Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Chương 57 : Hãm Hại


Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 57 : Hãm Hại


Sáng hôm sau,vẫn như cũ vẫn phải đi học,vẫn như cũ vẫn phải nhìn thấy công viên kia nhưng chỉ có thể dùng hai chữ ‘nếu như’ óan than
Nhưng vẫn có chuyện không như hôm qua.Yến Oanh đã có thoáng nghĩ qua lý do gì 1 người vui vẻ lạc quan như Song Tử thì cần phải giúp đỡ chứ,đã vậy giọng hát của cô,còn hay như vậy nha.Hôm nay đã rõ
Đại loại hôm nay bắt đầu khai giảng,nên việc họp phụ huynh đầu năm là không thể thiếu,cũng kỳ lạ là không nhìn thấy mẹ của Song Tử
“À,mẹ tớ bận lắm,nhưng có giấy báo về nội dung buổi họp mà”_Nói rồi Song Tử kéo cô xuống nhà ăn,có chút gì đó giống che giấu nhỉ?
Cũng phải nói đến,nhà trường thật rảnh rỗi đi.Học sinh vào đây chỉ chờ đến khi ba mẹ họp xong liền ra về,trong khoản thời gian đấy,lại như đám phạm nhân bị nhốt trong ngục,vừa tẻ nhạt vừa vô vị.Chưa nói đến,họ cũng chẳng phạm tội gì
Ở nhà ăn,Song Tử ngồi đấy đọc sách,phần vì bây giờ nhà ăn phi thường vắng lặng,phần vì Yến Oanh không định mở miệng nói chuyện
Radio ở nhà ăn vào lúc vắng khách sẽ mở vài bài nhạc nhẹ nhàng,ừm,Song Tử nói thế,và đúng là thế thật
Bài hát cất lên sau tiếng rè rè của radio,một giọng trầm khẽ vang:
“Giá như tình cảm này có thể nói với em
Mỗi lần bên em,tim anh gần như nổ tung
Đôi gò má đỏ bừng,chẳng dám cất tiếng
Em mỉm cười,phải chăng nói anh ngốc,
Vì cả lời yêu cũng chẳng dám nói?
Đôi lúc mãi nhìn em,anh thấy thể giới chỉ có đôi ta
Anh chỉ thấy thể giới là một màu hồng.
Bất giác mỉm cười ngây ngô
Em có thấy không nhỉ?Anh ngốc thật

Vì từng giây từng phút chỉ có mỗi em thôi!…”
Yến Oanh không thích lắm mấy thể loại bài hát sến súa quá mức,nhưng bài hát này không giống thể lắm,có gì đó rất chân thật.Và,cô thích bài hát này
Ngước đầu lên nhìn,trùng hợp thật,người hát là Lập Đông-Gia An bảo anh ta hát rất hay phải không nhỉ?Ừm,không phản đối.Có lẽ nên tìm vài bài hát của anh ta nghe mới được,thực hay a!
Sau khi kết thúc mớ suy nghĩ trong tâm trí mình,lúc này Yến Oanh mới chú ý đến Song Tử.Chú ý đến gương mặt của người này.Song Tử có đôi mắt nâu nhạt cùng ôi mi dài cong vút,rất khó phát hiện điểm này,khuôn mặt thon,đôi môi đỏ mọng,chiếc mũi cao.Da Song Tử cũng không quá trắng,nói chung là rất ổn.Yến Oanh nhận xét thế
Nhưng cô không để ý,người trước mặt mình nếu bỏ đi chiếc kính đen lớn,buột tóc gọn gàng hơn,thay đổi phong cách 1 chút,bỏ đi thói quen thỉnh thoảng cuối đầu xuống…thì đã trở thành 1 mĩ nhân
Chỉ đơn giản là nàng ấy không muốn thay đổi?Chính vì vậy luôn mịt mù
Người giúp đỡ nàng ấy còn là cô,chẳng biết giúp đỡ được gì không?…

“Song Tử,Yến Oanh”_Thục Đình đứng từ cửa đi vào,mái tóc cô hôm nay lại thay đổi,lần này được xõa tự nhiên ra,mang cảm giác dịu hiền đáng yêu
“Chào cậu!”_Yến Oanh mỉm cười chào cô,Song Tử cũng quay lên gật đầu 1 cái,khẽ chỉ tay đến chiếc ghế bên cạnh
“Các cậu không vào trong à?!”_Ngồi xuống,Thục Đình liền hỏi
Vào trong ở đây,tất nhiên là phòng học,hình như buổi họp gần xong rồi,đến lúc ấy chỉ còn chào giáo viên ra về
“Một lát,dù sao thì ba mẹ tớ và Yến Oanh cũng không đến”_Vừa nói,Song Tử liền nháy mắt cười tinh nghịch với Yến Oanh,cô cũng cười gian manh đáp lại.Hai người vừa thông đồng gì vậy?
“Vậy à,thế tớ đi trước,gặp lại sau nhé!”_Mỉm cười dịu dàng,sau đó Thục Đình rời đi,chiếc váy của đồng phục khẽ tung lên,quả là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp nha
Đợi một lát sau,2 người mới quay về phòng học chào giáo viên chủ nhiệm,lúc này phòng học rất vắng.Đúng như Song Tử nói,đến giờ này mới đến quả là ý tưởng hay,không cần chào hỏi những phụ huynh còn lại
Ra về
Lúc này Yến Oanh cùng Song Tử sóng đôi đi,trường cũng rất vắng rồi

