Khi nam thần hóa nam trà xanh

Chương 17


Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 17:

Chương 17
 
Trans: Cola
 
Mọi người vẫn ngồi vây quanh đống lửa trại.
 
Điền Tư Điềm ngó đồng hồ, nghiêng người lặng lẽ gửi tin nhắn cho Nhan Thư: [Nhan Nhan, nếu không lấy được thì thôi bỏ đi, quay về sớm chút.]
 
Lâm Tuyết Mẫn ở bên cạnh im lặng cong môi cười, “Điềm Điềm, em hỏi Nhan Thư xem còn mất bao lâu nữa vậy, mọi người đều đang chờ đây nè.”
 
“Nhan Thư quay lại rồi!” Có người nghe ngóng được tin tức, chạy về báo tin cho mọi người.
 
Mọi người ai nấy cũng thò dài cả cổ, nhìn dáo dác tứ phía, sau đó tìm thấy bóng dáng Nhan Thư đang đi ở chỗ đầu hành lang.
 
Buổi tối ở trên núi lạnh lẽo, mũi cô bị lạnh hơi đỏ lên, tay phải quấn một lớp băng dày, treo lên cổ trong thật ngốc nghếch. Một cơn gió thổi ngang qua, khiến những lọn tóc mái của cô bị thôi bay tứ tung trong không khí.
 
Nhìn thế nào cũng thấy đến là thê thảm.
 
Điền Tư Điềm vội vàng đứng lên đón cô, “Sao đi lâu thế, mau đến cạnh đống lửa sưởi ấm đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rồi lại không nhịn được cằn nhằn với cô: “Nếu không mượn được thẻ căn cước thì thôi đi, uống rượu thôi mà, cũng có phải bạn không biết uống đâu.”
 
Lâm Tuyết Mẫn nắm chắc phần thắng, đưa một cốc rượu đầy ắp qua, “Đúng đấy, thua thì cũng thua rồi, trò chơi thôi mà. Với lại đã nói trước chúng ta không chơi kiểu con gái uống nửa cốc rồi nha.”
 
Điền Tư Điềm nhíu mày, “Nửa cốc? Chị coi thường ai đấy!”
 
“Dù chị có rót thêm tám cốc cũng không thành vấn đề!” Chẳng hiểu sao ngữ điệu của Điền Tư Điềm lại trở nên tự hào, “Đúng không, Nhan Nhan?”
 
Lâm Tuyết Mẫn: “?”
 
Nhan Thư: “?”
 
“Ủa Điềm Điềm, uống hay không uống không quan trọng…” Khuôn mặt Nhan Thư đầy vẻ thắc mắc, “Nhưng bạn thấy mình giống người sẽ thua cuộc sao?”
 
Điền Tư Điềm khẽ an ủi cô: “Chị ta cố tình làm khó bạn, mọi người đều đang nhìn kia kìa, ván này có thua thì cũng chẳng mất mặt đâu.”
 
Nói xong, cô ấy thấy Nhan Thư nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
 
Điền Tư Điềm sửng sốt, “Ui trời, chẳng có lẽ…?”
 
Nhan Thư cười tủm tỉm lấy một tấm thẻ căn cước từ trong túi áo ra, vẫy vẫy trong không khí, tỏ vẻ tiếc nuối: “Chắc là không uống được chén rượu này rồi.”
 
Điền Tư Điềm giơ ngón cái, nói với vẻ thán phục: “Không hổ danh là bạn!”
 
Mọi người cũng không ngờ được Nhan Thư lại thật sự hoàn thành nhiệm vụ, ai nấy cũng “Ồ wow” một cách kích động.
 
Mặt Lâm Tuyết Mẫn hơi biến sắc, cô ta cố tình nhún vai tỏ vẻ trách cứ, “Nhìn xem, thế mà mọi người còn đổ oan cho chị, nói chị cố tình làm khó em ấy, chị đã nói rồi mà, Nhan Thư có bản lĩnh lắm đấy.”
 
Dừng một lát, cô ta lại cười nói: “Nhan Thư của chúng ta xinh như vậy, nếu dùng thêm vài vũ khí bí mật nữa, hẳn là mấy cậu nam sinh bình thường không chống đỡ được đâu nhỉ? Chưa nói đến thẻ căn cước, không chừng ngay cả sổ hộ khẩu cũng có thể đưa cho em ấy.”
 
Lời này của cô ta dường như còn mang theo một ý khác, cứ như Nhan Thư đã dùng thủ đoạn không mấy vẻ vang mới lấy được thẻ căn cước.
 
