Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 31:
Ngày đó sau khi bố mẹ Tư Tắc đi về, Yến Chân liền bỏ rơi Tư Tắc một đêm.
Bạn trai thật sự thiếu dạy dỗ, không có chút trung thực nào.
Cuối cùng Tư Tắc chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ của anh, gửi cho cô một biểu tình ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn — [Không phải đã nói đến thành phố Y sẽ đưa anh đi chơi sao?]
Làm hại Yến Chân suýt chút nữa cho rằng Wechat của anh bị trộm mất rồi, vậy mà đã học được cách bán thảm rồi. Có điều cuối cùng vẫn nhận mệnh làm hướng dẫn, dù sao thì cũng là lần hẹn hò đàng hoàng ra dáng đầu tiên của bọn họ.
Yến Chân đặt cho mình đồng hồ báo thức dậy sớm, sáng sớm hôm sau liền dậy.
Gội đầu tắm rửa xong thì cũng gần đến giờ rồi.
Lúc ăn sáng, mẹ Yến Chân quan sát cô vài lần, hỏi: “Hôm nay muốn ra ngoài sao?”
Yến Chân ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, gật gật đầu: “Vâng, ra ngoài chơi với bạn, con đi trước đây.”
Nghe thấy cửa lớn “ầm” một cái bị đóng lại.
Mẹ của Yến Chân ngẩng đầu, nói với bố Yến Chân: “Lão Yến, con gái anh hình như có biến rồi.”
Bố Yến Chân buông tờ báo xuống, vô cùng mờ mịt: “Có biến gì?”
Mẹ Yến Chân lườm ông một cái: “Được rồi, đàn gảy tai trâu, em cũng chỉ đoán thôi.”
Bố Yến Chân lại cầm tờ báo lên: “Em chính là thích suy nghĩ nhiều, chúng nó ở tuổi này vốn đang là lúc thích chơi, lúc nào cũng ở trong nhà anh mới thấy lo, đi ra ngoài chơi giống như bây giờ tốt biết bao.”
Lúc Yến Chân đi ra phía ngoài tiểu khi, Tư Tắc đã đợi ở nơi đó. Thời tiết rất tốt, ánh nắng chiếu trên người anh, nhìn qua cả người phủ kín một vòng vầng sáng, vừa đẹp trai vừa chói mắt.
Hạng mục hẹn hò thiết yếu thứ hai, công viên trò chơi.
Hai người quyết định đi tàu điện ngầm qua đó.
Trong khoảng thời gian này học sinh đều đã nghỉ đông rồi, người trong công viên trò chơi vô cùng nhiều. Âm nhạc vui tươi sôi động, cùng với đủ loại tiếng kêu sợ hãi và tiếng cười đùa, sênh cao huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Ở cổng có quầy hàng bán bong bóng, vây quanh đều là mấy đứa nhóc, ầm ĩ muốn người lớn mua cho.
Yến Chân cũng dắt Tư Tắc qua đó, mua hai cái, chia ra một cái cho Tư Tắc cầm.
Tư Tắc có chút xấu hổ mà nhìn bong bóng lập lòe phát sáng, không nhận lấy: “Vì sao anh cũng phải cầm cái này?”
“Anh xem bọn họ đều có mà.” Yến Chân chỉ bên cạnh.
Tư Tắc nhìn theo hướng ngón tay Yến Chân chỉ, mấy cô bé nhỏ cầm bong bóng lắc lư vui vẻ mà chạy, bong bóng trong tay lay động qua lại trong không khí, cách một khoảng cách đều có thể cảm nhận được sự vui sướng kia.
“Cái này gọi là cảm giác nghi thức, đến công viên trò chơi đều phải cầm cái này.” Yến Chân lại đưa bong bóng đến trước mặt anh.
Tư Tắc thua trận trong ánh mắt của cô, chấp nhận mà nhận lấy, thỏa mãi trái tim thiếu nữ của bạn gái.
Yến Chân vui vẻ kéo cánh tay anh lại, đi vào bên trong. Giá trị nhan sắc của hai người đều không thấp, trên đường đi qua còn gặt hái được không ít sự chú ý.
Thám hiểm bầu trời, thuyền hải tặc, xe cáp treo đều là những trò chơi lôi cuốn, đội ngũ xếp hàng rất dài, điển hình cho việc xếp hàng 2 tiếng, đi lên năm phút liền đi xuống.
Yến Chân luôn không thích xếp hàng, chuyên chọn trò ít người chơi. Đột nhiên phát hiện ra một trò mà ở công không có bất kỳ ai, vui vẻ kéo Tư Tắc đi lên —
Thẳng tiến đến dòng thác!
“…”
Chẳng trách không có ai, giữa mùa đông.
Tư Tắc nhìn xung quanh, ánh mắt ổn định ở nơi cách đó không xa.
Yến Chân nghe thấy anh hỏi: “Chơi chạy trốn mật thất không?”
Trò chơi chạy trốn mật thất này phải xem sự phối hợp giữa đồng đội với nhau, nếu như sự logic của đồng đội đâu ra đó, năng lực trinh thám mạnh thì dễ dàng qua cửa, nếu không thì là thời gian bị nhốt kết thúc rồi vẫn chưa tìm ra được manh mối.
