Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Chương 41 : CHUỖI SỰ KIỆN


Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 41 : CHUỖI SỰ KIỆN


CHƯƠNG XLI : CHUỖI BIẾN CỐ
Bầu trời bắt đầu đổi màu,trở thành 1 dải lụa màu xanh phản phất màu hồng tuyệt đẹp.Trên đường cũng bắt đầu lên đèn.Có chút gì đó gượm buồn,có chút gì đó vắng lặng…rõ ràng cảnh chiều tà này làm người ta có chút liên tưởng đến 1 người,là Kim Ngưu
Nhưng giờ Kim Ngưu 1 chút cũng không giống chiều tà,cơ bản là anh đang rất vui,và cười rất nhiều nữa!
“Này anh Kim Ngưu,súp đã nấu xong rồi,em đi trang trí đây!”_Tử Đan nói,sau đó quay đi,làm mái tóc nâu ngang vai tung lên
Kim Ngưu chỉ gật đầu,sau đó tiếp tục làm thức ăn
Một lúc lâu anh quay lại,phát hiện nhà ăn có chút thay đổi,à không,là cực kỳ thay đổi nha
Chẳng là nhà Kim Ngưu trước giờ đều có chút ư là…đơn giản,không trang trí gì nhiều,nhìn sơ qua chỉ có thể nói là tinh tế,gọn gàng.Hôm nay lại bị Tử đan làm cho đủ sắc màu cả lên.Nào là ruy băng,bong bóng,…Thật làm diện mạo ngôi nhà có chút khác lạ.Nhưng quả là rất đẹp.Cũng phải thôi,người tương lai làm họa sĩ đích thân trang trí mà
Kim Ngưu thấy thế chỉ biết cười cười,có chút bất ngờ xen lẫn
8 giờ
Kim Ngưu và Tử Đan bây giờ cũng hòan tất công việc,chỉ còn chờ Mạch Nha về,nhưng vẫn chưa thấy ai.Tử Đan có chút sốt ruột,liền mở cửa sổ ra,ngó quanh.Một hồi sau,cô nhìn thấy nhà bên cạnh bật đèn,liền quay lại nói với Kim Ngưu
“Anh Kim Ngưu,ba mẹ em về.Em qua xin phép họ nhé!Một chút em sẽ quay lại!”
“Ừ”_Kim Ngưu nói,sau đó dõi theo Tử Đan
Đợi đến khi Tử Đan bước ra,anh vẫn nhìn theo.Một hồi sau mới nhớ ra chuyện cần làm,liền lấy điện thọai gọi cho Mạch Nha.Vẫn chưa nghe máy
Thật không biết Mạch Nha đi đâu!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trong lúc này,ở 1 nơi không xa
“Thụ Nhân,anh còn có thể đi chậm hơn nữa không!Nhanh lên đi!”_Yến Oanh ánh mắt rực tia lửa hét lớn lên
Đáng tiếc,Thụ Nhân như không nghe thấy,lẳng lặng bước chậm trãi

