Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 19:
Chương 19
Trans: Cola
Đêm khuya, trên núi Thu Cao.
Hai nữ sinh trong câu lạc bộ Báo chí đi trên con đường nhỏ, cô gái mặt trứng ngỗng kéo tay áo cô gái bên cạnh, khẽ hỏi: “Không phải chứ, bà vẫn muốn đi hỏi xin chị Lâm báo trường sao?”
Cô gái cao cao trả lời: “Ừm, báo kỳ trước bán nhanh quá, đến tớ cũng không giành được ấy, chị Lâm nhận lời tặng tôi một quyển báo mà. Có chuyện gì thế?”
Cô gái mặt trứng ngỗng thì thầm: “Hôm nay cậu không tham gia hội lửa trại nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Kể cho mà nghe, cái bài báo kia của chị Lâm là viết láo đấy, cậu xin làm gì?”
“Á, không phải là bài phỏng vấn thanh mai của Hứa thần, còn cạnh tranh trang báo với Nhan Thư sao? Sao lại thành bài báo viết láo rồi?”
“Ai biết chứ.”
“… Thôi tớ không xin nữa.”
Hai người thủ thỉ xong, lập tức định đi lộn trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới xoay người đã giật nảy mình,
“Chị, chị Lâm!”
“Chào chị Lâm!”
Lâm Tuyết Mẫn đứng trong góc tối tăm, không nhìn rõ vẻ mặt. Chừng hai giây sau cô ta mới đi đến, cười nói: “Các em đi đâu thế?”
Cô gái dáng cao trả lời: “Chỉ, chỉ đi lòng vòng vậy.”
Cô gái mặt trứng ngỗng nhanh trí nói: “Thầy Mã vừa nhờ tụi em đi khuân giá nướng, tụi em đi trước nha chị Lâm.”
Lâm Tuyết Mẫn gật đầu, “Khuya rồi, chú ý an toàn nhé.”
Nói xong, cô ta tươi cười tạm biệt hai người, vừa mới xoay người, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta kìm nén ngọn lửa giận bùng lên trong lòng, lấy điện thoại tìm số điện thoại của Thư Nhu Nhi rồi gọi cho cô ta.
Điện thoại mới vang lên một hồi chuông, ngay sau đó đã bị từ chối.
Lâm Tuyết Mẫn sa sầm mặt mũi, đi về lều của mình. Đến khi đến trước căn lều của mình, mặt cô ta càng sầm sì hơn.
Căn lều trước mặt cô ta vừa rách vừa nát y như mớ giẻ lau, nhìn sang căn lều của Nhan Thư ở bên cạnh vừa rộng rãi vừa chắc chắn.
Hai căn lều đứng cạnh nhau, càng khiến căn lều của cô ta thê thảm không nỡ nhìn.
Lâm Tuyết Mẫn nhẫn nhịn mùi ẩm mốc của vải lều, cơn phẫn nộ trong lòng ngay lập tức bị đẩy lên đỉnh điểm.
Cô ta lấy điện thoại ra, mở giao diện đăng nhập APP diễn đàn trong trường, thành thạo nhập mã sinh viên của mình rồi nhấn vào mục “Tôi muốn đăng bài”.
5 phút sau, trên diễn đàn trong trường xuất hiện một bài đăng mới, tiêu đề rất thu hút.
–Tận mắt chứng kiến, cô hoa khôi “trà” thật sự, haha—
Người đăng bài: [Chuyện là như này, LZ và người khác đi nghỉ dưỡng ở núi Thu Cao, tình cờ bắt gặp câu lạc bộ Báo chí và đội của Hứa thần dã ngoại cùng nhau, sau đó chính là hai ngày bị sốc đến vỡ nát tam quan bởi một chuỗi thủ đoạn lẳng lơ của cô hoa khôi kia.
Cô hoa khôi cố tình phá hỏng lều của mình, đến trước mặt Hứa thần ra vẻ đáng thương thì cũng đã đành.
