Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 32
Lúc đó, khi ở trong vòng tay của Phúc, đột nhiên có một hình ảnh thoáng qua trong đầu tôi….
Chỉ là thoáng qua thôi nhưng … cũng đủ để tôi biết… hình ảnh ấy chính là một mảnh ghép kí ức nhỏ mà tôi vô tình quên mất…
Mảnh ghép với hình ảnh một cậu bé nước mắt đầm đìa, đưa bàn tay ra nắm chặt tay tôi….
– Anh Phúc bị quyến rũ rồi.
Nghe thấy tiếng nói, theo phản xạ, tôi đẩy Phúc ra.
Chẳng cần quay lại xác nhận danh tính của của kẻ “phá đám” thì đã thấy bóng dáng một thằng nhóc lon ton chạy tới rồi nhảy phóc lên giường Phúc luôn… Khỏi nói cũng biết nó là ai….
Thằng Quỷ này… chơi ác thật ấy…. Đang đoạn gay cấn.
.
.
Nó ngồi chễm chệ trên lòng người ốm rồi nhìn tôi với đôi mắt “tràn đầy yêu thương” :
– Anh Phúc về rồi. Không cần bà già nữa….
– Hả? Bà già? – Nghe nó nói vậy, tôi há hốc mồm.
Mới lúc nãy thôi, nó còn gọi chị xưng em với tôi ngọt xớt mà giờ đã đổi giọng rồi.
Thậm chí nó chẳng thèm để ý đến cái hàm đang an tọa dưới đất của tôi mà liên tiếp giở trò méc lẻo :
– Anh Phúc không biết á. Mấy hôm anh không ở nhà bà già tham ăn hẳn lên. Có cái bánh của em cũng ăn mất. Còn không nỡ cho em kẹo cơ… bla…bla…
.
.
Thằng Quỷ này được cái giống Đỗ Phúc nhở. Nó vừa mới nhìn tôi thì cay cú như vậy đấy, ấy thế đã lờ tôi ngay được.
Nó cứ thế bới móc ra từng tí từng tí một về tôi.
Công nhận thằng cu này súp pờ soi kinh thật ấy. Đến tôi còn chẳng nhớ mình đã làm những gì mà nó lại nhớ không thiếu một chi tiết mới giỏi chứ…
.
.
Rồi cứ thế, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc trố mắt ra nghe nó “tua”
Chỉ cho đến khi nó “hết phim”, Đỗ Phúc mới lên tiếng :
– Có thật thế không Nhóc Lam. – Cậu cố nhịn cười tỏ vẻ nghiêm túc….
Tôi gãi tai gãi đầu, ngây thơ vô (số) tội ngắm nghía xung quanh :
– Phòng cậu đẹp nhỉ? Công nhận đẹp thật ấy.
.
.
.
.
– À quên. – Thằng Quỷ đột nhiên “rống” lên. – Bà già còn thường xuyên bật tường trèo ra ngoài tìm anh đấy. Hám trai quá anh Phúc nhỉ?
UỲNH…. – Tôi nghe tiếng sấm nổ đâu đó trong đầu mình. Thằng cu kia, vừa nói cái gì vậy?
.
Quay đầu ra nhìn như một con rô-bốt lập trình xẵn khi phát hiện điều lạ, tôi thấy cái lưỡi thằng Quỷ nhỏ đã lè xẵn ra…
Cái tay được cài xẵn cho việc túm cổ của tôi đưa xát lại nhanh về phía thằng quỷ… Nhưng không kịp… Nó đã tụt xuống giường chạy cái vèo…
Tôi chỉ tay theo hướng nó “phi” :
– Mày…. Mày…. Mày chết với tao thằng nhóc mất nết kia…..
Nợ cũ nợ mới, lần này tao chả hết ày một lượt luôn nhé.
Nghĩ vậy, tôi phóng theo nó. Chẳng thèm để ý đến Đỗ Phúc ú ớ không (kịp) lên lời ở lại.
.
.
.
.
– Đứng lại… đứng lại…. – Tôi vừa chạy vừa dậm huỳnh huỵch xuống sàn nhà.
Lúc này thì chẳng cần ra dáng ninja làm gì nữa. Cứ túm được thằng quỷ kia là “ngon” rồi.
.
.
Nhưng… Đúng như sự-mong-đợi-của-tôi, thằng cu không “đần” đền nỗi đứng lại luôn.
Nó vừa chạy vừa nói vọng về đằng sau :
– Tôi không điên mà đứng lại nhá. Bà già cũng phải để cho anh Phúc một mình nghỉ ngơi chứ… Thé bộ bà không dịnh ăn sáng rồi đến trường à????
Á à… Còn dạy đời ta à?
Ơ….khoan…. Đến trường á? Đến trường à?
Aaaaaaaa…. Thôi xong… mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi…. Đến trường…….
Mà… lại còn phải chuẩn bị cả cho chuyến đi tập luyện ngày mai nữa chứ…. Noooooo
.
.
Thế là tôi ba chân bốn cẳng dổi hướng chạy thẳng về phòng thay quần áo…
.
Trời ơi. Sao không nói sớm hả thằng cu kia….. Chết tôi rồi…
.
.
.
***
Sáng hôm sau…. Một ngày đẹp trời
Bình minh lên. Tiếng chim ríu rít trên cây. Từng tia nắng đầu tiên tinh nghịch chiếu qua cửa sổ phòng vào mắt tôi.
