Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 6: Trái đất thật tròn
Tối hôm đó,tại biệt thự Từ gia.
-Tử Anh mau vào đi,ba mẹ chờ cậu lâu lắm rồi đó.Tịnh Tịnh đẩy vai Tử Anh vào trong .
Tại đại sảnh,Từ lão gia và Từ phu nhân ngồi ở ghế sô fa đang ăn trái cây ,thấy Tử Anh vào thì kéo Tử Anh đến gần ngồi bên mình.
-Con bé này,biết ta nhớ con lắm không,đi đâu cũng không về thăm ta.Từ phu nhân nói giọng trách yêu cô.
-Con cũng rất nhớ cô!Tử Anh vòng tay ôm lấy Từ phu nhân giống như con gái ôm mẹ.
-Bà ấy suốt ngày nhắc con,cứ như là ta có hai cô con gái vậy!haha.Từ lão gia cười tươi rất sảng khoái.
-Vậy cứ nhận Tử Anh làm con nuôi luôn đi.Tịnh Tịnh cười tươi như hoa choàng vai Tử Anh.
-Được đó,hay là làm con ta đi,rồi dọn đến đây sống,ở một mình buồn lắm.Từ lão gia lên tiếng,Từ phu nhân cũng cười hùa theo.
-Như vậy có được không?Tử Anh có vẻ rất vui.
-Còn không gọi ba, mẹ.Từ phu nhân nắm tay cô.
-Ba……..mẹ…..Tử Anh cảm động ôm chầm Từ phu nhân và Từ lão gia.
-Tốt rồi,em gái,mau gọi chị.Tịnh Tịnh khoanh tay vẽ kiêu ngạo.
-Có hết á.Muốn bị đánh sao?Tử Anh nghênh mặt.
Cốc….-Con bé giám hỗn láo với chụy!.Tịnh Tịnh cốc đầu Tử Anh.
– Giám đánh ta,mi thật to gan.Tử Anh ngồi dậy,chạy đuổi theo Tịnh Tịnh vòng quanh nhà.Hai ông bà thì ngồi xem trò náo nhiệt vui cười tít mắt.đúng là một gia đình hạnh phúc.
Có tiếng mở cổng,chiếc xe hơi màu đen đậu vào gara.
-Chào anh hai….chị hai.Lãnh hàn bước vào,phong thái vẫn lạnh lùng như xưa.
-Nào,ngồi đi.đầu bếp đang làm thức ăn.Một chút nữa là có ăn ngay. Từ phu nhân giọng ân cần.
-Em cũng nên thường xuyên đến đây ăn cơm đi,ăn một mình không buồn sao?Từ lão gia phụ họa.
-Em ăn một mình quen rồi!giọng nói không cảm xúc của Lãnh Hàn.Anh nghe thấy trong bếp có tiếng cười nói đùa dỡn rất vui vẻ.
Lúc này,2 cô con gái đang bưng trái cây từ trong bếp ra.Tịnh Tịnh bưng đĩa táo,đi trước.Tử Anh bưng đĩa cam đi sau.vừa ra đến phòng khách,Tử Anh đã thoáng nhìn thấy bóng lưng quen quen của ai đó.Nhưng cũng không nghĩ nhìu,cùng Tịnh Tịnh bước thẳng.Tịnh Tịnh đặt đĩa táo xuống.
-Chào Cậu.Mời cậu ăn trái cây.
đến lượt Tử Anh thì….
Chết tiệt cô nhận ra hắn.Hắn là tên khốn kiếp lần trước cưỡng hôn cô.Còn xém nữa thì đã….cô xua tan ý nghĩ trong đầu bưng đĩa trái cây run rẫy.
-Làm gì vậy con.Không đặt xuống rồi cùng ăn đi.Từ phu nhân thúc dục.
Nghe thấy vậy.Lãnh Hàn ngẫn đầu lên nhìn.ánh mắt giao nhau trong 3s,cô lập tức nấp sau đĩa trái cây đó.Lãnh Hàn vẫn chưa nhận ra cô.
-Con bé hỗn láo không mau lên.Tịnh Tịnh kéo đĩa trái cây đặt xuống làm lộ ra gương mặt cô…ngay trước mặt Lãnh Hàn.Trong khoảnh khắc đó ,thoáng thấy môi Lãnh Hàn nhếch lên,một đường cong hoàn mỹ xuất hiện.Tịnh Tịnh kéo Tử Anh ngồi xuống đối diện Lãnh Hàn.
-Cậu,đây là Tử Anh,từ nay là con nuôi của ba mẹ.Là cháu của cậu.Nói rồi quay sang cô.”-Em gái,mau gọi cậu.!”
…….c….c….Tử Anh nói không thành tiếng.
-Còn không mau lên.Từ Lão gia hối.
-Chào cậu.lời thốt ra từ miệng Tử Anh nhẹ nhàng thanh thoát,khiến ngượi nghe vô cùng dễ chịu.Nhưng lúc này,hai người đối diện nhau lại là tâm ý tương thông,là đối đầu nhau.
-Ngoan.Lãnh Hàn thốt ra 1 từ khiến cả nhà chấn động Lần đầu tiên nghe thấy lãnh Hàn dùng giọng điệu dễ nghe như vậy.Nhưng không ai biết được,anh là đang nghĩ cách trả thù cô.
-Thưa lão gia,phu nhân ,cơm đã chuẩn bị xong.một hầu nữ cung kính.
