Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 18:
Chương 18
Trans: Cola
Quan Văn Cường không ngờ Hứa Bùi lại thật sự dẫn anh ta đi chơi trò chơi lửa trại cả đêm cùng với nhóm của câu lạc bộ Báo chí, mãi cho đến khi tàn cuộc mới quay về lều của mình.
May là nhiệm vụ tối nay của hai người cơ bản đã hoàn thành, chỉ cần hai mươi phút để sắp xếp đơn giản lại là được.
Quan Văn Cường gõ số liệu xong, gập máy tính lại, chỉ ra ngoài rèm cửa, “Anh Bùi, em về trước nhé?”
“Chờ đã.”
Hứa Bùi gõ một hàng chữ trên bàn phím, quăng điện thoại cho anh ta, “Chụp hộ tôi một tấm.”
“Dạ?”
“Gửi một bức ảnh làm việc cho công ty máy móc Ninh Hợp, coi như báo cáo công việc.” Hứa Bùi giải thích.
Quan Văn Cường hiểu ra mới “Ồ” một tiếng, đón lấy điện thoại chuẩn bị chụp bừa một kiểu, lại thấy Hứa Bùi duỗi tay chỉ vào vị trí bên cạnh anh ta, “Đến kia chụp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì sao?”
Hứa Bùi giải thích hết sức ngắn gọn, “Công ty máy móc Ninh Hợp.”
Quan Văn Cường khó hiểu nhíu mày, đưa ra thắc mắc: “Họ yêu cầu nhiều như vậy sao?”
Hứa Bùi nhún vai, “Khách hàng mà, hết cách rồi.”
Quan Văn Cường tuân mệnh lùi lại hai bước, chụp “tách” một cái.
Hứa Bùi lấy lại điện thoại xem anh, lập tức lắc đầu, “Không được, chụp lại đi, góc chụp lên cao một chút.”
Quan Văn Cường: “?”
Anh ta càng mờ mịt hơn, “Cái yêu cầu này sao lại kỳ quặc thế nhỉ? Ảnh làm việc thôi mà, còn phải căn góc sao? Ai không biết còn cho là anh lấy bức ảnh này đi xem mắt đấy!”
Hứa Bùi: “…”
Quan Văn Cường miệng thì chê kỳ quặc như vẫn tỏ ra cực kỳ kính nghiệp, chụp ảnh hộ Hứa Bùi.
Nhưng Hứa Bùi một mực không hài lòng, lúc thì chê góc ảnh xấu, lúc thì lại cảm thấy tiêu cự không đúng.
Quan Văn Cường khom lưng chùng gối chụp liền mười mấy tấm hình, cuối cùng mới miễn cưỡng được thông qua.
Anh ta đang thở hắt một hơi, điện thoại chợt rung lên, thông báo tin nhắn hiện lên.
Giọng nói lạnh nhạt của Hứa Bùi vang lên, “Người anh em, đăng đường link này vào vòng bạn bè nhé.”
Quan Văn Cường nhìn vào điện thoại theo kiểu “cụ già xem điện thoại”*, “Đây cũng là yêu cầu của bên kia sao? Có bệnh chắc!”
*Meme như hình dưới
Hứa Bùi trầm mặc giây lát, chê bai cùng anh ta: “Phải đó, phía khách hàng quá là thất đức.”
Sau đó anh vỗ vào vai Quan Văn Cường, “Vất vả rồi, người anh em.”
Chỉ một câu thôi đã đủ để “hạ gục” Quan Văn Cường, anh ta rưng rưng ấm ức thay anh Bùi của mình: “Yêu sách của khách hàng đâu có dính dáng gì đến anh! Anh Bùi, anh mới là người vất vả thật sự, một mình anh phải giao thiệp với đám khách hàng lõi đời, gánh vác quá nhiều trọng trách.”
Anh ta vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm đi anh Bùi, em lập tức đăng ngay và luôn, tuyệt đối không để anh khó xử!”
Hứa Bùi mỉm cười, “Ừm, về đi, đi đường cẩn thận.”
Quan Văn Cường thu lại nước mắt, vâng vâng dạ dạ, vừa chỉnh sửa đường link theo yêu cầu, vừa khom người ra khỏi căn lều.
Gõ một cái, ấn đăng bài.
Sau khi giao diện vòng bạn bè tự động load lại, anh ta ngay lập tức nhìn thấy bài đăng của mình.
