Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ - phần 3


Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 81: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ – phần 3

Long Tiểu Hoa rất cảm động. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có thể
đánh bại con Bôn Tiêu mà hai người đang cưỡi, thuận lợi chiến vị trí
quan trọng trong lòng phu quân. Nhưng cảm động thì cảm động, câu đầu
tiên khi nàng khôi phục lại khả năng nói thì vẫn rất khó chịu:

– Lão gia, Bôn Tiêu có chịu “tiếp khách” không?

Long Hiểu Ất thuận thế tỳ cằm lên vai nàng. Nàng quay lưng lại nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này nhưng hắn biết đó không phải vẻ mặt
khiến người ta dễ chịu:

– Nó biết vâng lời hơn nàng rất nhiều. – Nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, kể cả việc giao phối với ngựa cái.

– Lão gia, điều này chẳng phải chứng tỏ rằng lão gia thích thiếp hơn Bôn
Tiêu sao? – Thực ra nàng rất ghen với con ngựa đen đó. Mỗi lần đi cùng
con ngựa đó, lão gia nhà nàng chỉ chú ý đến nó. Dù nó chỉ là một con súc sinh nhưng nàng cũng vẫn ghen với nó.

– … – Đây là câu hỏi ngu ngốc gì thế? Hắn trừng mắt nhìn nàng, không biết phải nói sao.

– Hì hì hì hì hì hì!

– Sao nàng lại cười điệu cười gian tà đó?

– Lẽ nào lão gia không cảm thấy tình cảm của chúng ta đang thăng hoa? Địa vị của thiếp cũng được nâng cao lên rồi. – Lão gia nhà nàng im lặng. Vì tìm người chăm sóc cho nàng mà hắn phải để Bôn Tiêu ra ngoài “tiếp
khách”. Đánh bại Bôn Tiêu, nàng thật sự rất vui mừng.

– … Địa vị của nàng đã đủ cao rồi, vẫn muốn cao đến mức nào mới hài lòng
đây? – Đâm thủng bầu trời của hắn, nàng mới chịu buông tay sao?

– Đến khi nào thiếp thắng người đã tặng lão gia bàn tính hạt vuông đó.
Thiếp sẽ nghỉ ngơi rồi tiếp tục. – Nàng lôi kẻ địch giả tưởng của mình
ra làm ví dụ.

Mắt hắn tối sầm lại, cúi xuống nhìn bàn tính hạt vuông ngọc xanh chưa từng
rời xa mình, bỗng hắn nhíu mày, kéo nàng vào lòng, im lặng.

– Lão gia, Bôn Tiêu có thể “tiếp khách”. Vậy lão gia đừng chần chừ nữa. Chúng ta làm trước nhé.

– … Long Tiểu Hoa! Nàng lại ngứa ngáy chân tay rồi phải không?

– Lão gia ấy. Thật không hiểu rốt cuộc lão gia đang nhẫn nhịn điều gì. Rõ ràng cố kìm nén rất khổ sở mà.

– Nàng nghĩ xem, ai đã hại ta như thế? – Còn không phải kết quả do nàng
gây ra sao? Phản ứng của hắn là hoàn toàn bình thường, được chưa? Dù hắn luôn chăm sóc nàng như một người cha thì hắn vẫn là đàn ông. Hắn đang

phải vật lộn với bản thân bên bờ lý trí. Nghĩ đến đây, hắn nhất định
phải dặn dò tiểu nữ bảo bối một câu trước khi đi xa: – Đi ra ngoài, nhớ
giữ khoảng cách nam nữ. Hãy coi tất cả đàn ông đều nguy hiểm, không được nói chuyện nhiều, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.

– Hả? Vậy còn Tiểu vương gia thì sao?

– Đó là cầm thú trong các loại cầm thú. Tuyệt đối không được đụng đến hắn. Đừng có thử bảo hổ lột da[1] .

[1] Ý câu này là chớ hy vọng đối phương sẽ đồng ý việc gì, nếu điều ấy có
thể gây hại trực tiếp tới lợi ích, sự sống còn của đối phương.

