Khắc Tinh Của Tổng Tài

Chương 8: Lộ


Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 8: Lộ

Chương 8: Lộ
-“Buông tay”.Lãnh Hàn ra lệnh.
-“Không buông!” Tử Anh bướng bỉnh không chịu nghe.
-“Vậy đừng trách tôi!”.
Nói rồi một lực đạo mạnh mẽ kéo cánh tay cô đau buốt.
-“A!…”Tử Anh đau đớn kêu la.Nhưng lúc này đôi tay đã bị gỡ xuống,gương mặt thuần khiết trong sáng kia hiện lên,đôi mi khẽ chớp động,đôi mắt long lanh thoáng một vẽ vô cùng tội nghiệp ôm lấy cổ tay.
-“Cậu!thật mạnh tay a”
-“Nói!Cô vì sao phải làm như vậy?”Giọng nói lạnh lẽo buộc Tử Anh phải thú nhận.
-“Tôi!…..tôi…chỉ là
..” Nhất thời cô không biết phải giải thích thế nào với anh.
-“Cô có âm mưu gì?”Lãnh Hàn khinh thường liếc Tử Anh môi khẽ nhếch.
-“Cậu đừng nghĩ ai cũng âm mưu này nọ,chắc cuộc đời cậu gặp toàn hạng người như vậy nên trong đầu cậu đã hình thành mưu mô.Đừng vu oan người khác”.Tử Anh khí thế hùng hổ ngẩn cao đầu ,nhìn thẳng Lãnh Hàn.

-“là hạng như cô!” Anh nhàn nhạt nói.
-“Nếu Cậu nói tôi là âm mưu hay tính kế thì tại sao lại giúp tôi,người có âm mưu mới là cậu!”
-“Tôi giúp cô,chỉ vì cô là bạn Tịnh Tịnh”.Lãnh Hàn nhẹ nhàng đáp.
-“Được,không cần biết cậu nghĩ gì.Về sao làm ơn đừng đến gần tôi.”Tử Anh thật sự rất sợ Lãnh Hàn nhưng cô rất cứng đầu.
-“Hạng người như cô,dù có quỳ xuống xin tôi cũng không nhìn”.Nói rồi xoay lưng bước đi.Trong lòng thoáng nhớ đến hình bóng lúc nảy.Nhưng nghĩ con người cô là loại lẳng lơ như vậy,anh không thèm nghĩ nữa.
Tử Anh nhìn bóng lưng mất hút về phía hành lang mà trong lòng chua xót.Vừa nảy khi anh cứu cô,cô đã cảm thấy anh thật sự rất tốt rất tốt,nhưng chốc lát anh lại biến thành như vậy.Cô cũng bước về phía hành lang mà đi.
Trở lại bửa tiệc,Tử Anh giờ đây không còn xấu xí như xưa,thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp động lòng người,vóc người nhỏ nhắn thon thả bước đi cao ngạo toát lên khí khái hào môn.Nhưng Lãnh Hàn lại nghĩ cô ra vẻ như vậy là muốn câu dẫn người,uôn xem thường cô.Đi thẳng một mạch ra đến cửa trước con mắt ngạc nhiên và hám mộ của bao nhiêu người ,Tử Anh gặp Tịnh Tịnh ở đó đợi cô.Hai người cùng lên xe trở về.
Về đến nhà,chào tạm biệt Tịnh Tịnh,cô lập tức lên phòng nằm bẹp trên giường đánh túi bụi vào cái gối hình con gấu.
-“đồ đáng ghét,tôi đánh chết anh,đánh chết anh!” cô đánh vào con gấu,vẽ mặt giận giữ vô cùng đáng yêu.
……
……..
….
Sáng hôm sau,Tịnh Tịnh gĩ cửa nhà Tử Anh.Vừa mới vscn song,vội vội vàng vàng mở cửa.
-“Làm gì lâu vậy em gái!”Tịnh Tịnh xoa đầu cô.
-“Cậu đến đây làm gì?”Tử Anh ngạc nhiên.
-“Mau don đồ,đến nhà mình ở!”Tịnh Tịnh mệnh lệnh như chị gái .
-“Làm gì?”Tử Anh lại ngạc nhiên.
-“Cha mẹ kêu em dọn đến nhà ở,ở một mình buồn mà lại nguy hiểm,dù gì bây giờ chúng ta đã là người một nhà!”
-“Có cần phải như vậy không?”
-“Nhanh lên”.Tịnh Tịnh vừa hối thúc vừa đẩy Tử Anh vào phòng xếp đồ,mang ra xe,chạy thẳng về biệt thự Từ gia.

