Bạn đang đọc Khi nam thần hóa nam trà xanh – Chương 16:
Chương 16
Trans: Cola
Khi Nhan Thư thành thật chia cá tôm xong, cô nheo mắt lại liếc Hứa Bùi một cái, thấy anh không chú ý, cô định lén giấu hai con vào trong thùng.
Kế hoạch vừa được thực thi một nửa, ông anh kia làm như vô tình nghiêng đầu đi, vết thương ở sau gáy lộ ra dưới ánh mắt của cô.
Nhan Thư lập tức đâm ra áy náy, ngoan ngoãn bỏ hai con tôm mình ăn bớt được vào trong thùng của anh.
Đợi đến khi chia cá tôm xong, Quan Văn Cường cũng đã đi xa, cô lại lén lút rút một thứ trong túi ra, nhét vào tay Hứa Bùi.
Anh hạ mắt nhìn, “Đây là gì thế?”
“Thuốc Bạch Dược Vân Nam.” Nhan Thư dặn anh: “Để cho anh bôi vết thương.”
Hứa Bùi ngơ ngác, “Vết thương gì?”
Nhan Thư chỉ vào hõm cổ của anh, thấy khuôn mặt anh vẫn đầy vẻ mờ mịt, cô cuống lên, vô thức cất cao giọng: “Thì, tối qua em đè anh trên bãi cỏ, không cẩn thận gây ra vết thương này!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
“…”
Nhan Thư hơi ngượng ngùng nhắm mắt lại, cô vừa nói gì rồi?
Thế mà Hứa Bùi lại gật đầu một cách nghiêm túc, dặn dò ẩn ý: “Vậy lần sau em cẩn thận chút.”
Nhan Thư: “…”
Cô không còn mặt mũi ở lại đây thêm nữa, vội xách cái xô nhỏ, nhanh chóng chạy đi thật xa.
Bên chỗ Điền Tư Điềm đã bắt đầu nhóm lửa, thấy cô chạy đến, cô ấy mới nghi hoặc nhìn cô một cái, “Sao tai bạn đỏ vậy?”
Nhan Thư trấn tĩnh lại, “Chạy cả một đoạn xa như thế, không đỏ được sao?”
“Việc gì phải chạy xa như vậy?” Điền Tư Điềm thuận miệng hỏi một câu, rồi lại nhớ ra chuyện gì đó, “À mà, vừa nãy bạn bỏ nhiều tôm vào thùng của mình để làm gì thế?”
Nhan Thư im im một lúc mới đáp: “Bạn cứ coi như mình, đang phân tán tài sản chung đi.”
Điền Tư Điềm: “?”
—
Quan Văn Cường đang nướng chỗ cá tôm nhỏ nhoi ít ỏi của mình một cách cực kỳ quý trọng, lại nhìn thấy Hứa Bùi xách một xô thủy sản to đùng, đủng đỉnh đi tới bỏ xuống bên cạnh anh ta.
Quan Văn Cường sửng sốt nói: “Anh Bùi, chỗ này cho em hả?”
Hứa Bùi gật đầu, “Cho cậu hết đấy.”
Cuối cùng, anh lại lơ đãng dặn dò: “Tôm bỏ ruột, nướng khô một chút, bỏ thêm chút bột ớt.”
Quan Văn Cường gãi đầu, “Chúng ta đều không thích ăn cay, bỏ bột ớt vào làm gì?”
Hứa Bùi vớt một con cá trong thùng bỏ vào trong chậu nước sạch, tỉ mỉ bỏ vẩy, ruột rà rồi quăng cho Quan Văn Cường, “Cá nhỏ thì chiên qua dầu hai lần, chiên giòn chút.”
Quan Văn Cường càng khó hiểu hơn, “Anh Bùi, chẳng phải anh không ăn cá sao!”
Hứa Bùi lại bắt thêm một con cá nữa, đập ngất nó, “Lảm nhảm cái gì.”
Quan Văn Cường không nói gì nữa.
Làm là được rồi ấy gì.
Dù sao chỗ này chỉ có anh ta và anh Bùi, anh Bùi không ăn thì càng tốt, toàn bộ là của anh ta!
Hai mươi phút sau, Quan Văn Cường bưng đĩa, hỏi lại với vẻ khó tin: “Anh Bùi, anh nói gì cơ?”