Tiểu cầm thú trong lòng hắn đang coi những lời dặn dò của hắn như gió thoảng qua tai. Thổi qua là qua. Để ngăn lời dặn dò mãi không thôi của hắn,
nàng dứt khoát quay người lại, không biết nàng học ở đâu ra tư thế lãng
mạn, giơ hai tay lên vòng quanh cổ hắn khịt khịt mũi:

– Vậy khi nào thì chàng làm cầm thú một chút?

– … – Bây giờ vẫn chưa đủ cầm thú sao? Để mặc nàng đeo lấy cổ mình, chơi
trò phong tình với mình. Dạo này nàng càng ngày càng không biết vâng
lời: – Phu nhân!

– Hả? – Sao bỗng nhiên hắn lại cười nụ cười mê hồn như vậy, còn đáng yêu gọi nàng là phu nhân nữa?

– Về nhà nhớ chép nốt điều răn nhi nữ nhé. Ta sẽ ở bên phu nhân trông phu nhân chép phạt đến khi đi phiên bang thì thôi. – Dù sao hắn cũng xin
nghỉ rồi mà. Có thời gian thì phải giày vò nàng chứ.

– …

– Còn nữa, ta đã bỏ hết mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn mà nàng lén nhét vào
trong hành lý ra rồi. – Đáng lẽ hắn định mắt nhắm mắt mở để nàng mang đi đọc trên đường cho đỡ buồn. Nhưng xem ra dung túng quả nhiên là một
quyết định sai lầm. Để nàng vui quá thì nàng sẽ quên mất mình cần phải
quay về sớm.

– …

– Còn ôm cổ ta làm gì? Muốn làm lạp xưởng sao?

– Híc…

– Muốn dụ dỗ ta cũng vô ích. Bỏ tay xuống đi!

– …


Mùa đông năm Thịnh Lịch thứ năm mươi lăm, Diệu vương gia thống lĩnh quân
đội Diệu vương khởi hành từ kinh thành Lâm Dương đến phiên bang ký hòa
ước giữa hai nước.

Đoàn ngựa phía trước, binh sĩ phía sau, ở giữa là mấy chiếc xe ngựa lọng
tròn cao ngất. Có điều, rất kỳ lạ là trong đó có một chiếc xe ngựa cứ
luôn phát ra những tiếng động ầm ĩ. Mấy thư sinh tú tài chen trước đám
đông đang vây xem, liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm về phía chiếc
xe ngựa có lọng màu xanh đó và người có ánh nhìn thờ ơ đang cưỡi trên
con hắc mã đi bên cạnh.

Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Người đàn ông đó kéo dây cương ngựa,
dừng trước cổng thành rồi bước xuống. Từ trong chiếc xe ngựa có lọng cao đó thò ra một đôi tay không phải của khuê nữ đài các. Đôi tay này nắm
lấy vạt áo triều phục của người đàn ông.

– Đó là vương tôn công tử nhà nào vậy? Người này có vẻ giống với Diệu vương gia đấy.

– Người giống với Tiểu vương gia mà lại khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nếu là con trai Thánh thượng thì chỉ có Thập cửu điện hạ danh
tiếng lẫy lừng thôi. Quả không hổ là con trai Huyên phi có sắc đẹp nổi
tiếng chốn hậu cung năm đó. Lông mày tuyệt đẹp, tư thế thanh cao, may mà là đàn ông, nếu không thì lại có thêm một hồng nhan khuynh đảo.

– Đúng đúng đúng. Nghe nói Thánh thượng cố ý gây khó dễ cho Thập cửu điện hạ. Thánh thượng đã sai vị thê tử chưa được sắc phong của Thập cửu điện hạ đến phiên bang.

– Chẳng phải Thập cửu điện hạ đã tùy tiện lấy một cô nương thôn quê làm
vợ trong thời gian lưu lạc chốn dân gian sao? Sai một nha đầu chẳng có
chút kiến thức gì như thế đến phiên bang mà không gây nên tai họa chiến
tranh mới là lạ.

– Tôi nghĩ chắc Thập cửu điện hạ muốn sai phu nhân mình đi để giám sát
Diệu vương gia ký hòa ước. Nếu Diệu vương gia có tư lợi gì với quân
vương phiên quốc thì khi trở về kinh thành sẽ chẳng thể nắm giữ quyền
hành, một tay che cả bầu trời được nữa.

