Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 80: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ – phần 2
Người xưa nói rất dúng. Xà trên không thẳng, xà dưới sẽ nghiêng.
Vậy xin hỏi khi xà dưới không thẳng thì sao?
Câu trả lời là xà trên không thể không nghiêng rồi.
Mặc dù Ngô quản gia luôn không hiểu rõ hai vị chủ nhân của phủ Huyên vương, rốt cuộc ai trên ai dưới, ai mạnh ai yếu, là nữ chủ nhân sợ chồng hay
là lão gia nể vợ nhưng Thập cửu điện hạ lạnh lùng bá đạo bỗng biến thành bộ dạng hiền lành dắt chó cùng nữ chủ nhân đi dạo phố thì đúng là không bình thường chút nào.
Xét về mặt hành vi mà nói thì đúng là có phần hơi hèn nhát, nhưng ai có
tiền trong tay thì người đó là đại gia. Nắm quyền quản lý kinh tế trong
nhà là chuyện vô cùng quan trọng. Cứ nhìn phái đoàn của Huyên vương gia
khắc rõ. Nữ chủ nhân muốn mua gì thì không thể không nở nụ cười, đến bên phu quân hỏi ý kiến.
Lúc đó thì “trượng phu” tương đương với “chi tiền”[1] .
[1] Trượng phu là cách gọi người đàn ông, người chồng thời xưa, âm đọc
tiếng Trung là “zhàngfū”, khi đọc ngược lại sẽ thành “fù zhàng”, có
nghĩa là thanh toán, chi tiền.
Nhưng nhìn hai chủ nhân mua đồ thì không thể không buồn phiền. Lão gia nhà
hắn thật chẳng hiểu tâm lý nữ nhân gì cả. Đám đàn bà, cứ đi xa là chắc
chắn sẽ muốn mua mấy bộ đồ mới, chọn chút đồ trang sức nhưng lão gia nhà hắn lại ra lệnh cho hắn đánh xe đến thẳng Hạnh Lâm đường để bốc một
đống thuốc lớn, nào là thuốc trị thương, thuốc cầm máu, thuốc phong hàn, thuốc ho, thuốc đau bụng… và toàn bộ những gì mà lão gia có thể nghĩ
ra.
Nữ chủ nhân giận dỗi đứng trước cửa Hạnh Lâm đường nhìn phu quân trả tiền
vui vẻ và thoải mái nhưng lại chẳng hề thấy hài lòng chút nào. Nàng chỉ
thấy giận người đang trả tiền kia thôi.
Người bị nhìn chằm chằm hoàn toàn không nhận ra việc mình làm chẳng có chút
lãng mạn nào. Hắn ngoái đầu lại nhìn phu nhân thì bỗng nhớ ra điều gì
đó, lập tức quay người nói với ông chủ hiệu thuốc:
– Bốc cho ta mấy thang điều kinh bổ huyết nữa.
– Xì! Lão gia chỉ cần cho thiếp chút tình ý là được rồi.
Tình ý ư? Thứ ấy liệu có thể điều hòa kinh nguyệt không? Rốt cuộc là hằng
tháng ai trắng bệch mặt ra, ai ôm bụng lăn lộn gào ầm ĩ. Kiếp sau đừng
làm phận nữ nhi nữa nhé.
Cuối cùng, bước ra được khỏi tiệm thuốc thì Long Tiểu Hoa cũng mất hết thể diện.
Thế này mà gọi là hẹn hò sao, chẳng được ôm hôn, chẳng được ăn, chẳng được
chơi, chỉ có “cha” dẫn “con gái” đi mua thuốc. Nàng có thể hiểu được tâm lý người cha của hắn. Lần đầu tiên tiểu nữ nhân xa nhà nên hắn không
thể không lo lắng, nhưng hắn chẳng hiểu tâm lý một cô nương như nàng gì
cả. Thời khắc ly biệt lãng mạn này mà hắn không ôm lấy nàng nói những
điều ngọt ngào, lại còn chạy ra ngoài mua thuốc điều hòa kinh nguyệt gì
đó. Xì!
– Lão gia nói lát nữa sẽ về dẫn thiếp đi gặp một người. Người đó là ai
vậy? – Lát nữa lại còn có thêm một kẻ xuất hiện phá vỡ giây phút ngọt
ngào của vợ chồng họ nữa chứ. Nàng chỉ có thể hậm hực mà thôi.