Buổi trưa lại bắt chút cá tôm mang đến trước mặt Hứa thần để lấy lòng, nhưng tiếc là Hứa thần chính là bậc thầy soi trà xanh, hoàn toàn không đón nhận tấm lòng của cô ta, không động vào một miếng cá nào, khiến mị buồn cười gần chết.
Đến tối mọi người mở hội lửa trại, cô ta còn cố tình chịu hình phạt giúp Hứa thần, tạo ra cơ hội ở một mình với anh ấy.
Thủ đoạn lẫn tâm cơ của cô ả đúng là hết trò này đến trò khác, chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Hứa thần không thèm nể mặt đâu nha (Đầu chó).
Trước đây nghe người khác kể về cô ta, mị còn không tin. Hai hôm nay tận mắt nhìn thấy mới coi như được mở mang tầm mắt. Đường đường là một hoa khôi mà cứ lởn vởn trước mặt Hứa thần như con hề, cũng làm mất mặt cánh chị em ta quá thể!]
—
Đăng bài xong, Lâm Tuyết Mẫn vẫn cảm thấy chưa hả giận. Cô ta lại tìm số của Thu Nhu Nhi, gọi điện thoại cho cô ta.
May là lần này sau hai hồi chuông thì được đối phương bắt máy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào: “Alo, chị Tuyết Mẫn ạ.”
“Thư Nhu Nhi, lần này em hại chết chị rồi!” Lâm Tuyết Mẫn vừa mới lên tiếng, mới phát hiện giọng mình vô cùng nặng nề.
“Alo? Chị Tuyết Mẫn, bên… bên chị tín hiệu không… tốt sao?”
Lâm Tuyết Mẫn nhìn điện thoại, quả nhiên tín hiệu không ổn định lắm.
Cái nơi chết tiệt này.
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, tìm một chỗ cao hơn một chút, tiếp tục sầm mặt, chất vấn cô gái kia: “Em nói thật cho chị biết, rốt cuộc em và Hứa thần có quan hệ gì?”
Lâm Tuyết Mẫn cư xử chẳng mấy dịu dàng với Thư Nhu Nhi.
Lần đầu tiên cô ta gặp Thư Nhu Nhi, con bé này còn chưa đầy ba, bốn tuổi, mặc chiếc váy hoa quê mùa đến mức có thể vứt đi được rồi, khúm núm đứng trong góc.
Bây giờ Thu Nhu Nhi đã kiếm được người ba tốt, thoắt một cái hóa thân thành nữ thần học đường. Nhưng trong lòng Lâm Tuyết Mẫn, con bé này mãi là con nhỏ nhà quê nghèo nàn.
Hoàn toàn không đáng để cô ta tốn công giả bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái bên đầu kia thoáng im lặng, vẫn cười ngọt ngào như cũ, “Chẳng phải em đã nói rồi sao, bọn em quen nhau từ nhỏ, thường xuyên đi chơi với nhau. Sao thế ạ chị Tuyết Mẫn?”
“Em nói với chị là hồi nhỏ anh ấy thích ăn cá nhất, nhưng Hứa thần vừa chính miệng nói cho mọi người là anh ấy ghét ăn cá nhất.” Lâm Tuyết Mẫn cười khẩy, “Em định giải thích thế nào?”
Trong trường quay.
Thư Nhu Nhi hơi sửng sốt, “Không thể nào.”
Sao lại như thế được, rõ ràng chính mắt cô ta nhìn thấy mà.
Lúc đó, cô ta đang ở nhờ nhà ông cụ Nhan.
Vào mỗi buổi sáng, Hứa Bùi đều sẽ sang nhà, xị mặt gõ cửa rồi đứng ở ngoài cửa thò đầu nhìn vào bên trong, “Ông Nhan ơi, hôm nay có cá không ạ?”
Cùng một câu hỏi này, anh ấy đã hỏi suốt mấy ngày liền.
Và rồi một ngày nọ, cuối cùng anh ấy không sang xin cá nữa.
