Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 31
Đứng trên thềm, tôi đưa tay hứng mưa… Mát lạnh… Từ lúc thằng Tiểu Quỷ nhắc đến tên Phúc, tôi vẫn đứng ngoài đây ngóng chờ một điều gì đó trong làn mưa kia…
.
.
Vừa nghĩ đến là xuất hiện, sao mà thiêng thế không biết.
Thằng Quỷ đang đứng lấp sau cột chống nhà, thò đầu ra nhòm nhòm tôi kia kìa.
.
Chẳng biết là vì thấy hành động lạ thường của tôi hay vì một lí do nào khác đã tiếp sức cho cu cậu mà cu cậu tự nhiên lại có đủ dũng khí để bước thêm vài bước nữa.
.
Rón rén tiến gần về phía tôi, thằng Quỷ đưa cái tay nhỏ xíu của mình ra túm lấy áo tôi giật giật :
– Này. Sao chị lạ thế? Chị giân tôi à?
– Hôm nay ta không có hứng “chăm sóc” trẻ con.
Tôi nói mà không liếc thằng bé lấy một cái. Nhưng tôi biết, cái bản mặt cụ non ấy đang nhìn tôi rồi xị xuống.
.
.
.
.
– Chị giận em à? – Giọng thằng bé run run.
Tôi giật mình quay ngoắt ra nhìn nó.
Em? Đây là lần đầu tiên nó xưng hô với tôi như thế.
Mới đầu tôi còn tưởng thằng bé đang đóng kịch cơ nhưng….trên mặt nó bây giờ là hai hàng nước mắt lăn dài….
– Oaoaaaa…. – Nó òa lên. – Không ai thèm chơi với em, anh Phúc cũng thế, đến cả chị cũng như thế luôn. Oaoaoa…
.
Thấy thằng bé như vậy, tư nhiên tôi cũng luống cuống rồi ngồi vội xuống để cao ngang bằng thằng bé :
– Này…này… Thằng quỷ… sao thế? – Tôi hỏi.
– Hức hức… – Nó vừa nấc vừa tua một tràng. – Anh Phúc đi rồi… em muốn anh phúc cơ…. Ông bảo anh Phúc không về với em nữa….. Anh ấy đi luôn rồi….. Không ai thèm để ý đến em…. Em buồn nên mới bày nhiều trò để trêu chị…. Em xin lỗi chị mà…Đừng lơ em….Òa òa òa……
.
Tôi thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy chính miệng thằng Quỷ nói xin lỗi.
Nhưng theo bản năng, chẳng cần biết có ngạc nhiên hay không, tôi vẫn trấn tĩnh nó :
– Thôi đừng khóc nữa. Nhóc ngoan không khóc nữa là anh Phúc về ấy mà….
– Thật…thật chứ…. – Thằng bé đưa đôi mắt ngấn nước nhìn tôi.
Mỉm cười với nó, tôi nói :
– Ừ…Thật… Nín đi nhé…
Nghe tôi nói vậy, thằng bé nín khóc dần. Nó ngoan ngoãn để tôi xoa đầu.
Dường như tôi quên mất, thằng nhóc này dù có nghịch ngợm hay “cụ non” thế nào đi nữa thì cũng vẫn chỉ là một đứa bé 4 tuổi mà thôi…
.
Nhìn nó thế này khiến lòng tôi tự nhiên thấy có chút gì đó hụt hẫng… Nói vậy chứ, tôi có biết bao giờ thì Phúc quay về đâu.
Đến thằng nhóc này còn cần Đỗ Phúc thì nói gì một người lúc nào cũng có Phúc bên cạnh chăm sóc như tôi…
Đến tân bây giờ, tôi mới biết là mình cần cậu ấy… Nhưng với tôi, cậu là gì? Tôi cũng không biết…
.
.
Phúc? Cậu ở đâu rồi? Cậu có về đây nữa không? Hay cậu sẽ đi luôn như lời papa nói. Tớ nhớ cậu, Phúc à?
.
.
** **
.
.
– Lam… Lam….
Một giọng nói dịu dàng vang lên… như xẻ ngang không gian mờ nhạt và tiếng mưa rào rào…
Giọng nói này…
.
Cả tôi và thằng Quỷ nhỏ đều ngạc nhiên khi thấy người trước mắt chúng tôi… Là…. Là…. Đỗ Phúc….