Nhưng đã qua ba vòng rượu, xung quanh lại quá ồn ào, mọi người nhất thời không chú ý đến lời nói ẩn ý của Lâm Tuyết Mẫn, thi nhau lên tiếng trêu đùa:
 
“Chưa nói cánh nam sinh nhỏ tuổi, ngay cả một đứa con gái như em cũng không kháng cự được khuôn mặt ấy của Nhan Thư nữa là.”
 
“Ai nói không phải đâu, người đảm nhận vị trí bộ mặt của câu lạc bộ Báo chí đâu phải để gọi chơi vậy.”
 
Lâm Tuyết Mẫn nhác thấy Tần Minh Bách cùng cười với mọi người, ánh mắt dịu dàng rơi trên người Nhan Thư.
 
Cô ta ra sức miết ngón theo miệng chén rượu, “Cũng phải nói là Nhan Thư may mắn đi, người cô ấy gặp là mấy em trai, chứ không phải Hứa thần. Nếu mà là Hứa thần á, chén rượu này, sợ là em ấy phải uống là cái chắc.”
 
Điền Tư Điềm nhíu mày, “Kéo Hứa thần vào làm gì! Ai gặp phải anh ấy mà lại không thua? Chị đừng để ý đến việc cô ấy mượn của ai nữa, nhiệm vụ hoàn thành là được rồi còn gì!”
 
Lâm Tuyết Mẫn bất đắc dĩ nói: “Chị chỉ đùa một chút thôi mà, sao phải nghiêm trọng hóa vấn đề vậy nhỉ?”
 
Cô gái bên cạnh kịp thời chuyển sang chủ đề khác: “Nào nào nào, chúng ta tiếp tục đê, đến lượt ai rồi nhỉ?”
 
Lâm Tuyết Mẫn bỏ chén rượu xuống, “Vội gì? Còn chưa kiểm hàng mà.”
 
Cô ta tươi cười, lấy tấm thẻ căn cước từ tay Nhan Thư, nói bằng giọng thân thiết: “Để chị xem là cậu nam sinh nào mà lại –”
 
Sau đó cô ta lập tức tắt tiếng.
 

Cô gái ngồi bên nói dí dỏm: “Chắc phải đẹp trai lắm đây, ngay cả chị Lâm cũng nhìn đến thẫn thờ rồi kìa.”
 
Mọi người nghe thấy thế cũng vội xúm lại, song Lâm Tuyết Mẫn lại vô thức hạ tấm thẻ căn xước xuống nhằm che đi bức ảnh ở mặt trước tấm thẻ.
 
Có điều, đã không kịp nữa rồi.
 
Cô gái kia cười hì hì giật mất tấm thẻ, “Chị Lâm à, cho tụi em xem với chứ.”
 
Nói đoạn, cô ta cúi đầu xuống nhìn, khổ nỗi ánh lửa quá mờ nên nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy người trong ảnh thực sự rất đẹp trai, còn hơi quen mắt nữa.
 
Bỗng nhiên một ánh đèn flash trong điện thoại lóe sáng, mọi người chúi đầu nhìn cùng một lúc, và rồi ai nấy cũng khựng lại như thể đã bị ai đó ấn vào nút tạm dừng.
 
Chàng trai trong ảnh thẻ căn cước có khuôn mặt nổi bật, ánh mắt lạnh nhạt, đối với tất cả mọi người trong câu lạc bộ Báo chí thì khuôn mặt này quá đỗi quen thuộc.
 
–Dù sao mọi người có nằm mơ cũng muốn làm được bài phỏng vấn về anh mà.
 
Đằng sau dòng họ tên là hai chữ: Hứa Bùi.
 

 
Quan Văn Cường theo sau Hứa Bùi, khép chặt vạt áo lại, “Ủa anh Bùi, đêm hôm khuya khoắt lại lạnh như này, anh kéo em ra ngoài tản bộ làm gì vậy!”
 
“Lạnh hả?” Hứa Bùi hơi dừng bước, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như câu lạc bộ Báo chí đang tổ chức lửa trại, hay là tôi với cậu đi qua hơ lửa tí đi?”
 
Quan Văn Cường vô cùng cảm động.
 
Anh ta mới thuận miệng nói lạnh một cái, vậy mà anh Bùi cũng để trong lòng.
 
Thế là anh ta vui vẻ theo Hứa Bùi đi đến hội lửa trại. Lúc sắp sửa đến nơi, anh ta mới nghĩ ra một chỗ không đúng.
 
