Khâu vá lại trăm năm

Chương 34


Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 34:

 
Thời gian tết xuân quả thật chính là một đám người vui chơi giải trí, thời gian trôi qua giống như là sao chép và dán vậy.
 
Buổi đêm một ngày nọ, Yến Chân ngủ được một lúc chợt nghe điện thoại rung lên, mơ màng cầm lên xem thời gian, hơn 2 giờ sáng.
 

Là tin nhắn rác.
 
Yến Chân nằm trong chăn, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ từng chút một tiêu tan, lật qua lật lại, trong đầu vẫn là một mảnh tỉnh táo.
 
Dứt khoát cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho tin tắc.
 
[Ngủ không được.]
 
Sau khi gửi đi thật ra cũng không quá ôm hy vọng anh sẽ trả lời, không nghĩ tới mấy giây sau, vậy mà nhận được tin nhắn của anh.
 
Tư Tắc: [Anh thức cùng em.]
 
Yến Chân trốn trong chăn trầm thấp nở nụ cười, vui vẻ lại ngọt ngào: [Sao anh còn chưa ngủ?]
 
Tư Tắc: [Ngủ rồi, bỗng nhiên lại tỉnh rồi.]

 
Cho nên, là thần giao cách cảm trong truyền thuyết sao?
 
Đảo mắt đã qua Tết Nguyên tiêu, sắp phải vào học rồi.
 
Ngày hôm nay lúc Yến Chân lướt vòng bạn bè thì lướt thấy một trạng thái mới cập nhật của Du Hiền.
 
Đừng gọi ta là cá ướp muối: Một năm mới, vui vẻ mà bắt đầu chuyển gạch ~
 
Tấm hình kèm theo bên dưới là một tấm ảnh ngồi trước máy vi tính, bối cảnh là phòng làm việc của Tư Tắc bọn họ.
 

Trong lòng Yến Chân hơi động, đây là nói rõ Tư Tắc cũng về đến thành phố S rồi sao?
 
Cô gửi cho Nhậm Khởi Phi một tin Wechat.
 
Yến Chân: [Phi Phi, ngày mấy cậu quay lại trường?]
 
Nhậm Khơi Phi có lẽ cũng đúng lúc đang nghịch điện thoại, trả lời nhanh chóng.
 
Fey: [Tớ muốn nhanh chóng quay lại trường học, bị mẹ tớ ghét bỏ chết rồi. Ngủ nướng bị ghét bỏ, ngủ trễ bị ghét bỏ, chơi điện thoại cũng bị ghét bỏ, sắp sụp đổ rồi ~~~~]
 
Yến Chân cũng là lòng chỉ muốn về, hai người ăn nhịp với nhau, trở về trường học sớm hơn hai ngày.
 
Trong phòng ngủ đang trong kỳ nghỉ đông không có một ai, khắp nơi đều là bụi bặm, hai người tắm rửa rồi bận rộn nửa ngày mới sửa soạn xong hết, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
 
Nhậm Khởi Phi thoáng cái ngồi phục trên ghế sô pha, la đói: “Đợi lát nữa cậu muốn ăn gì? Tớ muốn ăn thịt! Tớ vừa nhìn thấy cửa hàng thịt nước gần trường mở rồi!”
 
Hai ngày nay nhà ăn trong trường vẫn chưa mở, chỉ có thể ra ngoài ăn.
 
Tiệm ăn gần trường học mở cũng không nhiều, cửa tiệm thịt nước quả thật xem như là một lựa chọn tốt.
 
Bạn học đến trường học sớm không ít, hơn nữa đang là giờ ăn cơm, thỉnh thoảng có người đi vào. Hai người ngồi trong góc, một chỗ rất yên lặng, bên cạnh đúng lúc có một cái cây cản trở.
 
