Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 82: Đoạt cô nương khi điệu nhảy bắt đầu
Thành Tân Bình – thành đô phiên thổ chỉ cách biên giới chưa đến nửa ngày
đường. Quân vương phiên quốc chấp chính hiện nay đăng cơ từ lúc còn trẻ
đã dời đô đến đây. Rất ít quân vương dám dời thành đô của mình đến sát
biên giới như vậy. Có người nói ông ta có dã tâm muốn chiếm trung nguyên từ lâu, có người nói quân vương nước này chỉ muốn nhân lúc đăng cơ thể
hiện binh cường tướng mạnh của phiên quốc, cũng có người nói chẳng qua
là ông ngưỡng mộ văn hóa trung nguyên, muốn những người du mục nước mình tiếp nhận thêm văn hóa trung nguyên nên mới dời thành đô đến đây.
Từ thành Lâm Dương đến thành Tân Bình đi mất hơn nửa tháng. Để tỏ rõ thành ý hòa bình, phần lớn quân của Diệu vương sẽ ở lại thành Đồng Khê sát
biên giới hai nước. Hắn chỉ dẫn khoảng năm trăm người tiến vào thành đô
của phiên quốc.
Thành Tân Bình mở rộng cánh cổng chào đón đoàn quân hòa ước của Diệu tiểu
vương gia. Dàn nhạc cung đình của phiên thổ tấu lên những bản nhạc du
dương, các cô nương lắc lư trong điệu múa vây quanh đoàn người ngựa. Dân chúng hai bên đường hành lễ quỳ xuống cúi chào như gặp quý tộc ở thành
Lâm Dương. Các cung nữ đều biết ca hát nhảy múa, đến cả những cô bé đi
còn chưa vững cũng có thể lắc lư xoay vài vòng.
– Đây là quốc gia địa ngục gì thế này?
Long Tiểu Hoa nhoài người trong xe ngựa nhìn qua tấm rèm cửa, thốt ra câu
nói não nề. Rất nhiều cô nương có bộ ngực lớn đứng đầy trên phố. Họ có
thể khiến đàn ông hoa mắt chóng mặt. Những cái cổ lắc lư khiến người
khác chao đảo. Loáng một cái bên cạnh họ lại là những người đàn ông
khác. Đất nước này không phải theo những điều răn nhi nữ sao? Đây là nơi phu quân của nàng thường đến ư? Đúng là một đất nước khó hiểu. Thảo nào đất nước này lại có thể sinh ra một người đàn bà như Tiểu Như Ý. Ôi!
Nếu nàng cũng sinh ra ở đất nước này thì nàng không cần chui vào trong
chăn để đọc dâm thư, cũng không bất tài chỉ dám đọc mà không dám làm,
chưa biết chừng nàng lại có thể trở thành người viết tiểu thuyết hay hơn cả Tiểu Như Ý, lắc mình biến thành người phát ngôn cho nữ giới. Haizzz! Nàng sinh không đúng nơi rồi.
Nhưng đối với những cô nương bị quản giáo bởi cuốn Điều răn nhi nữ thì đây là địa ngục, còn đối với người đàn ông đầu đầy dục vọng thì đây là…
– Thiên đường! Thế này mới là nữ nhân chứ.
Từ góc nhìn của người đàn ông, Cung Diệu Hoàng đã buông một câu như mũi
tên đâm thẳng vào trái tim có bề ngoài yếu ớt của Long Tiểu Hoa khiến
nàng liếc nhìn hắn đầy giận dữ. Hắn đang ngồi bên cửa sổ khác nhìn chăm
chú ra khung cảnh tuyệt vời bên ngoài. Khuôn mặt giống hệt phu quân đó
thể hiện bộ dạng nhục dục khiến nàng càng không thể nào quen được.
– Vương gia có thể bớt ánh nhìn háo sắc đó đi được không? Xuống mà nhảy với những cô nương có hai quả bỏng ấy đi.