Ngó xuống bài đăng kế tiếp, lại là bức ảnh anh ta vừa mới chụp xong.
Người đăng, Hứa Bùi.
Quan Văn Cường gãi đầu, cảm thấy mông lung như trò đùa.
Gượm đã, chẳng phải anh Bùi nói cái này phải gửi cho bên khách hàng sao?
Sao lại lỡ tay đăng vào vòng bạn bè nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—
Điền Tư Điềm uống chút rượu nên tinh thần hơi hưng phấn, nói cũng nhiều hơn. Cô ấy lôi kéo Nhan Thư nằm trên ghế dựa ngoài căn lều, hăng say lướt vòng bạn bè, vừa lướt vừa đưa ra bình luận tức thời.
“Chu choa, bạn nhỏ ‘Hộp kẹo’ vẫn còn đang làm bài tập nè hahaha, mình cho nhóc đó một like! Đây là bạn chơi game dở ơi là dở, mình mới gặp được lúc lập team chơi game vào tuần trước. Vốn định kết bạn để mắng ẻm một trận, kết quả phát hiện người ta là học sinh lớp bốn hahaha.”
“Đậu xanh, quán mỳ Trùng Khánh ngoài cổng trường độc ác ghê, ai lại đăng ảnh đồ ăn đêm hôm thế này. Không được, chiều mai về trường mình phải lập tức đặt một suất mới được! Xì xụp ~”
“Ê, bạn xem đứa bạn này của mình nè, lại đăng mấy bài đăng ‘Trầm kẽm’ lên vòng bạn bè rồi. Trước đây là một cô gái lạc quan biết bao, sau khi lấy chồng vào nửa năm trước, con người cũng thay đổi luôn. Hàii, chuyện chọn chồng này á hả, vẫn phải mở to mắt ra chọn cho kỹ!”
Ban đầu Điền Tư Điềm vốn chỉ lẩm bẩm cho mình nghe mà thôi, không ngờ Nhan Thư đang chăm chú đắp mặt nạ chân đột nhiên cảm thán một câu đầy thấu hiểu: “Phải đó! Trước khi chưa nhìn thấu người đàn ông kia, thật sự không thể nôn nóng gả cho người ta, nếu không sẽ trở nên bất hạnh.”
Lẽ nào Nhan Thư lại nể mặt con ma men như mình sao, Điền Tư Điềm càng tám hăng say hơn: “Đúng đúng đúng, cô bạn này của mình đúng là chưa nhìn cho rõ, đùng một cái lấy người ta mới phát hiện người đàn ông đó chẳng có một cái gì, ở nhà bố mẹ của cô ấy, lái xe của cô ấy, còn là loại ham ăn lười làm.”
Nhan Thư đắp mặt nạ cho chân xong, ngón tay lướt lên trên, bắt đầu xoa bóp cẳng chân, “Như vậy vẫn còn đỡ, có cô gái còn trẻ mơn mởn đã đi lấy chồng, không những phải xuống sông bắt cá nuôi chồng, mà còn phải trả nợ thay anh ta, xém tí nữa đã ngã gãy chân luôn rồi!”
Điền Tư Điềm còn chưa kịp hiểu trả nợ với ngã gãy chân có liên quan gì, nhưng điều này vẫn không gây trở ngại cô ấy căm phẫn bất bình: “Ôi trời ai mà xui xẻo vậy chứ?”
Nhan Thư khẽ thở dài, “… Một người bạn của mình.”
Cô xoa bóp bắp chân hơi tê mỏi xong, bắt chước Điền Tư Điềm đắp tấm thảm nhỏ lên người rồi ngả lưng xuống ghế, hóng gió núi, lướt vòng bạn bè, cảm thấy vô cùng thảnh thơi.
Có điều, thảnh thơi chưa được bao lâu, cô đã lướt đến một bài đăng.
Đến từ ông chồng của “người bạn xui xẻo” của cô, Hứa Bùi.
Bài đăng rất đơn giản, không có bất cứ dòng chú thích nào, chỉ là một tấm ảnh anh quay lưng lại với ống kính.
Chắc hẳn bức hình này là ai đó tình cờ chụp được, nhìn có vẻ cực kỳ tự nhiên, nước ảnh hơi mờ nhưng vừa vặn nhắm chuẩn vào vết thương ở sau gáy.
