Khi Con Gái Giả Trai

Chương 33


Bạn đang đọc Khi Con Gái Giả Trai – Chương 33

OẠCH… – Tôi ngã lăn quay xuống đất.
Cái tên này…. Thì ra hắn tưởng nhầm tôi gọi bác tài xế là Lam Lam….
Thế mà cái mặt hắn tự nhiên nghiêm túc không chịu được. Định đe dọa tinh thần con nhà người ta à?
Cứ thế này, tôi tổn thọ mất.
** **
Lồm cồm bò dậy, nhìn ngó xung quanh, chẳng thấy ai, tôi thắc mắc :
– Mọi người đâu?
– Ai?
– Thì người trong CLB ấy.
– À. Mấy tên ấy còn lâu mới đến. – Đường Doanh thản nhiên trả lời.
.
Còn lâu? Tôi ngạc nhiên :
– Còn lâu mới đến là sao? Chẳng phải sắp đền giờ xuất phát rồi à?
– Đấy là giờ của đội trưởng đưa ra thôi. Đi bằng xe riêng của trường nên thích đi lúc nào chẳng được.
– Hớ. – Tôi há hốc mồm.
– Hớ cái giề? Cậu mới vào CLB nên chẳng biết mấy ông già ấy hay cao su giờ đâu nhỉ. Lần nào đi đâu chẳng thế. – Đưa tay lên xem đồng hồ. Đường Doanh “phán” – Giờ có 7 giờ kém, chắc tầm 8 giờ mới có người mò đến.
Nghe vậy, tôi mím môi.
Hay cao su giờ ư? CLB này theo “khuôn khổ” quá nhỉ. Thế hóa ra công tôi lo lắng, “vận lộn” rồi cả chuẩn bị tinh thần nãy giờ công cốc à?
Thở dài, tôi hỏi :
– Vậy sao cậu đến sớm thế?
– Ờ. Tôi không chịu được bà chị già nên biến khỏi nhà sớm thôi. – Doanh hất tóc. – Ăn uống gì chưa? Đi ăn luôn chứ?
.
Lại nói đến ăn uống. Lúc nãy đi vội tôi đã kịp tống cái gì bụng đâu…
Thôi thì cứ lịch sự chút đi vậy :
– Tôi chưa ăn nhưng không đói. – Tôi mỉm cười.
.
.
ỌC……. – Vừa dứt lời, cái bụng tôi đã réo ầm lên.
Tôi, Doanh, bốn con mắt tròn ra nhìn nhau.
Sau một vài giây, cậu ta cười phá lên rồi chỉ thẳng mặt tôi :
– Nói dối không biết ngượng kìa. Hahaa.
– Cái gì chứ. – Tôi đập bốp vào tay hắn. – Kệ tôi.
Trời ạ. Tôi có muốn nói dối đâu, tại cái bụng tôi nó “thật thà” quá ấy chứ.Thế nên lần nào nó cũng khiến tôi lâm vào cái tình trạng như thế này đây.
.
.
Tên khốn Hạ Thất Lăng…..
Ế. Sao tự nhiên tôi nghĩ đến cái tên họ Hạ ấy nhỉ?
Chắc có lẽ tại lần trước tôi cũng vấp phải tình huống như thế này với anh ta ấy mà.
Trời ạ. Ngại chết mất thôi. Ai kiếm cho tôi cái lỗ với.
.
.
.
Tay bị nắm chặt, tự nhiên tôi thấy mình bị Đường Doanh kéo đi.
– Hơ hơ… Cái gì vây? – Tôi ngạc nhiên.
– Đi ăn. Cậu định nhịn đói à? Ngồi trên xe đến tối mới tới nơi đấy.
– Thế còn hành lí để kia?
– Xời. Đồ gắn huy hiệu của Black rồi. Ở đây chẳng ai dám động vào đâu.
Nghe vậy, tôi yên tâm để yên cho hắn ta kéo.
