Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 9: Ép buộc
Tử Anh đang ở trong phòng ngủ trưa.Tư thế ngủ đẹp mắt đôi mắt to nhắm chặt,hàng mi dài cong lên,môi mím như đang cười,mặc chiếc hoa mỏng bồng bềnh,khi nằm lộ ra cặp chân thon dài trắng không tì vết.Chợt có tiếng gõ cửa vang lên,1 lần,2 lần….vẫn không động tĩnh.thấy cửa không khóa,người kia đẩy cửa bước vào,bắt gặp không gian trong phòng,thoáng mát sảnh khoái,khiến bất kì ai một khi đặt chân vào đây đều không muốn ra.
Lãnh Hàn chậm rãi đi quanh phòng,khi đến bên giường,bắt gặp khoảnh khắc ngủ đáng yêu của cô,đôi tay không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt cô,vén những sợi tóc trên trán.
Cảm thấy có gì đó mát lạnh trên khuôn mặt,Tử Anh mở mắt.
-“Á……á……á…Cậu làm sao lại ở đây!” Cô không tin vào mắt mình,dùng tay dụi dụi.
-“Đây là nhà chị tôi!” Lãnh Hàn nhàn nhạt trả lời.
-“Cho là vậy,tại sao cậu vào phòng tôi”.
-“Tôi tưởng đây là phòng anh trai”.
-“Vậy sao cậu lại chạm vào tôi!”.nói rồi lấy tay sờ mặt mình.
-“Tôi nhìn thấy con bọ!”Anh thoáng đỏ mặt nhưng rất nhanh lấy lại phong độ,không ai thấy dc 1 giây ngắn ngủi đó.
-“Thật sao!”
-“tin hay không tùy cô!” anh nhúng vai.
-“đi ra đi!”Cô quát nhẹ.
-“xin lỗi”Nói rồi quay lưng ra cửa,không nhìn lại.
Tử Anh tức giận ngồi giậy ,đi xuống lầu,đã thấy anh ngồi ở phòng khách với ba mẹ.Cô xuống chào hsi người,sau đó liếc anh 1 cái,ngồi xuống cạnh Từ phu nhân.
-“Em trai,tối nay em mang ai đếm đây!” Từ lão gia nhìn Lãnh Hàn cười gian.
-“còn chưa có!” Lãnh Hàn lườm Tử Anh.
-“Đừng mất mặt vậy chứ!ngau cả 2 cô cũng k có?” Từ lão gia thoáng kinh ngạt.
-“Không có thì tức là không có!”lại lạnh lùng liếc cô 1 cái.đôi chân bât chéo thon dài thẳng tắp khẻ động.
-“Mặc kệ em!”Từ lão gia mất kiên nhẫn.
-“Em phải về công ty rồi,chào anh chị!”Lãnh Hàn đứng dậy quay lưng.
-“Tạm biệt chú”nghe thấy Tử Anh dùng giọng nói ngọt ngào như cháu gọi chú.Cô chỉ là nể mặt cha mẹ cô mà thôi.
Lãnh Hàn cảm thấy nổi ốc khi nghe cô mềm nhẹ như vậy.Anh nhàn nhạt xoay lưng ra ngoài.
….
……
Buổi tối tại khách sạn nơi diễn ra sự kiện 20 năm thành lập công ty tập đoàn Lãnh Thị.
Từng chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cổng,bao nhiêu khách quý bước trên thảm đỏ vào trong.
Xe Lãnh Hàn đang từ từ lăn banha tteen đường.
-“Cậu không mang theo cô gái nào sao?” giọng Tề Lãng vang lên từ trong chiếc đt hàng hiệu.
-“Không có”! Lãnh Hàn trả lời như không có gì,không quan tâm.
-“Mất mặt chết anh rồi!”
-“Tôi có!” Giọng nói Lãnh Hàn vang lên khi gần tới cổng,anh nhìn thấy Tử Anh bước xuống từ chiếc lexus màu đen.
Xe lãnh Hàn nhanh chóng dừng lại,nhanh chóng mở cửa xe.