Hứa Bùi gắp một con tôm lên nếm thử, “Tôi bảo là cậu đưa cái đĩa này cho Nhan Thư, cô ấy cho chúng ta nhiều cá như vậy, không định cảm ơn một chút sao?”
Quan Văn Cường chợt bừng tỉnh, hớn hở bưng hai đĩa tôm cá sang cho Nhan Thư.
Đến khi quay về nhìn thấy trong đĩa chỉ còn mấy con tôm, anh ta liền rơi vào trầm tư.
Khoan, anh ta cần suy ngẫm lại đã.
Nhan Thư chia cho anh Bùi nửa số tôm cá của mình, anh Bùi lại dụ anh ta tốn công tốn sức nướng đồ xong xuôi, rồi lại đưa lại cho cô ấy?
Vậy chỗ tôm cá mà anh ta vừa nướng…
Xưởng chế biến hải sản?
Không thể không nói, hương vị sản phẩm của xưởng chế biến hải sản Quan Văn Cường thật sự không còn gì để nói, Điền Tư Điềm và Nhan Thư chỉ ước gì có thể liếm sạch đầu ngón tay của mình cho rồi.
Nhan Thư liếm môi ra vẻ chưa đã ghiền, cảm thấy hơi hối hận.
Sớm biết thế này thì còn tẩu tán tài sản làm gì, cô dứt khoát ra đi tay trắng chẳng phải tốt hơn sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—
Lâm Tuyết Mẫn đã bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ.
Bình thường cô ta vốn không nấu cơm, song để giữ gìn hình tượng, cô ta đã một mực tích cực giúp đỡ mọi người làm việc. Làm việc mệt bở hơi tai nửa ngày trời, đói đến mức ngực dán vào lưng đến nơi mà vẫn chưa được ăn cơm.
Một mùi thơm phưng phức xộc vào trong mũi, Lâm Tuyết Mẫn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhan Thư cầm một con tôm lên, ăn ngấu nghiến.
Không chỉ có thế, trước mặt Nhan Thư còn để một đĩa đầy ụ tôm cá không biết ai đã đưa đến.
Tôm được nướng thành màu đỏ cam, bên trên rắc gia vị thơm nức, cá nhỏ thì được chiên giòn rụm, cắn một miếng là nghe thấy âm thanh giòn tan “Rộp rộp”.
Lâm Tuyết Mẫn đói đến nỗi chảy nước miếng ròng ròng.
Cô ta bấm bụng nhịn đói, kìm nén cơn bực bội, cố gắng ép mình tập trung làm việc, nào có biết Nhan Thư ăn cá tôm xong, lại lững thững đi đến bên cạnh cô ta để rửa bát.
Mùi thơm lại xộc vào mũi cô ta một lần nữa.
Khiến cô ta càng đói hơn.
May mà Tần Minh Bách thật chu đáo, bưng một đĩa đồ nướng đến, Lâm Tuyết Mẫn mừng rơn, nở nụ cười cảm động với anh ta: “Anh Tần, đây là…”
Thấy Tần Minh Bách gật đầu, cô ta càng vui mừng hơn.
Đang định đưa tay ra nhận thì lại nghe Tần Minh Bách nói: “Đúng, đây là phần cho Nhan Thư.”
Tay cô ta hóa đá giữa không trung.
Nhan Thư đang thong thả rửa bát, ngước mắt lên rồi hỏi: “Cho em làm gì?”
Tần Minh Bách nhìn cô nói: “Hôm nay em vất vả rồi, khao em một chầu.”
“Cảm ơn, em không cần.”
Lâm Tuyết Mẫn nghe cuộc đối thoại của hai người, nghiến răng, ngượng ngùng thu tay lại. Cô ta lơ đãng cầm dao lên, nghiến răng, tàn nhẫn cứa một nhát vào tay mình.
Có điều, vì sợ đau nên cô ta không dám cứa quá mạnh, chỉ cứa rách một lớp da.
“Ai da…” Lâm Tuyết Mẫn nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Tần Minh Bách bằng ánh mắt cầu cứu, “Anh Tần, tay em bị thương rồi!”
Tần Minh Bách cuối cùng cũng nhìn sang chỗ cô ta.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại trả lời qua loa cho có, “Lần sau cẩn thận chút nhé Lâm Tuyết Mẫn. Tay bị thương thì đến nhóm hậu cần lấy băng dán vết thương đi.”