Những nơi khác đều không quá rõ ràng, chỉ có vài vết máu bầm trên làn da trắng bóc cực kỳ nổi bật.
… Tựa như nó đang nhắc nhở Nhan Thư, đó là tội ác mà cô đã gây ra tối qua.
Nhan Thư bắt đầu cảm thấy áy náy, may mà cô đã lén đưa cho anh lọ thuốc Bạch Dược Vân Nam, chỉ cần chăm bôi thuốc thì hai ngày sau sẽ khỏi hoàn toàn.
Đang tự trấn an mình thì nhìn thấy Hứa Bùi tự bình luận dưới bài đăng của mình.
Hứa Bùi: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tạm thời vẫn chưa kịp bôi thuốc]
Nhan Thư: …
Cô ấn vào ảnh đại diện của anh, lại gõ lạch cạch mấy chữ vào khung chat: [Chẳng phải buổi sáng em đã đưa thuốc cho anh rồi sao, chưa bôi à?]
Hứa Bùi: [Chưa]
Nhan Thư: [Sao còn chưa bôi?]
Hứa Bùi: [Không với tới]
Lúc này Nhan Thư mới nhớ ra, vị trí vết thương của anh nằm ở sau gáy, quả thực rất khó tự bôi thuốc.
Nhan Thư: [Sao không nhờ bạn anh bôi giúp?]
Hứa Bùi: [Ngủ hết rồi]
Nhan Thư đâm ra lo lắng, nhưng nghĩ lại đó chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, đợi đến mai bạn bè Hứa Bùi ngủ dậy rồi bôi thuốc giúp anh là được.
“Phụt hahahaha…” Điền Tư Điềm ở bên cạnh đột nhiên nói bằng giọng buồn cười: “Nhan Nhan, đàn anh Quan cũng biết tấu hài thật!”
Nhan Thư quay sang xem, “Sao đấy?”
Điền Tư Điềm vừa cười vừa đưa điện thoại cho cô xem, “Đường đường là một học bá, vậy mà anh ấy lại chia sẻ mấy tin lá cải như này, chẳng khác gì ba mình vậy hahaha!”
Nhan Thư cầm lấy điện thoại xem, cả người lập tức hóa đá.
Quan Văn Cường không để lại một lời nào, nhưng tiêu đề của bài báo vô cùng nhức mắt.
–Cảnh báo! Vết thương nhỏ cũng gây ra bệnh nặng! Người đàn ông bị thương nhẹ không xử lý kịp thời, dẫn tới phải cưa chân!
Sau đó, điện thoại Nhan Thư rung lên, Hứa Bùi gửi tới một tin nhắn thoại: “Anh không sao.”
Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng giọng anh nghe có phần yếu ớt, khi lọt vào tai Nhan Thư thì chẳng khác nào đang nói —“Anh chết rồi”.
Điền Tư Điềm đang mải buồn cười, thấy Nhan Thư lẳng lặng gỡ tấm mặt nạ chân ra, đứng dậy.
Điền Tư Điềm không hiểu gì sất, “Nhan Nhan, bà đi đâu vậy?”
Nhan Thư đã đi xa, chỉ để lại bốn chữ: “… Chăm người bị thương.”
—
Khi Nhan Thư vén cửa lều lên, Hứa Bùi “ốm yếu sắp chết” đang ngồi dưới ngọn đèn ngủ, thư thái đọc sách.
Anh ngước mắt lên, tỏ vẻ nghi hoặc, “Có chuyện gì sao?”
Nhan Thư khom lưng chui vào lều, “Thuốc đâu?”
Hứa Bùi nhíu mày, “Đã nói không sao rồi mà.”
Nói xong, anh lại ôm gáy “shh” một tiếng.
Nhan Thư nhíu mày, xòe tay ra, “Lải nhải cái gì? Mau đưa đây. Bôi thuốc cho anh xong, em còn phải về đi ngủ nữa!”
Hứa Bùi chậm rì rì lấy thuốc sát trùng và thuốc xịt trong túi ra, đưa cho cô.
Đợi đến khi Nhan Thư duỗi tay ra nhận, khom lưng, một thứ treo trên cổ bất thình lình rơi ra khỏi cổ áo.
Ánh mắt Hứa Bùi lướt dần xuống dưới, tay anh hơi khựng lại.
Đó là lá bùa to chừng gang tay, được gấp thành một hình vuông nhỏ, đằng trước vẽ một mũi tên dài — Mũi tên tình yêu của thần Cupid.
