Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Chương 58 : Hát Ư?


Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 58 : Hát Ư?


Hiện Yến Oanh cùng nam nhân kia đang ở phòng ngủ dành cho khách nhà cô. Căn phòng mới này khá đơn giản,tuy vậy vẫn đầy đủ tiện nghi,cốt là làm tốn tiền Ngài,tất nhiên Ngài không hề hấn gì rồi
Trên giường kia,là 1 nam nhân,bên cạnh là Yến Oanh,cô vừa nãy mới băng bó cho anh ta xong,thật vất vả a.mà phải nói,quần áo anh ta cũng đã bẩn.Hazz,đành đi mua bộ mới vậy,dù sao tiền này đâu phải của cô hắc hắc…
Vừa nghĩ,Yến Oanh vừa mặc thêm áo khoác,cần thẻ trên tay đi ra ngoài
Sau khi quay về,trên tay là một túi áo cùng đồ ăn

Sau đó cô đem đồ cùng thức ăn vào,khó khăn thay cho người kia,sau đó lại vất vả đút người kia ăn,xog việc thì kéo thân mệt mỏi về phòng
Về việc giúp đỡ thế kia,tất nhiên vì cô là ngươi tốt rồi.Nhưng Yến Oanh à,cô không biết mình mới vừa rước về ai đâu,nói cô ngây thơ vẫn đúng hơn nha!
.Phòng ngủ của Yến Oanh
Phòng Yến Oanh,vẫn là vì vụ trả thù lần trước,nên căn phòng được trang trí vừa chau chuốt lại còn tốn khá nhiều tiền.Sàn nhà thuộc loại gỗ tốt,tường nhà để màu nâu của cà phê sữa,giường ngủ là kiểu công chúa,lại còn rất nhiều gấu bông.Vẫn chưa kể đám quần áo trong tủ,TV,latop,máy nghe nhạc các thứ
Yến Oanh à,cô phá gia thật a!
Thật phiền nha,tự nhiện lại rước về 1 người không quen biết,đúng là nhức cả đầu mà.Ây nha~nhở đâu hắn ăn trộm đồ,đập đồ của cô…hay đe dọa cô thì sao đây!!!!
… Yến Oanh,nhà cô ăn gì mà ngốc thế,người ta là đang bị thương đó.Mà cho dù hắn là ăn trộm đi,chẳng nhẽ hắn yêu nghề đến mức gắng sức bò dậy trộm đồ
Nhưng có lẽ Yến Oanh không phát hiện ra,nhờ chuyện này mà việc của Song Tử cô đã quên sạch…Ít nhất là không phải lo phiền không đâu
Lúc này mới nhớ,chiều này cô định về nhà sẽ tìm nhạc của Lập Đông mà.Thế là nằm trên giường là một mỹ nữ,sau đó lồm cồm bò dậy lấy máy tính,phi thường mất hình tượng
Vẫn là câu cũ,tôi vẫn chưa cho cô chút hình tượng nào nhỉ…?

Dù sao hôm nay có tiến bộ,trí nhớ bình thường đều quẳng vào 1 góc không thèm đá động,hôm nay có thể nhớ.Đây là tiến bộ vượt bậc rồi!
Dù chẳng biết cái này là khen hay sỉ nhục,nhưng mà kệ đi,ha ha
Vào máy tính,gõ ‘Lập Đông’,lập tức ra cả 1 chuỗi thông tin liên quan.Yến Oanh thử xem tiểu sử.Tiểu sử về Lập Đông đầu tiên giới thiệu anh ta là ca sĩ thần tượng rất nổi tiếng,chuyên hát tình ca,lượng hâm mộ rất hùng hậu.Sau đó nói anh ta vào nghề năm 18 tuổi,vâng vâng.Điều ấn tượng duy nhất Yến Oanh quan tâm,chính là anh ta tự sáng tác nhạc nha.Giỏi thật
Sau đó mở tùy tiện chọn đại 1 bài nhạc,được cho là ‘mộc mạc nhất,đơn giản nhất’.Đại loại là cô dị ứng cái thể loại nhạc quá lãng mạn…lí do thì,ứ biết
Nhạc vang lên,dạo đầu là 1 tiếng ghi ta,xen lẫn là tiếng trống trầm
“Trong cái thể giới bộn bề này,
Mọi việc thật khó khăn,cả việc hít thở
Trong cái thế giới bộn bề này,
Việc đơn giản chính là phức tạp
Nói hạnh phúc,có thực sự?
Nói vui vẻ,không giả dối?
Con người…thật mâu thuẫn
Họ cô đơn,rồi lại không như thế
Họ nhớ đến,rồi lãng quên!
Hôm nay gặp mặt,ngày mai quay đi
Lời chào chưa nói,đã vội tạm biệt…”