Mà cái tay “ngọc ngà” của tôi cũng có giá nhỉ? Hết người này đến người kia tự dưng cầm nắm, hết bàn tay giờ lại được nắm cả cổ tay kìa…
Cầm cái bánh kem trên tay, tôi và Đường Doanh đi tung tăng trên đường. Lâu lâu mới ăn bánh không phải do Phúc làm… Nhưng cũng ngon ấy chứ.
.
.
– Cậu thôi cái điệu nhảy tưng tưng ấy đi được không? – Đường Doanh lên tiếng.
Tôi nghiêng đầu trước mặt Doanh cười rõ tươi :
– Sao?
Cậu ta tròn mắt nhìn tôi rồi nhanh quay mặt đi hướng khác :
– Không… Không có gì.
– Không có gì? – Tôi cố gắng với theo để có thể nhìn thẳng mặt Đường Doanh.
– Không….
– Thế là thế nào?
– Chẳng thế nào cả….
Á à. Càng nói càng quay mặt đi à. Dám lờ Lam Lam đây ư?
.
Tức mình, tôi sút mạnh vào mông Đường Doanh.
– Á ….á….- Cậu ta hét lên, ôm mông, quay lại nhìn tôi. – Cậu làm cái khỉ gì vậy?
– Làm cái gì khỉ gì á?- Gằn lên từng tiếng, tôi nhìn cậu ta không chớp mắt. – Tôi đang hỏi cậu mà cậu lại nhìn đi chỗ khác thế à? Nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói chuyện đây này. Hay cậu sợ tôi.
Thấy tôi vậy Doanh cũng không kém. Cậu ta chỉ chỉ :
– Tôi mà phải sợ cậu á?
– Thế thì vì cái gì? – Tôi hất cằm…
Ậm ừ vài giây, cậu ta lại quay đi :
– Nhìn cậu y chang con gái ấy.
– Xì. – Tôi lắc đầu. – Thì ra đấy là lí do cậu…. HẢ????????????????????
Cậu cậu… ta lại nói cái gì vậy?

Tôi giả dạng tốt thế này mà vẫn có người nói tôi giống con gái sao?
Toi rồi. Có khi nào bị lộ không?
.
Phải làm cho ra vẻ bị xỉ nhục giống mấy thằng “du côn” thôi.
.
.
– CẬU NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY. THIỆN THIỆN TÔI ĐÂY MÀ GIỐNG CON GÁI Á? CẬU NÓI ĐỂU TÔI ĐẤY À? MUỐN CHẾT CHƯA? – Tôi gào ầm lên.
Nhăn mặt nhìn, Doanh đáp chả :
– Tôi chỉ cảm thấy thế thôi. Cái mặt cậu có nét xinh xinh giống con gái mà. Không tự soi gương bao giờ à?
.
Nghe vậy, tôi đơ người ra.
.
Hớ… có nhầm không ta? Hắn vừa nói tôi xinh à?
.
Tuy trong lòng đang sung sướng là vậy đấy, nhưng tôi vẫn phải làm bộ :
– Vớ vẩn.
– Ờ. Với cái điệu bộ của cậu có là con gái cũng chẳng ai rước đâu. – Doanh lại soi toàn thân tôi lần nữa, rồi dừng lại ở một điểm. – Với lại, lép kẹp thế kia thì còn chưa bằng một thằng con trai tập thể thao chứ chẳng nói gì đến một đứa con gái.
Uỳnh….. – Hình như có tảng đá vừa rơi trúng đầu tôi thì phải….
Cậu ta vừa nói cái gì lép kẹp. Vòng một của tôi á? Không đùa đấy chứ?
.
.
– Cái gì lép kẹp. – Tôi hỏi lại cho chắc.
– Thì ngực cậu đấy.
Rẹt rẹt đùng…..- Hình như lại có thêm sấm sét nữa thì phải….
Ngực tôi có lép đâu. Do cái áo nịt ngực ấy chứ… .
.
.
Mà thôi. Thà bị chê lép còn hơn bị phát hiện là con gái.