– Không phải Thánh thượng đã hạ chỉ cho Huyên vương gia tạm thời làm giám quốc rồi sao?

– Haizzz! Thánh thượng đang bị bệnh. Ý chỉ đưa ra đều do người khác viết, ai mà biết được đó có phải là ý chỉ của Thánh thượng hay không? Những
chuyện trong hậu cung đều thật thật giả giả. Tôi thật không hiểu Thập
cửu điện hạ này có tài cán gì nữa? Mười năm trước thì làm thâm hụt quốc
khố. Bây giờ lại làm những chuyện có lỗi với Thánh thượng. Kỳ thi ân
khoa vẫn chưa mở mà đã có người đi cửa sau rồi. Không phải thiếu chủ nhà họ Bạch đã một bước lên mây xanh sao?


©STENT

Người đàn ông cưỡi con hắc mã ghìm cương ngựa, cúi người, đoàn người ngựa
tiếp tục đi về phía trước. Hắn nâng dây cương, nhanh chóng chuyển hướng, vó ngựa nhẹ nhàng đạp trên con đường đá nhỏ. Hắn cố ý dừng trước mặt
mấy thư sinh đó, nhìn họ, đôi mắt xám lạnh lùng của hắn khiến mấy thư
sinh đó vừa nhìn thấy vội rạp đầu xuống. Khi họ ngẩng lên thì chỉ thấy
vó ngựa để lại làn cát bụi mù mịt.

– Nguy rồi. Lần này thì thê thảm rồi. Chúng ta đã đắc tội với người phụ trách kỳ thi ân khoa năm nay.

– Hứ! Có loại người như hắn ở triều đình thì ta cũng chẳng muốn vào triều.

– Huynh đừng nói linh tinh nữa. Bây giờ Thập cửu điện hạ là người có khả
năng lên ngôi kế vị cao nhất. Nếu Thập cửu điện hạ làm hoàng đế thì
huynh còn giữ được cái đầu này sao?

– Loại người như hắn làm hoàng đế thì chúng ta sẽ đợi phiên bang đánh
đến. Hừ! Dù sao, năm nay ta cũng không tham gia khoa thi nữa. Đợi Tiểu
vương gia về triều, ta tận trung báo quốc cũng không muộn.

Đoàn người ngựa càng đi càng xa dần, Long Tiểu Hoa ôm ba bông hoa quý cuộn
tròn trong xe ngựa của mình. Bắt đầu khởi hành, nàng đã hối hận về lời
nói mạnh miệng của mình. Nàng nghĩ sự việc hết sức đơn giản, ký được hòa ước thì nàng sẽ lập công lập nghiệp. Kết quả, nàng vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì đã muốn quay về tổ ấm của mình rồi.

– Nếu hối hận thì xuống đi. Chúng ta không đi nữa. – Nàng nhớ lại phu
quân đã nói với nàng như vậy khi nàng bịn rịn nắm chặt gấu áo triều phục của người ta. Trước khi ra khỏi cửa người ta đã tự tay đội chiếc mũ chó cún cho nàng và nói rất điềm đạm. – Dù sao, ta cũng không muốn nàng đi. Xuống đi. Chúng ta quay về phủ.

Chuyện quốc gia đại sự không thể đem so với chuyện vặt vợ chồng như thế. Nếu
lúc đó nàng nhảy xuống, leo lên Bôn Tiêu về phủ thì danh tiếng của lão
gia nhà nàng chẳng phải sẽ càng tệ hại hơn sao? Họ sẽ lại nói hắn nghe
vợ mất nước, bại hoại triều cương. Chẳng ai buồn để tâm trong lòng hắn
nghĩ thế nào. Chẳng ai cảm giác được nỗi khổ không nỡ rời xa của hắn. Vì hắn là Thập cửu điện hạ nên mỗi việc hắn làm đều bị người ta hiểu theo
một nghĩa khác.

