Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 7: Tiệc rựu và mỹ nhân
Chương 7: Tiệc rựu và mỹ nhân
Sau khi lên phòng,Diệp Tử Anh nằm ngay xuống giường,lấy tay che miệng.
– Á……..á ……á…..!!!!!Tên khốn kiếp,tên chết bằm.Đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của người ta,bây giờ lại cưỡng hôn lần hai.Ta nguyền rủa ngươi,đồ khốn kiếp.
Tử Anh không ngừng chửi rủa.Cô không hề biết rằng có người đang phải dừng xe lại mà hắt hơi,đến chảy cả nước mũi.Lãnh Hàn tiếp tục lái xe về biệt thự Lãnh gia.Tử Anh cũng thiếp đi trong sự tức giận.
Sáng hôm sau,những tia nắng gắt thi nhau chiếu vào cửa sổ,chiếu vào mặt Tử Anh nóng rát.sức nóng này là tầm 12h trưa.Cô tiểu thư này được nuông chiều đã quen nên ngủ nướng đến tận trưa.Đến khi điện thoại reo.
-“Tử Anh,tối nay đi dự tiệc với mình nhe!”,giọng nói Tịnh Tịnh đầy vẽ chờ mong.
-“Oap….oa….Tiệc gì?”.Tử Anh đáp với vẽ mặt ngáy ngủ ló ra khỏi chăn.
-“Là tiệc dành cho những thiếu gia ,tiểu thư còn độc thân,ở đó có nhiều anh chàng đẹp trai lắm!đảm bảo cậu sẽ thích mê cho xem!”
vẫng là vẽ ngáy ngủ đó.
-“Thì sao chứ?với nhan sắc của mình thì muốn bao nhiêu anh đẹp trai mà chẳng có?”
-“Thôi đi cô nương,tóm lại tối nay mình đến đón cậu,7h đấy nhé,cậu mà như lần trước là không xong với mình đấu,rõ chưa mạy!”Tịnh Tịnh đùa dỡn.
-“Được rồi,được rồi,đi thì đi.”Tử Anh tắt máy.
……………..
……..
7h tối.
Tử Anh bước xuống xe Tịnh Tịnh.
-Trời ơi!Cậu có điên không?hôm nay là xem mặt đó.Cậu lại đi bôi cái thuốc gì đó sao?
-Có sao không?…Cô căn bản là không muốn đi,chỉ là bị ép buộc thôi.
Tuy khuôn mặt có hơi đen đúa đi một chút,nhưng cơ thể vẫn là quyến rũ,vẫn hoàn mỹ không ai sánh bằng,cô mặc bộ đằm công chúa màu hồng,thân váy có đính những hạt kim cương lấp lánh,đơn giản mà sang trọng,mái tóc xõa tung bồng bềnh trong gió,chân đi đôi giày cao gót 5 phân,nhìn vào cực kì đáng yêu.
-Mặc kệ cậu.Muốn xấu thì cho xấu chết cậu,lên xe đi.
Cả hai lên xe,đi thẳng đến khách sạn,nơi diễn ra bữa tiệc……..
Tại công ty của Lãnh Hàn.
-“Hàn! đi dự tiệc với tôi,nhanh lên!”là giọng của Tề Lãng.Anh mở cửa phòng giám đốc.
-“Tôi nói là không đi!Bửa tiệc vớ vẫn”.Giọng nói âm độ bất cần vang lên,tay vẫn lật lật tài liệu.
Tề Lãng đến gần,bắt lấy xấp tài liệu.
-“làm ơn đi ,1 lần thôi,dù gì cậu cũng độc thân mà.Nghe nói cháu cậu cũng đi phải không?”
Trong 1 giây Lãnh Hàn bất động,suy nghĩ miên man gì không biết.
-“Đi thôi!”nói rồi đứng dậy,đi ra khỏi phòng.Bỏ lại một mình Tề lãng ngu ngơ không biết chuyện gì khiến Lãnh Hàn đồng ý trong khi anh đã năn nỉ nguyên ngày hôm nay.
