nhiên nỗ lực đó của anh đã được đền đáp xứng đáng.
Lần
đầu tiên anh trải qua cảm giác thẳng thắn không giấu giếm điều gì trước mặt
người khác, dù rằng sau đó ai về thành phố nấy, nhưng hố ngăn về khoảng cách
không hề làm mờ đi tình yêu sâu đậm đã có giữa hai người.
Hóa ra, ở bên
người mà mình yêu, sự cho đi và nhận lại về tình cảm thực sự tỉ lệ thuận với
nhau. Bây giờ, nghĩ về quãng thời gian hai người ở bên nhau, chỉ là một mình ôn
lại niềm vui đó, còn có đủ cho mình hay không thì anh không
chắc.
Bốn
Hứa Chí Tín khỏe mạnh và xuất viện, nhưng
cuộc gặp của anh với vợ không vui vẻ gì. Hứa Chí Tín rõ ràng không có thói quen
hạ mình nhận lỗi, còn vợ anh chỉ nói ngắn gọn rằng cô ấy đã tìm được luật sư:
“Tôi yêu cầu được quyền nuôi con và chia đôi tài sản một cách hợp lý, chỉ thế
thôi”.
Hứa Chí Tín nói lạnh lùng: “Nếu cô đã muốn như vậy, tôi sẽ để luật
sư của cô nói chuyện với luật sư của tôi, có điều dù sao cũng từng là vợ chồng,
tôi thấy không cần thiết phải làm như vậy”.
Nhà vợ anh ở tỉnh ngoài, nên
cô ấy không có nhiều bạn bè ở thành phố này, khi nói chuyện, đa phần họ khuyên
cô nên suy nghĩ thực tế hơn. Cô lọc các thông tin quảng cáo trên báo, tìm đến
một trung tâm tư vấn luật nghe nói có rất nhiều kinh nghiệm đại diện quyền lợi
thân chủ trong các vụ tranh chấp ly hôn. Khi tìm đến nơi, cô mới phát hiện, văn
phòng tư vấn luật đó đặt trong một tòa nhà cũ kỹ, có treo một tấm biển nhỏ xíu.
Ngồi quầy tiếp tân là một cô gái trang điểm lòe loẹt, còn vị luật sư tiếp cô thì
mặc một áo sơ mi với chiếc cổ nhàu nhĩ, trên vai áo com lê bạc trắng còn vương
đầy gầu, nói tiếng phổ thông nhưng vẫn nặng giọng địa phương, cử chỉ cũng không
có khí chất của một luật sư chuyên nghiệp, khác hẳn với vị luật sư của Hứa Chí
Tín.
Ông ta nhiệt tình động viên cô kiện chồng ra tòa, hỏi kỹ cô có bằng
chứng gì về tội phản bội của chồng không. Nếu cô có bằng chứng thì không đến nỗi
phải trơ mắt ra mà nhìn kẻ thứ ba ngang nhiên trong bệnh viện khi mọi chuyện vỡ
lỡ. Về tình hình kinh doanh của công ty Hứa Chí Tín thì cô càng chẳng biết chút
gì.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, đối diện với cái nắng chói chang của mùa
hè Hàng Châu, cô cảm thấy đất trời cứ quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Từ khi biết
Hứa Chí Tín đi ngoại tình, cô không ăn uống được mấy, cả đêm trằn trọc, sức khỏe
giảm sút.
Cố gắng gọi taxi, về đến nhà, cô bắt đầu sốt, ngã vật xuống ghế
sofa, mãi không sao dậy được. Bé Minh Minh sợ quá, vội gọi điện cho bố, nhưng cô
đã giật lấy ống nghe và vứt mạnh xuống đất. Minh Minh càng sợ hãi nhìn mẹ, ngơ
ngác không dám khóc nữa.
Cô ân hận vì cơn nóng giận vô cớ của mình, đưa
tay cho con trai và nói với giọng đã khản đặc: “Con ngoan, mẹ xin lỗi, mẹ không
nên làm như vậy”.
“Mẹ ơi, con muốn bố về nhà, có phải mẹ không cho bố về
không?”
“Ai bảo con thế, dạo này bố con bận lắm”.
“Không đúng, mẹ
nói dối, bố nói với con rồi, bây giờ ở công ty đã có chú giúp đỡ, vì thế bố có
nhiều thời gian chơi với con hơn.”