Cung Diệu Hoàng nhướng mày thu ánh nhìn về cô nương có bộ ngực phẳng ngồi
cùng xe với hắn. Nếu trực giác của hắn không sai thì từ khi ra khỏi
thành Lâm Dương, nha đầu này không hiểu tại sao lại cứ thu mình, cả ngày lén lén lút lút ngồi trong chiếc xe ngựa này, vừa thấy hắn đến là tỏ vẻ hoang mang rối loạn. Haizzz! Nàng thực sự cho rằng Diệu tiểu vương gia
hắn không thể không có nàng sao? Còn dám kiêu kỳ với hắn. Ngực phẳng thì thôi, đằng này mông cũng chẳng cong, lại còn đội chiếc mũ cún con hạnh
đỏ phá hoại phong cảnh nữa chứ. Vì tiết trời càng lúc càng lạnh giá nên
nha đầu này cứ cuộn mình trong chiếc áo lông cáo đỏ của hắn mà run lập
cập, nhưng ánh mắt thì vẫn kỳ quái, oán hận, đố kỵ cực độ, miệng còn lắp bắp. Đúng là chẳng thể khen nổi lấy một lời tốt đẹp, chứ đừng nói tới
vẻ nữ tính. Cô nương trước mặt khiến hắn nhún vai, khoanh tay, thở dài.
– Này! Vương gia có thể bỏ cái thái độ “đàn bà sống như cô thật đáng tiếc” đó đi được không?
– Sao chứ? – Hắn giơ tay kéo nàng đến bên hắn, ấn nàng ngồi xuống, chỉ
vào đĩa hoa quả đã được gọt vỏ, xắt miếng trên bàn, nói: – Có thời gian
oán thán thì cô nên ăn hết chỗ hoa quả này đi. Hừ! Chẳng cần biết nó có
ích hay không thì tiểu vương cũng nhận rồi. Tiểu vương không oán thán
thì thôi, cô oán thán gì chứ?
– Vương gia thật là biến thái! Toàn bắt tôi ăn thứ quả khó nuốt của phiên quốc. Giữa mùa đông mà lại đi ăn những quả lạnh như băng này thì thật
là đau khổ. Có người cháu nào lại ngược đãi tiểu thẩm thẩm của mình như
Vương gia không?
– Đừng nhiều lời nữa. Tiểu vương bảo cô ăn thì cô cứ ăn đi. – Hắn nhích
người lại bàn trà, cầm một miếng hoa quả trong đĩa nhét thẳng vào cái
miệng nhiều lời của ai đó. Hắn cúi xuống, giơ tay áng chừng bộ ngực
khiêm tốn của nàng: – Ăn ngon bao nhiêu ngày mà sao cô chẳng có chút
tiến triển gì thế? Một tay cũng có thể ôm trọn vẹn đây này.
– Phì!
– Họ Long kia, ai cho cô phun đu đủ vào mặt tiểu vương?
Nghe nói đặc sản đu đủ của phiên quốc rất tốt cho bầu ngực của phụ nữ. Đây
cũng là lý do tại sao các cô nương phiên quốc lại có bộ ngực lớn như
vậy. Có điều không hiểu phun thứ này vào mặt đàn ông thì có tác dụng gì?
Đoàn xe ngựa tiến thẳng đến cổng hoàng cung. Khi xe dừng lại, các quan viên
của phiên quốc cung kính cúi chào. Các cung nữ vén rèm chiếc xe ngựa đầu tiên, Diệu tiểu vương gia bước xuống với khí chất cao quý. Hắn không hề biết sợ. Khí thế từ nhỏ đã xông pha trận mạc, thống lĩnh hàng nghìn
hàng vạn binh mã càng khiến hắn chẳng hề thấy căng thẳng. Hắn vén vạt
áo, bước từ trên xe ngựa xuống, phủi bụi, nhìn lướt một lượt các quan
viên. Cuối cùng, hắn dừng lại ở vị thừa tướng của phiên quốc. Tập tục
của người dân đất nước này lại không giống như người trung nguyên là
phải quỳ xuống dập đầu hành lễ với vương gia, họ chỉ hành lễ cúi người
với quân vương quý tộc.
Vị thừa tướng đó lùi lại nửa bước, một chân quỳ xuống đất, tay phải đặt
lên vai trái, cúi đầu hành lễ rồi ngẩng lên thì thấy ba con chó đang đối mặt với mình. Vị thừa tướng thất kinh mất cả tư thế của một thừa tướng, liền bị mấy con chó liếm. Ông ta còn chưa biết làm thế nào trước sự
nhiệt tình của mấy con chó trung nguyên này thì lại thấy con chó thứ tư… À không… chỉ là một người đội chiếc mũ hình chú cún con thôi. Một cô
nương đang mỉm cười xin lỗi ông và kéo dây xích mấy con chó đó lại quát:
– Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa, các ngươi đừng có thấy người mặc áo đen là
xông đến liếm. Đó không phải là lão gia đâu. Trời ơi, không phải là chó
phân biệt người qua mùi vị sao? Sao các ngươi toàn nhìn người bằng màu
sắc thế? Hắc đại nhân, thật ngại quá… Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa nhà tôi
thật vô lễ. Hì hì hì hì! Lão gia nhà tôi nuông chiều quá nên hư thế đấy.
