Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 39: Thẳng thắn
Mấy hôm sau, Diệp Tri Thu lại đến xem triển lãm, buổi chiều cô nhận lời đến công
ty của Tưởng Định Bắc. Công ty của anh ở quận Phúc Điền, ngoài bộ phận Thiết kế
và Kinh doanh và một thư ký kiêm lễ tân do anh ta phụ trách, còn lại rõ ràng đã
giao phó hoàn toàn khâu sản xuất cho công xưởng của bố, có thể nói là lâm trận
mà hành lý nhẹ tênh. Phong thiết kế rộng rãi, sáng sủa, có bốn nhà thiết kế và
bảy, tám trợ lý đang bận rộn công việc. Theo lời giới thiệu của anh ta, còn một
nhà thiết kế người Hồng Kông nữa làm tổng phụ trách vẫn phải chạy đi chạy lại
giữa Hồng Kông và Thẩm Quyến. Có thể nói, mảng thiết kế của công ty này rất
mạnh.
Tân Địch từ khi tốt nghiệp đã ký hợp đồng với Tố Mỹ, ít có cơ hội
đi tham quan các công ty khác, khi biết Diệp Tri Thu được mời đến đó tham quan,
cô ấy tỏ ý muốn đi cùng. Tưởng Định Bắc đương nhiên rất hoan nghênh. Diệp Tri
Thu xem xét cẩn thận các khâu liên doanh sản xuất và mảng thiết kế hình ảnh, còn
Tân Địch thì chăm chú quan sát phòng Thiết kế, một nữ thiết kế trẻ tuổi, xinh
đẹp, có mái tóc ngắn tên là Tiểu Mễ, mắt sáng lên khi nhìn thấy Tân Địch, cô ta
nói rõ to: “Thần tượng của em, là chị thật sao?”.
Diệp Tri Thu và Tưởng
Định Bắc cùng cười. Tân Địch nghi hoặc nhìn cô gái trẻ đi chân sáo đó, rồi quay
lại nhìn Tưởng Định Bắc và nói: “Các anh khiến lòng tự tin của tôi bỗng chốc
được thổi phồng lên đấy, nói thật là chẳng qua tôi chỉ làm được một show diễn ở
Bắc Kinh hồi đầu năm thôi, chứ có tiếng tăm gì đâu”.
“Có chứ, có chứ,
nhân vật số một của trường em – người mà bọn em ngưỡng mộ nhất – năm đó cũng
tham gia cuộc thi thiết kế trẻ toàn quốc còn thua chị nữa là. Lúc đó em học năm
thứ nhất, ngồi phía dưới xem chị nhận giải thưởng trên sân khấu, chị thấp nhất
nhưng tư thế lại oai phong nhất, em rất ấn tượng, thế là chị trở thành thần
tượng của em”.
Tân địch rất cảm động, đó là thời kỳ huy hoàng của cô khi
còn là sinh viên, chỉ một lần tham gia show diễn mà đã nổi tiếng, cô là người
được đánh giá cao nhất trong những người được giải, không ngờ từ đó, cô trở
thành thần tượng của bao người. Khi nói về quá trình công tác của cô, Tưởng Đình
Bắc không khỏi thán phục.
“Cô Diệp, tôi đang thắc mắc tại sao khách hàng
như cô lại am hiểu về lĩnh vực thời trang như vậy, hóa ra cô là người trong
nghề. Hom qua, tôi dã múa rìu qua mắt thợ, mong cô có thể đóng góp ý kiến quý
báu cho chính sách liên doanh của chúng tôi”.
Diệp Tri Thu trầm ngâm một
lát rồi nói: “Vậy thì tôi nói thẳng nhé! Tôi thấy chính sách liên doanh hay vấn
đề xây dựng hình ảnh, cho đến sản phẩm của các anh đều có khởi điểm tốt. Một
nhãn hàng vừa mới ra đời mà phát triển thuận lợi như vậy, tôi đoán nhất định là
tiềm lực kinh tế rất lớn. Nhưng nếu các nhà thiết kế muốn liên kết để mở rộng
thị trường thì tôi thấy điều đó rất khó thực hiện”.
“Không dấu gì cô,
trước đây tôi làm mảng thị trường bên công ty của bố tôi khá lâu, cứ ngỡ kinh
nghiệm đã đầy mình nhưng bây giờ mới thấy, đúng là không như mình
nghĩ”.
