Khâu vá lại trăm năm

Chương 30


Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 30:

 
Tư Tắc dắt cô đi, bước xuống trước cô một bước.
 
Yến Chân ở phía sau nhìn ngón tay quấn quýt lấy nhau của hai người, ngón tay anh thon dài có lực, ngón tay cô nhỏ nhắn mềm mại, gắn bó không thể tách rời. Trước đó cô đã có một sự hình dung, nói nắm tay là ôm nhau cỡ nhỏ, thật sự là chuẩn sáng chết mất.
 

Lần đầu tiên nắm tay, phải kỷ niệm một chút, Yến Chân từ trong túi lấy điện thoại ra, mở chức năng máy ảnh, gọi anh một tiếng.
 
Tư Tắc quay đầu, Yến Chân “Tách tách tách” nhấn phím chụp mấy cái chụp hình anh.
 
Ánh đèn trong hành lang hơi mờ, độ phân giải chụp ra cũng không rõ ràng nhưng cũng không tổn hao tới sắc đẹp của anh một chút nào, ngược lại bởi vì hình dáng cái bóng nổi lên cùng với cảm giác đường cong mà ngũ quan có vẻ càng thêm góc cạnh.
 
Tư Tắc trong màn hình mang theo một chút lơ đãng mù mờ, vẻ mặt giãn ra, bởi vì không có chút phòng bị nào, trong ánh mắt còn có một chút cưng chiều không giấu được.
 
Yến Chân nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại một hồi lâu cũng không nhúc nhích, mãi đến khi Tư Tắc rút điện thoại từ trong tay cô, tắt màn hình.
 
“Nhìn người thật là được, hình thì về nhà rồi xem.” Tư Tắc nhét điện thoại vào trong túi cô, trong giọng nói mang theo một chút ý cười.
 
Sắc đẹp lầm người! Yến Chân lấy lại tinh thần ở trong lòng gào thét, bước nhanh đi xuống trước Tư Tắc, che giấu một chút sự ngượng ngùng nay của mình.
 
Hai người nắm tay nhau đi đến nhà để xe dưới hầm, lúc tìm được xe, Yến Chân chợt nhớ tới một thiên vương nào đó vào hai năm trước: “Lái xe như vậy sẽ hơi chậm”, lúc ấy còn gây ra một phong trào mô phỏng, cô thoáng cái cười ra tiếng, buông lỏng tay Tư Tắc.

 
Lúc Tư Tắc không hiểu ra sao nhìn về phía cô, cô nghiêm trang giải thích: “Lái xe thì không nắm tay, nắm tay thì không lái xe.”
 
Hai người quay về cổng tiểu khu nhà Yến Chân, Tư Tắc ngừng xe, theo Yến Chân đi xuống.
 
Yến Chân: “Anh muốn đưa em vào sao?”
 
Tư Tắc: “Ừm, quá muộn rồi.”
 
Yến Chân cũng không từ chối, quét thẻ vào cổng, đưa Tư Tắc đi vào.
 
Hai người đi trên con đường nhỏ, vai sát bên vai, tay sát bên tay, Yến Chân nắm chặt tay Tư Tắc, cảm thấy mỹ mãn mà đung đưa mấy cái, sau đó cùng nhét vào trong túi áo khoác của anh.
 
Gió buổi tối hơi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Yến Chân rụt cổ một cái.
 
Tư Tắc duỗi cánh tay còn lại ra, đội cái mũ áo khoác lên cho cô.
 
Mũ hơi lớn, bên ngoài còn có một vòng lông, thoáng cái liền phủ lên nửa gương mặt của Yến Chân.
 

Yến Chân dùng sức ngửa đầu ra sau: “Em không nhìn thấy.” Nói thì nói như vậy, nhưng bàn tay để trong túi của cô cũng không có ý muốn lấy ra.
 
Tư Tắc lại đưa tay giúp cô điều chỉnh một chút.
 
“Được rồi.” Yến Chân tâm tình tốt đẹp.
 
Tư Tắc cười khẽ một tiếng: “Ngày mai bố mẹ anh muốn đến đây.”
 
!!!
 
Yến Chân căng thẳng: “Anh sẽ nói với chú dì sao?”
 