Vừa mới được lên 9 tầng mây xong giờ đã phải xuống 18 tầng địa ngục rồi. Rõ chán.
.
.
.
Lần sau đừng có ai khen tôi xong chê tôi luôn nữa nhá.
Tôi thất vọng, thất vọng lắm lắm ấy.
.
Đành vậy… Tôi “cất bước ra đi” nhưng không quên nói :
– Tôi là con trai…..
Là con gái giả trai thì đúng hơn….
** **
.
.
Đến bến, tôi đã thấy xe riêng của trường đỗ ở đấy từ trước. Thiệt tình, chắc tầm này là đủ người rồi.
Nhìn ra chỗ khác… Tôi thở phù…May quá, vali hành lí của mình vẫn còn.
.
.
.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…. Đồ của ta đâu????
Đột nhiên Đường Doanh la toáng lên khiến tôi giật bắn mình.
Tiếng hét của cậu ta ghê gớm thật. Bộ không có mắt hay sao mà còn phảỉ hỏi người khác đồ của mình ở đâu…
.
.
Ơ mà khoan. Đúng là chỉ còn mỗi cái vali của tôi thật kìa.
Ô hô… Cậu ta mất đồ rồi…Hoan hô….
Cho cậu ta chết. Ai bảo dám “to mồm” nói đồ của Black thì không ai dám động vào…
Đúng là trời có mắt.
.
.
.
– Thằng khốn nào lấy đồ của tao – Doanh hét lên một lần nữa.
Từ trong xe, đội trưởng thò đầu ra :
– Đồ của cậu ta mang lên xe rồi. – Vừa nói anh ta vừa chỉ chỉ.
.
.
Mang hết lên xe rồi à? Lại một lần nữa tôi thất vọng. Cứ tưởng cậu ta mất đồ luôn rồi cơ. Trời ạ…
Ơ mà mà….từ từ đã… thế sao đồ tôi vẫn còn ở đây?
Định hỏi thì đội trưởng đã giải thích luôn :
– Còn kia là đồ của THIỆN THIẾU GIA đấy à? – Anh ta nhấn mạnh. – Tôi chẳng biết của ai nên không DÁM cầm lên. Xin lỗi nhé.
Tôi ngẩn tò te…
.
Có thật là anh ta không biết không thế?
.
.

.
.
– Hừm. Cái tên này…. – Đường Doanh khó chịu nhìn đội trưởng rồi tiện tay vác theo luôn cái vali của tôi. – Đứng đầy làm gì nữa. Lên xe thôi. – Cậu ra hiệu.
– Ơ. À ừ…. – Tôi mỉm cười.
Ít ra thì còn có tên này không khiến mình “may mắn” thêm nữa….Chắc phải nhìn hắn ta ở một góc độ khác thôi.
– Ọe…. Ọe…..
– Trời ạ. Đến nơi rồi mà không cố nhịn đi à?
– Đội trưởng… anh lái xe nhanh một chút…
– Ọe…. Ọe…..
– AAAAaaaa…Khiếp quá….
– ….
.
.
Những “tiếng hát” liên tiếp phát ra từ miệng thành viên CLB tạo thành một-bản-nhạc-vô-cùng-thú-vị.
Thiệt tình. Đi từ sáng, bây giờ là tối rồi mà cái đám-nhộn-nhạo kia chưa lúc nào im lặng được một phút. Đùa chứ, tiết kiệm kinh phí đến nỗi không ăn cơm rồi mà vẫn còn sức la hét được à?
Bộ không để ai ngủ chắc?
.
.
Tôi mắt nhắm mắt mở, nhăn nhó nhìn xung quanh.
Cái mùi gì khiếp thế nhỉ? À… thì ra là một thành viên “đảm đang” của CLB vừa “nấu cháo” xong.
.
Đập thẳng vào tầm nhìn của tôi khi mắt vừa mở ra bình thường chính là hình ảnh cái đống bầy nhầy đang không ngừng tuôn ra từ miệng một tên con trai…
Hơ…. Có nên “góp vui” không nhỉ? Nhìn cảnh này, tôi muốn ọe theo quá….