Rồi anh ta lại quay sang, cố gắng mời chào Nhan Thư: “Khả năng nấu nướng của anh không tệ, em có chắc không muốn nếm thử không?”
Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên đúng lúc: “Nếu một mình trưởng câu lạc bộ Tần ăn không hết, có để ý tôi giúp cậu san sẻ chút không?”
Tần Minh Bách ngoảnh đầu lại, nhìn về phía người lên tiếng.
Hứa Bùi đi đến, ngươi anh chắn giữa Nhan Thư và Tần Minh Bách một cách hết sức tự nhiên.
Ánh mắt của hai thanh niên thoáng giao nhau giữa không trung.
Tần Minh Bách nhìn thấy anh, có chút sửng sốt lẫn vui mừng, đưa đĩa đồ ăn qua cho anh, “Tất nhiên là không để ý rồi, đây là vinh hạnh của em.”
Hứa Bùi duỗi hai ngón tay kẹp lấy chiếc đĩa, từ từ đẩy trả về, cười nói: “Đùa chút thôi, tôi chưa từng ngấp nghé đồ của người khác.”
Tần Minh Bách đang định cười hùa theo Hứa Bùi, thì lại thấy anh đột ngột đổi giọng: “Hi vọng trưởng câu lạc bộ Tần cũng có thể làm được.”
Tần Minh Bách ôm suy nghĩ nào đó ngước mắt lên, và rồi lại chạm vào ánh mắt của Hứa Bùi một lần nữa.
Anh ta thoáng nhíu mày.
Lẽ nào Hứa thần…
Lâm Tuyết Mẫn giơ ngón tay lên, xen ngang cuộc trò chuyện của hai người, “Trưởng câu lạc bộ Tần, có thể dìu em đi lấy băng dán cá nhân không?”
Tần Minh Bách sực tỉnh, “Sao em vẫn còn ở đây?”
Lâm Tuyết Mẫn: “…”
Hứa Bùi cũng nhìn qua chỗ cô ta, “Chân bạn bị thương sao?”
Lâm Tuyết Mẫn: “Dạ không phải, là tay ạ.”
“Vậy vì sao không thể tự đi lấy được?”
“…”
Lâm Tuyết Mẫn bị hai thanh niên này nói cho không đỡ được, lại nghe thấy một tiếng la: “Aa…”
Nhan Thư đang yên đang lành thu dọn đồ ăn thừa, vậy mà lại bất cẩn để xương cá cứa vào tay, cô khẽ la lên một tiếng theo bản năng.
Ngay tức khắc, Hứa Bùi lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, bị xương cá cứa vào tay.” Nhan Thư ngại ngùng giấu tay ra sau lưng nhưng bị anh giữ lại.
Hứa Bùi quan sát vết thương.
Chỗ cổ tay bị cứa một viết thương rất sâu, vệt máu đỏ tươi chầm chậm rỉ ra, nhìn mà phát sợ.
“Không sao thật mà.”
Cô xua tay tỏ vẻ không là vấn đề, vừa mới nhấc tay một cái cô lại “Shh” một tiếng theo bản năng.
Hứa Bùi ngoảnh đầu lại, bình tĩnh nói với Tần Minh Bách: “Cậu đi lấy hộp y tế lại đây.”
“Vâng, vâng!” Tần Minh Bách lo lắng vâng vâng dạ dạ, chạy như bay đến tổ hậu cần lấy hộp y tế.
Lâm Tuyết Mẫn nhìn họ bằng ánh mắt không thể tin nổi, “…”
Xin hỏi, Nhan Thư bị gãy chân sao?
Dựa vào đâu mà cô ta không tự đi mà lấy!
Chưa đầy nửa phút, Tần Minh Bách đã xách hộp y tế, thở hổn hển chạy về.
Chạy theo sau là giáo sư Tôn với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tôn Hiếu Nguyên quan sát kỹ vết thương của cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Như này không ổn rồi, đôi bàn tay này của Nhan Thư dùng để câu cá, tuyệt đối không thể có bất cứ bất trắc nào.”
Nhan Thư: “…”
Cái tay này của cô đã hỏng đâu!
Ông quay sang dặn dò Hứa Bùi: “Nhất định phải nhớ, khử trùng cẩn thận, băng bó kỹ càng, trong hai ngày không được cho bạn ấy động vào nước.”
