Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 79: Trước khi lên đường đi ký hòa ước với phiên thổ – phần 1
Tại bàn ăn sáng của phủ Huyên Vương, Thập cửu điện hạ ăn vận cao quý đang
dùng bữa. Huyên vương phi vẫn còn đang ngái ngủ, đầu óc cứ để đi đâu đó. Bạch Phong Ninh cầm đũa sảng khoái. Hắn liếc mắt nhìn đại tẩu đang kiệt sức của mình. Quả là không thể không suy nghĩ. Hắn giơ một chân đá đầu
gối của đại tẩu.
Long Tiểu Hoa vô tội đã bừng tỉnh. Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt mơ màng hỏi:
– Sao lại đá tôi?
– Long Nhi, tốt nhất muội đừng nói với ta là tối qua khi ta đang liều
chết để giữ gìn sự trong sạch ở trong nhà tắm, vì muội mà giữ thân như
ngọc thì muội lại đang làm chuyện gì đó có lỗi với ta nhé.
– Tối qua ư? Tôi mệt muốn chết, làm gì có thời giờ mà băn khoăn nhiều đến thế. – Nàng liếc hắn vẻ coi thường, lại còn không biết sống chết ngáp
một cái.
Bạch Phong Ninh hứ một tiếng lạnh lùng:
– Mệt đến mức không có thời gian nghĩ đến Bạch mỗ sao? Đại tẩu, ác liệt thế sao?
– Đúng là rất ác liệt. Bả vai của tôi, đau đau đau… Huynh có biết chàng
ức hiếp tôi thế nào không? – Với bộ mặt khốn khổ, nàng giơ năm ngón tay
run rẩy ra trước mặt Bạch Phong Ninh.
Bạch Phong Ninh ngước mắt liếc nhìn bàn tay đó, hắn cảm thấy luồng khí u ám ứ đọng trong lồng ngực mình. Giọng hắn trầm trầm:
– Hứ! Chỉ là năm lần mà thôi. Đại tẩu, có gì phải lạ đâu, xem ra Long
huynh cũng chỉ được đến thế thôi. – Nàng còn dám nói với hắn số lần mình bị chà đạp, thực sự coi hắn là loại đàn ông coi chuyện phong độ như
thức ăn rồi. Lấy cái chuyện này ra để kích động nam nhân, thật đúng là
tự tìm lấy phiền phức!
– Cái gì năm lần? Chàng đâu có tốt với tôi như vậy. – Long Tiểu Hoa đập
bàn tố cáo ai đó vô nhân đạo. Người bị tố cáo liếc mắt nhìn nàng rồi lại tiếp tục dùng bữa sáng.
Bạch Phong Ninh ngây người. Không phải là năm lần ư? Chẳng lẽ là…
– Mười lăm lần sao? – Họ Long kia, hắn có cần phải hận nàng đến thế
không? Không có phong độ cũng bỏ qua. Hắn còn làm đến mười lăm lần sao?
Sao vậy? Bây giờ hắn định thách thức Bạch Phong Ninh ta một đêm bao
nhiêu lần? Xì! Nghĩ rằng nhiều lần là giỏi ư? Điều này có thể coi là tâm lý biến thái thất thường không? Theo luật pháp, tội danh ngược đãi vợ
có thể khiến hắn thân bại danh liệt đấy.
– Tất cả năm trăm lần. Năm trăm lần đấy. – Long Tiểu Hoa công bố đáp án
chính xác khiến Bạch Phong Ninh há hốc miệng, đánh rơi cả đũa xuống đất.
– Long Nhi… Rốt cuộc Long huynh bắt muội làm gì? – Một đêm làm năm trăm
lần, kẻ chết chắc chắn không phải đàn bà mà phải là đàn ông. Chắc chắn
hắn sẽ chẳng dậy nổi để mà dùng bữa sáng…
– Chép điều răn nhi nữ.