Với cái thời tiết này, chui vào trong lều chẳng phải hết lạnh rồi sao, cần gì phải hơ lửa nữa?
 
Vừa mới ngước mắt lên đã nhìn thấy đống lửa trại.
 
Đám người trong câu lạc bộ Báo chí tinh mắt phát hiện ra hai người, rối rít thò dài cả cổ, sáng mắt lên: 
 
“Hứa thần, sao các anh lại đến đây!”
 
“Hứa thần đến lấy thẻ căn cước đúng không?”
 
Hứa Bùi gật đầu, “Nhân tiện qua đây cho anh Quan của mọi người hơ lửa một lát.”
 
Mọi người vội vàng nhường chỗ cho hai người, “Nào nào nào, chỗ này ấm này. Tụi em đang chơi trò chơi, Hứa thần, đàn anh Quan, hai anh muốn chơi cùng không ạ?”
 
Quan Văn Cường vội vàng xua tay.
 
Hơ lửa một hai phút là được rồi, hôm nay đội họ bận như thế, lấy đâu ra thời gian mà chơi trò chơi!
 
Vậy mà cậu ta lại thấy Hứa Bùi nhìn sang chỗ mình, nhíu mày hỏi: “Cậu lại muốn chơi trò chơi à?”
 
Quan Văn Cường sửng sốt, “Em đâu có…”
 
“Được rồi.” Hứa Bùi gật đầu, “Chơi cùng cậu một lúc vậy.”
 
Quan Văn Cường: “…”
 
Khi anh ta đang nghĩ xem làm thế nào để anh Bùi hiểu rằng anh ta thật sự không muốn chơi trò chơi, thì đã bị đám người ở câu lạc bộ Báo chí lôi kéo, bắt đầu đặt ra quy tắc của trò chơi.
 

 
Quan Văn Cường ngồi nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng thông suốt, mọi người đang chơi trò thật hay thách phiên bản nâng cấp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy vẫn theo cách xoay chai rượu như cũ, chỉ có điều người bị chai rượu chỉ vào phải chọn một người trong số đông, cùng nhau trả lời ba câu hỏi.
 
Trả lời đúng cả ba câu thì mới được tính là vượt qua thử thách.
 
Nếu không sẽ phải chịu phạt.
 
Quan Văn Cường: “Hình phạt là uống rượu sao?”
 
Tiểu Ưu chỉ vào chén rượu trên bàn, “Hai chén rượu, hoặc nhảy cóc một trăm cái.”
 
Có hai người Hứa Bùi tham gia, mọi người hào hứng hơn bao giờ hết, ai nấy cũng nhăm nhe muốn xoay chiếc chai chỉ vào hai người nhưng liên tục thất bại. Có người loay hoay một lúc lâu lại xoay ngay vào mình, tự mình hố mình một vố đau điếng.

 
Trong tiếng cười đùa vui vẻ, Tiểu Ưu đứng dậy, xoa xoa tay rồi cầm lấy chai bia, xoay mạnh một cái.
 
Chai bia xoay mấy vòng trên đất, rồi lắc lư chỉ vào một người.
 
Mọi người nhìn theo hướng miệng chai, cùng hoan hô lên: “Uây, cuối cùng cũng xoay vào Hứa thần rồi!”
 
Tiểu Ưu nôn nóng cầm một đống thẻ sinh viên chạy đến, “Hứa thần, rút một tấm thẻ sinh viên nào.”
 
Cô ấy xòe hơn hai mươi tấm thẻ nhỏ trước mặt, trên thẻ viết ba số cuối trong mã sinh viên, Hứa Bùi phải tự rút một tấm thẻ, rút phải mã sinh viên của ai thì sẽ cùng người ấy hoàn thành nhiệm vụ.
 
Quan Văn Cường âm thầm rỉ tai Hứa Bùi: “Đuôi mã sinh viên của em là 618.”
 
“Được.” Hứa Bùi gật đầu, “Tôi chọn 215.”
 
Quan Văn Cường: “…”
 
Hứa Bùi quay sang, giở giọng đứng đắn: “Bình thường giáo sư Tôn đã dạy dỗ chúng ta thế nào? Thông minh thì phải dùng vào việc đúng đắn, không được giở trò gian lận!”
 
Quan Văn Cường rất xấu hổ, “Anh Bùi, em hiểu rồi!”
 
Vừa dứt lời, Tiểu Ưu lật thẻ sinh viên ra, “Vị khán giả may mắn có số đuôi 215 là, Nhan Thư!”
 