Tư Tắc rũ mắt nhìn cô: “Em muốn để anh nói sao?”
 
“Đừng đừng đừng!” Yến Chân lập tức ngăn cản: “Trước tiên đừng nói.”
 
Tư Tắc dừng lại một chút, mở miệng: “Cho nên, em cũng không có ý định để người nhà biết?”
 
Yến Chân không biết làm sao lại chột dạ: “Ờ… bây giờ chúng ta còn đang đi học, bị phụ huynh biết được thì không tốt lắm đâu.”
 
“…” Tư Tắc thở dài: “Lại không phải là học sinh cấp 3.”
 
Yến Chân: “Tóm lại là giữ bí mật trước đã.”
 
Tư Tắc bất đắc dĩ.
 
Yến Chân lại hỏi: “Chú dì ở lại đây mấy ngày?”
 
Tư Tắc: “Ngày mốt là đi rồi.”
 
Yến Chân: “Cho nên hai ngày này chúng ta không có cách nào gặp nhau sao?”
 
Tư Tắc nhướng mày: “Muốn gặp thì cũng không phải là không thể.” Đúng lúc phụ huynh cũng cùng gặp nhau luôn.
 
Yến Chân cười đến rất miễn cưỡng: “Không được không được.”
 
Sau đó lại nghe Tư Tắc nói: “Triển lãm sách cổ ở thành phố G là vào thứ hai tuần sau, chủ nhật chúng ta qua đó, vé máy bay và khách sạn anh sẽ sắp xếp.”
 
Yến Chân nhảy nhót gật đầu nói: “Được.” Cô đã chờ mong rất lâu rồi.
 

Hai người đi tới dưới lầu, Yến Chân kéo mũ xuống.
 
Tư Tắc nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Sao lại thích sửa chữa sách cổ?”
 
Trong nhận thức của anh, con gái trẻ tuổi, bình thường phần lớn đều thích dạo phố, mua sắm, theo đuổi idol, hoặc là quẹt thẻ chơi game. Mà cô lại ngồi trước bàn sửa chữa, nhàm chán lặp lại mà sửa lại từng trang giấy đã bị hư hại, từng chữ từng chữ một không ngại phiền phức mà tìm ra trong những mảnh vụn rồi ghép lại hoàn chỉnh.
 
Cô của khi đó, trên người có một loại năng lực trầm tĩnh ổn định, giống như cảm giác mà toán học mang đến cho anh, không ngừng hấp dẫn anh tới gần.
 
Yến Chân xoay người lại, đứng đối mặt với anh, tay kéo lấy anh, ngẩng mặt lên: “Khi còn bé nhìn ông ngoại làm việc, nghe ông nói về đây vốn là cuốn sách hơn 200 năm trước, kia vốn là hơn 300 năm trước, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như thoáng cái vượt qua thời gian mấy trăm năm, em vậy mà lại chạm vào cùng một cuốn sách mà cổ nhân lúc đó đã chạm vào.”
 
Tư Tắc yên lặng nhìn cô, ánh mắt của cô gái trước mắt trong veo sáng ngời, khóe miệng mang theo ý cười, hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện theo tiếng nói chuyện mềm mại của cô.
 
Yến Chân nói xong, dần dần ngưng cười: “Sau này lớn lên một chút rồi thì biết được ý nghĩa của việc sửa chữa sách cổ, quan trọng nhất vẫn là giữ gìn. Sách cổ mấy trăm năm vốn đợi sửa chữa, mấy trăm nhà sửa chữa lác đác, mỗi ngày đều có sách cổ bởi vì không được sửa chữa mà tan biến im hơi lặng tiếng, không còn tồn tại. Chỉ dựa vào cơ cấu Kozo, tu sửa xong mấy cái này phải đến mấy trăm năm, hoàn toàn không kịp.”
 
“Rất nhiều tác phẩm truyền thế đến cuối cùng cũng chỉ có thể tìm thấy một vài đoạn trích vụn vặt trong sách khác, thật là đáng tiếc. cũng nên có người làm chuyện này, em chỉ muốn cố gắng hết khả năng của em, để những cuốn sách cổ mà em gặp có thể tiếp tục truyền thừa về sau.”
 