Hắn cười thần bí, giơ tay kéo đầu nàng, nhìn đôi tai lạnh đỏ của nàng:
– Lát nữa nàng sẽ biết. Trời lạnh lắm! Để ta đưa nàng đi mua mũ.
– Hả? Thiếp không muốn đội mũ xanh[2] đâu. Khi thiếp đi xa, lão gia đã nói lão gia sẽ giữ mình như ngọc, ăn chay niệm Phật, không đi linh tinh.
[2] Ở Trung Quốc, đội mũ xanh có nghĩa như bị cắm sừng.
– … – Hắn nói những câu vớ vẩn đó bao giờ. Nàng thật là biết thừa nước đục thả câu.
Cung Diệu Hoàng từ trên lưng con ngựa yêu Tuyết Câu nhảy xuống. Hắn vuốt ve
bộ lông trắng như tuyết của nó rồi liếc nhìn Nguyệt Cư tửu lầu, nhớ đến
lời người hầu bẩm báo rằng Huyên vương gia mời hắn đi ăn. Xì! Vị thúc
thúc này tìm hắn có chuyện gì vậy? Hắn cần gì phải đi chứ?
Hắn chau mày, bực mình:
– Tiểu vương không đi.
– Tiểu vương gia, không đi không được đâu ạ.
– Sao lại không được. Tiểu vương nói không đi là không đi. Huyên vương
dẫn nương tử, dắt chó cưng đi dạo phố. Hắn nghĩ tiểu vương nhàn rỗi lắm
sao?
– Nhưng Huyên vương gia đã sai người chuyển lời. Nếu Tiểu vương gia không muốn đi thì người cũng nên nghĩ đến chuyện mình cần nhờ Huyên vương gia trước đã ạ.
– … – Hắn phải nhờ gì thúc thúc? Sao hắn không nhớ là mình đã ngốc nghếch chạy đến bàn với thúc thúc chuyện nhường vợ cho mình nhỉ? Hắn phải suy
nghĩ gì nữa? Thúc thúc còn ngốc nghếch hơn hắn ấy chứ. Điều tối kỵ của
đàn ông chẳng phải là nỗi đau bị cướp mất vợ sao?
Nghĩ nhiều vô ích, hắn một chân đá tung cánh cửa một gian phòng của Nguyệt
Cư tửu lầu thì thấy một cái đầu đội chiếc mũ xấu xí quay mặt lại nhìn
mình. Chiếc mũ đó thật sự rất xấu, rất buồn cười, được đan bằng những
sợi len trắng xám xen kẽ, lại còn có hai cái tai cún dựng lên, bên cái
tai cún còn thêu một bông hoa hạnh, ấm thì có ấm nhưng chẳng có một chút thẩm mỹ nào cả. Nó thật sự phù hợp với bộ mặt đang chán nản của Long
Tiểu Hoa. Hắn nhất thời không nhịn được cười.
– Tiểu vương buồn cười chết mất. Cô tìm đâu ra cái mũ như vậy thế? Cô định đội cái mũ này cùng tiểu vương đến phiên bang sao?
– Lão gia nhìn đi, đến cả hắn cũng cười thiếp. Thiếp không đội cái mũ này đến phiên bang đâu. Lão gia làm thiếp mất hết thể diện của phu nhân cao quý trung thổ rồi. Xấu chết đi được. Sao lão gia lại làm cho thiếp trở
nên xấu xí như vậy chứ? Á á á!
Long lão gia đặt chén trà xuống, nhíu mày liếc nhìn chiếc mũ mình tự tay chọn và có vẻ rất hài lòng:
– Nàng đội như vậy đi ta sẽ yên tâm hơn. Điệt nhi, đừng đứng ở cửa mà cười mãi như vậy. Vào ngồi xuống đi.
Cung Diệu Hoàng nghe tiếng Long Hiểu Ất thì cố nhịn cười nhưng càng cố thì
càng không tài nào nhịn được. Mắt hắn không rời kẻ đội chiếc mũ hạnh đỏ. Hắn ngồi xuống ghế, lên tiếng:
– Thúc thúc nói thẳng đi. Thúc thúc dành cho tiểu vương thứ gì? Muốn tiểu vương làm việc gì?