 
Trước mặt Nhan Thư và Hứa Bùi được đặt một bảng viết đáp án, họ phải cùng nhau trả lời đúng cả ba câu hỏi thì nhiệm vụ mới thành công, nếu không Hứa Bùi sẽ phải đối mặt với hình phạt nhảy cóc một trăm cái.
 
Nhan Thư cảm thấy khó mà tin nổi, “Vì sao không chọn uống rượu?”
 
Hứa Bùi chỉ bình thản hỏi lại: “Chúng ta sẽ thua sao?”
 
Chỉ một câu nói đã kích thích lòng hiếu thắng của Nhan Thư, cô trả lời hùng hồn: “Tuyệt đối không thể thế được! Triển thôi!”
 
Ba câu hỏi đều có liên quan đến người làm nhiệm vụ, Tiểu Ưu đọc câu hỏi trong mẩu giấy nhỏ: “Câu đầu tiên, cuốn sách mà Hứa Bùi đọc gần đây tên là gì?”
 
Hứa Bùi viết đáp án xong, nhìn sang phía Nhan Thư.
 
Nhan Thư vỗ ngực tự tin: “Yên tâm, em biết đáp án.”
 
Lúc cô đến đưa cá, tình cờ liếc thoáng qua tên cuốn sách anh đang cầm trong tay.
 
Cô hết sức tự tin viết đáp án lên bảng, nhưng vì tay phải đang treo trên cổ nên đành phải viết bằng tay trái, động tác của cô trông ngượng nghịu và ngốc nghếch, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
 
Khó khăn lắm mới viết xong, Tiểu Ưu lật đáp án của hai người ra.
 
Trên hai tấm bảng, viết mấy chữ giống nhau: [The Princeton Companion to Mathematics]
 
Nét chữ trên tấm bảng bên tay trái mạnh mẽ, bay bổng.
 
Nét chữ bên tấm bảng bên phải nghiêng nghiêng ngả ngả, y như gà bới.
 
Nhan Thư trưng ra khuôn mặt oán thán, “Lần sau anh có thể đọc cuốn sách có tên ngắn hơn không?”
 
“Câu hỏi thứ hai, Hứa thần ghét ăn gì nhất?”
 
Lần này Nhan Thư chẳng cần nghĩ ngợi, nhanh chóng viết ra một chữ.
 
Tiểu Ưu lật bảng xem, cười phì thành tiếng, “Nhan Nhan, đáp án này của bạn vừa nhìn là biết sai rồi, xem ra Hứa thần sắp phải nhảy cóc rồi hahaha.”
 
Mọi người đều sán lại gần, nhìn đáp án.
 
Trên bảng đáp án, một chữ lớn xiêu vẹo: [Cá]
 
Ai nấy cũng buồn cười, trêu chọc Nhan Thư.
 
“Nhan Thư, bạn thế này không được rồi, bài báo của chị Lâm mà bạn cũng chưa đọc hả?”
 
“Vừa nhìn là biết luôn rồi, bạn thanh mai nói Hứa thần thích nhất là ăn cá, ngày nào cũng phải qua nhà bạn ấy xách hai con về, ghét là ghét thế nào được?”
 
Nói đoạn, họ lại vội chạy sang lật bảng đáp án của Hứa Bùi: “Nhìn đi, chắc chắn bạn đã trả lời sai –”
 

Nói được một nửa thì đột ngột dừng lại.
 
Trên bảng đáp án của Hứa Bùi lại viết một chữ giống hệt.
 
Cá.
 
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tụm hai tụm ba xì xào lẩm bẩm:
 
“Chuyện này là thế nào, chẳng lẽ bài phỏng vấn của chị Lâm có vấn đề?”
 
“Không phải chứ, hay là thông tin nhầm lẫn?”
 
“…”
 
Có người bạo gan, chạy đến trước mặt Hứa Bùi hỏi anh: “Hứa thần, cái bạn thanh mai trong lời đồn kia ấy, rốt cuộc anh có không ạ?”
 
Trong đống lửa chợt vang lên tiếng “lạch tạch”, Hứa Bùi ngước mắt lên.
 
Tựa như đang nhìn đống lửa, cũng tựa như đang xuyên qua đống lửa nhìn sang hướng đối diện.
 
Nhan Thư nghe thấy tiếng lửa nổ tanh tách, quay đầu nhìn vào nó nhưng lại lơ đãng va vào đôi mắt đen như mực của Hứa Bùi.
 