– Tiểu thư Hạnh Hoa, không sao đâu. Nhưng tiểu thư có thể kéo chúng ra xa một chút…
– … Hạnh, Hạnh Hoa tiểu thư ư? – Hỏng rồi. Nàng quên cởi chiếc mũ cún con xuống. Lần này thì toàn bộ dân chúng phiên quốc đều biết nàng là hoa
hạnh rồi. Híc… Nàng đã tập luyện hình tượng cô gái quý tộc suốt mấy đêm
liền, hy vọng mình sẽ thể hiện được hình tượng cao quý ấy. Cảnh tượng
nàng dắt những chú chó trước sự ngưỡng mộ của những cô nương ngực lớn…
đều bị chiếc mũ ngốc nghếch này làm cho tan thành bong bóng cả rồi.
Cung Diệu Hoàng chống một tay lên sườn, trừng mắt nhìn cô nương này lại một
lần nữa làm mất thể diện của đất nước mình. Hắn kéo nàng và cả mấy con
chó phía sau rồi lên giọng, nhỏ nhẹ đe nẹt:
– Cô hãy trông coi mấy con chó vô giáo dục nhà cô cho tốt. Nếu không tối nay tiểu vương sẽ yêu cầu món thịt chó đấy.
– Khà khà! Diệu tiểu vương gia đói rồi ư? Vương thượng đã chuẩn bị yến
tiệc ở trong cung để Vương gia tẩy rửa bụi đường. Xin mời Vương gia. –
Vị thừa tướng đó lùi lại một bước để lộ ra con đường dẫn vào trong cung.
Cung Diệu Hoàng cất bước đi vào. Long Tiểu Hoa lấy lại tư thế cô nương quý
tộc trung thổ ngẩng đầu, ưỡn ngực, kéo ba chú chó đến bàn tiệc của quốc
vương phiên quốc.
Nhưng những gì vốn có vẫn khiến nàng không thể nào tự tin thẳng lưng mà đi
được. Phiên quốc vẫn là phiên quốc. Đi đến đâu cũng là những cô nương
ngực lớn. Yến tiệc tẩy rửa bụi đường của quốc vương phiên quốc vô cùng
thịnh soạn. Không giống như điệu múa cung đình của trung nguyên, chỉ có
một cô nương múa. Lần đầu tiên Long Tiểu Hoa thấy cách múa phối hợp giữa nam và nữ mà Bạch Phong Ninh dạy rốt cuộc là thế nào. Hóa ra việc hắn
bị nàng giẫm lên chân ở kỹ viện đã ảnh hưởng đến điệu nhảy của hắn rất
nhiều. Với vóc dáng của hắn, muốn nhảy cùng một cô nương ngực nở eo thon thì hoàn toàn không thành vấn đề. Chắc chắn hắn có thể thể hiện phong
độ của mình. Điệu nhảy đẹp thật nhưng đồ ăn của đất nước này thật khó
nuốt. Món chính ở đây là thịt dê. Vừa đưa lên, mùi thức ăn đã xộc vào
mũi. Cả bàn tiệc toàn là thịt dê và phải dùng dao xắt ra từng miếng. Họ
không thích dùng gia vị trung nguyên để khử mùi hôi của thịt dê. Mùi khó chịu này khiến Long Tiểu Hoa chỉ muốn nôn ra ngay tại đó.
Nàng liếc nhìn Cung Diệu Hoàng đã rất nhập gia tùy tục, để đũa họ chuẩn bị
cho sang một bên, dùng tay bốc miếng thịt một cách phóng khoáng bỏ vào
miệng. Khi nàng cảm thấy khó chịu với khí hậu, phong tục, đồ ăn nơi đây
và nhớ đến đàn ông trung nguyên thì hắn lại tỏ ra nhiệt tình, hào hứng
một cách đáng sợ.
– Diệu vương gia, hình như cô nương Vương gia dẫn theo không quen với món ăn phiên thổ. Có cần cô vương sai đầu bếp trung nguyên trong cung làm
món điểm tâm khác cho cô ấy không?