.
Trông cậu ta thương chưa kìa. Người đã gầy xẵn, “nấu cháo” ra xong trông càng xanh xao hơn. Rõ khổ…Thể hiện mình “đảm đang” làm gì không biết. Vừa làm mất giấc ngủ của người khác lại vừa mệt thân ra. haizzzz.
Mà từ từ.
Tôi nhìn chăm chăm vào tên con trai “đảm đang” kia… CLB có tên này à? Sao trông lạ thế nhỉ?
** ** **
Kít….t….t….. – Xe dừng ở bãi đỗ xe khách sạn.
Mọi người tự ôm đồ của mình, chạy nhanh xuống xe như chạy nạn. Đến nỗi mà một người vô (số) tội, không liên quan như tôi cũng bị đẩy “nhẹ nhàng” ngã cái oạch xuống…
Ui da… Cái… cái mông của tôi….
.
– Mấy người làm cái gì vậy. – Tôi gắt lên.
Đứng ngoài xe, đội trưởng ra mặt nói thay các thành viên còn lại :
– Đến nơi rồi mọi người mừng quá nên vậy chứ sao?
Quay ra nhìn nhau, mấy tên trong CLB tiếp lời :
– Phải phải… Đúng rồi đó.
.
Phải cái gì mà phải. Đứng đấy mà a dua lải nhải theo nhau. Ta đây mà không vướng việc với papa là cho từng tên thành sinh tố rồi đấy.
Tôi nhìn từng thành viên bằng ánh mắt tràn đầy “yêu thương” hình viên đạn.
.
.
Đội trưởng nhanh chỉnh lại quần áo :
– CLB chúng ta là khách quen nên khi ta nói mọi người sẽ đến đây tập luyện bà chủ khách sạn đã đưa xẵn chìa khóa tất cả các phòng cho ta. Và chìa khóa phòng của ai ta cũng đã để trong vali của người đấy luôn rồi…
– Hả? – Tôi há hốc mồm. – Anh để bao giờ thế? OẠCH… – Tôi ngã lăn quay xuống đất.
Cái tên này…. Thì ra hắn tưởng nhầm tôi gọi bác tài xế là Lam Lam….
Thế mà cái mặt hắn tự nhiên nghiêm túc không chịu được. Định đe dọa tinh thần con nhà người ta à?
Cứ thế này, tôi tổn thọ mất.
** **
Lồm cồm bò dậy, nhìn ngó xung quanh, chẳng thấy ai, tôi thắc mắc :
– Mọi người đâu?
– Ai?
– Thì người trong CLB ấy.
– À. Mấy tên ấy còn lâu mới đến. – Đường Doanh thản nhiên trả lời.
.
Còn lâu? Tôi ngạc nhiên :
– Còn lâu mới đến là sao? Chẳng phải sắp đền giờ xuất phát rồi à?
– Đấy là giờ của đội trưởng đưa ra thôi. Đi bằng xe riêng của trường nên thích đi lúc nào chẳng được.
– Hớ. – Tôi há hốc mồm.
– Hớ cái giề? Cậu mới vào CLB nên chẳng biết mấy ông già ấy hay cao su giờ đâu nhỉ. Lần nào đi đâu chẳng thế. – Đưa tay lên xem đồng hồ. Đường Doanh “phán” – Giờ có 7 giờ kém, chắc tầm 8 giờ mới có người mò đến.
Nghe vậy, tôi mím môi.
Hay cao su giờ ư? CLB này theo “khuôn khổ” quá nhỉ. Thế hóa ra công tôi lo lắng, “vận lộn” rồi cả chuẩn bị tinh thần nãy giờ công cốc à?
Thở dài, tôi hỏi :
– Vậy sao cậu đến sớm thế?
– Ờ. Tôi không chịu được bà chị già nên biến khỏi nhà sớm thôi. – Doanh hất tóc. – Ăn uống gì chưa? Đi ăn luôn chứ?