Tưởng Định Bắc không hề thể hiện uy quyền lãnh đạo của mình trong
công ty, vì thế Tiểu Mỗ cười và nói chen vào: “Anh Bắc, anh mà không tăng lương
cho em, em sẽ giống Tiểu Định, chỉ mặc thiết kế của bố anh thôi, không cho phép
anh cười em ăn mặc không có thẩm mỹ đâu đấy”.
Diệp Tri Thu quan sát anh
chàng Tiểu Định đó, cô ngạc nhiên khi nhận thấy cái áo phông mà anh ta mặc là
một nhãn hiệu rất phổ biến trong nước với lượng tiêu thụ hàng năm đạt tới con số
đáng kinh ngạc, ông chủ hãng đó đúng là họ Tưởng. Tưởng Định Bắc cười nói: “Cô
Diệp, chắc cô đã đoán ra rồi đúng không? Đúng thế, nhãn hiệu đó là của công ty
bố tôi, bây giờ chị tôi là quản lý kinh doanh bên đó, không hẳn tôi muốn ra làm
riêng, chỉ là được sự đồng ý của họ nên tôi định đi sâu vào mảng thời trang cao
cấp hơn”.
“Thời trang đại chúng và thời trang dành riêng cho phái nữ đúng
là không giống nhau”, Diệp Tri Thu nói khéo.
Nhãn hàng mà bố anh ta làm
chủ thường được giới thời trang đánh giá là chỉ trọng về số lượng, các cửa hàng
giới thiệu sản phẩm nhan nhãn từ thành phố đến nông thôn, đến tận Lhasa cũng có,
chính sách xúc tiến kinh doanh của công ty đó là vài ba ngày lại có đợt giảm
giá, chẳng thấy tốn nhiều chất xám. Nhưng Diệp Tri Thu hiểu rõ, để có một chỗ
đứng hẳn hoi trên thị trường, sản phẩm có mức độ phủ sóng rộng khắp với giá cả
rẻ thì đương nhiên phải có điểm hơn người. Chỉ có điều, nhãn hàng mới mà Tưởng
Định Bắc đang làm không hề liên quan tới thương hiệu bên đó trong khi hoàn toàn
có thễ xử dụng được thị trường sẵn có.
“Có lẽ cô hiểu được sự khó khăn của tôi, tôi không
thể dựa vào mạng lưới kinh doanh của ông ấy được, tất cả đều phải bắt đầu từ con
số không”.
“Bây giờ anh đã đi con đường riêng, một thân một mình làm lại
từ đầu, đương nhiên sẽ khó khăn nhưng cũng có rất nhiều thuận lợi, điều đó có
nghĩa, khi bắt đầu không thể để mình đứng ở thế quá cao. Ví dụ như, trong các
điều kiện để liên doanh có một điều khoản là yêu cầu thành viên phải có gian
hàng rộng bốn mươi mét vuông ở một trung tâm thương mại lớn là không phù hợp với
thực tế lắm. Bây giờ một nhãn hàng mới ra đời, đang không có vũ khí hộ thân nào,
muốn xin một gian hàng hai mươi mét vuông ỏ trung tâm thương mại có chút tiếng
tăm vẫn là vấn đề khó khăn ấy chứ. Tôi nghĩ, điều kiện này sẽ làm nhiều khách
hàng có ý liên doanh phải chùn bước.”
Tưởng Định Bắc gật đầu: “Có lý lắm,
tôi đã suy nghĩ rất thấu đáo nhưng vẫn phạm vào lỗi con nhà lính tính nhà quan
còn điều gì nữa không?”
“Những vấn đề khác, tôi không có góp ý gì lớn,
nhưng chưa chắc tôi đã làm đại lý cho nhãn hàng này của anh.”
“Cô nói vậy
có ý gì?”
“Vì tính tôi vốn làm việc thận trọng, có lẽ tôi sẽ quan sát một
thời gian rồi mới quyết định. Hơn nữa, giá cả của nhãn hàng này đã rõ ràng, tiền
bảo dảm và khoản đầu tư ban đầu cũng đã tính toán hợp lý. Nhưng đối với tôi, nó
vẫn quá cao, hiện tại tôi không thể gom đủ tiền”. Diệp tri Thu cười
nói.