– … Vậy muội còn ngồi đây làm gì? – Năm trăm lần nhiều như vậy. Nàng mau
về chép đi. Đúng là nàng cần được quản giáo chặt chẽ một chút. Hắn liếc
mắt nhìn nàng. Mới sớm ngày ra đã hại hắn ăn mất cả ngon rồi. Rốt cuộc
Bạch Phong Ninh hắn là người như thế nào? Tại sao lại phải lòng một kẻ
còn đen tối hơn cả mình, nhất là cái đầu của kẻ đó còn lúc cần trong
sáng thì không trong sáng, lúc không cần trong sáng thì lại thuần khiết
một cách quá đáng nữa.
Long Tiểu Hoa ngáp một cái, xua xua tay:
– Xong rồi, xong rồi. Ngô quản gia đã chép phần còn lại giúp tôi rồi. Hì
hì hì hì! – Lão gia nhà nàng thật đáng ghét! Vừa sợ nàng chép khổ lại
vừa lo nàng không được ngủ nhưng vẫn không chịu thu hồi mệnh lệnh đáng
sợ của mình. Kể cả là gia pháp thì cũng có thể thu về mà. Ngô quản gia
đành phải chịu khổ vậy.
– … – Bảo đàn ông giúp nàng chép điều răn nhi nữ ư? Nàng ngồi giữa phu
quân và gian phu còn thể hiện khí chất hạnh đỏ. Bây giờ thì sao đây? Đôi phu phụ này muốn đọ độ vô sỉ so với Bạch Phong Ninh hắn ư?
Long Hiểu Ất trầm ngâm đặt đũa xuống. Hắn liếc nhìn thúc tẩu hai người nói chuyện, nhắc nhở:
– Mau dùng bữa đi. Ta đã nói hôm nay nàng sẽ cùng ta vào cung gặp Thánh
thượng. Vì chuyện này nên ta mới đồng ý để nàng nhờ Ngô quản gia chép
hộ. Khi nào về, nàng sẽ phải chép bù.
– Hả? Vẫn phải chép bù sao? – Nàng co rúm người lại, bê bát cháo lên rồi mà không thể nào nuốt nổi.
Bạch Phong Ninh nhìn Long Hiểu Ất. Với hắn chuyến đi đến phiên bang của Long Nhi như tên đã lên cung không thể không bắn. Hắn không biết Long Hiểu
Ất suy nghĩ đến mức nào. Có lẽ hắn vẫn nên nhiều chuyện xen vào một câu
nhắc nhở. Mười năm trước, mẫu phi của Long Hiểu Ất cũng được gả đến nước láng giềng xa xôi để kết giao hai nước. Chuyến đi lần này không chỉ đơn giản là một tờ hòa ước. Lão Hoàng đế khí số đã tận, chẳng phải băn
khoăn điều gì, muốn chơi thế nào sẽ chơi thế đó. Còn bọn họ lại không
thể thua. Đặc biệt là không thể để mất Long Tiểu Hoa.
Tuy nói là không thể chống lại thánh chỉ, tuy nói là không được làm ảnh
hưởng đến quan hệ hai nước nhưng chiêu này của lão Hoàng đế quá nhanh và kỳ quái khiến hắn và Long Hiểu Ất trở tay không kịp. Lão Hoàng đế nhanh tay triệu Long Nhi vào cung đúng lúc Bạch Phong Ninh hắn đi nhậm chức
còn Long Hiểu Ất thì phải giải quyết việc ở bộ Hộ. Nếu ông ta giả bệnh
gọi Long Nhi vào thì chiêu này quá đơn giản. Điều kỳ lạ hơn là… ông ta
chọn người đi sứ, là Diệu tiểu vương gia… Sai vị quan đứng đầu bộ Binh
đi trước ký hòa ước? Hắn chưa từng nghe nói đến điều này. Thánh thượng
có thể sai Hữu tướng vừa nhậm chức như hắn đi, không nên là Cung Diệu
Hoàng…
Mục đích là để giam lỏng bộ Binh, thu lại binh quyền ư?… Có vẻ như không
giống lắm. Quân của Diệu vương gia hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa đi ký hòa ước để cùng xuất hành với Diệu vương gia, sắp xếp mọi việc trên
đường đi. Hay là Hoàng thượng muốn lấy danh nghĩa ký hòa ước để điều
binh khiển tướng? Nếu ông ta không thực sự muốn ký hòa ước thì đã không
để tiểu hoàng tôn trung thành mù quáng của mình ra khỏi trung thổ…
Chiêu này của lão Hoàng đế rất giống với…
Bạch Phong Ninh lo lắng liếc nhìn mọi người đã dùng bữa xong, Long Hiểu Ất
đang kéo tiểu nữ nhà mình chuẩn bị vào cung. Hắn thở dài tự nói với
mình:
– Mong là đừng như mình nghĩ. Nếu không thì… thiên hạ này sẽ đại loạn mất.