.
Lại nói đến ăn uống. Lúc nãy đi vội tôi đã kịp tống cái gì bụng đâu…
Thôi thì cứ lịch sự chút đi vậy :

– Tôi chưa ăn nhưng không đói. – Tôi mỉm cười.
.
.
ỌC……. – Vừa dứt lời, cái bụng tôi đã réo ầm lên.
Tôi, Doanh, bốn con mắt tròn ra nhìn nhau.
Sau một vài giây, cậu ta cười phá lên rồi chỉ thẳng mặt tôi :
– Nói dối không biết ngượng kìa. Hahaa.
– Cái gì chứ. – Tôi đập bốp vào tay hắn. – Kệ tôi.
Trời ạ. Tôi có muốn nói dối đâu, tại cái bụng tôi nó “thật thà” quá ấy chứ.Thế nên lần nào nó cũng khiến tôi lâm vào cái tình trạng như thế này đây.
.
.
Tên khốn Hạ Thất Lăng…..
Ế. Sao tự nhiên tôi nghĩ đến cái tên họ Hạ ấy nhỉ?
Chắc có lẽ tại lần trước tôi cũng vấp phải tình huống như thế này với anh ta ấy mà.
Trời ạ. Ngại chết mất thôi. Ai kiếm cho tôi cái lỗ với.
.
.
.
Tay bị nắm chặt, tự nhiên tôi thấy mình bị Đường Doanh kéo đi.
– Hơ hơ… Cái gì vây? – Tôi ngạc nhiên.
– Đi ăn. Cậu định nhịn đói à? Ngồi trên xe đến tối mới tới nơi đấy.
– Thế còn hành lí để kia?
– Xời. Đồ gắn huy hiệu của Black rồi. Ở đây chẳng ai dám động vào đâu.
Nghe vậy, tôi yên tâm để yên cho hắn ta kéo.
Mà cái tay “ngọc ngà” của tôi cũng có giá nhỉ? Hết người này đến người kia tự dưng cầm nắm, hết bàn tay giờ lại được nắm cả cổ tay kìa…
Cầm cái bánh kem trên tay, tôi và Đường Doanh đi tung tăng trên đường. Lâu lâu mới ăn bánh không phải do Phúc làm… Nhưng cũng ngon ấy chứ.
.
.
– Cậu thôi cái điệu nhảy tưng tưng ấy đi được không? – Đường Doanh lên tiếng.
Tôi nghiêng đầu trước mặt Doanh cười rõ tươi :
– Sao?
Cậu ta tròn mắt nhìn tôi rồi nhanh quay mặt đi hướng khác :
– Không… Không có gì.
– Không có gì? – Tôi cố gắng với theo để có thể nhìn thẳng mặt Đường Doanh.
– Không….
– Thế là thế nào?
– Chẳng thế nào cả….
Á à. Càng nói càng quay mặt đi à. Dám lờ Lam Lam đây ư?
.
Tức mình, tôi sút mạnh vào mông Đường Doanh.
– Á ….á….- Cậu ta hét lên, ôm mông, quay lại nhìn tôi. – Cậu làm cái khỉ gì vậy?
– Làm cái gì khỉ gì á?- Gằn lên từng tiếng, tôi nhìn cậu ta không chớp mắt. – Tôi đang hỏi cậu mà cậu lại nhìn đi chỗ khác thế à? Nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói chuyện đây này. Hay cậu sợ tôi.
Thấy tôi vậy Doanh cũng không kém. Cậu ta chỉ chỉ :
– Tôi mà phải sợ cậu á?
– Thế thì vì cái gì? – Tôi hất cằm…
Ậm ừ vài giây, cậu ta lại quay đi :
– Nhìn cậu y chang con gái ấy.
– Xì. – Tôi lắc đầu. – Thì ra đấy là lí do cậu…. HẢ????????????????????
Cậu cậu… ta lại nói cái gì vậy?
Tôi giả dạng tốt thế này mà vẫn có người nói tôi giống con gái sao?