Mà đứng tần ngần trước cửa một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Ông Nhan ơi, lúc nào Kiều Kiều mới về ạ?”
Thư Nhu Nhi cầm điện thoại, vẻ mặt hơi thẫn thờ, cho đến khi Lâm Tuyết Mẫn ở đầu bên kia “alo alo” hai tiếng, cô ta mới sực tỉnh.
Cô ta nhanh chóng rặn ra nụ cười, “Hồi nhỏ thích ăn, lớn lên khẩu vị thay đổi nên cũng không chắc mà!”
Tiếng đạo diễn vang lên trong trường quay: “Số 38 Thu Nhu Nhi, số 38 Thư Nhu Nhi…”
Thư Nhu Nhi đáp lại một tiếng rồi nói vào điện thoại: “Chờ em chút nhé.”
Lâm Tuyết Mẫn mất kiên nhẫn “ừm” một tiếng, khoanh tay đi trên con đường nhỏ. Khóe mắt nhác thấy một bóng dáng chui ra từ căn lều nhanh như cắt, lấm lét ngó trái ngó phải rồi nhanh chóng lẩn vào trong màn đêm.
Trời quá tối, Lâm Tuyết Mẫn không nhìn rõ dáng dấp của người nọ, nhưng đôi giày kia cô ta lại nhìn rõ mồn một.
Đôi sneaker trắng bản giới hạn của RT, giày của Nhan Thư.
Lâm Tuyết Mẫn dời mắt khỏi nơi mà bóng lưng kia biến mất, rồi lại nhìn vào căn lều kia.
Cô ta lại biến sắc một lần nữa.
Ở đầu kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào của Thư Nhu Nhi lại vang lên: “Em bận rồi chị Tuyết Mẫn, tổ đạo diễn gọi em đi tập dượt rồi.”
“Chờ chút.” Lâm Tuyết Mẫn nhìn chằm chằm vào căn lều kia.
Thư Nhu Nhi: “Dạ?”
Lâm Tuyết Mẫn nhíu mày, “Lúc nào em có thể quay lại trường?”
“Phải mấy ngày nữa em mới có thể ra ngoài một chuyến, sao thế ạ?”
Lâm Tuyết Mẫn hừ một tiếng lạnh lùng, “Chả sao cả, chỉ muốn nhắc em một tiếng, mau quay về trông chừng người đàn ông của em cho cẩn thận, nếu không bị người ta nẫng tay trên đấy.”
Thư Nhu Nhi khẽ bật cười, “Không phải chị không biết tính tình của anh ấy, nữ sinh khác muốn bám vào cũng chẳng bám nổi đâu.”
“Thế à?” Lâm Tuyết Mẫn vẫn nhìn chòng chọc vào căn lều kia như cũ, “Chị thấy lần này anh ấy cư xử không bình thường với Nhan Thư đâu.”
Đầu bên kia dường như đã hóa đá, “Ai cơ?”
“Nhan Thư.” Lâm Tuyết Mẫn đáp xong mới nhớ ra cô ta không quen biết, lại bổ sung một câu: “Hoa khôi năm hai khoa Báo chí, Nhan Thư.”
“Không thể nào!” Giọng của người bên kia đột nhiên cất cao lên mấy quãng.
“Có gì mà không được.” Lâm Tuyết Mẫn nghiến răng nói: “Nói đến cái con Nhan Thư này, chị thật sự ôm một bụng tức. Người giành mất trang báo của chị lần trước chính là nó, nó viết cái quỷ gì ấy, không biết thầy chủ biên nghĩ kiểu gì mà lại cho nó đăng báo!”
Cảm xúc bị dồn nén mấy ngày liền cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút bỏ, Lâm Tuyết Mẫn nói bằng giọng hậm hực: “Em biết bây giờ chị đang ở đâu không? Ở trong một cái lều rách! Thứ xúi quẩy gì thế không biết! Biết như vậy chị đã không làm hỏng lều của nó, thế là có thể dùng lều dự phòng của Hứa thần rồi!”
