Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Chương 56 : Giọng Hát


Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 56 : Giọng Hát


Yến Oanh mấy hôm nay đến lớp cũng đã quen được vài người bạn,đầu tiết liền thuận miệng hỏi xem thông tin về Song Tử.Quả thực mà nói,những thông tin này đều được ghi trong tờ giấy kia,Yến Oanh lại không buồn xem,bây giờ chỉ còn cách điều tra,thực bó tay a!
Kết quả thu được không mấy khả quan lắm,mọi ngừơi xung quanh chỉ biết được Song Tử tính cách hòa đồng,học luôn đứng top đầu trường,gia đình có vẻ gia giáo,còn về gia đình của nàng,là 1 ẩn số!
Hmm,Yến Oanh thoáng nét trầm tư suy nghĩ,thế là quyết định hỏi trực tiếp đối tượng điều tra bằng cách gián tiếp(?).Lúc vào học,liền quay lại hỏi ngừoi ngồi kế bên
“Song Tử này,hôm nay tớ qua nhà cậu học nhóm được chứ?”
Song Tử nghe vậy có chút bối rối,cười trừ mà từ chối,sau đó xin lỗi cô.Yến Oanh cũng không muốn gấp gáp gì,nên xua tay nói không sao
Trong số đám bạn trong lớp,Yến Oanh biết được Thục Đình cùng Nhuệ Phong là bạn cùng lớp cấp 2 của Song Tử.Nên quyết định dò hỏi họ
Thục Đình,người này quả rất đẹp,lại học giỏi,tính cách có vẻ rất tốt.Khi nghe Yến Oanh hỏi,liền vươn tay chạm vào mái tóc nâu xoăn được chăm chút kỹ lưỡng kéo xuống lộ ra 3 phần quyến rũ,cũng như những người khác,đều là một câu trả lời tẻ nhạt.Không thể trách cô ấy,chỉ tại Song Tử quá bí ẩn làm gì
Đến khi hỏi Nhuệ Phong,Yến Oanh thực phải nói,cô bỗng cảm thấy ngại.Bình thường cô bắt chuyện với người khác giới rất ít,và thường là đợi người ta chủ động bản thân mói lộ ra nét hòa đồng nên hiện giờ quả thật phi thường ngại a!Nhưng ngại ngùng gì thì giờ cũng đã đứng trước mặt người ta,đành phải hỏi vậy.Câu trả lời rất đơn giản:Không biết!
Yến Oanh ngẫm lại,một người tuấn tú phá phách thế kia,một người gia giáo chuẩn mực thế này,rất rõ ràng là hai đường thẳng song song,sao có thể quen biết nhau được,quả là bản thân thật ngốc a!
Nên kết quả thu lại phi thường tệ!Cuối cùng Yến Oanh quyết định,được,cô đành mặt dày bám đuôi Song Tử điều tra vậy…A,thật bi thảm mà…
Thế là sau giờ học,Yến Oanh đứng ngoài cửa đợi Song Tử bước ra,lúc này nàng ấy đang bàn chuyện với lớp trưởng Mật Mật nên ra trễ hơn so với mọi người.Cũng tốt,như vậy khi bám đuôi dễ dàng hơn!
Tiếng nói từ bên trong vọng ra

“Mật Mật này,vài hôm nữa cùng tớ đi mua sách chứ!”
“Được a,với lại…cùng tớ mua CD luôn.Được chứ?!”_Mật Mật là lớp trưởng,tuy vậy tính cách lại sôi nổi,nếu không muốn nói là hơi quậy.Nàng ấy thân hình mũm mĩm,ai nhìn cũng yêu
“Hử?”
“À,thần tượng của tớ…a,mới xuất bản Album mới.Ha ha,mà cậu không về sao?”_Ây ya,xem ra thần tượng này Mật Mật rất yêu mến rồi!Dáng điệu thẹn thùng này thật quá đối lập với nàng thường ngày rồi!
Nhưng Song Tử vẫn nói thêm gì đó
Thế là cô đợi,ngước ra ngoài sân nhìn,lúc này trời thật trong xanh,mang theo cái nóng rực của buổi trưa,cả sân trường cũng trở nên vắng lặng.Thực yên tĩnh lạ thường mà,mới lúc nãy còn nhộn nhịp thế kia giờ lại…A,thật lâu quá!!!
“Yến Oanh,sao còn chưa về?”_Từ sau lưng truyền lại 1 giọng nói,làm tâm trạng ‘trầm tĩnh’ kia của Yến Oanh như hạt bụi bị gió cuốn đi,chỉ đành hốt hoảng trả lời
“À,không có gì,tạm biệt!”_Nói rồi chạy thật nhanh đi,sợ bản thân bị phát hiện
Nha,Ngài xem xem,cái này mà gọi là Thiên Sứ gì chứ,bộ dạng thực hèn mọn mà.Ngài a,thực ác
~~ Bây giờ Yến Oanh mới phát hiện,bản thân đã chạy quá xa nên lạc mất đối tượng điều tra rồi…
Chỉ có thể nói,chính là bi thảm!
Thế là quay lại tìm,thực ra thì chuyện này cũng chẳng vui vẻ gì?Cô tự thấy bản thân mình có chút thiểu năng

Cũng đúng,chẳng ai theo dõi người khác mà điệu bộ thập phần giống kẻ biến thái chuyên rình rập người khác như vậy.Cũng may là bây giờ trường rất vắng,nếu không chắc chắn cô sẽ được vinh dự đến sở cảnh sát uống trà đàm đạo
Tìm trong lớp,dãy phòng học không thấy,Yến Oanh thầm nghĩ có lẽ Song Tử đã về nhà rồi,liền đem tâm trạng hụt hẫng chuẩn bị về nhà.Đúng thật xui xẻo mà!