-Nào,chắc mọi người đói rồi,ăn cơm thôi.Từ lão gia ân cần nói.Sau đó tất cả mọi người vào phòng bếp ăn cơm.Từ lão gia ngồi vị trí chủ tọa.ngay đầu bàn.Tịnh Tịnh và Từ Phu nhân ngồi đối diện.Và cuối cùng là cặp đôi oan gia cũng song song nhau.Đối diễn bàn ăn thịnh soạn toàn món cô thích.Khi thấy ai nấy cũng đã xuống đũa,Tử Anh nhào tới ăn như chết đói,hoàn toàn không có tư cách của một tiểu thư danh môn.Chỉ là do cô quá đói.Khi chiếc đũa của cô đụng tới món nấm xào đông cô,cũng là lúc hai đôi đũa giao nhau trong cùng 1 miếng nấm.Cô quyết giành giật không buông.Lãnh Hàn anh làm sao chịu thua.Một lúc lâu sao.Nhìn thấu đại cục ,Tịnh Tịnh gắp cho Tử Anh một miếng,Tử Anh lập tức buông ra không so đo vs anh ta.Lãnh Hàn cũng bực dọc,mà buôn tha iếng nấm nhỏ nát bấy kia.Trong lòng dâng lên một sự vui vẻ.Không tự chủ được môi khẽ cười.Nụ cười đẹp tựa như hoa.
Ăn cơm xong,
-Cậu!nhà cậu tiện đường chở Tử Anh về đi.Tịnh Tinh cũng nghĩ cậu từ chối.Lúc này Tử Anh bên cạnh nhéo tay Tịnh Tịnh.Tỏ ý khó chịu.
-Được thôi.Cháu!…đi theo cậu….
Lãnh Hàn tỏ vẻ sẵn sàng nhưng lòng thầm tính kế.hất mái tóc,gương mặt đẹp trai kia đầy vẻ tà mị.
-Không phiền cậu,cháu đi taxi được rồi.Tử Anh đang rất sợ.Lần trước hại anh ta như vậy,giờ lại trở thành cháu gái anh ta.Đi với anh ta,khác nào tìm đường chết.
-“Lên xe”.thanh âm băng lãnh một lần nữa khiến cô hồn xiu phách tán.Tử Anh giử khoãng cách mở ngay cửa sau.Vừa định ngồi vào trong thì .
-Ra phía trước.Lãnh Hàn như hiểu được cô có ý gì.dùng giọng điệu đó đe dọa cô.
-Cháu…chưa kịp nói,đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo tay lôi vào ghế trước.Đóng cửa lại.Lãnh Hàn cũng qua bên kia,mở cửa ,khởi động xe rời khỏi biệt thự nhà họ Từ.
Trên đường đi
Tử Anh không ngừng nơm nớp lo sợ trong lòng.Bởi người đàn ông bên cạnh vẫn không 1 tiếng động ,không 1 xúc cảm.Vẫn giữ nguyên nét mặt đó,lái xe thẳng về phía trước.Cho đến khi….
két…..Tiếng xe thắng lại bên đường.Lãnh Hàn từ từ quay sang cô.
-Không có gì để nói sao?Lãnh Hàn lạnh lùng nhìn thẳng Tử Anh.
-“Có gì sao cậu”.Tử Anh run bần bật.
-“Cậu!”haha.Lãnh Hàn khinh thường.”Cô có tư cách đó!”
-“Cậu có ý gì?”Tử Anh biết Lãnh Hàn vẫn hiểu lầm cô.
-“Loại con gái lẳng lơ mà cũng muốn học làm tiểu thư như cô tôi gặp nhìu rồi!”lại là vẻ mặt khinh bỉ ấy.
-Cháu,không có.Chắc cậu có hiểu lầm.Chuyện lần trước là cháu sai,cháu xin lỗi.Chỉ 1 mình cô với hắn,cô đành phải chịu thiệt hạ mình với hắn.
-“Hiểu lầm!”Lãnh Hàn nghiêng người sát vào Tử Anh.
Tử Anh không tự chủ được mà run bần bật.lấy tay chống lên vòm ngực kia mà đẩy ra.
-Cậu!cậu làm gì vậy.Tử Anh đang rất sợ hãi.chưa kịp phản ứng ,đôi môi lại bị ai đó bá đạo chiếm lấy,mạnh mẽ chiếm trọn.Lưỡi anh ta không ngừng tiếng vào trong,mạnh mẽ cạy hàm cô,mút lấy lưỡi cô.Một cái hôn thật bạo lực,thật sâu là sự trừng phạt nhẹ cho cô.Sau khi thấy người con gái trước mặt đã hít thở không thông,anh nhẹ nhàng buông tha.trở về chổ cũ.Mặt lại không chút cảm xúc,khởi động xe .Tử Anh ngồi thẳng dậy,không giám lên tiếng.Cô biết cô đã đụng phải con người bá đạo như vậy ,không giám có hành động gì,chỉ im lặng nhẫn nhịn.
Két….Lãnh Hàn đạp thắng,mém chút Tử Anh chúi về phía trước.
-“Xuống xe”.Vừa mới hôn người ta,xoay lưng đã lạnh lùng xua đuổi,con người anh thật khó hiểu.Tử Anh không nói gì,tay tự mở cửa,bước xuống.Đóng cửa một cái “rầm”.Là cô dằn mặt anh.Bà đây về nhà rồi,không sợ anh nữa.Lãnh Hàn nhìn thấy bóng dáng người con gái nhỏ bé bước vào trong,trong lòng dâng lên một sự thú vị.môi không tự chủ khẽ cười.Chợt nhận ra mình vừa cười,Lãnh Hàn tự đánh mình,”làm sao lại cười chứ,cô ta thật xấu xí”.
Nói xong lái xe trở về nhà.