Phu thê nhà Huyên vương vào tấn kiến Đương kim Vạn tuế.
Long Hiểu Ất cùng phu nhân nhà mình đứng trước tấm rèm vàng. Hắn nhìn người
có thể nhìn tới mà không thể hiểu hết trên long sàng, đang định cúi
người quỳ xuống thỉnh an thì lại nghe giọng nói có chút chê cười vọng
đến:
– Nếu Thập cửu điện hạ không muốn quỳ thì đừng quỳ để trẫm khỏi phải phiền lòng.
Long Tiểu Hoa đang quỳ bị Thánh thượng làm cho giật mình. Nàng nghiêng người nép vào lòng lão gia nhà mình, khó hiểu ngước lên nhìn hắn thì chỉ thấy hắn bặm môi nói:
– Thần tuân chỉ. Thánh thượng nói không cần quỳ, vậy chúng ta đừng quỳ nữa. – Hắn nhẹ nhàng nói với nàng.
Tuân chỉ ư? Đến nàng cũng nghe ra đó là câu khách sáo. Lời nói của Hoàng đế
có thể tin được sao? Hoàng đế nói không phải quỳ thì không phải quỳ sao?
Ở bên ngoài, lão gia nói thế nào thì là thế đó, hắn liếc mắt cảnh cáo nàng.
Nữ chủ nhân chỉ có thể im lặng giữ đạo làm vợ. Ở trong khuê phòng thì đừng có hòng áp đặt nàng…
Một tiếng cười vọng ra từ long sàng:
– Thập cửu, nếu Thập cửu điện hạ đã biết tuân chỉ như vậy thì chuyện phu
nhân của mình đến phiên thổ, hai người đã bàn bạc đến đâu rồi?
– Thần không có ý kiến gì. Chỉ muốn vì phu nhân của mình mà xin một thứ.
– Ồ! Thập cửu điện hạ hiếm khi xin ta ban thưởng. Thập cửu điện hạ muốn vì phu nhân của mình mà xin thứ gì đây?
Hai cha con xưng hô quân thần. Long Tiểu Hoa nghe mà dựng tóc gáy. Nàng
nhìn lão gia nhà mình. Lão gia xin ban thưởng cho nàng ư? Lão gia xin
ban thưởng gì vậy? A… lẽ nào giống như trong tiểu thuyết. Lão gia muốn…
Đừng mà. Không thể nói những câu như vậy trước mặt Hoàng đế. Chắc chắn
là không thể.
– Lão gia, người ta biết lão gia trong sạch là được rồi. Không có tấm
biển trinh tiết cũng không sao. – Nàng kéo áo hắn để ngăn hắn lại.
– Ai đang nói với nàng về tấm biển trinh tiết gì đó đấy?
– Hả? Không phải lão gia muốn nói với cha chồng điều đó sao? Nói rằng chỉ cần một mình thiếp là được rồi, xin cha chồng đừng nhân lúc thiếp không có nhà mà ép lão gia vào động phòng cùng người con gái khác sao?
– …
– Ồ… Chàng đừng dùng ánh mắt “tự cho mình đa tình” đó nhìn thiếp…
– Thập cửu điện hạ muốn xin trẫm tấm biển trinh tiết sao? Được. Nếu ý phu nhân của Thập cửu điện hạ là như vậy thì trẫm sẽ ban cho Thập cửu điện
hạ một tấm biển. – Giọng chế nhạo từ trong long sàng vọng ra.
– Đa tạ thánh ân. Thần không có hứng thú gì với tấm biển trinh tiết. – Hắn nhấn giọng trả lời.
– Ồ! Vậy Thập cửu điện hạ muốn được ban thưởng gì?
