Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy

Chương 13


Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 13

Đêm đến, tại trường Wassthy…
Trên sân thượng khối lớp 12 , có ba bóng đen nhảy thoăn thoắt trên những mái nhà. Tất cả đều trùm khăn che kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt và mái tóc được buộc cao bay trong gió. Tất cả đều mặc bộ đồ đen bó sát người, tôn lên dáng chuẩn của thiếu nữ.
“Bọn họ sẽ đến?” Một cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi xoăn nói.
“Ừm, tui tính cả rồi.” Một cô gái khác có mái tóc màu đen lẫn trong đem nói.
“Đi.” Cô gái còn lại, cũng là người có mái tóc hung đỏ nổi bật nhất lên tiếng. Giọng lạnh lùng.
Xong, cả ba đều nhảy lên những mái nhà nhanh thoăn thoắt, và không bị gặp chướng ngại gì. Có vẻ bọn họ quen thuộc nơi này.
Và ba cô gái đó không ai khác chính là nó, nhỏ và cô.
Lúc sau khi ở căn-tin đi về lớp, nó đã nghĩ ra cách để trả đũa tụi hắn và mấy con người yêu của bọn hắn.

“Sống ở ký túc?” Cô lạnh giọng hỏi nhỏ
“Ừ. Bọn họ hay đi dạo trong vườn hoa tự nhiên vào ban đêm.” Nhỏ trả lời.
“Dừng.” Nó lên tiếng kéo hai người kia đang thì thầm phải dừng lại.
Cả ba ngước nhìn lên thì thấy một cái lưới đang giăng trước mặt, nó không dễ nhận ra tí nào, nhất là khi trong đêm, vậy mà nó có thể nhận ra được, không hổ là con của đệ nhất sát thủ, đến cả phản ứng cũng mau lẹ hơn người thường.
“Chỉ là một cái lưới thôi mà.” Nhỏ nói.
“Không, có dòng điện 3000V ở đó đấy, động vào một cái là teo luôn.” Nó nói.
“Vậy thì làm thế nào bây giờ?” Nhỏ lo lắng nói. Trời ơi, không qua được cái lưới này thì coi như bao nhiêu kế hoạch đổ hết xuống sông, xuống bể.
“Hack cho nó dừng lại chứ làm chi.” Nó nói rồi lôi chiếc máy tính nho nhỏ nó chuyên dùng để hack ra.
Lát sau một hàng dài chữ số liên tiếp hiện ra, đồng thời, tay nó cũng gõ thoăn thoắt trên bàn phím và số 1% xuất hiện…
3%…
9%…
13%…
….
99%…

100%… Hoàn tất!
“Xong!” Nó nói rồi cất máy tính đi.
“Ừ, đúng là chạm vào không cảm giác được gì hết.” Nhỏ nói rồi dẫn đầu trèo qua cái lướt cao đến gần 6m này.
Cô và nó cũng nhanh chóng đi theo.
Cả ba nhanh chóng di chuyển đến chỗ vườn hoa.
Khi chui vào, đập vào mắt là hình ảnh của cái ông thầy Hiệu Trưởng sáng nay cười một cách nhã nhặn đang đứng hôn hít một thiếu nữ trẻ tầm 17-18 tuổi khá xinh đẹp nhưng đánh phấn son thì cả đống [0=1/10000 của tụi nó]. Người thiếu nữ ôm cổ thầy Hiệu Trưởng, thầy Hiệu Trưởng thì ôm eo người thiếu nữ đó. Hai người ôm hôn nhau không hề để ý đến xung quanh.
“Èo, tui muốn ngất!” Nhỏ nhỏ giọng thầm thì.
“Đi thôi, chỗ này không liên quan đến ta chúng ta.” Nó nói.
“…” Cô không nói gì, chỉ chụp cảnh này lại với nhiều góc độ khác nhau đủ để nhìn rõ mặt hai người đó. Với bản năng của một thám tử, cô thấy những bức ảnh này sẽ có ích. Hơn nữa, cô là thám tử nên có thể nhớ rõ mặt chỉ trong một lần gặp và cô đã gặp người thiếu nữ kia khi đi trên hành lang của khối 12. Theo như cô nhớ thì cô gái kia hẳn là học sinh lớp 12, Chu Ngọc San, chị gái của Chu Ngọc Anh. Cô không muốn nói chuyện này ở đây, với bản tính hai người kia hẳn là sẽ hét lên mất.
Xong, cô cũng cất bước theo hai người kia.

Cả ba đi rất nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động nào. Một lúc sau, trước mặt ba người là ba đôi nam nữ đang đi dạo trong vườn hoa.
Ba đứa con gái thì mặt mày son phấn, cả người thì mặc bộ đồ rõ hở hang, không phù hợp lứa tuổi học sinh đang dính sát cả người vào ba chàng trai.
Ba chàng trai thì vô cùng cực kì handsome đang thản nhiên đi dạo, không hề có ý định để ý đến ba cô gái đang như con bạch tuộc bám trên người mình.
“Hửm, quả nhiên là cẩu thì cho dù đột lốt người cũng không thay đổi được mà.” Nhỏ cười khinh bỉ.
“Công nhận.”
“…” Cô không nói gì vì cô đã nhận ra cô gái vừa rồi có nét tương đồng với Chu Ngọc Anh đang quấn quít như bạch tuộc trên người anh. Vậy là đúng rồi, hai bọn họ là chị em.
Quả nhiên là chị em, sở thích bám quần đàn ông cũng như nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.