Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Chương 43 : ANH TRAI (2)


Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 43 : ANH TRAI (2)


CHƯƠNG LMIII : ANH TRAI (2)
Nhà của Kim Ngưu và Tử Đan cạnh nhau,nhưng về thẩm mỹ thì khác xa nhau,nếu nhà Tử Đan là 1 ngôi nhà màu trắng tinh khôi và thơ mộng thì nhà của Kim Ngưu có chút đơn giản và mộc mạc
Vì thế khi chỉ cần nhìn cửa sổ có thể thấy nhà bên kia.
Kim Ngưu đang đem chén cơm cho ba mẹ vô tình nhìn vào cửa sổ,thấy Tử Đan bước ra từ nhà cô,chỉ thầm nhíu mày sau đó không suy nghĩ nữa
Mà thật là,ba mẹ cậu ngồi trên bàn ăn ánh mắt gian trá nhìn Mạch Nha và Lyn 1 người bướng bỉnh 1 người dịu dàng gắp thức ăn cho nhau.Thật làm Kim Ngưu chỉ biết cười khổ không nói lời nào
Nhưng bữa ăn vẫn rất vui vẻ a!
Cho đến khi tếng sấm vang lên,Kim Ngưu bất giác quay sang cửa sổ,Tử Đan vẫn chưa về?
Tử Đan không đem theo ô a!
“Ba mẹ,con ra ngòai 1 tí nhé!”_Nói rồi cậu chạy đi,thuận tay cầm theo chiếc ô gần tầm với nhất
Cạch,tiếng cửa đóng lại
“Thụ Nhân,chúng ta…”_Có nên đi theo không?!
“Không”
Anh xem như hiểu ý cô đi
“Ừ,1 chút nói chuyện với cậu ta.À mà,anh có nói buổi tối sẽ nói chuyện gì đúng không?!Nói đi mà~~Tôi không chờ được a!”_Yến Oanh chu môi ra,biểu cảm đáng thương nói

“Dọa ma à”_Thụ Nhân không cảm xúc lên tiếng,có chút mệt mỏi quay người lại hướng lên phòng
Tôi không muốn đi chung với người này!
Thế là một người nào đó nhìn trời óan than
Câu nói sâu sắc đến đáng thương…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cơn mưa xối xả,vội vàng mà đổ xuống.Tiếng mưa như lấn mọi âm thanh xung quanh,mưa như làm cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt dần
Nhưng dù là vậy Kim Ngưu vẫn kiên nhẫn,cố gắng tìm cho ra Tử Đan.
Tử Đan của cậu là một người rất ngốc,lúc nào cũng đi một mình trong đêm!
Không sợ cậu lo sao?
Tử Đan của cậu là một người rất bất cẩn,lúc nào cũng không đem ô bất luận thời tiết ra sao!
Thật làm cậu giận mà?
Lúc đi du học,cậu quả thật rất sợ Tử Đan ở nhà không thể tự mình chăm sóc bản thân,liền cố gắng hòan thành bài luận để quay về nước trong 1 năm
Một năm đó cậu dù rất muốn cũng không gọi cho Tử Đan 1 cuộc nào
Vì sợ khi nghe giọng cô…cậu không kìm lòng được mà buông xuôi
Vì sợ khi nghe giọng cô…cậu sẽ tức tốc quay về nước
Cậu cố gắng học,chỉ vì muốn Tử Đan sau này sống thật tốt dưới sự chăm sóc của mình!
Kim Ngưu ngốc nhỉ?!À mà,chẳng biết nên gọi là ngốc hay si tình đây!
Dưới lớp mưa phủ kín mọi vật xung quanh,Kim Ngưu sau 1 hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm ra người cần tìm
Dáng người nhỏ bé của Tử Đan xuất hiện trước mắt Kim Ngưu khoảng 10 bước chân,cô đang đứng ở mái hiện tiệm tạp hóa,khẽ dùng tay để lên đầu,ngước nhìn lên bầu trời
“Ây da,lại mưa nữa a!Thật là chán mà!”_Tử Đan khẽ nhăn mặt lại,óan than lên 1 tiếng
“Tại em thôi,lúc nào cũng không đem ô theo!”_Kim Ngưu chạy đến,đứng đối diện Tử Đan,làm cô có chút giật mình quay sang nhìn cậu
Tử Đan trong như có 1 lọai cảm xúc cứ liên hồi dâng lên,là lọai cảm xúc vui mừng,là cực kỳ vui mừng
Chỉ là cô không hiểu vì sao lại có lọai cảm xúc này?!
Có nên nói cô ngốc nghếch không có giới hạn không?!
Tuy vậy là vậy,nhưng mà Tử Đan gặp Kim Ngưu vẫn có chút ngại ngùng…