Tôi chẳng buồn kéo chăn qua đầu ngủ tiếp nữa mà từ từ ngồi dậy.
Cả đêm qua tôi có ngủ đâu. Một phần vì cục tức nuốt chưa trôi… Chín phần còn lại chắc là do ngủ cả ngày rồi nên đến đêm chả ngủ nổi nữa.
Haizzzz…. Đành vậy. Dậy luôn. Lấy khí thế cho cuộc “phưu lưu”sắp đến nào….
.
Đặt chân xuống sàn, tôi bước chầm chậm vào phòng tắm….
.
.
.
.
** ** **
Bốp bốp….
Tiếng… ai đập muỗi thế nhở?
Chọp chẹp miệng, tôimắt nhắm mắt mở.
.
.
– “Thiếu gia”…. Dậy đi “thiếu gia”….
Trước mắt tôi không ai khác ngoài v.ú Lý….
Khẽ vươn vai, tôi hoi:
– Là v.ú đấy à?… Có chuyện gì sao?
– Còn chuyện gì nữa. – V.ú Lý ngạc nhiên. – Cậu không định đi ra bến xe hay sao mà còn ngủ gật trong phòng tắm thế này?
..
Ngủ gật trong phòng tắm?
Nghe v.ú Lý nói vậy tôi tỉnh ngủ luôn.
Giật mình nhìn xung quanh… Giờ tôi mới để ý… Mình không phải đang nằm trên giường mà đang ngồi trên bệ toilet…
.
.
Cái quái quỷ gì thế này. Tôi tưởng tôi dậy rồi cơ mà?
Aaaaaa… Sao số mình nó may mắn thế này hả trời.
Uể oải theo bác tài, tôi bước lên xe rồi ngồi im không nhúc nhíc, lòng không khỏi “tạ ơn trời phật” vì khởi đầu ngày mới vô cùng “may mắn” thế này.
.
Thôi, không sao. Tôi cũng chuẩn bị tâm lí xẵn rồi. Có bị “bầy khỉ” trong CLB trách thế nào đi nữa chắc cũng chẳng mất bình tĩnh được đâu.
.
Còn về những ân oán từ trước tới giờ với thành viên trong CLB, tôi sẽ trả thù từ từ, ngấm ngầm cho ra dáng quân tử vậy. Có câu “quân tử trả thù mười năm chưa muộn” mà.
Tuy thù dai thật đấy, nhưng tôi cũng không cần đến mười năm để lên kế hoạch “chơi lại” đâu…
.
.
Sống gần với mấy người thế này, tự nhiên mình cũng học thêm được cái cách nhẫn nhịn, giữ bình tĩnh. Giỏi thật…Mình phục mình quá.
.
.
.
– Đến bến xe rồi thiếu gia. – Bác tài lên tiếng.
Bị “đánh thức” bất ngờ, tôi ngớ ra vài giây nhìn bác tài rồi mìm cười :
– Vâng. Cháu cảm ơn bác.
.
Cầm hành lí, bước xuống xe định đi tiếp thì tôi chợt nhớ ra một điều.
Quay lại, thò đầu vào cửa xe ô tô, tôi “nhẹ nhàng” nói :
– Cháu quên mất, bác về nhớ dặn người làm nấu đồ ngon bồi bổ cho Phúc nhá.
.
BIMMMMMMMMM
Bác tài tự nhiên dẫy nảy rồi bấm còi inh ỏi.
– Ơ… Xin lỗi thiếu gia… – Bác luống cuống. – Tôi hơi bị giật mình.
Giật mình? Không đùa chứ? Tôi chỉ thò đầu qua cửa xe thôi chứ có làm gì đâu mà bác tài giật mình được nhỉ?.
Mà thôi kệ. Cũng muộn rồi, nói nốt một câu thôi :
– Bác nhớ dặn dò người làm chăm sóc Phúc tử tế hộ cháu nha. Mà… đừng gọi cháu làm thiếu gia nữa… Gọi Lam Lam là được rồi. – Tôi nháy mắt, đứng thẳng dậy.
Bác tài thấy vậy chỉ gật đầu rồi lái xe đi luôn.
Tôi đưa tay vẫy tạm biệt bác cho đến khi xe đi khuất. Bác tài là người duy nhất cùng tôi từ Mĩ về nước mà. Tôi quý bác lắm….
.
.
.
– Lam Lam?
Cảm giác lạnh sống lưng gợn lên theo giọng nói vừa phát ra, tôi vội quay lại.
– Đường….Đường…. Doanh…. – Tôi lắp bắp.
Đúng vậy. Đứng trước mặt tôi lúc này chính là Đường Doanh khỉ vàng…
Sao…sao cậu ta biết cái tên Lam Lam? Cậu ta nhận ra tôi là con gái rồi ư?
.
.
– Nhìn gì ghê vậy. Tôi đâu phải người ngoài hành tinh. – Doanh chau mày. – Mà… Lam Lam ư…
– Hế? – Nghe thấy hai từ Lam Lam một lần nữa, tôi run lập cập. Mồ hôi mồ kê rơi lã chã….
.
.
Đường Doanh tiếp tục soi tôi từ đầu xuống chân :
– Cậu đã kì lạ, đến cái tên của tài xế nhà cậu cũng “độc” phết. Gì mà tên đàn ông con trai lại là Lam Lam được nhỉ? – Đường Doanh lấy tay xoa xoa cằm.
.