“Còn cái con Tiểu Ưu kia là một đứa không có não, chẳng biết nó ăn gì mà lớn đến từng này, vậy mà nó lại bảo chị ngủ trong cái mớ rách rưới này, chị nhổ vào…”
Cô ta mải giải tỏa nỗi uất ức trong mấy ngày này với Thư Nhu Nhi, đang định nói thêm gì đó thì lại nghe thấy sau lưng kêu “bịch” một tiếng.
Lâm Tuyết Mẫn cầm điện thoại, đột nhiên giật thót tim, trong đầu hiện lên một dự cảm không tốt lành.
Cô ta đờ đẫn quay đầu lại.
Cách cô ta chưa đầy năm mét, có mười mấy người đang đứng đó.
Trong số đó có cả nam và nữ.
Hai ba nam sinh bê giá nướng, mấy người bên cạnh ai cũng xách túi than, thực phẩm, dụng cụ to vật vã. Có cả mấy nữ sinh cầm xiên nướng chưa kịp ăn hết.
Mọi người đồng loạt đứng im tại chỗ, nhìn về phía Lâm Tuyết Mẫn bằng ánh mắt phức tạp.
Trong đó có một cô gái trợn mắt, há mồm, trưng ra vẻ mặt kỳ quặc “sốc đến không nói nổi một lời”.
Đống xiên nướng trong tay rơi “lạch cạch” xuống đất vô cùng đúng lúc.
Nhất thời, dường như thời gian đã ngừng trôi.
Lúc này, một giọng nói lí nhí vang lên: “Chị Lâm, ăn, ăn xiên nướng không?”
Bên cạnh có người bật ra một tiếng lạnh lùng, “Ha, chị ta đã nói bạn không có não rồi, còn hỏi người ta có muốn ăn xiên nướng không, bạn ngáo thật sao?”
Trong đầu Lâm Tuyết Mẫn kêu lùng bùng.
Cô ta mấp máy môi nhưng miệng cô ta như bị dán chặt lại, từ đầu chí cuối không thốt ra nổi một chữ.
Một bóng người gầy đét bước ra từ phía sau hai nam sinh cao to, thầy Mã trưng ra vẻ mặt già nua khiến khuôn mặt càng dài hơn.
Ông sẵng giọng: “Em, đi cùng tôi một chuyến.”
—
Nhan Thư mệt mỏi cả ngày trời, về đến lều của mình, đặt mình xuống là ngủ ngay.
Trong lúc mơ màng, hình như cô đã nhìn thấy lồng ngực ẩm ướt của người đàn ông.
Cô đã dùng dằng một lúc lâu, cuối cùng mới chần chừ đi đến trước mặt người nọ, ngượng chín mặt sờ soạng mấy cái.
Cuối cùng, người đàn ông nghiến răng nói: “Nhan, Thư!”
…
Nhan Thư chợt bật dậy khỏi tấm đệm, trời đã sáng choang.
Cô ngồi trên đệm, dụi mắt mơ màng mất một lúc lâu.
Bất thình lình, trong đầu bỗng dưng hiện lên mấy khung cảnh, động tác tay của cô chợt khựng lại.
Khoan đã.
Tối qua cô đã nằm mơ ư?
Còn mơ đến đàn, đàn ông…?
Và quan trọng là, cô còn nhớ mang máng ở trong mơ dường như cô hết sức vui vẻ.
… Nhất là vào khoảnh khắc cô sờ tay vào nơi ấy.
May là người đàn ông kia không lộ mặt, nếu không…
Ơ không đúng, tuy người đàn ông kia không lộ mặt nhưng giọng anh ấy, lại, lại là…
Đầu óc của Nhan Thư rối như tơ vò, ký ức đầy hỗn loạn, lúc thì nhớ lại tối qua Hứa Bùi nghiến răng thốt ra hai chữ, lúc thì lại nhớ đến giọng nói đầy tức giận của anh quở trách cô ở trong mơ.
Không chỉ mỗi giọng nói, cảnh tượng trong đầu cô cũng lẫn lộn với nhau.