Dù sao…chuyện của cô và Mạch Nha vẫn chưa đâu vào đâu cả,tự nhiên gặp lọai tình huống này,nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì
Kim Ngưu cuối xuống nhìn Tử Đan,trong màn đêm của cơn mưa,cậu vẫn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự mất bình tĩnh của Tử Đan
Đứa ngốc này!
Cậu nắm lấy tay cô,kéo cô vào lòng,Tử Đan có chút bất ngờ nhìn lên,chỉ thấy nụ cười của Kim Ngưu trong màn mưa mờ nhạt dẫn đi
Rõ ràng hơn bất cứ thứ gì!
“Về thôi!”_Kim Ngưu lên tiếng,sau đó nắm lấy tây Tử Đan đưa cô về
Tử Đan thoáng chốc đỏ mặt,thầm nghĩ đó chỉ là 1 dạng thể hiện tình cảm của Kim Ngưu với em gái thôi!
Tất nhiên không đúng!
Nhưng nếu không nhờ lọai thể hiện tình cảm này (theo cách nghĩ của Tử Đan) chưa chắc họ có thể tự nhiên nói chuyện
Ánh mắt Kim Ngưu có chút ngọt ngào,khẽ liếc xuống cổ Tử Đan
“Sợi dây chuyền này?!”
“Ừm,là món quà anh tặng đấy.Thay cho cái dây chuyền cặp với Minh Khôi… ”_ Nói rồi Tử Đan trĩu mắt xuống,không nói thêm lời nào
Thế rồi cả hai cùng im lặng
“Thế sợi dây chuyền kia…em còn giữ chứ?!”_Kim Ngưu một hồi lâu mới lên tiếng,thanh âm tĩnh lặng lạ thường
“Còn!Nhưng…”_ Dứt lời,Tử Đan lấy từ túi ra 1 sợi dây,chưa được 1 giây liền ném ra ngòai trời,tiếng lạch cạch như hòa cùng làn mưa
“Bỏ đi,chúng ta về thôi!”_ Nói rồi Tử Đan kéo cánh tay Kim Ngưu theo làn mưa mà khuất dần
Cậu tâm trạng bây giờ buồn vui lẫn lộn,chỉ biết mỉm cười cầm ô che cho Tử Đan và mình

Nhưng nếu ý sẽ thấy,chiếc ô này rõ ràng là rất nhỏ,chính vì vậy Kim Ngưu 1 bên vai đều ướt đẫm,nhưng không 1 lời óan than
Ngu ngốc!
Kim Ngưu lúc này có chút trầm tư,chỉ biết cười cười mỗi khi Tử đan nói gì đó…Đôi lúc cậu mở miệng lên tiếng như lại thôi,cứ như thế đến khi về nhà
Đưa Tử Đan đến cửa nhà cô,nhưng cậu vẫn cứ như thế,cuối cùng mới chịu lên tiếng
“Tử Đan này,liệu anh có thể…như sợi dây chuyền kia không?!”
“Hả?”_Tử Đan nhíu mày khó hiểu
“Giống như nó thay thế dây chuyền cũ của em”
“Là sao chứ?”
“Giống như nó…thay thế Minh Khôi!”
Ầm,tiếng sấm vang lên,nhưng nếu so ra,nó chẳng đáng 1 chút nào nếu so với câu nói vừa rồi của Kim Ngưu
“Tử Đan…anh yêu em”
Cậu lên tiếng,thanh âm có chút bối rối xen lẫn hồi hộp
Cơn mưa vẫn chưa dứt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.