.
Tôi dứng phắt dậy, tròn mắt nhìn.
Đầu phúc, áo Phúc,… Cả người Phúc ướt nhèm toàn nước mưa.
Rồi Phúc mìm cười nói :
– Tớ về rồi đây.
.
.
Tôi… tôi có nhìn nhầm không? Thực sự là Phúc đấy chứ?
.
Tôi cứ đờ người ra… Chỉ cho đến khi giọng nói kia vang lên một lần nữa :
– Tớ về rồi….
.
.
Thật sự, đây đúng là Phúc rồi.
.
Tôi nhảy bổ vào, ôm chầm lấy cậu :
– Bé Phúc…. Cậu về là tốt rồi…
Đưa đôi tay đặt lên đầu tôi, Phúc không nói gì thêm…Cả người cậu đều lạnh toát vì ngấm nước mưa….. Nhưng những gì tôi cảm thấy không phải chỉ đơn thuần là nước từ người Phúc đang ngấm dần vào cơ thể tôi… mà là sự ấm áp….
Phúc đang ở cạnh tôi…
.
Nhìn thấy cảnh tường này, thăng Tiểu Quỷ ngượng chín mặt, nó đưa tay lên che mắt.
Gọi là che vậy chứ nhưng nó chỉ che những phần xung quanh mắt thôi, còn con ngươi thì…. không.
.
Chắc thằng nhóc thấy Phúc về cũng vui lắm đây.
** ** **
..
Đang vô cùng sung sướng khi Phúc trở về thì đột nhiên tôi thấy tay Phúc buông thõng. Cậu ngã về phía tôi….
Chẳng hiểu vì sao nên tôi vô cùng hốt hoảng, hét ầm lên :
– Này phúc… cậu sao thế. Có ai… có ai không? Giúp tôi với…..
.
Ngồi bên giường, tôi nhìn Phúc chăm chú.
Từ lúc ấy đến giờ, Phúc vẫn chưa tỉnh dậy. Bác sĩ bảo cậu ấy bị sốt cao cộng thêm dầm mưa lâu nữa nên mới thế này, chỉ cẩn nghỉ ngơi là được, không cần lo lắng nhiều đâu….
Nói thì nói vậy chứ… Phúc lăn quay ra ngay trước mặt tôi, làm sao tôi không lo cho được.
Có một điều làm tôi thắc mắc.
Người như Phúc mà cũng có lúc bất cẩn thế á? Lạ thật… Bình thường là cậu ấy sẽ vác nguyên cái ô to đùng theo rồi đấy. Đằng này lại để ướt hết….
AAAaaaaa. Bực hết cả mình.
.
Tôi đưa nắm đấm xát mặt Đỗ Phúc…
.
Làm ăn thế à? Nhìn cái mặt… chỉ muốn đấm cho vài phát… May cho cậu là tớ không thích bắt nạt kẻ ốm yếu bệnh tật đấy nhá.
.
.
.
Làm trò một mình chán chê, tôi lại chống tay lên cằm rồi ngắm Phúc tiếp… Giờ tôi mới phát hiện ra, khuôn mặt Phúc có chút gì đó phảng phất buồn… buồn ngay cả trong lúc ngủ thế này….
Khác hẳn với cái “mẹt” hơn hớn mà lần đầu tôi gặp cậu ấy khi mới về nước.
Là cậu ấy khác hay từ trước đến giờ cậu ấy vẫn vậy nhưng tôi không nhận ra? ….
Chịu chết thật rồi.
.
.
Mà để ý kĩ thì đúng là gần đây Phúc lạ lắm. Tôi nghĩ cậu ấy có chuyện gì đó dấu tôi. Nhưng chắc chuyện đó khó nói nên cậu ấy không nói ra ấy mà. Chỉ là điều đó làm tôi bực…..
.
.
Xì xì, không nói thì thôi…
.
Tôi lại nhìn Phúc rồi tự bĩm môi một mình.
.
.
.
.
“- Tớ có trách nhiệm giúp cậu nhớ ra mọi truyện mà…”
“ – Nhóc Lam… Cậu cứ như thế này thì tớ biết làm sao đây. Liệu không có tớ, không có ai ở bên thường xuyên chăm sóc, cậu có thể tự lo ình được không?…”
Tự nhiên câu nói của Phúc hôm nọ vang lên trong đầu tôi…. Đúng vậy. Đây chính là những câu nói làm tôi suy nghĩ rất nhiều.