Mười phút sau, Nhan Thư nhìn cánh tay quấn băng treo thòng lòng trên cổ, hoàn toàn cạn lời.
Điền Tư Điềm vừa mới nướng đồ xong, chạy qua đây nhìn thấy bộ dạng này của cô, bàn tay run run chạm vào tay cô, “Nhan Nhan, bạn bị gãy tay rồi à?”
Nhan Thư: “Không phải…”
Điền Tư Điềm nổi cơn tam bành, “Là ai làm!”
Nhan Thư: “…”
—
Nhan Thư giải thích một thôi một hồi, cuối cùng Điền Tư Điềm cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy không thể tin nổi, “Vết thương ngoài da mà quấn nhiều lớp như vầy hả? Băng gạc là đồ miễn phí ư? Ai quấn đây?”
Nhan Thư còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho cô ấy rằng đây là kiệt tác của nam thần của cô ấy không, thì đã thấy Tiểu Ưu hớn hở chạy lại đằng này, hô toáng lên: “Ố mài gót, cái tháp sắt kia bán được rồi!”
Điền Tư Điềm bật ra một tiếng “Ôi vãi”, chẳng ngó ngàng đến chuyện gì nữa, vội vàng kéo theo Nhan Thư chạy đến trước sạp hàng.
Ở trước sạp hàng, hai chàng trai đang ra sức lau chùi tháp ước nguyện.
Vừa mới lau qua một cái, một lớp bụi lẫn bụi rỉ sắt không biết đã tích lại bao lâu bám lên đầy khăn.
Ông chủ râu quai nón đứng bên cạnh cười tươi roi rói, “Lau cẩn thận một tí, đồ khách đặt rồi đấy. Này này, sao chỗ này vẫn còn bụi thế?”
Một chàng trai nhăn nhó nói: “Ông chủ, đây là vết cáu bẩn từ ngày xưa, làm sao mà lau được chứ!”
Ông chủ trợn mắt một cái, “Vết cáu cũ cái gì, đây là sự lắng đọng của thời gian.”
Mọi người: “…”
Điền Tư Điềm tặc lưỡi, khẽ rù rì với Nhan Thư: “Trên đời này thật sự vẫn có nhà giàu mới nổi lắm tiền nhưng ngáo ngơ bạn ạ.”
Nhan Thư hoàn toàn đồng tình, “Còn gọi tắt là giàu ngáo.”
Điền Tư Điềm lại huých vào tay Nhan Thư, “Ế, Nhan Nhan, nhìn bên kia kìa.”
Nhan Thư nhìn về hướng mà cô ấy chỉ, vừa vặn nhìn thấy một mảnh giấy dán sau cái tháp sắt.
Điền Tư Điềm chớp mắt, “Hình như là thông tin của người mua, đi, mình với bạn qua xem đó là tên ngáo nào.”
Họ lén lút vòng ra đằng sau cái tháp, ghé lại gần nhìn một cái.
Lập tức không nói nổi một lời nào nữa.
Chừng mấy giây sau, Điền Tư Điềm trợn to mắt, “Được đấy, tên này lại dám trùng tên trùng họ với Hứa thần!”
Nhan Thư cũng cảm thán, “Đúng vậy, cùng tên là Hứa Bùi, nhưng đầu óc lại cách biệt quá.”
Điền Tư Điềm mau mắn đế thêm một câu: “Đâu chỉ có đầu óc, chỗ nào cũng cách một trời một vực luôn nhé! Một người là thánh học không vương bụi trần, tựa như gió mát trăng thanh; Còn người kia lại là nhà giàu mới nổi tiền nhiều không có chỗ tiêu!”
—
Mọi người vừa đùa giỡn vừa trèo lên đỉnh núi thì cũng đã hơn bốn giờ chiều, nghỉ nơi nửa tiếng trên đỉnh núi rồi cả đám lại ngồi cáp treo xuống núi.
Ăn tối xong, Tần Minh Bách tập trung tất cả mọi người ở trong câu lạc bộ Báo chí lại, vây quanh đống lửa vừa uống rượu vừa chơi trò chơi, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Các trò chơi như đoán số, nhảy cóc đều được chơi một lượt. Sau khi Lâm Tuyết Mẫn đưa ra đề nghị, mọi người quyết định chơi trò thật hay thách.
Ván đầu tiên Tiểu Ưu thua, cô nàng lấy hết can đảm chui vào giữa đám đông xa lạ bên cạnh, xin số điện thoại của của một nam sinh.