Chiếc xe từ từ dừng lại,hai cô gái cùng bước xuống xe.Đi vào bên trong.Không gian bên trong thật êm ái,tiếng nhạt cổ điển vang lên du dương cả căn phòng.Những chiếc bàn dài chất đầy bánh ngọt và trái cây.các chàng trai con nhà quý tộc độc thân kia ăn mặc sang trọng,sạch sẽ thẳng thóm.Các tiểu thư của các tập đoàn thì ăn mặt khá chỉn chu.Có cô thì lòe loẹt đang đứng nhiều chuyện với các bạn giống như một bà 8.Cũng có những cô gái được dạy dỗ có gia giáo nên rất biết giữ lễ nghĩa,e thẹn trước những anh chàng đẹp trai.Họ mời rựu lẫn nhau say sưa vui vẽ,đúng là một bữa tiệc quý tộc.
Hai cô gái cùng bước vào.lại giống lần trước ở quán bar,không cần miêu tả.Các cô gái vì ngưỡng mộ sắc đẹp của Tịnh Tịnh mà trầm.trồ khen ngợi.Còn về Tử Anh miễn bình luận luôn.Mà thay vào đó là vẻ mặt khinh thường.mặc kệ bọn họ ,hai cô nàng đi đến bên bàn thức ăn,Tử Anh lấy đĩa gắp đủ thứ bánh ngọt,toàn món cô thích.ngồi bên ghế,ăn ngon lành trong khi Tịnh Tịnh há mồm trợn mắt nhìn cô.Tịnh Tịnh nhìn thấy bạn cô vẫy tay.
-“Tử Anh,cậu ăn ở đây,mình qua bên này chút nhé!”.
Tử Anh chỉ phất tay.vẫn chú tâm vào việc ăn……Bỗng nhiên bao nhiêu ánh mắt đỗ dồn vào phía cửa,hai mỹ nam bước vào….Lãnh Hàn mặt tây trang màu trắng sang trọng tinh tế ,hất mái tóc lộ ra khuôn mặt mỹ nam tuyệt sắc,anh bước đi phiêu diêu tự tại…khiến bao cô gái như chết đi sống lại,không thể rời tầm mắt.Tề Lãng phong cách ấm áp,anh nở nụ cười đầy vẽ dụ hoặc,còn nháy mắt với các cô gái,khiến các tiểu thư lại một lần đến ải môn quan,đúng là yêu nghiệt mà.
Lúc này Tử Anh không thèm để ý,tập trung việc ăn .Cô lấy một ly nước cam ép uống.Bất chợt ánh mắt ai đó bắt gặp cô.Cô cũng quay sang và hai ánh mắt giao nhau tầm 10s thì cô cúi đầu xuống,chỉ là cô sợ hắn,thật sự sợ hắn.
“sao tên đáng ghét đó lại đến đây cơ chứ!thật đáng ghét,cầu thần linh thiên địa cho anh ta đừng thấy con,đừng đến đây.”
Trong lúc đó,Lãnh Hàn đang tiêu sái đi bề phía cô.
“làm ơn….đừng đến đây…..đừng đến đây…..làm ơn”.Cô không ngừng chấp tay cầu khẩn,thế nhưng.
-“Cô đang làm gì”.Lãnh Hàn nhìn chầm chầm đĩa bánh ngọt của cô.
-“Cậu!Cậu cũng đến đây sao?”cô cười tươi như hoa,là đang diễn thôi mà.
-“Tôi không thể đến đây?”
-“Không !không,làm sao cậu không thể đến chứ,cậu đã già như vậy mà còn không có vợ,phải đi tìm chứ!haha”.Cô cười châm chọc anh.
-“Cô!……”Lãnh Hàn hơi tức giận nhưng cũng vừa buồn cười.Trong lúc hai người sẹt điện thì bên kia có mấy cô gái đã nhìn thấy,trong đó có con nhỏ Linh Nhi,cô ta là tiểu thư tập đoàn Cao thị-Cao Linh Nhi,thầm yêu Lãnh Hàn đã lâu,khi nhìn thấy cảnh này thì máu nóng sôi trào.Đợi khi thấy Lãnh Hàn rời đi đến chào hỏi bạn thì….
-“Mày là ai mà giám đến gần Lãnh Hàn”.giọng nói chanh chua của Cao Linh Nhi như muốn bóp chết cô.
Liếc thấy Lãnh Hàn ở đó.