Đằng xa,chính là Nhuệ Phong cùng 1 người đàn ông,có lẽ là cha cậu ta.Nhưng vấn đề không phải ở chỗ này,vâng,vấn đề là ở…
“Cha à,cha có thể tha cho con được không?Con rõ ràng đã vào top 5 của lớp,cha còn muốn gì chứ!”_Nhuệ Phong thường ngày anh tuấn soái ca thế nào,hôm nay lại như kí sinh,rất mặt dày bám lấy tay cha mình,hét lớn tranh cãi
“Top 5?Lúc tôi đây còn đi học,đều luôn đứng nhất,đã vậy chưa từng phá rối như cậu.Cậu mau về học cho tôi,nếu năm sau không lên hạng,cái máy tính cùng mấy cái lập trình gì đấy,đều cho vào sọt rác!”_Người này cũng không vừa,lập tức lớn tiếng đe dọa lại
“Cha nghĩ dễ lắm sao?Đây là lớp chọn của trường điểm đó.Huống chi người đứng top đầu đều là quái vật,nhất là Tử Tử gì đấy,cô ta hằng ngày đều đọc sách trong thư viện,trí nhớ lại như thần nhập,rất đáng sợ!!!”_Lần này âm lượng rất lớn…
Yến Oanh nghe xong,liền hít 1 hơi lạnh quay lại nhìn Song Tử.Đập vào mắt chính là,rất vui vẻ,vâng,nàng ấy đang cười a,nụ cườitươi rạng rỡ đến bất thường,trên đầu hiện lên hàn khí tỏa ra.Yến Oanh bất giác lùi về 1 bước
Tôi chưa muốn chết,tôi chưa muốn chết,tôi chưa muốn chết…
“Vậy thì sao?Nếu cậu thấy người ta cố gắng như vậy sao không học theo,suốt ngày hết chơi bời phá hoại rồi đến ru rú trong nhà phá máy tính.Cậu có thể như 1 phần Lập Đông,tôi rất biết ơn rồi”
“…”
Lập Đông?Không phải ca sĩ sao?
“Cha của Nhuệ Phong là Mộc lão gia,ông ấy là nhà quản lý của 1 tập đoàn đào tạo ngôi sao đấy”_Song Tử giải thích.Chỉ là,nàng ấy sao nhanh như thế hồi phục rồi…
Lát sau thì cuộc cãi vã ầm trời ngớ ngẩn kia cũng kết thúc,đáng vui là khi nhìn thấy 2 người chúng tôi đang nhìn họ,cả hai người đều quay về hình dạng ban đầu (?)
Một Nhuệ Phong tiêu sái,một Mộc lão gia uy nghiêm điềm đạm.Nhìn hợp mắt hơn rồi!
Lúc này mọi người chuẩn bị ra về,thì nghe đâu đó vọng ra 1 giọng hát,vâng,sẽ chẳng có gì nếu như,nếu như giọng hát ấy…không phải của Song Tử…
Thanh âm rất lớn,quả rất khác lần trước cô nghe qua
Ân lão gia nghe giọng hát kia liền phóng nhanh đến nơi phát ra,kéo theo nghịch tử Nhuệ Phong bất mãn vì bị lôi kia theo.Và tất nhiên,Song Tử cũng đi theo,Yến Oanh cũng vậy
Hiện lên là một khung cảnh thơ mộng,đây là sân vườn thực vật của trường.Mà thơ mộng hơn cũng chả sao,không quan trọng.Bọn họ bắt đầu nhìn quanh tìm nơi bắt nguồn giọng hát kia,nhưng xung quanh đều um tùm cây cối.Thỉnh thoảng nhìn lại,Yến Oanh thấy Song Tử khuôn mặt cực kì…khẩn trương,tay cũng có chút rung rẩy rồi

Ách,đến cô cũng chằng hiểu chuyện quái quỷ gì xảy ra
“Đây rồi”_Giọng của Ân lão gia vang lên,quay lại chỉ thấy ông đang cầm tay…
“Vâng?”_Giọng nói xen chút ngạc nhiên,ánh mắt mỹ lệ hiện lên nét ngây thơ
“Con…con là học sinh?”
“Vâng…ạ”_Lần này khẽ e dè rút tay lại,để ra sau
“Con…giọng hát đó,là của con?”
“Vâng ạ!”_Nói lớn hơn 1 chút,má cũng có chút hồng
“…”
Sau đó,còn gì có sau đó.Yến Oanh thực như ù tai không thể nghe thấy gì,chỉ biết 1 màn Ân lão gia sẽ nói về giọng hát thần thánh kia thế nào- giọng hát không phải của cô ta,sau đó lại thấy 1 màn nụ cười tươi hơn hoa cùng nước mắt trực trào vỡ ào hạnh phúc của Thục Đình…Nhưng sao chẳng ai để ý thế này?Cạnh cô ta…rõ ràng là máy ghi âm!
Nhìn sang Song Tử,chỉ thấy nàng khuôn mặt cắt không còn giọt máu,tay rung lên kịch liệt,chân cũng gần gụy xuống rồi