Một khắc trước cô còn đang sờ soạng hăng say trong mơ, một khắc sau đầu cô lại hiện lên hình ảnh Hứa Bùi đề cao cảnh giác, túm chặt cổ áo vào tối qua.
Nhan Thư-đầu óc-sắp nổ tung: “…”
Cầm thú, cầm thú quá rồi.
Đen tối, đen tối quá rồi.
Nhan Thư cúi đầu, điên cuồng khinh bỉ chính mình.
Khóe mắt nhác thấy món đồ gì đó.
Bất chợt cô lại nghĩ đến gì đó, duỗi tay gỡ lá bùa trước ngực mình ra.
—
Khi Điền Tư Điềm vén cửa lều đi vào, Nhan Thư đang ngồi khoanh chân, chống má, nhìn chằm chằm vào lá bùa mở toang như đang có điều suy tư.
Cô ấy cởi giày, đi vào, “Nhìn gì mà chăm chú thế?”
Lúc này Nhan Thư mới hoàn hồn, vẫy tay gọi cô ấy, “Điềm Điềm, bạn đến đúng lúc lắm, bạn nhìn hộ mình xem, đây rốt cuộc là Dung ma ma hay là thần Cupid.”
Điền Tư Điềm: “?”
“Đây không phải lá bùa bạn xin để phòng tiểu nhân sao, sao lại là thần Cupid được?”
Nhan Thư chỉ vào lá bùa, cất giọng nặng nề: “Mình cảm thấy, nó chắc chắn không phải lá bùa phòng tiểu nhân đơn giản.”
Mặc dù hơi khó mở lời nhưng cô vẫn thuật lại toàn bộ giấc mơ vào đêm qua cho Điền Tư Điềm một lượt.
Vốn tưởng rằng Điền Tư Điềm sẽ cười nhạo cô, không ngờ người chị em này nghe xong lại giở giọng cảm khái: “Thật không dễ gì, Nhan Nhan, cuối cùng bạn cũng bình thường rồi!”
Nhan Thư: “?”
Điền Tư Điềm: “Bạn nghĩ đi, năm nay bạn hai mươi tuổi, cũng đã đến tuổi kết hôn mà nhà nước quy định rồi. Cho dù bạn vẫn luôn solo từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng ít nhất cũng phải có chút ham muốn trần tục chứ.”
Mặt Nhan Thư đầy vẻ mờ mịt, “Ham muốn trần tục?”
“Đúng.” Điền Tư Điềm nói bằng giọng lão luyện, “Giống như giấc mơ tối qua của bạn, hồi cấp ba mình cũng từng mơ như vậy rồi, còn sờ vài cái nữa, điều này quá là bình thường luôn! Kiểu người không có lấy một suy nghĩ nào về chuyện ấy như bạn mới là động vật quý hiếm ấy.”
“Vậy hả?” Nhan Thư thở phào, sau đó lại nghĩ đến chuyện khác, “Vậy lúc bạn mơ, nam chính là ai?”
Điền Tư Điềm nghĩ ngợi rồi trả lời: “Cái này không xác định, thường thì ai ngon giai thì mơ người ấy.”
Nhan Thư hoàn toàn yên lòng.
Hóa ra cô mơ về Hứa Bùi, là bởi vì anh đẹp trai.
Điền Tư Điềm: “Thế bạn mơ tới ai đấy?”
Bị Điền Tư Điềm hỏi một câu bất ngờ như vậy, hai chữ “Hứa Bùi” gần như sắp bật ra khỏi miệng, may mà Nhan Thư phản ứng kịp thời, nuốt trở lại rồi tùy tiện nói đại một câu: “Không nhớ rõ lắm, hình như là Lam Tu Minh…?”
Đây là idol ruột của Vưu Giai.
Hồi học cấp ba, cô ấy suốt ngày lải nhải bên tai Nhan Thư, hai người còn hẹn nhau cùng đi xem concert.
Trong lúc cuống lên, Nhan Thư thuận miệng nhắc đến tên của anh ta.