Toi rồi. Có khi nào bị lộ không?
.
Phải làm cho ra vẻ bị xỉ nhục giống mấy thằng “du côn” thôi.
.
.
– CẬU NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY. THIỆN THIỆN TÔI ĐÂY MÀ GIỐNG CON GÁI Á? CẬU NÓI ĐỂU TÔI ĐẤY À? MUỐN CHẾT CHƯA? – Tôi gào ầm lên.
Nhăn mặt nhìn, Doanh đáp chả :
– Tôi chỉ cảm thấy thế thôi. Cái mặt cậu có nét xinh xinh giống con gái mà. Không tự soi gương bao giờ à?
.
Nghe vậy, tôi đơ người ra.
.
Hớ… có nhầm không ta? Hắn vừa nói tôi xinh à?
.
Tuy trong lòng đang sung sướng là vậy đấy, nhưng tôi vẫn phải làm bộ :
– Vớ vẩn.
– Ờ. Với cái điệu bộ của cậu có là con gái cũng chẳng ai rước đâu. – Doanh lại soi toàn thân tôi lần nữa, rồi dừng lại ở một điểm. – Với lại, lép kẹp thế kia thì còn chưa bằng một thằng con trai tập thể thao chứ chẳng nói gì đến một đứa con gái.
Uỳnh….. – Hình như có tảng đá vừa rơi trúng đầu tôi thì phải….
Cậu ta vừa nói cái gì lép kẹp. Vòng một của tôi á? Không đùa đấy chứ?
.
.
– Cái gì lép kẹp. – Tôi hỏi lại cho chắc.
– Thì ngực cậu đấy.
Rẹt rẹt đùng…..- Hình như lại có thêm sấm sét nữa thì phải….
Ngực tôi có lép đâu. Do cái áo nịt ngực ấy chứ… .
.
.
Mà thôi. Thà bị chê lép còn hơn bị phát hiện là con gái.
Vừa mới được lên 9 tầng mây xong giờ đã phải xuống 18 tầng địa ngục rồi. Rõ chán.
.
.
.
Lần sau đừng có ai khen tôi xong chê tôi luôn nữa nhá.
Tôi thất vọng, thất vọng lắm lắm ấy.
.

Đành vậy… Tôi “cất bước ra đi” nhưng không quên nói :
– Tôi là con trai…..
Là con gái giả trai thì đúng hơn….
** **
.
.
Đến bến, tôi đã thấy xe riêng của trường đỗ ở đấy từ trước. Thiệt tình, chắc tầm này là đủ người rồi.
Nhìn ra chỗ khác… Tôi thở phù…May quá, vali hành lí của mình vẫn còn.
.
.
.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…. Đồ của ta đâu????
Đột nhiên Đường Doanh la toáng lên khiến tôi giật bắn mình.
Tiếng hét của cậu ta ghê gớm thật. Bộ không có mắt hay sao mà còn phảỉ hỏi người khác đồ của mình ở đâu…
.
.
Ơ mà khoan. Đúng là chỉ còn mỗi cái vali của tôi thật kìa.
Ô hô… Cậu ta mất đồ rồi…Hoan hô….
Cho cậu ta chết. Ai bảo dám “to mồm” nói đồ của Black thì không ai dám động vào…
Đúng là trời có mắt.
.
.
.
– Thằng khốn nào lấy đồ của tao – Doanh hét lên một lần nữa.
Từ trong xe, đội trưởng thò đầu ra :
– Đồ của cậu ta mang lên xe rồi. – Vừa nói anh ta vừa chỉ chỉ.
.
.
Mang hết lên xe rồi à? Lại một lần nữa tôi thất vọng. Cứ tưởng cậu ta mất đồ luôn rồi cơ. Trời ạ…
Ơ mà mà….từ từ đã… thế sao đồ tôi vẫn còn ở đây?
Định hỏi thì đội trưởng đã giải thích luôn :
– Còn kia là đồ của THIỆN THIẾU GIA đấy à? – Anh ta nhấn mạnh. – Tôi chẳng biết của ai nên không DÁM cầm lên. Xin lỗi nhé.