Cô không biết nói lại với con thế nào,
nghĩ đến việc phải giải thích với đứa con mới sáu tuổi thế nào là việc ly hôn
đây. Cô cảm thấy mình bất lực, chỉ muốn chìm luôn vào giấc ngủ dài không bao giờ
thức dậy nữa.
Cô ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh
viện, Hứa Chí Tín đang đứng bên giường, thấy cô tỉnh lại, anh đưa cho cô một cốc
nước và từ tốn nói: “Em cứ yên tâm nằm viện nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời để
Minh Minh cho bà nội trông coi”.
“Anh dám cướp con của tôi, tôi sẽ liều
mạng với anh”, cô bật dậy và hét lên.
Hứa Chí Tín đưa tay giữ chặt vai
cô: “Em xem, giờ em ốm đau thế này, nếu cứ thế có khi mất mạng đấy. Đến ba người
giúp việc cũng bị em dọa mà sợ bỏ đi cả rồi, em khi thì ngủ cả ngày trong phòng,
lúc thì ra đường vẩn vơ đến khi khuya lắc khuya lơ mới về, rồi gắt gỏng lung
tung, ngay cả Minh Minh cũng bị em dọa sợ chết khiếp. Đợi đến khi tinh thần em
ổn định, lúc ấy mình nói chuyện về Minh Minh cũng chưa muộn”.
“Anh Chí
Tín!”, Hứa Chí Hằng đứng ngay trước cửa phòng bệnh, nhăn mặt gọi anh: “Anh ra
đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chị dâu đã như vậy rồi,
sao anh còn chọc tức chị thêm nữa. Nói cho cùng, chị ấy cũng là vợ của anh, mà
chuyện này rốt cuộc cũng là lỗi ở anh, dù anh thật sự muốn ly hôn đi chăng nữa
thì cũng không cần phải đối xử với chị ấy như vậy.”
“Ai bảo là anh muốn
ly hôn?”
“Từng lời nói và cử chỉ hiện nay của anh làm gì có ý muốn cải
thiện mối quan hệ của hai người chứ? Chuyện của anh em thật không hiểu
nổi.”
“Chí Hằng, em nghĩ bây giờ anh đi xin lỗi, chiều chuộng thì cô ấy
sẽ chấp nhận sao?”
“Lẽ nào anh tưởng ép đến đường cùng thì chị ấy sẽ cầu
xin anh giữ lại cuộc hôn nhân này và bảo đảm sau này sẽ không hạch sách chuyện
riêng của anh sao?”
“Em coi anh là loại người nào vậy?”, Hứa Chí Tín bực
bội nhìn thẳng em trai, “Chẳng lẽ em nghĩ anh đối phó với vợ mình như vậy sao?
Từ khi tốt nghiệp đại học, cô ấy chỉ đi làm có hai năm, rồi lấy chồng ở nhà
trông nom gia đình, chẳng có kinh nghiệm sống gì cả. Cô ấy ở nhà có quát tháo và
đuổi mấy người giúp việc đi cũng chẳng sao, vất vả quá thì lại kiếm người khác,
sự bực tức trong người cô ấy cũng phải có chỗ mà trút chứ. Nhưng bạn của cô ấy
đều nói với anh rằng, cô ấy đi khắp nơi kể khổ đến mức họ không chịu nổi nữa.
May mà cô ấy không biết tí gì về tình hình công ty, chứ không cứ cái kiểu làm
loạn lên này, chưa chắc đã ly hôn được mà lại đem vô số rắc rối đến cho anh. Anh
phải giúp cô ấy tỉnh táo lại, hiểu biết về những cạm bẫy của thế giới
này.”
Hứa Chí Hằng đành im lặng, anh nghĩ bạn của chị dâu mà phải đi tìm Hứa Chí
Tín để kêu ca về chị ấy thì cũng thật đáng thương, mà theo như tình hình hiện
nay của chị thì ly hôn rồi sẽ sống sao đây, thực sự khiến anh cũng chẳng còn
cách nào nữa.
“Em vào đó mà an ủi chị ấy, anh phải đi đây. Nói với chị ấy
là Minh Minh sắp phải đi học rồi, lúc đó anh muốn đón chị ấy về để cùng anh đưa
Minh Minh đến trường học”.