Tưởng Định Bắc thở dài rồi cười nói: “Cô làm tôi lo quá, cứ sợ cô sẽ
chỉ ra một sơ suất chết người nào đó. Cô Diệp, nói thật thì tôi còn một phương
án khác nữa, có thể chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác”.
Tân Địch im lặng
mãi, giờ mới cất lời: “Không cho anh bắt mất Thu Thu của chúng tôi đâu nhé! Cô
ấy sẽ không đến Thẩm Quyến làm việc đâu”.
Tưởng Định Bắc sững sờ, rồi
mimi cười: “Tân Địch, cô rất thông minh. Sự thực là tôi định bắt cả hai người
một lúc cơ, không biết tôi có vinh hạnh đó không?”
Tân Địch không ngờ con
người này lại thẳng thừng như vậy, cô cười khanh khách rồi trả lời: “Bây giờ có
mốt săn lùng người trực tiếp vậy sao?”
Diệp Tri Thu cũng bật cười, nhưng
cô không muốn nói tiếp chủ đề này.
Tưởng Định Bắc nhất quyết mời hai cô
ăn tối, đồng thời gọi thêm vài quản lý kinh doanh và nhà thiết kế của công ty.
Khi ra khỏi công ty, anh gọi điện thoại, một lúc sau thì Đới Duy Phàm xuất hiện.
Anh ta và Tưởng Định Bắc anh anh em em thân mật, rõ ràng đã quen biết nhau từ
trước. Mấy cô gái nhìn thấy Đới Duy Phàm thì hai mắt mở to, chớp chớp. Chẳng bao
lâu, Tiểu Mỗ đã chuyển cách xưng hô là Duy Phàm huynh rồi, Tân Địch nghe thấy
thế, cứ mím chặt môi nhịn cười. Đới Duy Phàm lúng túng ra mặt và nói với giọng
cầu khẩn: “Có phải mình đang diễn Hồng Lâu Mộng đâu, đừng huynh huynh muội muội
nữa được không?”. Những người ngồi đó đều không nhịn được mà bật cười ha
hả.
Diệp Tri Thu tranh thủ ra ngoài gọi điện cho Hứa Chí Hằng nhưng anh
đang tắt máy. Cô buồn bã quay lại chỗ ngồi. Ăn xong, Tưởng Định Bắc lái xe đưa
họ về. Rõ ràng anh ta có chuyện muốn bàn riêng với Diệp tri Thu nên lái xe đưa
Đới Duy Phàm và Tân Địch về khách sạn Ngũ Châu trước, rồi mới lái xe đưa Diệp
Tri Thu về.
“Cô Diệp này, ý kiến của cô rất xác đáng. Thực sự mấy hôm
nay, tình hình ở bên triển lãm giống như những lời cô nói, rất nhiều khách hàng
muốn liên doanh sản phẩm nhưng đều không đáp ứng được những điều kiện. Có điều,
tôi không định hạ thấp những điều kiện đã đề ra, bởi ngoài tiềm lực kinh tế, cái
tôi cần hơn ở các đối tác đó là năng lực phát huy thương hiệu. Rất nhiều nhãn
hàng rất coi trọng tiền bảo hiểm khi tham dự liên doanh, có thể quay vòng vốn để
thương hiệu tiếp tục phát triển. Nhưng nói thực, chỗ tôi không bị áp lực về vốn.
Cái tôi mong muốn chính là, có nhiều người ở thị trường các khu vực khác nhau
cùng giúp thương hiệu phát triển, tiến vào thị trường tốt, giữ được hình ảnh đẹp
về gian hàng và dùng chính sách xúc tiến bán hàng thống nhất.”
“Suy nghĩ
này cũng có lý, nhất là khi anh muốn đi vào thị trường cao cấp, nhưng anh phải
chuẩn bị tâm lý khá vững vàng vì mới đầu sẽ rất khó khăn.”