Bức quá ông trời không bạc đãi cô như thế
Lúc ra về ,Yến Oanh lại nghe từ sân sau truyền đến tiếng nói,nghe rất thánh thót,tựa như…tựa như tiếng hát vậy
Thế là chính từ bản tính tò mò của bản thân,cô liền dựa vào âm thanh thánh thót này mà tìm đến sân sau của trường,càng đi âm thanh càng lớn hơn,lúc này cô mới biết đây thực sứ là tiếng hát a
Âm thanh giọng hát này rất trong trẻo,lại rất quyến rũ người nghe.Nhưng điều đáng nói,là cái dáng lấp ló của cô để trộm nghe người khác hát.Có ai lại nằm trườn ra như thế trốn trong bụi rậm cách giọng hát không xa,nhìn phi thường mất hình tượng nha!
Ngẫm lại thì…hình như tôi chưa từng cho cô chút hình tượng nào,phải không Yến Oanh?…
Mặt cô hiện tại đã giẫm lên đám cỏ lá trong sân,nơi đây là sân sau trường học nổi tiếng toàn diện mọi mặt,vậy mà sân sau nhìn cứ như khu đất hoang,ngoài cỏ mọc um tùm ra thì chẳng có thứ gì khác
Vậy sao cô gái kia lại đến đây hát?Chẳng lẽ không muốn ai biết về giọng hát của mình?Không phải chứ,giọng cô hay thế cơ mà
Nhưng…cô gái đó là ai kia chứ?!Ây ya,thực muốn nhìn mặt chủ nhân giọng hát này mà!!

Lúc này đây,sợi dây chuyền thủy tinh trước ngực cô khẽ vang lên 1 tiếng va chạm nhẹ,làm ảnh thủy tinh bên trong phát ra tiếng pong.Bàn tay cô bắt đầu mờ dần rồi gần như biết mất,cô đứng dậy nhưng vẫn nhìn vào bàn tay mình
Cái này là…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“À,dây chuyền ta đưa cho con đâu?”
“Vâng,đây ạ!”
Ngài khẽ lấy tay chạm vào lọ thủy tinh,một làn sáng màu trắng lan ra rồi biến mất
“Ở trong đây có 3 phép thuật,tùy thời nó sẽ phá huy tác dụng.Có ích cho nhiệm vụ lần này.Giờ thì về chuẩn bị đi”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đoạn ký ức lúc này quay về,vậy,chẳng lẽ cô gái kia là?!
Nhìn về phía trước,rất rõ ràng,là Song Tử
Duyên tự tìm đến,câu này hoàn toàn đúng!
Giọng hát của Song Tử,vừa mang thanh âm mềm mại,vừa đưa đến cảm giác dịu nhẹ.Vừa dễ chịu vừa lắng đọng.Giọng hát của cô như còn hiện hữu trong không khí,cứ thế âm vang.Yến Oanh nghĩ,thanh âm của cô gái này,quả thật mang đến cảm giác ấm áp,lại như tự do trong trẻo
Lúc này Yến Oanh mới để ý,khung cảnh tồi tàn ở sân sau này hoàn toàn khác xa với bãi cỏ xanh mướt gần Song Tử,nàng ấy cứ như nguồn sự sống,một vậy xung quanh đều hướng vào cô mà đua nở.Một màu xanh của thảm cỏ càng lúc càng lan ra,vào bụi cây của đơm hoa khóe nhị,những chú chim cũng bay đến nhảy nhót trên cành cây
Cơn gió nhẹ thoáng qua lướt nhẹ trên mái tóc cô,hòa vào giọng hát kia,cứ như đất trời cũng hòa nhịp vào.

Cứ như bản nhạc dành cho thiên nhiên a!
Yến Oanh bỗng nhớ một truyền thuyết,về 1 nữ nhân được ban ột khả năng đặc biệt.Khả năng hồi sinh!
Chẳng lẽ là cô gái này?!
Khóe miệng khẽ cười,một tia hứng thú lóe lên trong mắt cô.Ây ya,xem ra ở Trần Gian không đến nổi tệ,nhiệm vụ này không quá chán
~ …
Cách đấy không xa,một bóng người nhanh chóng rời đi,mái tóc xoăn cũng vì thế vươn trên vai người này.
Trên tay người này,là một máy ghi âm…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Mai ta cùng lớp đi dã ngoại gì đấy nên đăng trước 1 ngày,nên chỉnh sửa rất gấp.Vẫn là có gì mong bỏ qua
Cảm thấy bản thân sẽ viết nên 1 câu chuyện mà nữ chính ‘lại’ bị hãm hại =_=.Không sao,sửa kịch bản,vậy đi…
Hôm trước vào sửa chương 55,sau đó đi ngủ,lúc tỉnh dậy phát hiện lượt view tăng lên hơn 400…ta cảm thấy bản thân quả chưa tỉnh ngủ…
Hình như mới sửa mà,chắc chắn là bị hack,hơ hơ
Sắp tới sinh nhật ta rồi,vậy mà bạn trai ta lại lên cơn chơi trò ‘chiến tranh lạnh’.Chả biết khi có tặng ta 1 bất ngờ lớn khiến ta khóc cả một ngày sinh nhật không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.