Long Hiểu Ất nhìn hắn rồi lại nhìn Long Tiểu Hoa vẫn đang hậm hực với chiếc mũ hạnh đỏ:
– Trong chuyến đi phiên bang lần này, hãy giúp ta chăm sóc Thập cửu thẩm của ngươi.
– Ồ! Thúc thúc yên tâm giao cô ấy cho tiểu vương sao?
– Chỉ cần giúp ta giữ cái đầu của nàng ấy là được. Những chuyện khác
không cần phiền đến ngươi. – Trông chừng nàng ở khoảng cách ngoài một
mét là tốt nhất.
– Thúc thúc dựa vào cái gì mà cho rằng tiểu vương sẽ nhận lời thúc thúc? – Quan hệ giữa họ không tốt đến mức có thể nhờ chăm sóc vợ con giúp. Mỗi
lần đối đầu, không phải Tiểu vương gia hắn đều muốn lấy đầu thúc thúc
của mình sao?
Long Hiểu Ất đã có chuẩn bị từ trước, hắn nhếch môi:
– Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ giúp ngươi chuyện tìm giống trước đây.
Câu nói này liền bị cái đầu đầy tà đạo của Long Tiểu Hoa nghĩ linh tinh.
– Tìm… tìm giống ư? – Á á á! Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ đen tối gì thế? Không phải là hai người đều rất ghét nhau sao? Sao lại đến mức
giúp đỡ nhau? Không… Không thể nào. Lão gia là của mình nàng thôi. Đâu
thể chia sẻ cho người khác. Cho dù đối phương có là cháu trai bên chồng
cũng không được.
– Trước đây tiểu vương hỏi thúc thúc cho giống thì thúc thúc không chịu.
Bây giờ lại vì cô ấy mà rộng rãi thế sao? – Cung Diệu Hoàng hừ một tiếng nhớ lại chuyện cũ. Tiểu vương gia hắn hiếm khi thấy được thứ giống quý
như vậy. Kết quả lại bị kẻ keo kiệt từ chối. Nghĩ đến là thấy tức.
Á á á! Đây là hai kẻ hạ lưu thế nào vậy? Họ còn nói những chuyện đó trước mặt một cô nương như nàng. Thật đúng là bỉ ổi vô liêm sỉ. Xấu hổ cũng
vô ích. Chuyện biến thái không thể cứ thế tiếp tục được.
– Tôi không cho phép! – Nàng đội chiếc mũ cún con chống nạnh đứng vào
giữa hai người: – Sao hai người có thể làm những chuyện tìm giống gì đó
sau lưng tôi? Hai người có cho đi mượn lại cũng chẳng ích gì đâu. Hai
người cho rằng đàn ông có thể sinh con sao? Hai người nghĩ rằng có thể
tùy tiện bắt chước như trong tiểu thuyết cấm chắc?
– Đàn ông sinh con cái gì? Tuyết Câu của ta là ngựa cái mà. – Cung Diệu
Hoàng trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng là cái đầu bã đậu đó chỉ toàn những ý nghĩa đen tối mà.
Long Hiểu Ất phần nào đoán được suy nghĩ của ai đó. Hắn nở nụ cười cảnh cáo
ai đó im miệng ngay, phải giữ chút đức hạnh chứ. Không được bắt chước
tiểu thuyết cấm ư? Ai cũng có thể nói câu này, chỉ mình Long Tiểu Hoa
nàng là không đủ tư cách nói thôi. Chẳng phải nàng cũng từng muốn tìm
bạch mã hoàng tử gì đó sao? Còn dám chống nạnh giáo huấn người khác nữa
chứ.
Nhưng Long Tiểu Hoa hoàn toàn không để ý đến nụ cười cảnh cáo của lão gia nhà mình mà vẫn không biết sống chết lên tiếng:
– Vương gia muốn lão gia nhà tôi cùng con Tuyết Câu của Vương gia….
Hai chữ cuối chưa kịp thốt ra, nàng đã bị phu quân nhà mình trực tiếp “diệt khẩu”.
– Ta cho ngươi mượn Bôn Tiêu để phối giống. Ngươi giúp Thập cửu thúc chăm sóc tốt cho cái đầu của Thập cửu thẩm. Quyết định như vậy đi. – Huyên
vương gia tỏ vẻ quý tộc một tay che cả bầu trời, chuyên quyền bá đạo,
lấy danh nghĩa chủ nhân để quyết định cuộc sống của con vật mình vẫn
cưỡi, đem nó cho mượn để nó có thể hoàn thành sứ mệnh “chạy suốt đêm”.