Yến Chân nói xong, Tư Tắc đứng yên mấy giây. Bỗng nhiên anh tới gần cô hơn, buông bàn tay đang cầm của hai người ra, cúi người, ôm lấy cô.
 
Yến Chân bị anh làm cho hoảng sợ mà ngẩn ra một giây, hai cánh tay xuôi bên người quên mất phải làm gì. Sau đó mới phản ứng lại được, chậm rãi nâng tay lên ôm eo anh, mặt dán vào ngực ấm áp của anh, nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực anh, một cái một cái, trầm ổn mà có lực.
 
Tiếp theo nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai cô: “Anh giúp em.”
 
Có tiếng thang máy xuống tới nơi, Tư Tắc buông cô ra, lui về phía sau một bước, sờ lên tóc của cô: “Đi lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
Yến Chân gật gật đầu, đi vào bên trong, đi vài bước lại quay đầu cười vẫy vẫy tay mới anh rồi mới chạy vào trong thang máy.
 
Khóe miệng Tư Tắc không chịu sự khống chế mà vểnh lên, quay người rời đi.
 
Yến Chân về đến nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Đang thay giày thì bắt gặp mẹ đang xuống rót nước.
 
Mẹ Yến Chân rất khó hiểu mà đánh giá cô vài lần: “Không phải nói đi mua đồ sao, sao lại đi tay không về?”
 
“…”
 
Nguy rồi, cô đã sớm quên mất chuyện này.
 
Cũng may mẹ cô hỏi xong cũng không chờ cô trả lời, trực tiếp đi vào phòng bếp.

 
Yến Chân nhân cơ hội “thịch thịch thịch” chạy về phòng.
 
Hai ngày sau đó, hai người đều chỉ nói chúc ngủ ngon trong điện thoại.
 
Hôm nay thời tiết rất tốt, không gió có ánh nắng.
 
Ông ngoại đặt cái bàn ở trong sân dưới ánh mặt trời bắt đầu luyện thư pháp, chữ của Yến Chân chính là học từ ông.
 
Ông cụ rất thời thượng, có thời gian rảnh liền gọi Yến Chân tới giúp ông quay video luyện chữ, sau đó đăng lên Weibo, hiện tại đã có không ít người hâm mộ rồi.
 
“Chân Chân, giúp ông xem thời gian một chút, hai giờ sẽ có khách tới.” Ông ngoại viết xong một tờ giấy, dừng bút lại, nói với Yến Chân.
 
Ông mà luyện chữ là sẽ quên mất thời gian.
 
Yến Chân mắt nhìn điện thoại, còn nửa tiếng nữa.
 
Đến hai giờ, quả nhiên có người đến gõ cửa.
 
Yến Chân đi ra ngoài mở cửa, là một đôi vợ chồng trung niên rất có khí chất. Nhìn thấy Yến Chân thì khách khí nở nụ cười với cô, Yến Chân cũng đáp lại bằng một nụ cười.
 
“Là nhà của Diêu lão tiên sinh sao?”
 
Yến Chân gật gật đầu, trả lời đúng vậy, sau đó mời bọn họ vào.
 
Đang muốn đóng cửa liền nhìn thấy bên ngoài Tư Tắc thản nhiên từ trên xe bước xuống.
 
Yến Chân trố mắt đứng nhìn anh, càng đi càng gần, ánh mắt cùng cô tụ hợp, sau đó vượt qua cô, đi theo đôi vợ chồng trung niên kia đi vào.
 
“…”
 
Yến Chân cảm thấy cả người mình đều không tốt lắm.
 
Đợi cô đi vào, ông ngoại đã hàn huyên với đôi vợ chồng kia, Tư Tắc ngồi bên cạnh hai người.
 
Thấy Yến Chân đi vào, ông ngoại giới thiệu cho Yến Chân: “Đây là Tư tiên sinh và Nhiếp phu nhân, còn có Tư Tắc, cậu ấy hẳn là cháu quen biết.”
 
Yến Chân: “…” Há lại chỉ có quen biết.
 
Có điều vẫn chào hỏi bố mẹ Tư Tắc, sau đó trừng Tư Tắc một cái.
 
Tư Tắc hướng về phía cô nhướng lông mày.
 