Phúc nói vậy khiến tôi cảm thấy như việc Phúc ở bên tôi giống như là bị bắt buộc khiến cấu ấy gò bó, khó xử ấy. Còn cả “không có tớ” nữa chứ… Tôi vẫn không biết cậu ấy nói vậy là có ý gì. Nhưng mà không sao. Phúc về đây rồi thì chỉ việc hỏi cung cậu ấy là ra thôi.
.
– Lam… Lam…- Giọng nói yếu ớt của Phúc vang lên. Cậu nặng nề mở mắt ra nhìn tôi.
Nghe thấy giọng Phúc. Tôi ngồi bật thẳng dậy, vôi vàng, nói rõ to:
– Cậu tỉnh rồi à?
Thấy vậy, Phúc khẽ mìm cười :
– Lúc chưa về đây tớ còn lo cho cậu… nhưng cậu vẫn ồn ào thế này được chắc là không sao rồi….
Nghe cậu ấy nói thế, mặt tôi nóng ran….
Tự nhiên quên mất… Ngồi cạnh người ốm mà lại hét to. Ngại kinh…..
.
.
.
.
– Lam Lam này….Tớ…– Phúc lấp lửng.
– Hửm. Câu đói à? – Tôi hỏi.
Phúc nhìn tôi hai đến ba giây rồi quay mặt đi hướng khác :
– Tớ không đói….- Phúc chậm rãi. – Lam Lam còn nhớ những gì tớ nói mấy hôm trước không?
.
Nói mấy hôm trước? Cậu định nhắc lại mấy cái câu khiến tớ đâu đầu à?
.
Tôi chau mày :
– Không. Tớ không nhớ đâu. Đừng nhắc lại.
Thật sự, tôi gét nghe thấy Phúc nói mấy câu kiểu thế…
Chả biết đâu được ấy. Nói xong rồi cậu ấy lại biến mất tiếp thì sao.
.
Lờ đi câu trả lời của tôi, Phúc vẫn tiếp tục :
– Tớ đã từng băn khoăn rất nhiều nhóc Lam ạ. Tớ tưởng khi không có tớ, cậu sẽ lại làm mấy chuyện linh tinh rồi không biết tự chăm sóc cho bản thân mình cơ… Nhưng hình như tớ nhầm rồi thì phải. Không có tớ cậu vẫn bình thường… Còn không có Nhóc Lam… người gặp rắc rối lại chính là tớ. Lúc nào cũng nghĩ đến cậu, lúc nào cũng….
– Cậu thôi đi. – Tôi chen ngang. Nhìn thẳng vào mắt Phúc. – Cậu nghĩ là tớ vẫn bình thường khi tự nhiên cậu mất tích chắc. Hôm nào cũng ngủ rõ muộn chỉ để ngóng xem cậu đã về chưa. Cả ngày chỉ biết ôm khư khư cái điện thoại, vài phút mở ra xem một lần, mong có một tin nhắn hay cuộc gọi từ cậu nhưng không hề có. Cậu biết tớ buồn thế nào không?….
Tôi cứ nói…nói… rồi nói. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ mình đã nói những gì. Chỉ biết, lúc tôi dừng lại cũng chính là lúc tôi không thể nói thêm được nữa vì… nước mắt cứ rơi… rơi đều… lăn dài trên má tôi…. Mặn…chát…
.
Tôi khóc vì cái gì? Tôi chẳng biết nữa. Chỉ thấy cái cảm giác làm tôi phải khóc này rất đáng sợ… nhưng lại rất quen….
.
.
.
Tôi đưa tay quệt nhanh nước mắt…
Phúc ngồi dậy, ôm lấy tôi…. Cậu nhẹ nhàng :
– Nhóc Lam…Tớ xin lỗi….
.
.
Thấy Phúc như vậy, tôi lại càng được đà òa lên… giống thằng Tiểu Quỷ lúc nãy ý….
.
Phúc ngốc này nữa… Tự nhiên làm vậy. Cậu khiến tớ giống như một đứa con nít đang ăn vạ ấy… Òa òa òa….
.