Mang ý nghĩa gì thì khỏi cần nói cũng biết.
Hứa Bùi nhìn chăm chú vào mũi tên của thần Cupid mấy giây, rồi ngước mắt nhìn cô, giọng nói khẽ khàng đến lạ: “Hôm nay em cũng ước nguyện ư?”
Nhan Thư nhất thời không chú ý đến chữ “cũng”, chỉ gật đầu, “Đúng thế, ông chủ sạp hàng đã nói rồi, cứ đeo trên cổ, sau mười hai giờ đêm nay sẽ phát huy tác dụng.”
Hứa Bùi dời mắt, hỏi cô: “Em ước linh tinh cái gì mà đến tối nay mới có thể phát huy tác dụng?”
Nói xong, dường như anh nghĩ đến điều gì đó, lẳng lặng giơ tay cài chiếc cúc đầu tiên lại.
Nhan Thư trông thấy hành động dụ hoặc của anh, nói: “Ơ, em chỉ mua lá bùa phòng tiểu nhân chứ có nhắm vào anh đâu, anh hốt hoảng cái gì?”
Hứa Bùi trưng ra vẻ mặt đầy bình thản, “Anh có hoảng đâu.”
Giây tiếp theo, anh chợt dừng tay lại, quay sang nhìn cô, “Em nói gì cơ, phòng tiểu nhân?”
Hứa Bùi đưa một ngón tay ra chỉ vào lá bùa của cô, tỏ vẻ không tin, “Em dùng mũi tên của thần Cupid để phòng tiểu nhân?”
Nhan Thư trợn tròn mắt, “Ai bảo anh đây là mũi tên của thần Cupid, đây rõ ràng là cây trâm mà.”
“Cây trâm?”
“Đúng, dùng để đâm tiểu nhân đấy.”
Nhan Thư vừa nói, vừa mở lá bùa ra.
Cả lá bùa lớn bắt đầu được mở ra từ từ.
Chỗ tiếp giáp với cây trâm xuất hiện một bàn tay, chủ nhân của bàn tay này là một bà lão mặc trang phục thời xưa.
“Nhìn thấy chưa, đây không phải mũi tên của thần Cupid.” Nhan Thư chỉ vào người trong bức tranh, “Đây là cây trâm của Dung ma ma.”
Hứa Bùi: “…”
Anh im lặng một hồi mới nói: “Em mau bôi thuốc đi.”
—
Nhan Thư cầm tăm bông lên mới phát hiện rằng, chuyện bôi thuốc quá khó khăn với một người chỉ có thể dùng tay trái như cô.
Cô đã quen dùng tay phải, còn tay trái luôn không nghe theo sự điều khiển của cô.
Miệng chai thuốc sát trùng rất nhỏ, cô chọc tăm bông vào mấy lần, lần nào cũng không chọc vào trong được.
Khó khăn lắm mới chọc vào thì tay cô lại run lên một cái, tăm bông lại trượt từ bên trong ra ngoài…
Sau hai lần loay hoay, cuối cùng cô cũng cắm tăm bông vào trong chai thành công.
Vừa mới rút cây tăm ra, Nhan Thư còn chưa kịp vui mừng thì tay cô lại run lên một cái.
Cô cúi xuống, trầm mặc nhìn một giọt thuốc nâu vàng bất ngờ bắn lên áo sơ mi trắng tinh của Hứa Bùi, rồi dần dần lan rộng.
Hứa Bùi ngước lên, lẳng lặng nhìn cô.
Cô vội vàng giải thích: “Vừa rồi là em nhất thời chưa quen cái tay này, không sao, lần này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Nói xong, cô lại cầm tăm bông lên, nhắm chuẩn cổ của Hứa Bùi, duỗi tay về phía anh.
Kết quả, do không khống chế tốt lực tay nên cô bất chợt chọc vào người anh, và vừa hay lại chọc ngay phải vết thương của anh.
Hứa Bùi lại kêu “shh…” một tiếng.
Lần này còn to hơn lần trước nhiều.
Nhan Thư sợ hết hồn, “Xin lỗi, xin lỗi, cho em thêm một cơ hội nữa nha.”
Hứa Bùi ôm gáy, quan sát cô một lúc bằng ánh mặt vô cùng nghi ngờ.
Nhan Thư liên tục thề thốt: “Thật mà! Hãy tin em một lần nữa!”