Tư Triều và Nhiếp Úy Nhiên là nhận sự ủy thác của ông cụ Tư tới thăm hỏi ông ngoại Yến Chân. Ông cụ Tư không có sở thích khác, chỉ thích sưu tầm, mấy năm gần đây đã có nhiều sách cổ. Nhà sửa chữa dân gian kinh nghiệm phong phú trình độ cao rất ít, liền tìm được ông ngoại của Yến Chân. Năm đó thân thể Diêu Dư Phương không khỏe, đi nước ngoài, ông cụ Tư lúc này mới sắp xếp vợ chồng Tư Triều nhân cơ hội tế tổ, thay ông ấy tới thăm.
 
Nhiếp Úy Nhiên mặt mày nhu hòa tinh xảo, lúc còn trẻ tuổi chắc cũng là mỹ nhân. Tư Tắc thì giống bố Tư Triều của anh hơn, ngũ quan góc cạnh, đường nét rõ ràng.
 

Yến Chân rót trà cho bọn họ.
 
Nhiếp Úy Nhiên nhìn cô, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Thật là một cô gái xinh đẹp, khi đó cháu nằm mơ cũng muốn sinh con gái, không nghĩ tới lại ra con trai.” Bà lắc đầu, mắt nhìn Tư Tắc: “Lạnh như băng, lại ít nói, không thích con gái chút nào, thật sự sợ nó sau này sẽ cô độc.”
 
“…”
 
Bàn tay đang châm trà của Yến Chân run lên một chút, suýt chút nữa rót ra bên ngoài.
 
Ông ngoại tâm tính rất thời thượng nghe vậy cười ha ha một tiếng: “Tiêu chuẩn thời đó của chúng ta bây giờ không hợp thời nữa, các cô gái bây giờ đều thích giống Tư Tắc, cái này gọi là cái gì nhỉ… đúng rồi, cao lãnh. Không tin cháu hỏi Yến Chân xem, cậu ấy ở trường học có phải rất được hoan nghênh không.”
 
Yến Chân ho một tiếng, đối diện với ánh mắt của mấy người lớn, thật thà gật gật đầu.
 
Nhân lúc người lớn đang nói chuyện, Yến Chân lặng lẽ lấy điện thoại ra gõ chữ.
 
[Anh chính là cố ý!]
 
Sau đó cô nhìn thấy Tư Tắc ngẩng đầu lên cùng cô liếc nhìn nhau một cái, từ trong túi lấy điện thoại ra.
 
Chưa đến mấy giây, điện thoại của Yến Chân rung lên.
 
Tư Tắc: [Anh cũng vừa mới biết.]
 
Yến Chân ra sức gõ màn hình điện thoại, giống như coi nó thành Tư Tắc.
 
[Hại em không có chút chuẩn bị nào.]
 
Tư Tắc: [… Dù sao cũng phải gặp.]
 
“…”
 
Ăn chắc cô rồi đúng không! Yến Chân vừa thẹn vừa giận, nếu như ánh mắt có thể làm vũ khí, thật sự muốn bắn cái móng heo lớn ở đối diện thành cái sàng.
 
Bố mẹ Tư Tắc thấy tinh thần của ông ngoại Yến Chân không tệ, thân thể cũng không có gì đáng ngại, ngồi một hồi liền chuẩn bị rời đi.
 
Trước khi đi, Nhiếp Úy Nhiên tặng cô một bộ đồ trang điểm, là bộ mới nghiên cứu ra, trên thị trường vẫn chưa mở bán. Nhãn hiệu trang điểm này Yến Chân biết, sản phẩm đang bán trên thị trường đến bắt đầu bằng bốn chữ số, một bộ đầy đủ liền hết mấy vạn, bộ nghiên cứu mới nhất chắc chắn còn phải cao hơn.
 
Thật sự rất hào phóng.
 
Cuối cùng Nhiếp Úy Nhiên còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Yến Chân: “Sau này đến thành phố G có chuyện gì cứ tìm Tư Tắc là được, không cần khách khí.”
 
“…”
 
Yến Chân có vẻ như ngoan ngoãn mà gật đầu.
 
Được, cô nhất định sẽ không khách khí với anh.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.