Vị quân vương phiên quốc ngồi trên cao bỗng lên tiếng. Câu nói đó liên
quan trực tiếp đến Long Tiểu Hoa ngồi bên cạnh Cung Diệu Hoàng. Người
đàn ông đó khoảng hơn bốn chục tuổi. Khuôn mặt nghiêm túc, nụ cười nhạt
nhếch môi toát lên khí chất quân vương. Long Tiểu Hoa lập tức xua tay từ chối.
– Không không không. Không cần phiền phức thế đâu. Tôi ăn được. Khì khì
khì khì! – Nàng là đại sứ thân thiện mà. Ký hòa ước xong thì nàng sẽ
không cần phải ăn những món ăn khó nuốt này nữa. Nàng là người yêu nước. Nàng cố nuốt nước bọt rồi bốc một miếng thịt dê bỏ vào miệng, hàm thì
nhai mà mặt thì méo xẹo đau khổ, vị tanh khiến nàng chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
– Khà khà! Không cần phải miễn cưỡng. Ái phi của cô vương cũng đến từ
trung thổ. Đầu bếp trung nguyên trong cung đến để phục vụ riêng cho nàng ấy mà. – Quân vương phiên quốc nói xong thì liếc nhìn về phía một vị
hậu phi nào đó ngồi bên tay phải của mình, cách qua bàn của mấy hậu phi
khác.
Long Tiểu Hoa cũng nhìn theo ánh mắt đó và chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo
mỏng màu xám nhạt ngồi phía sau bàn của các hậu phi kia. Người phụ nữ
trang điểm theo cách của người phiên thổ. Bà đeo dây lưng xanh đen,
không đeo trang sức bằng vàng như phụ nữ trung nguyên mà lại đeo vòng mã não. Nghe Vương thượng nhắc đến mình, bà chỉ hơi ngẩng đầu, không nói
gì nhiều, đôi mắt đen nhìn chằm chằm về phía Cung Diệu Hoàng ngồi phía
sau cũng đang không nói lời nào.
Đôi mắt như lá dăm, lông mày lá liễu đó chớp chớp dịu dàng như ẩn như hiện. Long Tiểu Hoa chắc chắn bà đã bị ánh mắt kẻ này thu hút sự chú ý. Ánh
mắt sâu thẳm của bà nhìn như muốn thoát ra, có cảm giác như không thể
rời khỏi đôi mắt hắn. Ánh mắt này giống hệt như ánh mắt phu quân nhà
nàng mỗi khi giận dỗi trước sự trêu chọc của nàng.
Cái nhìn chăm chú của Long Tiểu Hoa đã thu hút sự chú ý của mỹ nhân đó.
Người phụ nữ đến từ trung nguyên có ánh mắt ấm áp ẩn chứa nụ cười nhẹ
nhàng ngẩng đầu dặn dò người hầu bên cạnh mang đồ ăn trung nguyên trước
mặt đến bàn của Long Tiểu Hoa.
Cung Diệu Hoàng liếc mắt nhìn món điểm tâm được mang đến bàn của Long Tiểu
Hoa rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân ngồi bên kia hắng giọng nói:
– Thẩm thẩm nhà tiểu vương không hiểu quy tắc. Tiểu vương xin thay mặt thẩm thẩm tạ ơn Vương phi.
– Thẩm thẩm ư? – Quân vương phiên quốc vừa nghe cách xưng hô này liền
nhướng mày cười nói: – Hóa ra vị này không phải Diệu vương phi sao? Cô
vương thấy Vương gia chăm sóc cô ấy không rời nửa bước nên cứ nghĩ đó là ái thê của Vương gia, sợ cô ấy cảm thấy không thoải mái. Vương gia
không nói, cô vương còn đang nghĩ sao hoàng gia gia của Vương gia lại cử một tiểu vương gia đã có vợ đến. Nếu như thế thật thì chẳng phải cô
vương sẽ không thể để Vương gia đưa công chúa của mình về được hay sao?
Ngoài Long Tiểu Hoa vẫn còn đang mải nhìn mỹ nhân đó ra thì câu nói này khiến cho mặt mọi người ngồi đó biến sắc.
– Đa tạ Vương thượng hậu ái. Chuyện hôn sự của tiểu vương đâu có quan trọng bằng hòa ước của hai nước…
– Vương gia đừng vội. Bác của Vương gia có thể trực tiếp quyết định thay
Vương gia, đúng không? Huyên phi, theo nàng cô vương nên gả công chúa
nào cho Vương gia đây? – Ông ta nói xong liền quay lại nhìn mỹ nhân vẫn
chưa lên tiếng đó.