Tại Từ gia trang…
-“Tử Anh của mẹ ,về nhà rồi,có thích không.?”Từ phu nhân ôm cô vào lòng.xoa đầu cô.
-“Mẹ,rất thích rất thích!”Tử Anh càng ôm chặt.Buông ra lại đến ôm Từ lão gia.
-“Cha!..”
-“Con gái ngoan,mau mang đồ lên phòng,phòng con đã được sắp xếp từ sớm,cạnh phòng Tịnh Tịnh!”Từ lão gia ôn nhu nói với cô con gái nhỏ yêu quý.
-“Cám ơn cha…mẹ!” Nước mắt sớm đọng trên mắt cô.
-“sao rồi,sao lại khóc rồi,từ nay là con ngoan của ta!Nào mau lên phòng.”Từ phu nhân nắm tay cô.
-“xin phép cha,mẹ!”Nói xong chạy lên phòng vì hành lí của cô đã được người hầu xắp xếp từ lâu.
Vào trong phòng mình,cô thoáng ngạt nhiên,căn phòng thiết kế toàn bộ màu hồng là chủ đạo,các đồ vật được sắp xếp thep phong cách tây,chiếc giờng lớn cũng màu hồng nốt,xung quanh có mang che y như cái giường cho công chúa.Phòng đẹp và sang trọng không kém cạnh phòng cô bên mỹ.Cô cảm thấy cha mẹ nuôi thật tốt với cô.Thoáng nghĩ về cha mẹ của mình,cô không biết bây giờ họ đang làm gì.
…..
.,……..
Tại Diệp gia trang bên mỹ
Cả nhà họ Diệp đang ngồi ăn cơm,ngoại trừ tiểu thư Diệp gia.
-“Tử Kỳ,sao con nói em con đi du lịch với bạn gì mà lâu thế,mẹ gọi nó mãi cũng không được”.Diệp phu nhân đang gắp miếng nấm vừa nhìn Diệp Tử Kỳ.
-“Chắc chuyến đi chưa kết thúc mà mẹ!”Anh nhẹ nhàng trả lời.Anh quả nhiên nói dối không chớp mắt,điều sai trái này cũng là do cô mà ra cả.

-“Đi chơi gì mà cả điện thoại cũng tắt máy!lại không xin phép cha mẹ,con mau bắt nó về ngay cho ta.” Diệp lão gia vẽ mặt nghiêm nghị,lời nói nói ra khiến Tử Kỳ cũng một phen lo sợ cho Tử Anh.
-“Cha à,điện thoại nó bị hư,nó đang sửa.Con sẽ bảo nó lập tức trở về,cha đừng nóng giận.Trẻ con ham chơi!”Tử Kỳ xố gắng dùng hết lời giải nguy cho em gái.trong đầu thoáng ý nghĩ,”hạng mục sắp xong rồi,đến lúc đó,xem em còn chạy đi đâu!”.ghây rắc rối cho anh,chắc chắn Tử Kỳ sẽ cho cô một bài học nhớ đời.
Diệp lão gia buôn đủa.
-“Tuần sau cha mẹ phải bay sang Đài Loan để tham gia sự kiện thành lập tập đoàn Lãnh thị,chăm sóc em cẩn thận,không để sơ suất!”Cha anh thật lạnh lùng,lời nói nói ra không có một chút cưng chiều.
-“Con biết rồi,thưa cha!” trước mặt Diệp lão gia anh rất cung kính lễ phép.
Buổi trưa nắng tại thành phố L.A
Diệp Tử Kỳ đứng bên cửa sổ,anh mặt tây trang màu trắng trang nhã,từng tia nắng xuyên qua khung cửa chiếu rọi khuôn mặt anh đẹp tựa hào quang tỏa sáng,mái tóc rũ xuống,che khuất đôi mắt đoạt hồn, nhìn về một nơi xa xăm,anhsuy nghĩ điều gì…
“Tử Anh,em tốt nhất đừng để cha mẹ nhìn thấy!”
“Chúc may mắn,công chúa nhỏ!”
…,…..the end………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.