Mọi người bắt đầu trêu chọc, sự hào hứng dần dần tăng cao.
Ván thứ hai, miệng chai chỉ vào Lâm Tuyết Mẫn.
Cô ta thoải mái chọn nói thật.
Tiểu Ưu cười hì hì hỏi cô ta: “Chị Lâm thích ai chưa?”
Lâm Tuyết Mẫn tươi cười đáp lại một tiếng “Có.” Nói xong cô ta liếc thoáng qua Tần Minh Bách, khiến mọi người trong câu lạc bộ Báo chí liên tục trêu chọc, còn có người đẩy hai người xích lại gần nhau.
Tần Minh Bách ngượng đến nỗi luống cuống tay chân, liên miệng kêu đừng đùa nữa.
Nhưng Lâm Tuyết Mẫn không hề ngăn cản, chỉ mím môi cười e thẹn.
Điền Tư Điềm ghé lại gần, chậc chậc hai tiếng, “Chiêu này đỉnh đấy! Vừa có thể ép trưởng câu lạc bộ Tần, lại còn khiến mấy cô em thích anh ấy biết đường mà lui. Cơ mà vậy cũng hay, chị ta làm như thế xong, có lẽ không ai trêu bạn với trưởng câu lạc bộ Tần nữa đâu.”
Nhan Thư khâm phục từ tận đáy lòng, “Chỉ là một trò chơi thôi mà bạn có thể ngộ ra nhiều điều như vậy.”
Điền Tư Điềm thở dài, “Nhan Nhan à, chỗ nào bạn cũng tốt, chỉ tội tế bào yêu đương bị tổn thương, trông cứ như một thằng con trai thẳng đuột ý.”
“…”
Lâm Tuyết Mẫn đợi đến khi mọi người chọc ghẹo xong, mới duỗi ngón tay quấn lấy lọn tóc, “Được rồi, mọi người đừng giỡn nữa, đến lượt chị xoay chai rồi nè.”
Cô ta duỗi tay, khẽ xoay một cái, chiếc chai xoay tròn, mấy giây sau chầm chậm dừng lại trước mặt Nhan Thư.
Trong ánh lửa, Lâm Tuyết Mẫn ngẩng đầu, nhướng mày, “Nhan Thư, đến lượt em rồi đấy.”
Quy tắc của trò chơi này là người làm nhiệm vụ lần trước sẽ đưa ra câu hỏi cho người được chọn. Lần trước miệng chai đã chỉ vào Lâm Tuyết Mẫn, cho nên lần này là cô ta ra câu hỏi.
Lâm Tuyết Mẫn: “Nhan Thư, em chọn nói thật hay thử thách?”
Điền Tư Điềm khẽ thì thầm: “Chọn nói thật đi Nhan Nhan.”
Nếu chọn mạo hiểm, không biết Lâm Tuyết Mẫn sẽ làm khó Nhan Thư thế nào nữa!
Dĩ nhiên Nhan Thư biết rõ chuyện này, nhưng cô đang mang trong mình một bí mật khổng lồ, nếu trả lời không cẩn thận, bị mọi người phát hiện manh mối thì toi đời.
“Tôi chọn thử thách.”
Nghe cô nói vậy, Lâm Tuyết Mẫn cũng hơi ngạc nhiên, cô ta cười cười, “Vậy chị ra thử thách nhé. Đố em đi ra khỏi đây rồi xin một món đồ của chàng trai em gặp đầu tiên.”
“Đồ gì thế?”
“Giấy tờ tùy thân quan trọng nhất của người nọ.”
Lâm Tuyết Mẫn vừa đưa ra thử thách này, ai nấy cũng ngây người.
Giấy tờ tùy thân quan trọng của một người, chẳng phải là căn cước công dân sao?
Không chỉ có Điền Tư Điềm biến sắc mặt, ngay cả người có quan hệ tốt với Lâm Tuyết Mẫn lúc bình thường như Tiểu Ưu cũng quay sang, thảng thốt nhìn cô ta.
Mọi người xì xào bàn tán:
“Ai lại tùy tiện đưa căn cước công dân cho người lạ chứ, nếu có người nào hỏi mượn thẻ căn cước của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay và luôn!”
“Cái này cũng làm khó người ta ghê!”
“Đàn chị có ý gì vậy, cố tình đưa ra thử thách khó để bắt Nhan Thư uống rượu chắc?”