Cung Diệu Hoàng vừa nghe cách xưng hô đó liền chau mày. Hắn không hiểu tại
sao Huyên phi sau khi lấy chồng xa như thế lại không thay đổi phong
hiệu. Bà vẫn giữ phong hiệu ngày xưa chuyển đến hậu cung mới. Quân vương phiên thổ này có dụng ý gì? Điều này khiến hắn không thể không đề
phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn người đó. Giờ thì hắn hiểu tại sao hoàng gia
gia lại không để Long Hiểu Ất đến phiên quốc. Người chỉ sợ vừa gặp mẫu
phi của mình, hắn sẽ gây chuyện can qua.
– Vương thượng nên hỏi Diệu Nhi đã có người trong lòng hay chưa đã. Duyên phận không nên ép buộc. Hãy hỏi tâm tư sâu kín trong lòng Diệu Nhi muốn gì? Vương thượng đừng gây khó dễ cho Diệu Nhi. – Giọng Huyên phi ấm áp
nhẹ nhàng thốt lên, tuy không cao quý nhưng tao nhã. Long Tiểu Hoa nghe
mà thấy trống ngực đập thình thịch. Người đàn bà đó không chỉ có đôi
lông mày giống lão gia nhà nàng mà đến khí chất cũng…
Quân vương phiên quốc gật đầu trước câu nói của ái phi. Ông ta ngẩng đầu nói:
– Cô vương đúng là không chu đáo bằng ái phi. Haizzz! Ở địa vị quân vương thật là khó, muốn mai mối một đám tốt nhưng lại sợ hai bên không vừa
lòng, trách chúng ta là gán ghép bừa bãi. Diệu tiểu vương gia là con
trai của em gái ái phi cô vương, về lý thì cũng coi như là hậu bối của
cô vương. Cô vương sẽ đứng ra quyết định thay Tiểu vương gia. Có điều
nếu Tiểu vương gia đã có người trong lòng thì cô vương cũng không muốn
làm kẻ độc ác.
Cung Diệu Hoàng nhếch môi nở nụ cười. Vị phiên vương này quả là không dễ đối phó chút nào. Chẳng trách hoàng gia gia không sai quan viên ở biên
cương đi đàm phán hòa ước. Lại còn mối quan hệ họ hàng bất thường với
hắn nữa chứ, ông ta chỉ nhắc tới mối quan hệ với nhà mẹ đẻ của Huyên phi chứ tuyệt đối không nhắc đến quan hệ với hoàng gia gia. Phiên vương có
vẻ ngoài phong độ phóng khoáng, còn trong lòng thì sao? Ông ta cố ý đưa
Huyên phi ra, không chỉ nhắc đến chuyện Huyên phi nhớ quê hương muốn ăn
những món ăn trung nguyên mà còn nói Cung Diệu Hoàng hắn là vãn bối, về
lễ thì không nên làm trái lời của trưởng bối. Thế này thì còn đàm phán
gì nữa? Hay là muốn trung nguyên đến thuần phục?
– Không giấu gì Vương thượng, đúng là tiểu vương đã có người trong lòng.
– Ồ! Diệu tiểu vương gia muốn người con gái như thế nào? Có được như ý nguyện không?
– Cô ấy đã thành thân rồi.
– …
Cung Diệu Hoàng hài lòng liếc nhìn vị phiên vương. Ông ta lim dim đôi mắt
xanh vùng khác, rõ ràng là ông ta đã hiểu điều hắn ám chỉ. Trong mắt
Cung Diệu Hoàng, quân vương phiên quốc và hắn chẳng có gì khác biệt.
Trưởng bối vãn bối cũng được, mượn lương thực vay tiền cũng thế. Cả hai
đều chỉ là những kẻ tơ tưởng đến thê tử của người khác mà thôi.
– Hừ! Con mắt của Diệu tiểu vương gia quả nhiên độc đáo. Vậy cô vương
muốn hỏi Vương gia, Vương gia để mắt đến người đã có chồng thì Vương gia định làm thế nào?
Cung Diệu Hoàng nhún vai, nhướng mày. Dù sao hắn cũng không hề nói dối. Nghĩ vậy, hắn chống cằm lén liếc nhìn Long Tiểu Hoa vẫn đang ra vẻ là cô
nương quý phái. Hắn cố ý ho nhẹ một tiếng rồi trả lời:
– Còn có thể làm thế nào khác được? Đành phải cướp thôi. – Dùng kế sách
cũng được, sức hấp dẫn mê hoặc cũng được, dù sao cũng phải liều một
phen. Hoàng đế còn ở trên cao lắm, chẳng ai có thể ngăn nổi hắn giày vò
tiểu thẩm thẩm của mình.