Được rồi,đi chung với người này cũng lâu,cô cũng hiểu tên này 1 chút tính người cũng không có,nhịn!!!
Ách,thật là nhịn không được mà!
Ngài a,đúng là biết gây khó dễ cho cô mà!
Số cô quả là xui xẻo!
Thế là cô đứng ở đầu ngỏ chờ con rùa kia bước đến,Hạ Vy đứng cạnh chỉ biết nhìn trời trăng giả như không biết gì!!!
Bạn bè tốt ( =)) )
Đợi đến khi Thụ Nhân gần đến,cô mới quay đầu tiếp tục đi,chỉ là…cảnh tượng trước mắt quả làm người khác không muốn bước tiếp a!
Thế là khẩu hình miệng của cô hòan hảo 1 chữ O.Hạ Vy cũng không khác mấy
Họ không thể nắm bắt được tình hình quái dị này
Thụ Nhân bước đến gần,thấy Yến Oanh đứng khựng lại,chau mày khó hiểu rồi bước đến nhìn
Kết quả anh cũng đứng lại,nhưng biểu hiện không ngây ngốc như Yến Oanh và Hạ Vy,chỉ là ánh mắt biểu hiện chút khó hiểu
Cảnh tượng gì đây!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Ba mẹ,con đi đây.Một chút sẽ về!”_Tử Đan mỉm cười nói vọng vào,sau đó khép cửa lại,định quay về nhà Kim Ngưu
Bỗng nghe giọng nói đâu đây.Chuyện này rất bình thường,nhưng giọng nói này rất quen thuộc,nên trở thành bất thường
Bản tính tò mò của cô trỗi này,cô khẽ rón rén bước đến đó,sau đó bước ra xem là ai
Ánh đèn như trải dài cả thân ảnh màu đen của 2 người kia.Một nam một nữ…Người nữ gần như dính sát vào tường,còn người nam lấy tay chắn lại,khuôn mặt như kề sát người nữ
Cô đáng ra không nên thấy…
Hai người nhìn Tử Đan,cô cũng nhìn họ,như gần như không thể thấy gì nữa rồi,hình ảnh của họ đã bị nước mắt của cô làm mờ đi

Cô quay đi,rồi chạy đi,khuôn mặt không ngừng tuông lệ
Kim Ngưu lúc này ở trong nhà bước ra,thấy Tử Đan đang khóc,lòng nhói lên,liền chạy nhanh đến
“Em…Em làm sao thế?Đau chỗ nào sao?!_Anh cuối người xuống,khuôn mặt ngập tràn lo lắng,lấy tay đặt lên vai Tử Đan
“Không…Không sao cả.Hôm nay em bận rồi.Về…Về trước đây!”_Nói rồi Tử Đan gạt tay Kim Ngưu ra,chạy nhanh vào nhà mình

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cạch
Kim Ngưu bước vào nhà,nhìn quanh.Cả căn nhà như rực rỡ giữa muôn màu sắc,quả thật rất đẹp.Nhưng với anh thì không như thế…Ánh mắt Kim Ngưu trầm tư khẽ trĩu xuống
Renggg…Renggg…
Chuông điện thọai vang lên,Kim Ngưu có chút uể ỏai bước đến phòng khách nghe máy
“Alo”
“Lyn đây!Kim Ngưu phải không?”_Đầu dây kia phát lên tiếng nói,có chút thở gấp
“Ừ.Có việc gì sao?!”
“À,ừm,hôm nay Mạch Nha ở lại nhà tớ nhé?!”
“Hả!”_Cái…cái gì cơ chứ?!Hai người mới gặp nhau 1 lần mà…
“Ở phòng Yun cạnh phòng tớ?Cô gái a”
“Ừ,mà sao vậy?”_Kim Ngưu cảm thấy lạ,đang yên đang lành tự nhiên Mạch Nha muốn qua ngủ nhà khác,lại còn nhớ Lyn gọi qua xin dùm