“Trước mắt,
mảng thị trường vẫn do tôi quản lý, nhưng nói thẳng, tôi thực sự cảm thấy lực
bất tòng tâm, đối với vấn đề quan hệ với các siêu thị hay trung tâm bán hàng thì
kinh nghiệm của tôi có hạn. Cô Diệp, tôi rất ấn tượng với các nhãn hàng của Tố
Mỹ, năng lực và tiềm lực của cô làm tôi rất nể phục, mong cô hãy suy nghĩ về đề
nghị của tôi, đến chỗ tôi làm Tổng quản lý kinh doanh nhé!”
Xe đã về đến
cổng khách sạn, Diệp Tri Thu cười và nói: “Anh Bắc, tôi rất ngạc nhiên đấy! Vì
tôi chưa nghĩ đến việc sẽ ra tỉnh ngoài làm việc đâu”.
“Bây giờ giao
thông rất phát triển, khoảng cách đâu còn là trở ngại nữa. Ở chỗ tôi tuy mới
thành lập, nhưng về vấn đề lương bổng đãi ngộ sẽ không thấp hơn các công ty cùng
ngành ỏ bản địa, và tôi tin rằng có thể tạo một không gian rộng lớn để cô phát
triển.”
Diệp Tri Thu biết rằng, nhân viên kinh doanh trong ngành thời
trang ở vùng duyên hải có mức thu nhập rất cao, trong nội địa khó có thể so sánh
được, cô trầm ngâm một lát rồi nói: “Để tôi suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời cho
anh sau nhé! Quyết định này cần phải có thời gian để cân nhắc”.
Tưởng
Định Bắc gật đầu cười nói: “Đương nhiên là được”. Hai người xuống xe, anh đứng ở
bên kia chiếc xe và vẫy tay nói: “Cô Diệp à, tôi sẽ chờ cô đến làm ở vị trí đó.
Toi bảo đảm với cô rằng, đến Thẩm Quyến làm việc là một lựa chọn không tồi
đâu”.
Diệp Tri Thu cũng cười và vẫy tay chào. Đợi chiếc xe
đi rồi, cô quay người định vào trong, nhưng nghĩ ngợi một lát cô qua cửa hàng
nhỏ bên cạnh xem mấy cuốn Tạp chí Thời trang mới ra, rồi mua một cuốn về phòng
đọc để giết thời gian. Khi cô mở túi xách để lấy ví trả tiền thì một bàn tay từ
phía sau đã tranh đưa tiền cho chủ cửa hàng, rồi cầm cuốn tạp chí kia.
Cô
kinh ngạc quay lại thì thấy Hứa Chí Hằng. Anh mặc áo phông màu trắng phối với
quần bò, đeo ba lô, dáng vẻ giống như đi du lịch. Anh nhìn cô, rồi nhìn cuốn tạp
chí trên tay, cười nói: “Tiểu thư, liệu tôi có vinh hạnh được mua cuốn tạp chí
này cho cô không?”
Người bán hàng tầm khoảng năm mươi tuổi thấy thế bật
cười và nói bằng tiếng địa phương: “Bây giờ mà vẫn còn kiểu tán tỉnh phụ nữ thế
này à?”
Không ngờ Hứa Chí Hằng lại hiểu phương ngữ đó, anh nói: “Tôi là
người thích tỏ tình theo phương pháp cổ điển”.
Diệp Tri Thu cũng muốn
trêu lại, một tay cầm cuốn tạp chí, tay kia kéo cánh tay anh và nói: “Nếu như
kèm thêm một bữa ăn đêm nữa thì em đồng ý”.
Người bán hàng trợn tròn mắt
nhìn, vừa trả lại tiền thừa vừa lẩm bẩm gì đó. hai người đi ra, nhìn nhau và
cùng bật cười vui vẻ.
“Chí Hằng, sao anh lại đến đây?”.
“Anh mà
không đến thì e rằng, nếu em không chấp nhận lời cầu hôn thì cũng chấp nhận một
công việc ở đây mất, như thế sẽ càng ngày càng xa anh hơn”. Hứa Chí Hằng nhướng
mày rồi nói với giọng hài hước, nhưng ánh mắt rất là nghiêm túc.
Diệp Tri
Thu lắc đầu cười.
“Em đi trả phòng đi.”
“Xong rồi đi
đâu?”
“Em còn nợ anh một kỳ nghỉ đấy, không cần hỏi gì nữa, đi theo anh
rồi khắc biết”.
