Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 12
“…” Ba tụi nó mặt đen lại thấy rõ.
“Này, bạn, bạn có lộn không vậy?” Nó mở lời đầu tiên, giọng cứng ngắc.
“Tụi tui còn chưa có làm gì nha.” Nhỏ nói.
“Thiếu suy nghĩ.” Cô lạnh lùng.
“Mày nói ai thiếu suy nghĩ hả?” Anh bực mình nói.
“Bộ cậu ấy nói bạn hả?” Nhỏ liếc nhìn anh vẻ khinh miệt rồi phán.
“Mày….” Anh cứng họng.
“Cứng họng rồi hả? Không biết gì thì đừng có lên mặt.” Nhỏ nói.
“Tụi tui có tên, đừng có mà mày với tao gì đấy, nghe tục chết được.” Nó giảng giải.
“Mấy cậu học lớp nào?” Cậu thấy anh mặt đỏ lên vì tức thì dùng giọng nhẹ nhàng hỏi, qua sự phân tích của cậu thì ba người kia không dễ chọc.
“12A1, chúng ta cùng lớp.” Nó nói.
“Học sinh mới?” Hắn hỏi.
“Ờ.” Nhỏ trả lời.
“Thôi, không có việc gì thì tụi tui đi.” Nó nói rồi dẫn đầu đi ra ngoài căn-tin.
“Lần sau gặp tụi này nên lễ phép chút đi.” Cậu nói vọng theo.
Rất tiếc cho cậu rằng bộ ba Băng kia nghe tai nọ, lọt tai kia, hoàn toàn không để trong đầu quá 0,001 giây.
“Lũ khốn khiếp.” Nó lầm bầm chửi.
“Bổn tiểu…, ý lộn, bổn thiếu gia nếu không phải vì mẹ ngươi thì còn lâu bổn thiếu gia mới đến cái trường chết tiệt này nhá!” Nhỏ cũng lầm bầm.
Cô nghĩ: Cái lũ mạt hạng chết tiệt, bổn tiểu thư đây nếu không phải vì mẹ giao phó còn khuya ta mới đặt chân đến cái trường Wassthy chết tiệt này!!! Lũ ngu xuẩn, coi chừng ta bỏ việc. HỪ! Xong, cô còn hừ lạnh một tiếng.
Bỗng đầu nó lóe lên một ý nghĩ!
“Này, này, hai cậu lại đây!” Nó gọi cô với nhỏ chụm đầu lại.
“Có chuyện gì? Đang bực lắm đấy! Đừng có nói gì vớ vẩn. Nói linh tinh là đây cho phát dao găm chết tươi luôn đấy! Tốt nhất đừng có nói ba cái thứ linh tinh vớ vần, tầm phào,….” Nhỏ xổ một tràng.
Cốp Nó đập một phát vào đầu nhỏ.
“Nói nhiều.” Cô nhăn mày lại nhìn nhỏ đang tức nó. “Chuyện gì?” Rồi quay sang hỏi nó.
“Tớ vừa nghĩ ra, sao chúng ta không làm thế này…. rồi thế này….đó, thế này…..xong rồi thì ….” Nó thao thao bất tận một hồi rồi mỉm cười ranh mãnh.
Còn cô và nhỏ nghe xong thì cười thật tươi, cười đến sởn da gà, da vịt rồi hướng nó ột ánh mắt: Youre no.1!
Nó đáp với ánh mắt đắc ý: Chuyện, bổn tiểu thư đây chính là số 1, không cần khen!
Cô và nhỏ: Lại bệnh tự kiêu tái phát! Nhà ta đang thừa thuốc. Tặng mi đấy!
Nó: Này nhá!
Bộp Cô vỗ một phát đau điếng lên lưng nó làm nó như muốn gãy xương ra.
“Sao cậu lại nhẫn tâm làm như vậy?” Nó xoa xoa cái lưng rồi trừng mắt nhìn cô đang cười như không cười.
“Ăn miếng trả miếng.” Cô nói rồi cất bước đi về lớp học đầu tiên. [Có bạn nào nhớ chuyện nó đập bụp phát vào vai cô khi còn trong căn-tin không nhỉ?]
“Haha. Đáng đời nhá!” Nhỏ cười rồi cũng cất bước theo cô.
Còn nó đứng nhìn hai đứa bạn thân nhất của mình bằng ánh mắt tức giận rồi cũng hùng hổ đi theo hai đứa bạn về lớp.
Lúc này tại phòng họp của Hội Học Sinh, có ba chàng trai đẹp tựa các vị thiên sứ đang ngồi đó. Theo thự tứ chính là: Ở chính giữa-hắn, bên trái-cậu, bên phải-anh. Đằng sau hắn còn có hai người, một trai một gái có khuôn mặt hao hao giống nhau đều trong bộ đồ đen cả. Nguời con gái xinh đẹp [không bằng nó được đâu] với mái tóc vàng dài ngang vai cùng bộ đầm dài tay dài đến quá đầu gối. Người con trai lịch lãm với bộ vest đen cùng mái tóc xám nâu. Cả hai đều mang khuôn mặt lạnh lùng và cung kính đối với hắn. Hai người này tầm 20-22 tuổi. Đó chính là hộ vệ trung thành của hắn, cô gái tên là Sullivan Greaster, cậu con trai là James Greaster, là anh em sinh đôi. Mặc dù hắn có võ nhưng ba mẹ hắn vẫn bắt hắn mang theo hai người này, vì hai người có nhiều kinh nghiệm và đã từng là sát thủ.
“Điều tra về ba học sinh mới chuyển đến cho tôi.” Hắn lạnh giọng nói với Sullivan và James.
“Rõ, thưa cậu chủ.” Hai anh em sinh đôi kia cúi đầu 90độ rồi đi ra ngoài.
“Sao không để tao hack luôn cho nhanh.” Anh nói sau khi hai người kia ra ngoài, anh chính là hacker số 2 thế giới với cái tên Kevin. [Trình độ hack của nó hơn hẳn anh nhé]
“Ba người kia không đơn giản đâu.” Cậu im lặng nãy giờ nói.
Hắn gật gật đầu đồng ý, anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hai thằng bạn chí cốt của mình. Rồi cả căn phòng lại chìm vào im lặng.