Điền Tư Điềm “ồ” lên một tiếng, “Anh này cũng đẹp trai ra phết.”
Sau đó, cô ấy lại hào hứng hỏi: “Chỉ sờ mỗi ngực thật à? Không làm gì nữa sao?”
Nhan Thư nhăn mày, “Còn làm gì được nữa?”
Điền Tư Điềm sán lại gần, chậc chậc hai tiếng ra vẻ ta đây là dân chơi tình trường: “Không lẽ bạn còn chưa xem ấy ấy ư?”
“Ấy ấy gì?”
“Phim ý.”
Nhan Thư câm nín một lúc, nói: “… Chưa.”
Điền Tư Điềm nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình, “Lúc nào về mình gửi cho bạn, bạn nghiên cứu chút đỉnh, bảo đảm lần sau bạn có nằm mơ thì tư thế không chỉ có một kiểu duy nhất, cảnh tượng cũng nhiều hơn.”
Nhan Thư liên tục gật gù, “Đúng đúng đúng, mình cũng cảm thấy hơi đơn điệu. Gửi cho mình nhiều vào!”
Hai người vừa nói vừa bước ra ngoài, chuẩn bị đi ăn sáng. Còn chưa đến nơi, đã thấy Tiểu Ưu thở hồng hộc chạy đến, “Nhan Nhan, thầy Mã tìm bạn.”
Nhan Thư ngỡ ngàng: “Tìm mình á?”
Tiểu Ưu vui vẻ nói: “Phải, thầy ấy cũng gọi cả đàn chị Lâm qua đó rồi.”
“Lâm Tuyết Mẫn?”
Tiểu Ưu siết chặt nắm tay, “Nhan Nhan, bạn vẫn chưa biết gì ư? Căn lều của bạn, chính là do chị ta làm hỏng đấy! Chị ta còn muốn về trường ngay trong đêm nhưng thầy Mã không đồng ý, muốn chị ta đền bù thiệt hại tương ứng và xin lỗi bạn thì mới cho chị ta đi về.”
—
Khi hoạt động dã ngoại kết thúc thì đã là ba giờ chiều.
Mọi người lưu luyến lên xe, chuẩn bị lên đường về trường.
–Ngoại trừ Lâm Tuyết Mẫn.
Mới sáng ra cô ta đã vác theo khuôn mặt đỏ gay, ngập ngừng nửa ngày mới rặn ra được một câu: “Xin lỗi, là chị sai, chị không nên làm hỏng lều của em.” Nói xong, cô ta nhanh chóng xách vali vội vã bỏ đi.
Điền Tư Điềm nhanh trí quay lại toàn bộ quá trình xin lỗi này, phát đi phát lại cả ngày.
Cô ấy vừa ngẫm lại vừa cảm thán: “Lá bùa này linh nghiệm vãi chưởng!”
Lúc ngồi lên xe rồi cũng không ngừng lại, còn tỏ ra hối hận vì hôm qua không mua thêm hai lá bùa.
Giọng Nhan Thư vang lên bên tai, “Điềm Điềm, bạn nhìn kìa.”
Điền Tư Điềm ngoảnh đầu lại, ở phía xa xa, có một bác nông dân đang gánh hai thúng hàng, “Bưởi à?”
Nhan Thư kéo cửa sổ xuống, mắt sáng lên, “Đây không phải bưởi bình thường đâu, là bưởi Trai Bà đấy, hồi nhỏ mình thích ăn lắm luôn.”
Cô không thích ăn bưởi mật, bưởi Sa Điền, mà chỉ chung tình với mình bưởi Trai Bà.
Nhưng vị của loại bưởi này kén người ăn, không được nhiều người yêu thích, chỉ có người nông dân tự trồng lấy, còn bên ngoài gần như không mua được.
Đã mấy năm cô không ăn loại bưởi này rồi.
Lúc này Nhan Thư đang định lao xuống xe mua hai quả, Điền Tư Điềm kéo ngay cô lại, “Không nhìn thấy bác kia nữa rồi, bạn định mua ở đâu?”