“…”
Tất nhiên Lâm Tuyết Mẫn cũng biết việc nhắm vào Nhan Thư trước mặt mọi người không phải một kế sách hay.
Nhưng hôm nay là một ngày thực sự tồi tệ với cô ta, như thể tất cả mọi người đều đang chống lại cô ta vậy.
Cô ta thực sự không nhịn nổi nữa.
Lâm Tuyết Mẫn dằn sự hậm hực trong lòng xuống, phì cười một tiếng rồi nói: “Chơi trò chơi thôi mà, làm gì mà căng thẳng thế? Nhiệm vụ thất bại thì uống rượu thôi, cũng có phải Nhan Thư không uống được rượu đâu, phải không nào Nhan Thư?”
Cô ta vừa nói như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì nữa. Đúng như cô ta nói, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, so đo quá lại không chơi được nữa.
Nhan Thư cũng không muốn làm mọi người mất vui, đứng dậy, đi ra con đường nhỏ cạnh đó.
Lâm Tuyết Mẫn đổi cho cô cốc rượu lớn hơn, cầm chai rượu lên, rót đầy cả cốc.
Sau đó cô ta ngồi vểnh chân, chờ Nhan Thư quay về chịu phạt.
—
Nhan Thư mang theo tâm trạng “đi một chuyến uổng công” rời khỏi đó, vì dẫu sao cũng chẳng có ai đưa thẻ căn cước cho người khác cả.
Cũng hay, ra ngoài hóng gió một lát vậy.
Quay về cũng chỉ uống một cốc rượu thôi mà, đúng lúc mình đang hơi khát đây này.
Nhan Thư tự trấn an mình xong, đi xuyên qua hành lang trong trạm dừng chân, ấy vậy mà chẳng gặp được ma nào.
Khi cô đang cân nhắc xem có nên mau chóng quay về nhận thua cho xong không, vừa mới đi qua khúc ngoặt đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy.
Tóc ngắn, mũi cao môi mỏng, đường nét khuôn mặt mượt mà, nổi bật.
Anh đang nghiêng người tựa vào cây cột màu đỏ sẫm trên hành lang, điện thoại đặt bên tai. Nhìn thấy cô đi tới, anh cúi đầu nói vào điện thoại thêm mấy câu rồi nói: “Chờ chút.”
Mấy ngón tay của anh trượt xuống, che điện thoại lại, liếc qua cánh tay của cô, “Tay đã ra thành ra như vậy rồi, sao còn chạy ra ngoài?”
“Em cũng có muốn đâu.” Nhan Thư đi thẳng vào chủ đề, trình bày rõ ý định của mình.
Hứa Bùi ngước mắt nhìn cô, “Giấy tờ quan trọng nhất?”
Nhan Thư sợ anh cảm thấy áy náy, vội vàng nói: “Không có cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là một trò chơi, không quan trọng.”
Hứa Bùi buông ngón tay ra, bình thản nói vào trong điện thoại: “Xin lỗi, chờ tôi hai phút.”
Nói xong, ngón cái ấn vào màn hình, tắt âm cuộc gọi.
Sau đó anh thò tay vào trong túi trong của áo khoác, lấy ví tiền, rút thẻ căn cước đưa cho cô.
Nhan Thư nhận lấy.
Okay, xem ra không uống được cốc rượu kia rồi.
“Lát nữa em trả cho anh!” Nhan Thư cười tít mắt nói xong, đang định bỏ thẻ căn cước vào trong túi thì nghe anh thốt ra hai từ: “Khoan đã.”
“Hở?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Hứa Bùi cầm ví, thong thả lấy một món đồ từ bên trong, đặt vào bàn tay còn lại của cô.
Nhan Thư cúi đầu nhìn.
Bên tay trái cô đang cầm thẻ căn cước của anh, bên tay phải là một quyển sổ màu đỏ nhỏ xinh đang nằm yên trên đó.
Đèn bên đường soi rõ mấy chữ cái lớn màu vàng óng trên đó.
–Sổ đăng ký kết hôn.
“Anh không biết cái nào quan trong hơn, hay là…” Hứa Bùi lại nhấc điện thoại lên, ấn vào nút bật mic. Anh cất lời, giọng nói lạnh nhạt tan vào cơn gió đêm trên núi.
“Em chọn một cái nhé?”