Lúc hai người qua đó đúng lúc một cặp đôi cũng muốn chơi trò này. Rõ ràng là đã đợi một lúc rồi, nam sinh nhìn thấy hai người tới thì rất cao hứng: “Người anh em, lập đội không? Chỗ này phải 4 người mới có thể chơi được.”
Yến Chân hỏi Tư Tắc: “Trò này trước đây anh có từng chơi không?”
Tư Tắc: “Khoogn có.”
Nữ sinh sợ bọn họ đi mất, vội vàng nói: “Bạn trai tôi chơi chạy trốn mật thất rất lợi hại, hai người chưa từng chơi cũng không sao, đợi lát nữa kéo hai người nằm không cũng thắng.”
Nằm không cũng thắng? Cô thich. Yến Chân gửi bong bóng ở quầy phục vụ, nhóm bốn người đi vào mật thất.
Đây là một cảnh tượng vô cùng có cảm giác tương lai, bối cảnh là sau khi người chơi tỉnh lại từ cơn ngủ mê thì lại phát hiện ra mình đang ở một nơi giống như khoang thuyền vũ trụ, hơn nữa đã mất đi ký ức, chỉ có thể thông qua việc tìm kiếm các loại manh mối, tìm lối ra, lại dùng mật mã mở cửa khoang ra, đi ra bên ngoài tìm hiểu tình hình, thời hạn là nửa tiếng.
Cảnh tượng làm quá chân thật, tràn đầy cảm giác kim loại, không quá khác với trong phim khoa học viễn tưởng, sau khi nhóm Yến Chân bọn họ đi vào, cửa khoang lập tức bị đóng lại, ánh sáng lập tức trở nên tối đi.
Yến Chân túm lấy tay Tư Tắc, đến gần anh thêm một chút.
Chính giữa đặt một cái rương chứa báu vật, trên đó có khóa mật mã, hẳn là phải tìm mật mã mới có thể mở rương được.
Nam sinh kia dẫn đầu đi vòng quanh mật thất một vòng, phát hiện ra còn có bốn căn phòng nhỏ, đề nghị chia ra hành động, nếu như sau khi bọn họ bên kia kết thúc mà hai người Yến Chân vẫn chưa có manh mối, đến lúc đó bọn họ sẽ tới hỗ trợ.
Nam sinh để Tư Tắc chọn trước, Tư Tắc chọn hai phòng bên trái.
Nam sinh cùng bạn gái liền đi đến bên phải.
Yến Chân đi vào liền giẫm lên một vật, nhặt lên, phát hiện là một cái đèn pin, có ba hình thức chiếu sáng — yếu, mạnh, tia tử ngoại.
Trong phòng có một cái bàn, trên bàn đặt một cái gương, trên trần nhà có một chùm tia hồng ngoại chiếu xuống,
Yến Chân nhìn chùm tia hồng ngoại kia, kéo Tư Tắc: “Cái này không phải là cơ quan gì chứ? Cái kiểu đụng một cái sẽ rơi vào trong lồng giam ấy?”
“Không đâu, đạo cụ ở đây đều dùng để gợi ý manh mối.” Tư Tắc nghiêng đầu nhìn cô một cái, não của bạn gái hoạt động thật là lớn: “Đưa đèn pin cho anh.”
Yến Chân đưa cho anh.
Tư Tắc chiếu mỗi loại tia sáng lên mặt đất soi một lần, đến lúc dùng đến tia tử ngoại, trên mặt đất hiện ra chữ số ẩn hình —- 4.
Một cái khác mục tiêu quá rõ ràng, Tư Tắc cầm lấy tấm gương đối diện tới tia hồng ngoại, tia sáng bắn ngược ra, lập tức xuất hiện manh mối thứ hai, số 7.
Không đến 2 phút, Tư Tắc liền đưa Yến Chân đi đến gian phòng thứ hai.
Căn phòng này một thứ để bài trí cũng không có, trống không.
Lúc này Yến Chân không quá căng thẳng, khẽ nghiêng về phía cửa, nhìn quanh một cái: “Không bột đố gột nên hồ, không có gì cả thì làm sao bây giờ, muốn chúng ta ăn không nói có sao?”
Ăn không nói có? Tư Tắc giương mắt nhìn đèn trên trần nhà một cái: “Có.”
Yến Chân: “Ở đây?”
Tư Tắc nhấc chân đi về phía cô, lúc đi đến rất gần cô, giơ tay lên, lướt qua đầu cô vươn về phía vách tường.
Đầu của Yến Chân theo bản năng mà né qua bên cạnh một cái, đây là làm gì vậy, một lời không hợp liền chặn tường sao?
“Ba” một tiếng, công tắc đèn điện trên tường bị anh đóng lại, căn phòng rơi vào bóng tối.
“…” Trái tim Yến Chân cũng run lên một cái, này nơi này có camera giám sát đấy, không thể làm loạn được!
Đợi một lúc, chỉ nghe thấy anh nói ra: “Tìm được rồi.”