Trong ánh lửa đỏ hồng, anh cất lời: “Có.”
 
Nếu còn tiếp tục hỏi thêm thì khó tránh khỏi bị đánh giá là dò hỏi đời tư của anh, Tiểu Ưu vội vàng lảng sang chuyện khác: “Nhan Thư, sao bạn lại trả lời đúng thế?”
 
Nhan Thư dời mắt đi, mặt không đỏ tim không run, “Mình đã chọn đáp án phải viết ít chữ hơn.”
 
Ngay lập tức, mọi người đều cười ha hả, “Ngay cả cái này cũng có thể chọn bừa mà đúng ư?”
 

 
Họ đã trả lời được hai câu hỏi, chỉ cần trả lời đúng thêm một câu nữa, họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ.
 
Nhan Thư ngồi ngay ngắn, dỏng tai nghe Tiểu Ưu đọc câu hỏi.
 
“Câu thứ ba.” Tiểu Ưu mở câu hỏi ra, lập tức phấn khích hò to lên: “Xin hỏi Hứa thần, lần hôn gần đây nhất vào lúc nào?”
 
Tiểu Ưu vừa hỏi xong thì cả khuôn mặt cũng đỏ ửng, không biết do ngượng ngùng hay là kích động nữa.
 
Đám người trong câu lạc bộ Báo chí thì che mặt, hú hét không ngừng.
 
Mượn danh nghĩa trò chơi, thăm dò tin đồn của Hứa Bùi một cách chính đáng, trước đây ngay cả nghĩ họ cũng chẳng dám nghĩ tới chuyện này.
 
Lúc này, mọi người chẳng ai bảo ai mà sáng mắt lên, nhìn hai người đang trả lời câu hỏi.
 
Nhan Thư cắn đầu bút, rơi vào trầm tư.
 
Câu này làm sao cô biết được!
 
Nhưng chỉ còn mỗi câu hỏi cuối cùng này thôi, nếu thất bại ở chỗ này cô thực sự không cam tâm, chỉ có thể vắt óc, nhanh chóng động não.
 
Ba giây sau, cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
 
Tối, tối qua, có phải cô đã hôn môi của Hứa Bùi bằng trán không nhỉ?
 
!!!
 
Hứa Bùi cụp mắt, đang viết từng nét một trên bảng trả lời, ngước mắt lên thì nhìn thấy hàng mày nhíu chặt của Nhan Thư bất chợt giãn ra, “Câu này em biết rồi!”
 
Hứa Bùi cảm thấy hết sức hoài nghi: “… Ngay cả anh còn đang không biết, em biết?”
 
Bên cạnh có người hô to “Không được so đáp án”, hoàn toàn át mất tiếng của anh.
 
Trong đám người nô đùa ầm ĩ, Nhan Thư dành cho anh một ánh mắt “Yên tâm, chúng ta tất thắng” nhìn tấm bẳng đang dần được lật lại bằng ánh mắt tràn đầy ý chí.
 
Sau đó, không còn gì để nói nữa.
 
Trên hai tấm bảng đáp án, câu trả lời khác nhau hoàn toàn.
 
Nhan Thư: [Tối qua]
 
Hứa Bùi: [Không có]
 
Nhan Thư trợn tròn mắt nhìn sang phía Hứa Bùi, cô hơi cuống lên, lén chỉ vào trán mình, điên cuồng ra hiệu cho anh.
 
Hứa Bùi không nhúc nhích, vẫn: “?”
 
“Trả lời sai rồi!” Đám đông trong câu lạc bộ bắt đầu trêu chọc, vỗ tay theo nhịp, “Hứa thần! Nhảy cóc! Hứa thần! Nhảy cóc!”
 
Nhan Thư cũng từ bỏ đấu tranh.
 
Thôi dẹp đi, dù sao cũng là anh ấy chịu phạt, thua thì cũng thua rồi, dính dáng gì đến cô chớ!
 
Hứa thần nhảy cóc hả, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.
 

Nhan Thư “trở mặt”, hả hê gia nhập đội ngũ hô hào.
 
Hô mãi hô mãi, cô lại cảm thấy chỗ nào sai sai.
 
Ủa, Hứa Bùi nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt kia làm gì.
 
Mặt Nhan Thư đầy vẻ mờ mịt, nghĩ ngợi hồi lâu bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, cơ thể cô chợt cứng đờ.
 
Không phải chứ, chẳng lẽ một trăm cái nhảy cóc này cũng được tính là…
 
Món nợ chung của hai, hai vợ chồng???
 