Du Hiền và lão Viên cũng đi vào, hai người này thế mà cũng không phát hiện ra Yến Chân và Nhậm Khởi Phi, trực tiếp ngồi xuống bàn bên cạnh hai người, giữa vị trí ngồi của bốn người chỉ cách một vách ngăn.
 
Nhậm Khởi Phi muốn chào hỏi bọn họ, Yến Chân vội vàng gọi cô ấy lại, cô còn muốn cho Tư Tắc một sự bất ngờ, tuyệt đối không thể nhanh như vậy đã bại lộ được.
 
Ngay sau đó liền nghe thấy hai người lão Viên và Du Hiền bắt đầu nói chuyện.
 
Lão Viên: “Hình như tôi phát hiện ra được một chuyện ghê gớm, không biết tôi nói ra thì có thể bị lão đại diệt khẩu hay không?”
 
Du Hiền: “Vậy thì đừng nói.”
 

Lão Viên dường như bị nghẹn họng, một hồi lâu mới tiếp tục mở miệng: “Cậu không tò mò là chuyện gì sao?”
 
Du Hiền: “Không tò mò.”
 
Lão Viên: “Tò mò là bậc thang tiến bộ của nhân loại, nếu như một người ngay cả lòng hiếu kỳ cũng không có thì khác cá ướp muối chỗ nào?!”
 
“…” Du Hiền: “Mau nói.”
 
Lão Viên thần thần bí bí: “Vừa rồi lão đại đối chiếu tiến độ với tôi, điện thoại để trên bàn, cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì?”
 
Du Hiền trầm mặc.
 
Lão Viên chỉ có thể tiếp tục: “Ảnh màn hình của cậu ta lại là hình con gái!”
 
Trái tim Yến Chân đột nhiên nhảy lên một cái, hình con gái? Cô nhớ hình như chưa từng gửi hình nào của mình cho Tư Tắc.
 
Du Hiền: “Cô gái nào? Chúng ta quen biết?”
 
Yến Chân cũng dựng lỗ tai lên.
 
“Không thấy rõ gì cả, ảnh chụp quá tối, chỉ có thể nhìn ra thân hình là con gái.” Lão Viên bỗng nhiên hưng phấn: “Tôi hỏi cậu ta có phải là bạn gái không, cậu ta thừa nhận!”
 
“…” Yến Chân nhớ ra rồi, ngày đó ở cung điện sứa.
 
Hắn lại để hình xấu như vậy làm ảnh màn hình, Yến Chân đỡ trán, tìm một cơ hội nhất định phải xóa tấm hình này.
 
Du Hiền: “Sss, có phải là Yến Chân không?”
 
Lão Viên nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào, mặc dù một mảng tối om, nhưng có thể nhìn ra chân của cô gái đó hơi ngắn, tỉ lệ dáng người cũng không ra làm sao.”
 
Yến Chân: “…”

 
“Hơn nữa,” Lão Viên tiếp tục dừng lại một chút mới nói: “Trong xe của lão đại cũng có đồ của con gái, móc treo trắng trắng hồng hồng, không nhìn ra cụ thể là cái gì, chắc chắn không phải của cậu ta.”
 
Du Hiền: “Yến Chân làm sao bây giờ? Lần trước chúng ta tụ họp không phải hai người này đã có chút đầu mối rồi sao?”
 
Lão Viên thở dài: “Lần đầu tiên phát hiện ra lão đại của chúng ta thế mà cũng thay đổi thất thường.”
 
Yến Chân: “…” Anh thật sự sẽ bị diệt khẩu.
 
Trên đường quay về phòng, Nhậm Khởi Phi muốn nói lại thôi.
 
Yến Chân thấy vậy thì mỉm cười: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
 
Nhậm Khởi Phi: “Vừa rồi lời lão Viên nói cậu cũng nghe thấy nhỉ?”
 
Yến Chân “A” một tiếng: “Nghe thấy rồi.”
 
Nhậm Khởi Phi thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, hỏi: “Không đau lòng?”
 