Diệp Tri Thu nghe lời anh, về khách sạn trả phòng, cùng
anh lên chiếc xe địa hình đã đỗ sẵn ở bên ngoài. Lái xe là một người đàn ông
trung niên vẻ rất trầm lặng. Cô và Hứa Chí Hằng ngồi ở băng ghế sau, chỉ biết xe
đã ra khỏi thành phố, trời càng lúc càng tối, Hứa Chí Hằng nắm tay cô nhưng
không nói nơi họ đang đến.
Cô không muốn tìm hiểu rõ về kế hoạch sắp diễn
ra, yên tâm dựa đầu vào vai anh, nhiều ngày mất ngủ khiến cô mệt mỏi, chẳng mấy
chốc đã chìm vào giấc ngủ say.
Không biết đã trôi qua bao tiếng đồng hồ,
Hứa Chí Hằng khẽ kêu cô dậy, cô mơ màng bước xuống xe, trước mắt là một dẫy nhà
gỗ trong rừng thông, ở lối hành lang nhỏ có những chiếc ghế nằm và ô che nắng,
Hứa Chí Hằng đến một gian trong đó, lấy chìa khóa mở cửa và tiện tay bật đèn.
Gian phòng được bài trí như phòng khách sạn, có chiếc giường đôi trải ga trắng,
điều hòa, phòng vệ sinh riêng với đầy đủ vật dụng cần thiết, chỉ thiếu mỗi ti
vi.
“Chí Hằng, đây là đâu thế?”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Em đừng
hỏi gì cả, bỏ hết đồ xuống rồi đi theo anh”.
Một tay nắm tay cô, tay kia
giữ lấy vai và bảo cô nhắm mắt lại, sau đó anh dẫn cô đi. Lâu lắm rồi cô mới hào
hứng chơi trò trẻ con như vậy, cảm giác thật là kỳ diệu và như đang đợi chờ điều
gì sắp đến. Nhắm mắt đi bộ nên bước đi không linh hoạt, cứ ngập ngừng dò dẫm.
Nhưng có bàn tay rắn rỏi của anh ở bên, trái tim thấp thỏm đã trở nên bình tĩnh.
Khi đi được khoảng bảy, tám phút, cô cảm nhận được những làn gió thổi qua, vừa
mát lạnh vừa thoảng mùi hương lạ, phía trước lại có tiếng sóng vỗ ì ầm, cô bước
từng bước lên dải cát mịm, Hứa Chí Hằng khẽ nói: “Bây giờ em có thể mở mắt ra
rồi đó”.
Đêm đã khuya lắm rồi, Diệp Tri Thu chớp mắt, trước
mặt là bãi cát dài màu trắng bạc dưới ánh trăng, cả dẫy lều bạt thẳng hàng,
không xa lắm, cả tốp khách du lịch cầm đèn pin đi bách bộ, chốc chốc lại cúi
xuống, hình như đang nhặt vỏ sò, vỏ ốc, đoàn thuyền đánh cá ở đằng xa nhấp nháy
ánh đèn. Xa hơn nữa là bầu trời rộng màu xanh đen, có treo một vầng trăng khuyết
và vài ngôi sao khi tỏ khi mờ. Mặt biển bao la tối sẫm với những đợt sóng dâng
trào. Biển và trời như hòa cùng nhau trong một màu đêm khoáng đạt, thấp thoáng
bóng núi xa xa. Tiếng đợt sóng xô vào bãi cát, như một giai điệu kỳ lạ, khiến
tâm trạng đang rối bời của cô bình yên trở lại.
Diệp Tri Thu không tin
nổi mắt mình, cô quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt vui mừng, hỏi: “Đây là đâu vậy
anh?”.
“Tây Xung, nghe nói là bãi biển đẹp nhất ở Thẩm Quyến. Anh định
đưa em đến một nơi xa hơn nhưng thời gian không đủ, nên đành đến tạm đây
thôi”.
“Sao lại nói là tạm? Thế này là qua tuyệt rồi”.
Hai người
ngồi xuống bãi cát, cô dựa vào anh, lấy tay vốc một nắm cát, cát ở đây mềm mại
và trắng mịn, cô nắm lại để những hạt cát rơi xuống từ kẽ tay. Gió biển thổi đến
làm những hạt cát len vào từng nếp áo của hai người. Lúc đầu, Hứa Chí Hằng còn
tìm cách tránh đi, nhưng rồi thấy cô cứ thích thú mãi với trò đó nên anh chẳng
tránh né nữa, mặc cho những hạt cát vương trên quần áo.