Cung Diệu Hoàng ngẫm nghĩ, cảnh giác hơn sau khi nghe Long Hiểu Ất nói, chỉ
nhìn phu quân của Long Tiểu Hoa. Hắn không hề vui vẻ nhận lời chuyện bản thân đã muốn từ lâu, ngón tay hắn gõ nhẹ vào mặt bàn, im lặng một lúc,
cuối cùng mới mở nụ cười nham hiểm:
– Được. Đợi tiểu vương quay về rồi sẽ cho Bôn Tiêu phối giống với Tuyết Câu. Nhưng ngựa con là của tiểu vương đấy.
– Được. – Dù sao loại tạp giao đen trắng cũng không phải là thư lão gia hắn muốn.
Thấy Long Hiểu Ất đồng ý dứt khoát như vậy. Cung Diệu Hoàng giơ tay ra véo
cằm Long Tiểu Hoa, bất chấp tiểu thẩm thẩm đang ngồi trong lòng thúc
thúc nhà mình mà trêu chọc:
– Chăm sóc cô ấy ư? Không thành vấn đề. Chỉ là… Thập cửu thúc cũng nên
chuẩn bị tâm lý. Khi cô đơn, đàn bà rất dễ thay lòng. Nếu tiểu vương
chăm sóc cô ấy mà cô ấy lại muốn nhào vào lòng tiểu vương thì tiểu vương không biết phải làm sao đâu.
– Ngươi yên tâm, ngoài con ngựa ngu ngốc đó của ngươi, ngươi chẳng còn
thứ gì khác khiến nha đầu này thích đâu. – Muốn chơi trò khích tướng với hắn sao? Tên tiểu quỷ thối tha, ngươi chưa đủ tư cách. Long Hiểu Ất
cười khẩy. Nếu không phải vì thời cuộc bức bách thì hắn sẽ không chịu để Bôn Tiêu giao phối với con ngựa trắng ngốc nghếch đó đâu. Nếu sinh ra
con ngựa đen không ra đen, trắng không ra trắng thì cũng mặc kệ. Ngộ nhỡ lại nhảy ra một con ngựa trắng thì chẳng phải sẽ có thêm một con vật
ngứa mắt hắn sao?
– Thúc thúc biết tiểu vương không phải là mẫu người nha đầu này thích ư?
Lâu ngày sinh tình. Thúc thúc chưa từng nghe câu đó sao?
– Nghe rồi. Nhưng chiêu này lại không linh nghiệm đối với một kẻ ngốc và
một kẻ lòng lang dạ sói. – Nói chuyện lâu ngày sinh tình với hắn ư? Nếu
sợ hai kẻ này lâu ngày sinh tình thì hắn đã chẳng thèm ngồi đây phí lời
nhờ vả. Nếu không làm tốt, Cung Diệu Hoàng có khi còn bị nàng thăng cho
làm anh họ ấy chứ, đâu đến lượt tiểu tử hắn nghĩ đến thẩm thẩm nhà mình.
Long Tiểu Hoa khốn khổ đứng ở giữa, chỉ cảm thấy bàn tay giữ cằm mình càng
lúc càng siết chặt, khiến nàng không nói được lời nào, chỉ biết trừng
mắt nhìn hắn.
– Hừ! Ngày rộng tháng dài, trên đường đi, nhất định tiểu vương sẽ chăm
sóc tốt cho nha đầu này. Đợi tiểu vương quay về thành Lâm Dương, chưa
biết chừng cả nương tử lẫn ngựa của hoàng thúc sẽ đều có chủ mới. – Chưa biết chừng còn có nhiều thứ khác đổi chủ. Chẳng hạn như sự ân sủng của
Thánh thượng.
Cung Diệu Hoàng nói xong vén vạt áo đứng dậy, đi thẳng ra cửa, sau đó xuống
lầu trèo lên con ngựa Tuyết Câu. Hắn ngẩng đầu nhìn lên gian phòng sáng
ánh đèn đó:
– Lần này còn công bằng một chút. Đợi tiểu vương lấy được hòa ước, tiểu vương sẽ không làm cái bóng của người khác nữa.