Chất giọng khàn khàn,ấm áp lan tỏa,có chút dịu dàng quay quanh,lại đan xen chút đùa cợt cho phù hợp bài hát,cùng tiếng ghi ta mộc mạc,thật hài hòa a!
Sau đó,chúng ta có thể diễn tả thế nào nhỉ?Chính là bạn ấy đã ngủ quên…
Sáng hôm sau Yến Oanh tỉnh giấc,phát hiện mình ngủ quên,trời cũng đã sáng,liền hốt hoảng chạy vào nhà tắm.Trở ra cũng không khá gì hơn,liền gấp rút chuẩn bị đến trường.,trước khi đi cũng để lại cháo ở dưới nhà,kèm theo lời nhắn
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
.Thiên Giới
Lúc này chuyển cảnh đến một không gian yên tĩnh,tiếng ‘soạt soạt’ liên tiếp vang lên,thoang thoảng mùi ẩm mốc,vâng,chính là thư viện
Ai nói ở Thiên Giới không có thư viện,bức quá là ít người đến thôi
Thụ Nhân lúc này bước vào,2 ngày nay,đây là nơi anh thường xuyên đến nhất,không phải vì ham đọc sách gì,chả qua nơi này đều là người bình thường…
Bình thường ở đây,chính là không bám theo anh…
Tùy tiện lấy một quyển sách,lại phát hiện 1 đôi tay khác đồng thời vươn tới,Thụ Nhân quay lại,hóa ra là Nguyệt Uyển,cô hôm nay mặt chiếc váy nâu nhạt dài đến tận gót chân,tóc xõa nhẹ,thấy anh đang nhìn liền quay đầu lại,gật đầu chào
“Lấy đi”_Thụ Nhân nói xong liền chọn đại 1 quyển khác,sau đó quay về chỗ ngồi,chầm chậm lật sách.Lúc này không gian rất yên tĩnh,chỉ nghe tiếng bước đi,càng lúc càng gần.Tất nhiên Thụ Nhân bỏ ngoài tai
Nguyệt Uyển trời sinh bản tính âm trầm,chỉ vì mang ngoại hình nổi bật cùng tài năng xuất chúng nên nhiều người quay quanh, kể ra thân với cô vì muốn hư vinh.Lần này được làm nhiệm vụ,dù mọi người bên cạnh có nói Yến Oanh nhờ được Ngài yêu thương mới có thể đi chung với Thụ Nhân thế chỗ cô,cô cũng không quan tâm mấy
Bức qúa cô biết,bản thân mình cũng có chút ghen tị.Chỉ đành cố gắng khắc chế thôi
Bản tính cũng là người trọng nghĩa khí,nên…
“Cảm ơn”_Sau đó đặt cạnh Thụ Nhân tách trà,liền quay đi