– Ha ha ha! Diệu tiểu vương gia quả nhiên có hào khí, không giống như
những người đàn ông trung nguyên luôn phải lúng túng với những quy tắc
giáo lý. Cô vương rất mến mộ Vương gia. Cô vương cũng không muốn nghe
chuyện hận vì không có duyên thành đôi, đã muốn thứ gì thì tự mình phải
chủ động cướp lấy. Nhưng rốt cuộc thì người con gái đó như thế nào mà
lại khiến Vương gia phải hành động như vậy? Cô vương thật sự rất hiếu
kỳ.
– … – Cung Diệu Hoàng quay mặt đi không muốn nói. Ông ta đâu phải là người mà hắn nhất thiết phải trả lời.
– Diệu tiểu vương gia có điều khó nói ư?
– Vị trí của tiểu vương không được như Vương thượng, Tiểu vương cũng
chẳng rõ mình thích người ta ở điểm gì. Không nhắc đến chuyện này nữa.
– Ha ha! Huyên phi, cậu cháu bên ngoại của nàng thật thú vị. Cô vương rất thích cậu ấy.
Vương thượng cười thật sảng khoái. Ông ta không hề nổi giận trước câu nói của Cung Diệu Hoàng mà nâng chén rượu lên cười nói:
– Xem ra, lần hòa ước này còn thú vị hơn cô vương nghĩ rất nhiều. Chúng ta không đến nỗi không có chuyện gì để nói.
Cung Diệu Hoàng liếc nhìn tiểu thẩm thẩm mấy lần nhưng nàng vẫn không hề để
ý, hoàn toàn không cảm giác được mình đã trở thành chủ đề trong cuộc nói chuyện của họ mà vẫn vừa ăn điểm tâm vừa ngắm mỹ nhân. Hắn chậm rãi
nhấc chén rượu lên mời Vương thượng rồi nói:
– Vương thượng nói hay lắm! Nói chuyện đàn bà cũng được, nói chuyện hòa ước cũng được, tiểu vương đều sẵn sàng hầu chuyện người.
Vương thượng lập tức cảnh giác trước gợn sóng trong mắt Cung Diệu Hoàng:
– Ha ha! Vậy cô vương muốn hỏi Diệu tiểu vương gia, người trung nguyên đối xử với đàn bà như thế nào?
– Mai mối lấy về nhà.
– Vậy Diệu tiểu vương gia biết người nước ta làm thế nào với cô nương mà mình để mắt đến chứ?
– Cứ cướp về nhà sao? – Làm cho bụng to rồi tính tiếp?
– Muốn cướp về nhà cũng phải đợi lúc điệu nhảy kết thúc, sau khi khúc
nhạc dứt, cô nương gật đầu thì Vương gia mới có thể hành động. Vợ chồng
là chuyện cả đời. Nếu như ngay từ đầu điệu nhảy đã không phối hợp tốt
vơi nhau, vậy thì đừng nhắc gì đến chuyện sống cả đời. Chẳng phải như
vậy sao?
– Đàn ông nhảy múa ư? Tiểu vương có thể xem được không? – Làm vợ chồng mà còn phải nhảy múa xong ư? Thế này mà vợ chồng đánh cãi nhau sẽ hay lắm
đây.
– Vương gia có thể thử ngay bây giờ.
– Hả?
– Tìm một cô nương bên cạnh Vương gia để thử. Diệu tiểu vương gia muốn cướp người thì sẽ không sợ nhảy điệu đầu tiên chứ?
– … – Chẳng phải chỉ là nhảy múa thôi sao? Múa đao múa thương còn chẳng
sợ thì sợ gì nhảy múa với mấy cô nương. Cung Diệu Hoàng bỏ chiếc khăn
tay trắng ra, điệu nhạc vừa nổi lên thì hắn lập tức đứng dậy, tay chặn
ngay trước mặt Long Tiểu Hoa vẫn còn chưa kịp hoàn hồn. Nàng kinh ngạc
không dám nhìn, chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn
ra trước mắt mình.
– Chuyện gì vậy?
– Mời cô nhảy.
– Xì! Nhảy gì chứ?
– Nhảy múa.
– Nhảy múa sao? – Hắn dùng cái vẻ mặt “hận nàng chưa trả hắn mấy vạn lạng bạc” để mời nàng nhảy sao?