“Tình hình của
anh trai anh thế nào?”.
“Anh ấy vẫn đang ở trong bệnh viện, vết thương
ngoài da không vấn đề gì lắm, chỉ có di chứng của việc chấn thương sọ não kéo
theo những cơn đau đầu thì phải tiếp tục theo dõi. Bác sĩ dặn không nên làm việc
nặng và tránh những kích thích tinh thần, vì thế trước mắt, anh phải gánh vác
việc của công ty”.
Vậy chuyện của anh trai với chị dâu?”
“Chẳng
có tiến triển gì, anh trai anh trước nay vẫn tự tin vào bản thân, thế mà bây giờ
lại thảm hại đến thế”, Hứa Chí Hằng lắc đầu: “Vấn đề của họ chẳng ai giúp gì
được, họ phải tự giải quyết thôi”.
Diệp TriThu không nói gì, vẫn tiếp tục
ngắm cát rơi.
Bỗng Hứa Chí Hằng hỏi: “Thu Thu, sao em không hỏi tình hình
của anh thế nào?”
Bàn tay của Diệp Tri Thu ngừng lại giữa không trung, cô
nhìn anh với vẻ biết lỗi. Dưới ánh trăng, anh nghiêng đầu nhìn cô, thần thái
điềm tĩnh, không có vẻ trách cứ. Cô quay người ôm cổ anh rồi ngẩng đầu nhìn, khẽ
hỏi: “Vậy… anh sao rồi?”.
“Đầu tiên là lo lắng, sau đó ghen tuông, giận
dữ, và cuối cùng là… buồn.”
“Xin lỗi anh”, cô dụi mặt vào lòng anh, nói
nhỏ.
“Sao em phải xin lỗi? Em biết vì sao anh buồn không? Hôm đó, em nói
với anh là chẳng có nguyên do gì hết, chẳng qua chỉ là em bướng bỉnh thôi. Chưa
bao giờ em tỏ ra bướng bỉnh với anh như thế.”
“Đã lớn tuổi rồi, thì cũng
bớt bướng bỉnh đi mà”. Cô tự cười mình rồi trả lời anh.
“Vậy sao? Anh
không thấy thế đâu, Từ trước tới nay, em luôn tự mình giải quyết thấu đáo mọi
vấn đề, hầu như chẳng chia sẻ với anh về những áp lực của công việc. Anh đoán
chắc em có điều gì bực bội, chứ nếu không tại sao lại bỏ việc thế được. Em luôn
cố gắng một mình gánh những bực dọc. Điều đó làm anh không thể không suy nghĩ,
một người bạn trai như anh rốt cuộc đã cho em được những gì mà em lại bao dung
với anh như vậy. Thỉnh thoản lắm mới bướng bỉnh một tí mà đã phải nói lời xin
lỗi anh rồi.”
“Chí Hằng, anh đã cho em rất nhiều rồi”, Diệp Tri Thu không
ngẩng đầu, khẽ nói, giọng nói như hòa vào tiếng sóng biển: “Chỉ cần nghĩ đến anh
là em lại cảm thấy vui, anh đã cho em cảm giác được yêu, giúp em nhận ra mình
vẫn còn có thể rung động, có thể buông thả bản thân để hưởng thụ cuộc sống và
hơn hết là có niềm tin vào tương lai. Nếu không phải tại tính em luôn lo lắng
chu toàn và suy tính nhiều thì đúng là mọi việc quá mỹ mãn”.
Hứa Chí Hằng
ôm cô thật chặt, anh cảm thấy những lời nói an ủi đó giống như những đợt sóng
mạnh mẽ đang dội vào lòng anh. Rất lâu sau anh mới nói: “Em lại đang tự thuyết
phục mình, phải không? Điều này rõ ràng là chưa đủ. Chúng ta vẫn thường thố lộ
những gì yếu đuối nhất với người mình tin tưởng thôi. Anh thẳng thắn nói với em,
Thu Thu, anh sợ em không cần anh như anh cần em. Em hãy cho anh thời gian, anh
muốn cho em nhiều hơn nữa”.