Trên đường có vật dạ quang viết số 1.
“…”
Yến Chân mặt không thay đổi mà đưa tay mở đèn.
Nhóm hai người kinh nghiệm phong phú bên kia còn đang phấn đấu, nhìn thấy Tư Tắc và Yến Chân đi tới, nam sinh có chút ngượng ngùng: “Độ khó của cảnh này hơi lớn, lần đầu tiên chơi có thể không dễ lắm, chỗ này của tôi xong ngay đây, chờ chút nữa giúp hai người tìm.”
Trong phòng này đặt một tờ giấy, trên đó là bốn nhóm chữ chố bằng tiếng Trung.
Một hai ba sáu chín, một bốn năm sáu hai năm tám, hai năm tám, một hai ba sáu năm bốn bảy tám chín.
Nam sinh trầm tư suy nghĩ về nó.
Tư Tắc hỏi: “Một manh mối khác mà hai người lấy được là gì?”
Nữ sinh nói là 2.
Tư Tắc nhìn thoáng qua chuỗi số này: “Manh mối chúng tôi lấy được là 4, 7, 1, nếu đoán không sai, số trên giấy hẳn là trình tự chính xác của mật mã trên rương.
“Mẹ nó, người anh em cậu lợi hại.” Nam sinh rất bất ngờ: “Xem trình tự thế nào?”
Tư Tắc vẽ ra một ô vuông 9 ô trên giấy, sau khi điền hết từ 1 đến 9, lại nối lại theo số đã cho, phát hiện ra đường cong vẽ ra là 7412.
Bốn người tới trước cái rương bảo vật.
“Bên trong có lẽ là chìa khóa, mở cửa là chúng ta có thể ra ngoài rồi.” Sự tự tin của nam sinh lại quay lại: “Trước kia tôi chơi đều theo trình tự này.”
Sua đó ấn mật mã, mở ra, quả nhiên là một cái chìa khóa.
Dựa theo hướng dẫn, bọn họ đi đến trước cửa.
Nam sinh mở cửa, còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra còn một mật thất nữa.
Ở giữa đặt một máy điện thoại, trên đó hiển thị, cần phải tìm được số điện thoại chính xác, sau khi bấm thì mới có thể qua cửa.
Mật thất liên hoàn à!
Nam sinh mất đi nụ cười: “Được, tiếp tục tìm manh mối đi.”
Mấy người còn lại chia ra bắt đầu tìm.
Yến Chân đi qua nhìn ở giữa máy điện thoại, là máy điện thoại bàn kiểu cũ. Bỗng nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng, nhấn phím quay số lại, tiếng nhấn phím “Tích tích tích” vang lên trong không gian yên tĩnh.
Nam sinh vô cùng căng thẳng: “Đừng nhấn, em gái! Nhấn sai là…”
Sau đó nghe thấy một tiếng điện tử truyền đến: “Chúc mừng người chơi qua cửa.”
Tiếp theo, cửa của khoang thuyền vũ trụ mở ra.
Bốn người đối diện với gương mặt khiếp sợ của nhân viên công tác bên ngoài.
12 phút, tốc độ qua cửa nhanh nhất lịch sự xuất hiện rồi.
Nhân viên công tác hỏi bọn họ làm thế nào mà qua cửa, tìm số điện thoại không phải 12 phút sao.
Kết quả sau khi nghe kỹ thuật của Yến Chân đều dở khóc dở cười, trước giờ đều không có ai nghĩ tới chuyện quay số lại, thoáng cái liền bỏ qua bảy tám bước.
Phần thưởng là mô hình anime.
Nam sinh còn có chút chưa lấy lại tinh thần: “Sao lại cảm thấy lần này tiêu tiền có chút lỗ, mới chơi một lúc như thế đã ra rồi.”
Lại chơi mấy trò chơi khác, buổi trưa hai người tùy tiện tìm một tiệm gần đó.
Đồ uống bưng lên trước.
Yến Chân dùng ống hút vớt đá trong Coca Cola ra ăn, răng rắc răng rắc.
Tư Tắc cụp mắt nhìn cô: “Không lạnh sao?”
Yến Chân lắc đầu, hướng về phía anh thở ra một ngụm hơi lạnh: “Vô cùng thoải mái, anh thử xem?”
Tư Tắc nhìn đôi môi màu đỏ tươi đẹp trơn bóng của cô, trầm mặc, có ý riêng: “Là rất muốn thử một chút.”
Yến Chân kịp phản ứng lại, kinh hãi đến mức đá trong miệng thoáng cái trượt vào cổ họng, một cơn lạnh xuyên tim vọt tới, lập tức ho lên.
Nhưng mà người gây họa còn ngồi nghiêm trang, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi.
Yến Chân ổn định tâm trạng, có chút không cam lòng yếu thế, cô nhìn trái phải một cái, người bên cạnh đều chỉ tự mình ăn cơm nói chuyện, không ai chú ý tới bàn của bọn họ.
Thế là xích lại gần Tư Tắc, nhẹ nhàng nói: “Vậy lúc nào đó chúng ta thử một chút nha, bạn trai.” Âm cuối mềm mại uốn lên một cái.