Cô cầm chai thuốc xịt lên, trấn an anh: “Anh xem này, chỉ là thuốc xịt mà thôi, lần này đơn giản như vậy, tuyệt đối không có sai sót gì đâu.”
Thấy Hứa Bùi đã chấp nhận lời hứa hẹn của cô, Nhan Thư vội vàng nâng tay trái lên, vụng về đưa chai xịt đến gần vị trí vết thương của anh, sau khi đã nhắm chuẩn, cô ấn mạnh một cái.
Xịtttt
Hứa Bùi bị thuốc xịt vào đầy tai, “Đây là ‘không có sai sót gì’ mà em nói ư?”
Nhan Thư trợn tròn mắt, vội vàng đổ tội cho chai thuốc: “Cái đầu xịt này bị nghiêng! Đợi em chỉnh lại một chút, lần này nhất định không có vấn đề!”
Để xoa dịu cảm xúc của Hứa Bùi, cô tốn rất nhiều sức điều chỉnh đầu xịt, sau đó còn cho anh nụ cười khích lệ.
Hứa Bùi nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười này rất đáng sợ.
Đang định ngăn cô lại, thì tiếng “Xịtttt” lại vang lên.
Anh chậm chạp quay đầu lại, dung dịch thuốc phun ra đầy cả cằm chầm chậm ngưng tụ thành giọt nước, chảy xuống bên dưới.
Chảy dọc qua yết hầu hơi gồ lên, xương quai xanh rõ nét của anh, cuối cùng biến mất trong cổ áo, gợi ra những cảnh tượng mơ màng mê hoặc lòng người.
Ánh mắt của Nhan Thư đuổi theo mấy giọt nước này từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm mấy giây liền cô mới tiếc rẻ dời mắt đi.
… Trông vậy mà gợi cảm ra phết.
Mí mắt Hứa Bùi giần giật, sau mấy phen đắn đo, anh thở dài, “Hay là để anh tự bôi đi.”
Nhan Thư nhíu mày, “Chẳng phải anh không với tới sao?”
Hứa Bùi: “…”
Anh bình tĩnh duỗi tay, định giật lấy chai xịt kia, “Anh với tới được.”
Cái tính háo thắng không chịu thua của Nhan Thư lại nổi lên, cô nhanh chóng dịch tay trước anh một nhịp, cất giọng kiên định: “Không, anh không với tới.”
Hứa Bùi trầm mặc một hồi, nói với cô bằng ngữ điệu hết sức chân thành: “… Anh thật sự với tới được.”
Nhan Thư vẫn chẳng mảy may dao động: “Đừng hòng lừa được em, chắc chắn anh không với tới!”
“…”
Hai người cứ thế tôi tranh anh giành, đột nhiên lại vang lên một tiếng xịt dài thật dài.
Dường như dòng thời gian đã bị ấn nút tạm dừng, hai người không ai nhúc nhích nữa.
Họ từ từ cúi đầu xuống cùng một lúc, ánh mắt không hẹn mà rơi vào vị trí trước ngực Hứa Bùi.
Áo sơ mi bị chai thuốc xịt ướt đẫm một mảng lớn trở nên trong suốt, dính chặt vào lồng ngực rắn chắc. Nhìn xuống chút nữa, một điểm tròn tròn thoắt ẩn thoắt hiện.
Nhan Thư nhìn chằm chằm vào nơi đó, vậy mà lại cảm thấy miệng hơi khô.
Cô muốn dời mắt đi nhưng đôi mắt của cô hoàn toàn không chịu nghe theo điều khiển.
Giọng Hứa Bùi đã hơi lành lạnh: “Em nhìn đủ chưa?”
Nhan Thư vô thức đáp: “… Chưa.”
Ngay sau đó cô đã kịp phản ứng lại, “Ý của em là, không, không có giấy ư? Mua lau đi kìa, nhỡ bị cảm thì sao!”
Nhan Thư quay phắt đi, hoàn toàn không dám liếc mắt về nơi ấy nữa, cô mò mẫm rút hai tờ khăn giấy như một người mù, định lau áo giúp anh.
Vừa mới duỗi tay qua chỗ anh, còn chưa kịp chạm vào cái gì thì đã bị bàn tay lớn bất chợt siết chặt.
Bên tai là giọng nói hết chịu đựng nổi của Hứa Bùi: “Nhan, Thư!”