Hứa Chí Hằng bước vào phòng, gọi tiếng “chị
dâu”, rồi anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Chị dâu nằm trên giường mỉm cười
tuyệt vọng, hỏi: “Chí Hằng, cậu có biết tên của chị không?”.
Hứa Chí Hằng
thực sự không hiểu chị dâu mình đang nói gì, chị dâu nhìn lên trần nhà, nét mặt
vô hồn: “Hồi nãy cô y tá vào tiêm gọi chị là bệnh nhân giường số ba mươi bảy,
chị mới chợt nghĩ rằng, bố mẹ chồng gọi chị là con dâu, Minh Minh gọi chị là mẹ,
lái xe hay người giúp việc thì gọi chị là cô Hứa, em lại gọi chị là chị dâu, còn
anh trai em lâu lắm rồi chẳng gọi chị bằng tên gì cả, mà chỉ gọi một tiếng là mẹ
Minh Minh. Chị đã đánh mất bản thân mình rồi…”.
“Chị dâu à , anh Chí
Tín không có ý đối phó với chị đâu, chỉ là anh ấy không quen hạ mình xin lỗi ai.
Thực ra anh ấy biết mình đã sai rồi”.
“Không, anh ta có thể cảm thấy có
lỗi với chị, cảm thấy mọi chuyện đã làm tổn thương chị, dù sao chị cũng là mẹ
của con trai anh ta, chứ thực ra, anh ta không hề nghiêm túc nhận mình đã
sai”.
Hứa Chí Hằng không thể không thừa nhận chị dâu đã đúng, anh nói:
“Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ quá nhiều, để tâm lý ổn định lại, cháu
Minh Minh cũng sắp vào lớp Một rồi. Đến lúc đó, chị có thể suy nghĩ đến việc mở
rộng phạm vi giao tiếp của mình, hoặc kinh doanh gì đó mà mình thích, đừng nên
cả ngày cứ nghĩ về chuyện này như thế”.
“Nói ra thì cứ như là cậu rất
biết cách để thích ứng với tình trạng này ấy nhỉ. Đấy chỉ là đánh giặc trên giấy
thôi. Chí Hằng, một người phụ nữ đã sắp bốn mươi tuổi rồi, giao tiếp cũng ít có
cơ hội, suốt ngày chỉ quanh quẩn với việc chăm chồng dạy con và chợ búa dọn dẹp,
nhưng chị cũng thấy rằng người sẽ sống với chị cả đời không hề thỏa mãn với việc
trong cuộc đời anh ấy chỉ có mình chi. Như thế chị có thể làm gì đây? Em đừng
nói đến sự thất bại của chị nữa…”
“Em chưa bao giờ nói với chị về bạn
gái của em, chị dâu, khi mới quen nhau, cô ấy bị người tình đã gắn bó suốt sáu
năm yêu đương bỏ rơi, buộc phải đổi chỗ làm mới kiếm được công việc có thu nhập
hơn, như thế mới có đủ số tiền để chia tách rõ ràng quyền sở hữu căn hộ với đối
phương. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, dù vậy nhưng cô ấy không bao giờ than
thở kêu ca gì với em. Em nhắc đến cô ấy không phải để so sánh gì với chị, chị à,
mỗi người phụ nữ đều có những cảnh ngộ khác nhau, nhưng cuộc đời này không bao
giờ đặc biệt trọng đãi ai hay hà khắc với ai cả, tất cả đều phải dựa vào bản
thân để đạt điều mình muốn thôi.”
Khi Hứa Chí Hằng ra khỏi bệnh viện thì
mặt trăng đã chiếu xuống những ánh bạc. Vầng trăng tròn vành vạch đang tỏa ánh
sáng dịu dàng xuống dương gian kia đâu biết rằng, ở đó không phải tất cả các gia
đình đều hòa thuận và hạnh phúc. Anh bấm số máy của Diệp Tri Thu, nghe thấy
tiếng sấm chớp ùng ùng ở đầu máy bên kia, và cả giọng nói dịu dàng của cô:
“Nhưng… em vẫn muốn có anh bên cạnh”.
“Thu Thu, anh cũng nhớ em, rất
nhớ.” Tiếng sấm như muốn nhấn chìm giọng nói của cả hai, nhưng họ đều hiểu rõ
đối phương đang nghĩ gì.
Anh đã quyết định, sẽ ở bên cô suốt cuộc đời
này.