“Ừ thì…Không tiện nói đâu,nhưng mà…mọi việc không phải do Mạch Nha làm,cậu nhất định phải tin,là do Minh Khôi giở trò!Cậu nhất định phải tin mình,tin em gái cậu”
“Hả???”_Gì…gì mà liên quan đến Minh Khôi nữa đây!!!
“Thôi…bye!”
“Tút…tút…”_Cúp máy
Đầu anh rối như tơ vò rồi!Chuyện gì vừa xảy ra vậy.Thực là không theo kịp tốc độ của chuyện này a!
Sắp xếp lại nào
Tạm thời chuyện của Mạch Nha bỏ qua đi,Lyn là người tốt mà,chắc chắn không gạt anh,với lại Mạch Nha cũng đâu có ngốc!
Trong đầu Kim Ngưu chợt nhớ tới Tử Đan,định qua nhà cô ấy để hỏi cho gọn ngàng
“Lên phòng”_Từ cửa đi vào là Thụ Nhân,Yến oanh và Hạ Vy.Thụ Nhân ánh mắt có chút sắc lạnh,lên tiếng
Mọi người cảm thấy bầu không khí trở nên rất lạnh lẽo,rất đáng sợ a!
Chính vì thế Kim ngưu đành bước lên phòng,3 người kia cũng đi theo
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngồi vào chiếc ghế cạnh giường của mình,Kim Ngưu ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống sàn nhà
“Cậu nhất định muốn biết về 1 chuỗi rắc rối này?!”_Hạ Vy nói,sau đó thầm thở dài
“Ừ”_ Kim Ngưu lên tiếng,giọng có chút buồn
Tại sao mọi người đều biết,chỉ có mình anh không biết?!
Họ có thật sự xem anh quan trọng không?!
“Được rồi,chúng tôi nói,nhưng đừng hối hận đấy!”
Kim Ngưu ngước lên Yến Oanh,như mong chờ cô giải thích
“Thật ra…Lúc nãy khi về,chúng tôi bắt gặp Mạch Nha và Minh Khôi,điều đáng nói là tư thế của họ có chút mờ ám.Sau đó Mạch Nha giằng co muốn thoát khỏi Minh Khôi 1 hồi thì Tử Đan xuất hiện,kết quả như anh vừa mới thấy đấy!”
“A,còn có 1 chàng trai đến đưa Mạch Nha đi nữa,chỉ là chúng tôi không biết tên!”_Hạ Vy nói thêm
“Ừ…”_Về người này thì anh biết là ai

“Không biết làm gì tiếp theo?!”_Thụ Nhân bỗng lên tiếng,đánh vào đúng trọng tâm vấn đề của Kim Ngưu,làm anh có chút bối rối
“Tôi nghĩ…Ngày mai sẽ qua gặp Tử Đan một chút”
Renggg…Renggg…
Lần này đến điện thọai Kim Ngưu reo,Kim Ngưu thấy vậy khẽ nhấc điện thọai lên
Là giáo sư khoa anh đang học
Vị giáo sư này rất tốt với Kim Ngưu.Phải nói là ông là một người trọng tài và đức,Kim Ngưu lại có 2 yếu tố này nên ông lúc nào cũng rất ưu ái cậu.Tất nhiên Kim Ngưu không vì thế mà làm càng!
“Vâng,em là Kim Ngưu,có chuyện gì sao thầy?!”
“Ừ,chẳng là…”_ Vì giáo sư kia lên tiếng,chỉ là mấy chữ còn lại tạm thời không nói ra đâu
“Hả”_Kim ngưu thốt lên,có chút bất ngờ a!
“Em mau sắp xếp đi.Thôi,xin lỗi đã làm phiền.Gặp em sau!”
“Vâng,chào thầy!”
Gập máy lại,Kim Ngưu thẫn thờ đơ người ra
Yến Oanh định hỏi chuyện gì thì bị Thụ Nhân chặn lại bằng câu nói
“Thôi,mọi việc giải quyết xong thì ngủ đi!”_ Sau đó anh vô tư dựa vào tuờng…ngủ
Được rồi!Độ sát thương này đủ sức giết người rồi
Ngủ…ngủ…ngủ
Mọi người ngủ rồi a!Bị ép buộc 1 cách quá đáng
Thật ra nếu để ý một chút thì lúc nãy,khi Kim Ngưu vừa nhấc máy lên nghe thì từ ánh mắt Thụ Nhân phát lên 1 tia sáng màu cam nhạt.Là lọai phép thuật nghe xuyên không-thời gian.Chỉ là Thụ Nhân đang ngồi với 1 đám người rất ngốc a!Nên chẳng ai phát hiện…
Chỉ còn Kim Ngưu có chút trầm tư,lăn qua lăn lại 1 hồi,liền cùng những suy nhĩ miên man chìm vào giấc ngủ
Đêm nay quả là một đêm dài mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.