– Nếu Thánh thượng đã phái phu nhân của thần tới phiên thổ thì thần muốn xin nghỉ phép.
– Nghỉ phép ư? – Lần này đến lượt Hoàng đế ngây người. Hoàng đế hỏi tiếp: – Bao lâu?
Hóa ra không phải là cần tấm biển trinh tiết mà là muốn đi chơi.
– Ba ngày.
– Khi nào phu nhân của Thập cửu điện hạ lên đường thì lúc đó điện hạ về triều ư?
– Đúng vậy.
– Nghỉ làm gì?
– … – Ông già này thật lắm chuyện, một nam một nữ, một vợ một chồng thì
còn có thể làm gì? Câu hỏi như vậy mà Hoàng đế cũng hỏi được.
– Lão gia, chúng ta sẽ làm gì? – Long Tiểu Hoa sợ hãi chớp chớp mắt. Đừng bắt nàng chép điều răn nhi nữ ba ngày liền nữa nhé. Nàng sẽ phải chép
đến tận lúc lên đường sao? Hu hu…
Long Hiểu Ất chau mày nhìn kẻ đang muốn cự tuyệt mình, nói:
– Cùng phu nhân đi dạo phố, xem kịch, dắt chó đi chợ.
Hắn chẳng hề để tâm đến thân phận cao quý của mình sao? Nói xong với kẻ bên cạnh, hắn xoay người thong thả bước ra khỏi hoàng cung.
– … – Hắn học đâu ra cách yêu thương vợ như vậy chứ? Thật giống với một người cha…
– Khà khà… – Tiếng cười vang lên: – Diệu Nhu, lần này thì cháu biết tại sao trẫm lại nói cháu giống Thập cửu thúc rồi chứ?
Cùng ngang nhiên, ngạo mạn và tùy hứng.
Cung Diệu Hoàng từ trong bước ra. Hắn nhìn xuống chân mình mà không trả lời, cứ để cho hoàng gia gia hắn nói tiếp.
– Nhìn Thập cửu thúc vừa về kinh với bộ dạng trầm ngâm thật chướng mắt. Lần này thì khá hơn rồi.
– Sao hoàng gia gia lại phái nha đầu đó đi cùng cháu? – Cung Diệu Hoàng
không hề cúi người mà trực tiếp nêu ra thắc mắc của mình về thánh chỉ.
– Cháu không vui sao?
– … – Không phải là không vui. Hắn chỉ cảm thấy có gì đó rất lạ. Mười
chín năm sinh ra và lớn lên trong cung đình, hắn chỉ cảm thấy không có
chuyện tốt đến mức bánh từ trên trời rơi xuống, nên hắn không thể nào
yên tâm được.
– Thập cửu thẩm của cháu là người rất thú vị. Có điều rất dễ gây họa.
Cháu có thể thay Thập cửu thúc chăm sóc Thập cửu thẩm. Trẫm còn định ban thưởng cho Thập cửu thẩm của cháu nữa đấy. – Giọng nói đó dừng lại rồi
tiếp tục: – Diệu Nhi, trong chuyến đi phiên bang lần này, nếu cháu gặp
người xưa thì thay ta hỏi thăm một tiếng nhé.
Cung Diệu Hoàng biết rõ, người này chắc chắn là Huyên phi, chị gái của mẫu
thân hắn, mẫu thân của Thập cửu hoàng thúc, vị nương nương mười năm
trước đã bị gả đến phiên thổ xa xôi. Hắn khéo léo né tránh quan hệ với
phi tử đó, chỉ nói:
– Hoàng gia gia muốn hỏi gì ạ?
– … Thôi vậy. Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.
– …
– Nếu cháu gặp người ta thì đừng quên nhờ người ta nấu cho một bát mỳ để
ăn. Nếu có thể, cháu viết một phong thư về nói cho hoàng gia gia biết
mùi vị của nó thế nào.
– Mỳ ư? Ở phiên thổ có mỳ sao?
– … Ha ha! Quả thật là hoàng gia gia già mất rồi. Trẫm chỉ nhớ mùi vị năm đó. Thôi vậy. Thôi vậy. Cháu lui ra đi.
– … Dạ.