 
“Hứa thần! Nhảy cóc! Hứa thần! Nhảy cóc!”
 
Tiếng hoan hô sôi nổi vẫn còn tiếp diễn, ai nấy cũng hú hét đến đỏ bừng mặt mũi, mong ngóng Hứa Bùi thực hiện hình phạt.
 
Đột nhiên, Nhan Thư đứng bật dậy, “Mình nhảy giúp anh ấy năm mươi cái!”
 
Nói xong, cô quả quyết đứng ra khỏi hàng.
 
Mọi người: “…”
 
Hứa Bùi vẫn ngồi im như núi đến giờ cũng chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh đến bên Nhan Thư.
 
Hai người cùng ngồi xổm xuống, không nói không rằng bắt đầu màn nhảy cóc.
 
Mọi người: “…”
 
Không biết từ lúc nào, khung cảnh xung quanh đống lửa chìm trong sự yên ắng kỳ dị.
 
Mọi người im phăng phắc nhìn hai người ngồi xuống, nhảy lên, ngồi xuống, nhảy lên… càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng xa.
 
Cuối cùng, bóng lưng hai người cùng biến mất trong lùm cỏ.
 
Mọi người tiếp tục: “…”
 
Ơ hay, quy tắc nhảy cóc là, nhảy xung quanh ngọn lửa cơ mà.
 
Đâu có bảo hai người nhảy khỏi tầm mắt của mọi người vậy chứ!
 

 
Sau khi xác nhận mình và Hứa Bùi đã nhảy đến một nơi rất xa, Nhan Thư mới mang theo sự khó hiểu bắt đầu tính sổ với Hứa Bùi: “Sao anh lại trả lời câu hỏi ban nãy là ‘Không có’?”
 
Hứa Bùi cũng tỏ vẻ không thể hiểu nổi, “Sao lại là tối qua?”
 
Nhan Thư nhắc anh nhớ: “Anh quên rồi à? Tối qua em không cẩn thận đụng trán vào môi anh mà!”
 
Hứa Bùi liếc cô, “Cái đấy mà cũng tính?”
 
Nhan Thư cảm thấy bị sỉ nhục, “Sao lại không tính, đó là nụ hôn đầu của trán em đấy.”
 
“Đọc đề cho kỹ, câu hỏi là hôn môi.” Hứa Bùi bình thản đưa ra quan điểm, “Nếu hôn có mười cấp độ thì cái hôm qua cùng lắm chỉ có thể tính là cấp thứ nhất.”
 
Anh vươn ngón tay út, bấm ngón cái vào một xíu móng tay út, khẽ hừ một tiếng, “Cấp độ bét nhất.”
 
Nhan Thư không phục, “Đến mức đó mới là cấp độ một, thế cấp độ hai là gì?”
 
Vừa nói xong, chân cô sơ ý đá phải hòn đá nhỏ.
 
Tay phải của cô đang băng bó, nhất thời không thể giữ thăng bằng, bất ngờ ngã sang bên cạnh.
 
Mắt thấy sắp ngã sấp mặt xuống bãi cỏ, một bàn tay lớn đỡ được eo cô, kéo mạnh một cái, cô lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn.
 
Cơn đau trong tưởng tượng không xuất hiện, cả người cô được ôm lấy, rơi vào lồng ngực vững chãi dịu dàng.
 
Theo lực quán tính, đầu cô cứ thế hạ xuống dưới.
 
Khuôn mặt đẹp trai của Hứa Bùi dần dần phóng to trước mặt cô.
 
Thấy mình sắp sửa chạm vào môi anh, cô nhanh chóng nghiêng đầu, đôi môi mềm mại khẽ lướt ngang qua thùy tai của anh.
 
Vành tai bị cô đụng chạm, nổi lên một màu đỏ nhàn nhạt bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
 
Nhan Thư ngơ ngác xoay đầu lại, nhìn vào mắt Hứa Bùi.
 
Hứa Bùi kìm nén từng đợt râm ran truyền ra từ thùy tai, anh cũng xoay đầu lại, nhìn vào đôi mắt của cô, cất giọng trầm thấp hơn bình thường:
 
“Đây hẳn là, cấp độ hai.”
 
***
 
[1] The Princeton Companion to Mathematics là hướng dẫn cuối cùng cho toán học hiện đại. Cuốn sách này do Timothy Gowers, người từng nhận Huy chương Fields, biên tập, giới thiệu gần hai trăm mục do các nhà toán học hàng đầu thế giới viết (Wikipedia)
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.