Tôi ngẩn tò te…
.
Có thật là anh ta không biết không thế?
.
.
.
.
– Hừm. Cái tên này…. – Đường Doanh khó chịu nhìn đội trưởng rồi tiện tay vác theo luôn cái vali của tôi. – Đứng đầy làm gì nữa. Lên xe thôi. – Cậu ra hiệu.
– Ơ. À ừ…. – Tôi mỉm cười.
Ít ra thì còn có tên này không khiến mình “may mắn” thêm nữa….Chắc phải nhìn hắn ta ở một góc độ khác thôi.
– Ọe…. Ọe…..
– Trời ạ. Đến nơi rồi mà không cố nhịn đi à?
– Đội trưởng… anh lái xe nhanh một chút…
– Ọe…. Ọe…..
– AAAAaaaa…Khiếp quá….
– ….
.
.
Những “tiếng hát” liên tiếp phát ra từ miệng thành viên CLB tạo thành một-bản-nhạc-vô-cùng-thú-vị.
Thiệt tình. Đi từ sáng, bây giờ là tối rồi mà cái đám-nhộn-nhạo kia chưa lúc nào im lặng được một phút. Đùa chứ, tiết kiệm kinh phí đến nỗi không ăn cơm rồi mà vẫn còn sức la hét được à?
Bộ không để ai ngủ chắc?
.
.
Tôi mắt nhắm mắt mở, nhăn nhó nhìn xung quanh.
Cái mùi gì khiếp thế nhỉ? À… thì ra là một thành viên “đảm đang” của CLB vừa “nấu cháo” xong.
.
Đập thẳng vào tầm nhìn của tôi khi mắt vừa mở ra bình thường chính là hình ảnh cái đống bầy nhầy đang không ngừng tuôn ra từ miệng một tên con trai…
Hơ…. Có nên “góp vui” không nhỉ? Nhìn cảnh này, tôi muốn ọe theo quá….
.
Trông cậu ta thương chưa kìa. Người đã gầy xẵn, “nấu cháo” ra xong trông càng xanh xao hơn. Rõ khổ…Thể hiện mình “đảm đang” làm gì không biết. Vừa làm mất giấc ngủ của người khác lại vừa mệt thân ra. haizzzz.
Mà từ từ.
Tôi nhìn chăm chăm vào tên con trai “đảm đang” kia… CLB có tên này à? Sao trông lạ thế nhỉ?
** ** **
Kít….t….t….. – Xe dừng ở bãi đỗ xe khách sạn.
Mọi người tự ôm đồ của mình, chạy nhanh xuống xe như chạy nạn. Đến nỗi mà một người vô (số) tội, không liên quan như tôi cũng bị đẩy “nhẹ nhàng” ngã cái oạch xuống…
Ui da… Cái… cái mông của tôi….
.
– Mấy người làm cái gì vậy. – Tôi gắt lên.
Đứng ngoài xe, đội trưởng ra mặt nói thay các thành viên còn lại :
– Đến nơi rồi mọi người mừng quá nên vậy chứ sao?
Quay ra nhìn nhau, mấy tên trong CLB tiếp lời :
– Phải phải… Đúng rồi đó.
.
Phải cái gì mà phải. Đứng đấy mà a dua lải nhải theo nhau. Ta đây mà không vướng việc với papa là cho từng tên thành sinh tố rồi đấy.
Tôi nhìn từng thành viên bằng ánh mắt tràn đầy “yêu thương” hình viên đạn.
.
.
Đội trưởng nhanh chỉnh lại quần áo :
– CLB chúng ta là khách quen nên khi ta nói mọi người sẽ đến đây tập luyện bà chủ khách sạn đã đưa xẵn chìa khóa tất cả các phòng cho ta. Và chìa khóa phòng của ai ta cũng đã để trong vali của người đấy luôn rồi…
– Hả? – Tôi há hốc mồm. – Anh để bao giờ thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.