– Chàng đừng cưng chiều thiếp nữa. Chàng mau về phủ còn tốt hơn là lo cho thiếp đấy. Nếu cứ thế này thì đến năm nào, tháng nào thiếp mới có thể
động phòng với chàng đây? Chàng yên tâm. Thiếp dẫn theo ba bông hoa quý
cùng đi, ai dám ức hiếp thiếp, thiếp sẽ đóng cửa thả chó ra. Chàng đừng
sợ.

Nàng cười khì khì thu mình trong xe ngựa. Trên đường đến phiên bang, nàng
còn giấu trong xe mấy cuốn tiểu thuyết. Chiếc xe ngựa lắc lư khiến cho
gói hành lý cưng cứng rơi xuống trúng đầu nàng khiến nàng la lên oai
oái.

– Chết tiệt, ai xếp đá vào trong xe ngựa của tôi thế?

Nàng tiện tay mở gói nhỏ đó ra:

– Gì thế này? Sao bọc đến năm sáu lượt giấy vậy?


Nàng mở lớp giấy bọc cuối cùng ra thì thấy một khối ngọc thạch hình lập
phương to hơn cả hai bàn tay của mình hiện ra. Khối ngọc thạch có những
đường vân ngọc màu xanh tự nhiên. Nàng lật qua lật lại thì chỉ thấy
những đường chạm khắc trên nó thật tinh xảo. Nàng xem một cách tỉ mỉ,
cuối cùng nhìn thấy phía dưới là mặt ấn chương, liền sững sờ buông vật
trên tay ra như bị kim châm…

Mẹ ơi…

Đây chẳng phải là… ngọc ấn trong truyền thuyết sao?

Cha chồng hoàng đế đang đùa với nàng ư? Tại sao người lại bỏ thứ này vào xe ngựa của nàng chứ?

– Thiếu chủ, đúng như thiếu chủ dự liệu, không thấy ngọc ấn đâu cả. –
Bạch Vô Ưu mặc bộ đồ đen đứng bên cạnh Bạch Phong Ninh mặc bộ triều phục có chút lo lắng. Hắn nhanh chóng lẩn vào bóng tối. Trong hoàng cung
này, không khoa trương quá sẽ tốt hơn.

– Quả nhiên ta vẫn chậm hơn lão hoàng đế đó một bước.

– Có cần thuộc hạ đuổi theo bây giờ không?

– Đuổi theo ư? Đừng, đánh rắn động cỏ sẽ làm hỏng việc. Bây giờ chỉ cần
tương kế tựu kế là được. Ta chỉ không hiểu rút cuộc ông ta có mục đích
gì? Nếu ông ta muốn truyền ngôi cho Cung Diệu Hoàng thì phải đợi hắn ký
được hòa ước quay về triều luận công ban thưởng. Đằng này, ông ta lại
lén nhét ngọc ấn cho hắn. Ông ta sợ Hiểu Ất tạo phản đến thế sao?

– Trong tay Huyên vương gia có ba nghìn cấm quân mạnh hơn đội quân tản
mạn của Diệu vương gia rất nhiều. Ở kinh thành, Huyên vương gia sẽ càng
có khả năng chiến thắng hơn.

– Chỉ e là lão hoàng đế đó vốn không muốn truyền ngôi cho Cung Diệu
Hoàng. Đáng ghét! Rốt cuộc là lão hồ ly này đang nghĩ gì vậy?

– Có cần báo cho Huyên vương gia biết không ạ?

– Đừng. Cứ giấu huynh ấy đã. Nếu huynh ấy biết chắc chắn sẽ hành động
ngay. Với tính cách của huynh ấy, ta chỉ e lão Hoàng đế sẽ đi nước cờ
nguy hiểm, ép huynh ấy mưu phản

– Vâng.

– Bây giờ người mau đến bên Long Nhi thay ta bảo vệ cho cô ấy. Hai cha
con đánh nhau, ta chắc chắn không gặp tổn thất, chỉ lo cho cô ấy thôi.

– … Có cần nhờ phu nhân giúp thiếu chủ giữ người lại không ạ?

– À! Nói với phu nhân, nếu muốn sau này còn có cảm hứng viết tiểu thuyết, thì hãy thay ta giữ người lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.