Người kia cũng không phải người bình thường,nghe thế cũng không biểu cảm gì,chỉ nâng tách trà lên.Nguyệt Uyển 1 bên tự hiểu
Đều giống nhau cả.Người xung quanh vây lấy họ,vì vậy tự ình tách ly ra khỏi,cảm thấy vậy vẫn tốt hơn cả
Về cơ bản,chính là cô đơn!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Quay lại với Yến Oanh,vừa mới bước vào lớp,đã nghe tiếng bàn tán cùng mấy lời nói qua lại tán loạn.Thực ra không cần nghĩ cũng biết,chính là chuyện…
“Nha,thực là nữ nhân vẹn toàn.Thục Đình chúng ta,vừa xinh đẹp tài giỏi, lại còn có tài năng xuất chúng như thế!”
“Gì mà xuất chúng?Tớ điều tra rồi,là trăm năm có 1 nha,là viên kim cương sáng chói đó”
“Có khi chương trình văn nghệ đầu năm,Thục Đình sẽ đảm nhiệm”
“Sau đó,ôi,sau đó chắc chắn sẽ nổi tiếng.Này,cậu mau cho tớ chữ kí,sau này cậu nổi tiếng còn có dịp khoe khoang,hắc hắc”
Riêng trung tâm bàn tán Thục Đình kia chỉ cười cười không nói
Bình loạn bát nháo như vậy,Yến Oanhđều bỏ ngoài tai không quan tâm,chỉ liếc nhìn Song Từ.Kì quái,sao người này có thể bình tâm đọc sách như vậy.
Sau đó cô lại gần hơn nữa,giả vờ để cặp vào hộc bàn,liếc nhanh qua nhìn Song Tử bên cạnh.Lần này còn kinh ngạc hơn nữa,nha,thực thực bình tâm đến đáng sợ!
“Renggg…Renggg…!!!”
Vào học,Yến Oanh cũng chỉ đành,mấu chốt vẫn là sau giờ học.Đành để chuyện này sang 1 bên,nhất quyết nhìn thẳng lên bảng,không liếc ngang liếc dọc.Chỉ đáng tiếc,cô hoàn toàn không học được chữ nào
“Song Tử,em trả lời câu trên bảng đi”_Giáo viêntrên bục lãnh đạm nói,a,là vị giáo viên cứng nhắc kia,cố gắng cố gắng tập trung vậy
“Vâng,bình phương của…”
“Được rồi,câu tiếp theo”
Trả…trả lời đúng nha!!!

Quay lên trên,càng kinh ngạc hơn là,Thục Đình kia 1 chút biểu hiện cũng không có,đang chăm chú nghe giảng…

Ra về,vẫn như mọi ngày,ai ai cũng tranh thủ về sớm,nhất là việc Thục Đình,làm cho đám bạn cô ta định kéo nhau làm 1 buổi tiệc linh đình,bọn con trai cũng muốn tham gia,thế là đẩy nhanh tốc độ ra về
Nhưng Song Tử vẫn như mọi ngày,nói chuyện với Mật Mật 1 chút rồi 1 tạm biệt rời đi.Lúc đi ngang qua Yến Oanh,cũng gật đầu 1 cái,tốc độ so với thường ngày không khác mấy
Yến Oanh sau đó lẻn theo sau,lần trước tàng hình,cô phát hiện 1 chỗ trốn khá kín đáo,liền chạy vòng qua sân trước thật nhanh đến sân sau,rồi trốn vào
Song Tử bước tới giữa bãi cỏ,đi vòng vòng vài cái,không khẩn trương hít thở không khí trong lành,nhưng tần suất đi lại không giống đi dạo 1 chút nào,một chút cũng không
Cuối cùng cô cũng dừng lại,hít một hơi sâu,nhẹ nhàng cất tiếng
Một bên Yến Oanh cũng rất khẩn trương,hai tay bất giác xiết chặt lấy nhau,chân không kiềm được nhón nhón lên nhìn cho rõ
Đáng tiếc…nổ lực của cô như thể thì sao?Người kia hít một hơi dài như vậy,mở miệng nửa ngày vẫn không phát ra 1 tiếng nào…
Song Tử sau đó thử thêm vài lần,vẫn không được,bản thân cũng đứng đấy mắng mấy câu đại loại “không phải chứ”,”chết tiệt” lớn đến ức Yến Oanh cũng giật mình vì loại biểu cảm chưa từng có này,nhưng khi hát lại chẳng được chữ nào
Thôi xong!
Hát ư?Dễ nhỉ?Đáng tiếc,không thể nữa rồi…
Song Tử cười cười ngước mặt lên trời,nước mắt trực trào rơi
Ấm ức?Có thế làm được gì đây?Ha ha
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nhớ bạn trai cũ,liền uống chút rượu nhẹ,kết quả chống không nổi say say,viết không hay đừng trách
Bạn hôm trước nói muốn hợp tác viết truyện í,bạn xem lại chương trước đó đi,chương này quả rất sơ sài


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.