Chuyện vừa rồi,thật khủng khiếp!
Yến Oanh đang ngồi trên xe buýt về nhà,đôi mắt lại thẫn thờ không tin nỗi chuyện vừa rồi.Cô không tin có chuyện đổi trắng thay đen,không tin có chuyện lừa dối trắng trợn,không tin có chuyện phổng tay trên như thế
Nhất là,ánh mắt đó của Thục Đình,đáng sợ!
Cô ta thể hiện niềm vui sướng quá chân thật đi,chân thật đến múc không ai không tin đến mức nước mắt gần như rơi ra đến mức…nhưng tất cả vẫn là không phải sự thật,nên cảm xúc đó của cô,rất…
Quan trọng vẫn là,không biết Song Tử ra sao
Ngày mai đến sân sau xem tình hình mới được.Cầu trời,cô ấy xuất hiện
Xuất hiện-đồng nghĩa cô không sao…Nhưng khả năng cao là ngược lại
Điên mất!!Thụ Nhân a,anh chết ở đâu rồi.Mau đến giúp tôi đi
Một nơi nào đó,một người bỗng hắt xì mạnh,sau đó phát hiện mọi người nhìn mình ánh mắt quỷ dị..


Tối đó,Yến Oanh chán nản bước ra khỏi nhà hít thở không khí.Vừa đi,cô lại thở dài nghĩ
Chuyện của Song Tử,quả thực bây giờ lo lắng cũng chẳng được gì.Chỉ đành đợi đến ngày mai xem sao vậy.Bức quá cô vẫn lo lắng,chuyện này chẳng phải đơn giản gì,xem xem,nếu như bạn đổ dồn công sức vào 1 chuyện gì đó,bỗng bị người khác cướp lấy công lao,bạn sẽ nghĩ sao đây?
Nếu là cô,cô sẽ rất ấm ức.Người ngoài cuộc còn như vậy,Song Tử,chẳng lẽ không có cảm xúc?
Đã vậy còn là bạn của nhau…
Ách,không nghĩ nữa,không nghĩ nữa
Giờ mới phát hiện,đi tới công viên rồi.Công viên gần nhà Yến Oanh là một thảm cỏ rộng lớn,chủ yếu là dành để chạy bộ vào buổi sáng nên cây cối tương đối ít,mà trời đang vào đông,cô lại chỉ mặt độc nhất chiếc áo mỏng cùng khăn quàng cổ
Ây ya,lạnh quá
Xoạt xoạt
Từ bụi rậm gần đó vang lên tiếng động nhỏ,nhưng vì không khí quanh đây khá yên tĩnh nên tiếng động này đột nhiên trở thành trung tâm chú ý.Yến Oanh còn nhớ,nơi cô ở là khu nhà ngoại ô nổi tiếng điều kiện sống khá tốt,ít nhất là an ninh rất tốt…chắc không có kẻ trộm đâu nhỉ?
Tất nhiên phải nói thêm,bạn Yến Oanh chúng ta bản tính trời phú rất tò mò,nên bạn ấy…tất nhiên sẽ đến bụi rậm ấy tìm hiểu ‘sự tình’
Chỉ thấy một mỹ nam nhân ở đấy,khuôn mặt lấm lem mồi hôi,1 bên cánh tay còn,a,máu!
Hôm nay sao có thể hay đến thế.Gặp toàn chuyện quỷ dị
Trên đầu Yến Oanh,1 đàn quạ đen bay qua
~~ “Quạ…quạ…”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đến bây giờ mới đăng,ta phải xin lỗi rồi.Chương này ta cố viết ngắn,nhưng thấy sao vẫn không phù hợp,cũng không thể cắt xén nên đành để nguyên bản phi thường dài aka viết lâu hơn,khu ta ở lại vừa vặn gặp sự cố mất điện 2 ngày…Nếu thấy chán xin bỏ qua,ta mới viết lại
Vì truyện của Song Tử lần này có liên quan đến âm nhạc,nên có vài chỗ ta sẽ trích đoạn vài bài hát,ta sẽ biết tên bài hát lại,còn nếu không có,xin tự hiểu rằng ta tự chấm bút viết xàm.À,ta thấy xen bài hát vào cực chán,nhưng biết sao giờ =)))
Vâng,cuối cùng là vẫn xin lỗi các nàng,nhân vật này vẫn không thể không bị hãm hại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.