-“A….lại là cậu a!”Tử Anh cảm thấy có lực đạo mạnh mẻ kéo tay mình,thì quay đầu nhìn lại.
-“Hôm nay,làm bạn gái tôi!” anh xiết chặt tay cô,vòng qua cánh tay anh.
–“Anh có tư cách gì?Tử Anh muốn rút tay lại,nhưng chưa kịp nói câu tiếp theo cửa lớn mở ra,anh kéo theo Tử Anh bước vào.Mọi ánh mắt đổ dồn về hai người,có quá nhiều lời bàn tán xì xầm to nhỏ,khen ngợi và ngưởng mộ đôi kim đồng ngọc nữ kia.người đàn ông mặc vest đen sang trọng lịch lãm,cô gái nhỏ mặt váy dạ hội màu trắng cộng với làn da trắng hồng làm cô càng thêm rạng rỡ.Cô bị anh kéo vào,nét mặt khó chịu vô cùng.Một luồng hơi thở ấm nóng phả vào bên tai.
-“Cười cho tôi!”
-“chết tiệt!Tôi không cười!”Cô bướng bỉnh cãi lại nhưng vẫn cường độ nhỏ,bởi vì cô cũng sợ mất mặt.
Tay Lãnh Hàn vòng qua chiếc eo nhỏ ,lại nghiêng người.
-“Không cười!tôi hôn cô!”Giọng anh lạnh lùng tức giận mang tính đe dọa có xu hướng thành sự thật.
Tử Anh sợ đến mức run rẫy,sợ anh ta thật sự hôn cô tại đây.vì vậy cố gắng gượng nở 1. nụ cười với anh……Nụ cười ấy,khiến trái tim anh ngừn đập 3s,khiến toàn bộ kọi người như chết đứng,nụ cười thanh thoát đáng yêu,vô cùng ngây thơ.Đi song song với nụ cười ấy là cái dậm chân đau điếng cô dành cho anh,Lãnh Hàn rất đau nhưng Anh nhanh chóng lấy bình tỉnh,bước tới bên các đối tác,các khách quý chào hỏi.
-“Lãnh tiên sinh thật có mắt nhìn,chọn được bạn gái xinh đẹp như vậy!”,Lâm giám đốc nhìn về phía người con gái bên cạnh Lãnh Hàn.
Anh ôm lấy cô.”bảo bối của tôi!”
Cô càng giận dữ,máu sôi tới não,cô chịu đựng thật hết nỗi,nhéo amh 1 cái đau nhói.Anh rất giỏi nhịn,không ai nhận ra được.
-“Tôi có việc,đi trước!”Lãnh Hàn kéo Tử Anh đến chổ đèn mờ.
-“không nghe lời?”Lãnh Hàn nhìn Tử Anh.
-“Tại sao phải nghe lời?” Tử Anh chống nạnh trợn mắt nhìn anh.cô nổi giận vô cùng đáng yêu.
-“Bởi vì tôi đã từng nói,không nghe lời…tôi hôn cô!” nói rôi 1 tay bắt lấy tay cô,tay còn lại giữ chặt gáy cô.đôi môi phũ lên môi cô.anh hôn cô,chiếm đoạt của cô.ngọt ngào,rồi lại ngọt ngào,anh không muốn buông.không hiểu tại sao cô gái nhỏ này lại có thể khơi dậy dục vọng của anh,khơi dậy bản năng của anh một cách vô cùng mạnh mẽ.Chợt cô đạp châm anh.đau đớn,anh buông cô ra.
-“Đồ biến thái,tên xấu xa!”Tử Anh bực tức đấm túi bụi vào anh.
Xa xa….
-“Sao trông con bé đó giống Tử Anh nhà mình vậy!” Từ lão gia gọi Từ phu nhân.
-“Làm sao có thể,chắc ông hoa mắt rồi.”nói xong bà cũng chăm chú nhìn,quả nhiên rất giống,bà xâu chuổi các sự việc lại,thật trùng hợp vậy sao?
…….the end……