Nhan Thư cuống quýt quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, người bán bưởi đã đi mất dạng.
…
“Ủa, anh Bùi!” Quan Văn Cường nhìn vị trí trống hoác trong bãi đậu xe, đưa ra mối nghi hoặc từ tận đáy lòng: “Xe… xe của chúng ta đâu rồi?”
Hứa Bùi nhấc chân đi đằng trước, “Giáo sư Tôn có việc gấp, buổi sáng dẫn theo mấy người anh em, lái xe đi rồi.”
Quan Văn Cường tặc lưỡi, “Vậy, vậy chúng ta tính sao?”
Hình như Hứa Bùi cũng chìm trong suy tư, “Chúng ta nghĩ cách xem sao, nhất định có thể xin đi nhờ được.”
Mắt Quan Văn Cường chợt lóe sáng, “Đúng rồi, chúng ta có thể đi nhờ xe của câu lạc bộ Báo chí mà!”
Hứa Bùi nhướng mày, “Câu lạc bộ Báo chí?”
Quan Văn Cường nghĩ ra ý kiến này nên tất nhiên cảm thấy rất đắc ý, “Em nhớ là họ đã thuê một chiếc xe bus hơn ba mươi chỗ, cộng thêm hai người chúng ta nữa thì vẫn còn thừa đầy ghế.”
Nói xong, anh ta không nhận được lời khen của anh Bùi, tỏ ra không vui quay đầu nhìn về phía Hứa Bùi.
Ánh mắt của anh đang nhìn trân trân về một phía, một lúc sau mới quay lại dặn một câu: “Như này đi, cậu đến trao đổi với trưởng câu lạc bộ Tần một tiếng.”
Quan Văn Cường vỗ ngực: “Okay! Em làm việc thì anh Bùi cứ việc yên tâm, bảo đảm hoàn thành một cách mỹ mãn luôn –.”
Còn chưa nói xong mà Hứa Bùi đã đi mất dạng rồi.
Quan Văn Cường ngoảnh lại nhìn, phát hiện anh Bùi của mình đã đứng ở chỗ cách mình khoảng mười mét, trước mặt là một bác bán bưởi.
Quan Văn Cường bước mấy bước đến gần, thở hổn hển nói: “Anh Bùi, anh muốn mưa bưởi à? Nặng như này, lên mạng mua chẳng phải được rồi sao.”
Hứa Bùi ngồi xổm trước gánh hàng, khuỷu tay gác trên đầu gối, một tay cầm quả bưởi lên ánh chừng trọng lượng, chọn một cách kỹ càng.
Anh khẽ cười một tiếng, giọng hơi thấp: “Không giống nhau.”
Quan Văn Cường: “?”
Một lúc sau, Hứa Bùi ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Không phải chúng ta muốn đi nhờ xe người ta sao?”
“Phải.”
“Vậy cậu không thèm bày tỏ một chút à?” Hứa Bùi trịnh trọng nói: “Chút đối nhân xử thế này mà còn cần tôi dạy cậu hả?”
Sau mấy câu dạy dỗ, Quan Văn Cường hoàn toàn ngộ ra.
Anh ta khom lưng, nghiêm túc ngắm nghía đống bưởi cùng anh Bùi của mình.
“Chọn loại bưởi này, ngọt lịm, cô ấy thích ăn.”
“Ừm ừm.” Quan Văn Cường gật đầu xong, lại cảm thấy sai sai ở đâu, vẻ mặt ngơ ngác hỏi Hứa Bùi: “Cậu ấy*? Ai ạ?”
*Trong tiếng Trung, từ cô ấy/cậu ấy đồng âm với nhau.
Hứa Bùi trầm mặc một lúc mới trả lời: “… Trưởng câu lạc bộ Tần.”
Khuôn mặt Quan Văn Cường lại chuyển sang biểu cảm khâm phục.
Anh ta phục hoàn toàn luôn rồi.
Không hổ danh là anh Bùi, chu đáo quá đi!