Yến Chân: “Không đau lòng.”
 
Nhậm Khởi Phi: “Không buồn?”
 
Yến Chân: “Không buồn.”
 
Nhậm Khởi Phi nghi ngờ nhìn cô, rõ ràng là không tin.
 
Yến Chân: “Tư Tắc có bạn gái chẳng có gì ghê gớm cả, tớ cũng có bạn trai rồi.”
 
“Chuyện lúc nào vậy?” Nhậm Khởi Phi cả kinh chỉ cho nhìn Yến Chân mà quên nhìn đường, suýt chút nữa là đụng phải cái cây trên lối đi.
 
“Cẩn thận một chút.” Yến Chân vô cùng buồn cười, kéo cô ấy một cái: “Cũng là chuyện trong lúc nghỉ đông.”
 
“…” Nhậm Khởi Phi dường như phát hiện ra chỗ nào đó không đúng nhưng vẫn không nói được cụ thể là chỗ nào.
 
Yến Chân thu dọn một phen rồi đi đến phòng làm việc của Tư Tắc.
 
Lúc đẩy cửa lớn phòng làm việc ra, Du Hiền và lão Viên ngồi trước máy tính, hai người nhìn thấy cô đi vào, giống như là bị sợ hãi gì đó. Nếu như nhét cái bát vào trong tay bọn họ, lúc này đoán chừng đã rơi vỡ mất rồi.

 
Yến Chân cười híp mắt lên tiếng chào hỏi hai người.
 
Du Hiền bình phục lại trước tiên: “Sớm như vậy đã về trường rồi? Không ở nhà thêm hai ngày à?”
 
Yến Chân nhìn xung quanh một vòng mới trả lời: “Ừm, thấy các anh đều đã tới rồi, em cũng tới sớm một chút. Tư Tắc có ở đây không? Em tới tìm anh ấy.”
 
Lão Viên có chút xoắn xuýt nói: “Yến Chân học muội, cái đó, có chuyện…”
 
Yến Chân: “Hửm?”
 
Lão Viên: “… Có thể là em vẫn chưa biết.”
 
Yến Chân: “Hả?”
 
“…” Lão Viên cắn răng một cái, thấp giọng nói: “Lão đại có bạn…”
 
Đúng lúc này cửa phòng làm việc mở ra, Tư Tắc đi ra, vẻ mặt là sự lạnh nhạt trước sau như một.
 
Vừa ngẩng đầu, trông thấy Yến Chân đứng cách đó không xa, đôi mắt của Tư Tắc bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, động tác đóng cửa trên tay hơi chậm lại.
 
Ánh mắt của Yến Chân và anh va vào nhau, trong lòng đã vô cùng vui vẻ đến nhảy cẫng lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giả vờ làm ra dáng vẻ nhẹ như mây gió, tiến lên chào hỏi anh: “Hi ~”
 
Tiếp theo đó trong sự trợn mắt hốc mồm của hai người Du Hiền và lão Viên, Tư Tắc dắt tay Yến Chân đi vào văn phòng, đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt của hai người.
 
Du Hiền: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Lão Viên bỗng nhiên hâm mộ: “Đẹp trai chính là tốt.” Cờ đỏ bồng bềnh, cờ màu không đổ*.
 
(*: 红旗飘飘, 彩旗不倒: Câu đầy đủ là 家里红旗不倒,外面彩旗飘飘: Cờ đỏ trong nhà bồng bềnh, bên ngoài cờ màu không ngã: cờ đỏ trong nhà là vợ, cờ màu là tình nhân bên ngoài, câu này có nghĩa là mối quan hệ giữa vợ ở nhà và tình nhân khá hài hòa.)
 
Du Hiền xoa xoa cằm: “Cậu xác định cô gái trong hình không phải là Yến Chân?”
 
Lão Viên do dự: “Chắc là… vậy.”
 
Vì sao lại có loại dự cảm không lành vậy?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.