-“Lãnh Hàn ư!là bạn trai tôi!”Tử Anh nhẹ nhàng chỉ vào Lãnh Hàn phía bên kia.Cô muốn đùa giỡn xem cô gái này định làm gì,vẽ mặt gen tuông của cô ta thật buồng cười.Nhưng Tử Anh không ngờ.trong phút chốc…Linh Nhi đã hất cả ly rựu vang vào mặt cô.Trong khoảnh khắc đó cô thoáng lo sợ,không phải sợ Linh Nhi mà là sợ chất dịch dung này không sợ trời không sợ đất,chỉ sợ rựu vang.Nếu đễ dính rựu vang thuốc sẽ chạy để lộ da thật.Tử Anh vội vàng ôm lấy mặt,ngăn không ọi người nhìn thấy.Linh Nhi lại tát cô một cái,xô cô ngã xuống nền nhà.Lúc này đã kinh động Lãnh Hàn,anh quay lại thấy Tử anh ngồi dưới đất,tay vẫn ôm mặt,anh có chút lo lắng,….đi đến gần.
-“Cô đang làm gì?”Lãnh Hàn chụp lấy tay Linh Nhi đang chuẩn bị tát thêm cái nữa.
-“Em….em!”Linh Nhi chưa kiệp hết câu thì.
-“Cút”Giọng nói âm độ bức người vang lên.
-“Cô ấy nói cô ấy là bạn gái anh,đó có phải sự thật không?”Linh Nhi lên tiếng.
-Lúc này lãnh Hàn khó hiểu nhìn Tử Anh đang dùng mười ngón tay với những khe hở chà bá bự nhìn anh vẽ lém lĩnh,xấu hổ.anh thầm nghĩ”phải trừng phạt cô mới hã giận”.
-“Không phải!”Thanh âm từ chối lạnh lùng khiến Tử Anh một phen xấu hỗ muốn đào lỗ mà chui xuống.Linh Nhi lúc này miệng nở nụ cười khinh bỉ nhìn Tử Anh.Nhưng thanh âm đó lại vang lên 1 lần.
-“Là vợ tôi!”
Thời gian như ngừng trôi.Cả căn phòng đầy tiếng bàn tán xôn xao.có người nói”Trời ơi!là phu nhân Lãnh gia.”có người nói”Tổng giám đốc Lãnh đẹp trai,tài giỏi như vậy sao lại có cô vợ xấu xí như thế!”.còn có”phen này có kịch vui xem rồi!”.Linh Nhi vẽ mặt cực kì xấu hỗ bỏ chạy ra phái cửa.Ở bên trong…
-“Đi được không?”Lãnh Hàn quan tâm kiểu lạnh lẽo.
Tử Anh vẫn không giám bỏ tay xuống vì sợ anh thấy khuôn mặt thật của mình,với 1 phần là chân cô đã bị trật lúc bị đẩy ngã.Thấy Tử Anh như vậy,Lãnh Hàn bế phắt cô giậy trong sự trầm trồ của bao nhiêu người,bước thong thả về phía phòng vệ sinh nữ.
-“Cậu!Thả tôi xuống”.Tử Anh khó chịu.
Lãnh Hàn thả cô xuống,cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh,rửa sạch mặt.lộ ra khuôn mặt trắng hồng không tỳ vết,mắt to tròn long lanh,mi dài cong vút,môi anh đào đỏ mộng,nhung nhan này có thể nói đẹp nhất thế giang,không ai sánh bằng.Sợ Lãnh Hàn,cô không giám ra,thẩn thờ lo lắng.cộng thêm việc lúc nảy vì trả thù cô mà anh nói cô là vợ anh,cô thật không giám đối mặt.Thấy Tử Anh lâu như vậy vẫn không có động tĩnh,lo sợ cho chân cô.Lãnh Hàn liều mình bước vào trong.Tử Anh đang thẩn thờ trước gương không để ý có người phía sau.Nhìn thấy Lãnh Hàn,cô lập tức lấy tay che mặt.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó,anh đã nhìn thấy toàn bộ gương mặt thật của cô,lúc đầu là hơi sửng sốt,cô thật sự rất đẹp,chưa bao giờ anh nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy,nhẹ nhàng đến gần.Anh dùng lực gỡ bàn tay cứng đầu của cô xuống.
…..hết ….