Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 5: Oan gia
Diệp Tử Anh từ cửa sổ rơi xuống…cái đống lá khô héo cạnh gốc cây Sơn Trà,cũng may cô liếc thấy có đống lá khô này,cộng với đây là tần 1 nên mới dám đánh liều nhảy xuống chứ nếu không thì chắc cô đã đi theo liệt tổ liệt tông luôn rồi.
Trong phòng lúc này người đàn ông kia đã dần hồi phục và đứng dậy,đi đến bên cửa sổ,nhìn thấy bóng dáng Tử Anh loạng choạng ,đầu tóc rối tung với những chiếc lá rách nát dính trên tóc.Cô dần dần khuất bóng trong đêm tối.Bàn tay anh nắm chặt,trong mắt hiện lên một tia hung ác.
-Đừng để tôi gặp lại cô.thanh âm đó vẫng như vậy,lạnh thấu xương.
Bổng nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang,anh nhấc máy.
-Lãnh Hàn,cậu biến đi đâu vậy?có chuyện gì sao?
-Không có gì?đến ngay đây.
Tắt máy.Lãnh Hàn lại ấn nút gọi vào 1 số.Bên kia lập tức nhận đt.
-Mang cho tôi 1 bộ quần áo. phòng 202.
-Dạ tổng giám đốc,lập tức mang tới.
chưa đầy 5phút,có tiếng gõ cửa,Lãnh Hàn mở cửa.Có một người thanh niên trẻ trạc tuổi anh mặc vest đen cung kính cúi đầu đưa bộ quần áo cho anh.Nhận lấy bộ tây trang,anh đóng cửa,vào phòng tắm,mở vòi sen.Từng giọt nước rơi trên thân thể anh,anh muốn rửa sạch,tắm thật sạch,rửa trôi tất cả những thứ bẩn thỉu cô ghây ra.sau khi tắm gội sạch sẽ,bước ra khỏi phòng tắm.Khi đi ngang qua chiếc gường,anh nhìn thấy 1 chiếc lắc chân.Nó rất tinh tế,sợi bạch kim mãnh,có đính những viên đá nhỏ màu tím lấp lánh.trông vừa đơn giản vừa sang trọng.Anh biết nó là của ai.Nhặt lấy chiếc lắc bỏ vào túi áo,anh khoan thai bước đi,đôi chân dài thẳng tấp bước ra khỏi phòng lưu lại chỉ còn là hương thơm sạch sẽ.Lãnh Hàn trở lại nơi Tề Lãng hẹn anh.
-Hey!Tề lãng đưa tay vẫy anh.
Đi thêm vài bước ,đến trước Tề Lãng,anh ngồi xuống,đôi chán dài bắt chéo,1 tay chống lên bàn,nghiêng người,xoa xoa thái dương.
-Sao vậy,trông cậucó vẽ mệt mõi.Tề lãng có vẽ quan tâm
-Chết tiệt.Nếu để tôi gặp lại con nhỏ đó,cô ta sẽ phải trả giá.Lãnh Hàn bực dọc,cảm thấy nỗi hận dân trào.
-Sao cơ? ai đã chọc giận cậu,là con gái sao?haha…lần đầu tiên thấy có cô gái nào có thể chọc giận cậu đến như vậy,thật thú vị. Tề Lãng nói với giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
– Cười lại xem.Lãnh Hàn liếc Tề Lãng.giọng điệu đe dọa.
– …Làm gì ghê vậy,chỉ nói chơi thôi mà…khặc….kh..hahahahaha.Tề lãng không thể nhịn cười khi nhìn vẻ mặt Lãnh Hàn lúc này.
Lãnh Hàn móc điện thoại gải vờ gọi ai đó.Tề Lãnh lập tức chụp lấy tay anh.
– Này,đừng có chơi ác vậy chứ,không giám nữa,không giám nữa.
sau khi uống một ít rựu,hai người đều ai nấy trở về nhà.Tề Lãng trở về khu chung cư cao cấp.Lãnh Hàn trở về biệt thự Lãnh gia.Nhắc đến Lãnh Hàn không một ai là không biết đến anh.Một doanh nhân thành đạt,người đàn ông điển hình,người đàn ông lí tưởng của các cô gái.thành công trong lĩnh vực kinh doanh,Lãnh Hàn chỉ mới 25 tuổi,Nắm trong tay chức tổng tài tập đoàn tài phiệt Lãnh thị.Tập đoàn lớn nhất Đài Loan.Không những đứng thứ nhất trong nước,công ty anh còn vươn xa ra cả thế giới,có rất nhiều công ty con trên khắp các nước.Không một ai giám đắc tội anh,có lần một công ty nọ mới thành lập không biết đến anh mà mạo phạm đắt tội,dù chủ tịch công ty đó đã đích thân xin lỗi,thậm chí quỳ trước mặt anh,nhưng kết quả vẫn là phá sản.Lãnh hàn cực kì mưu trí,rất giỏi và có năng lực,nhưng tới tuổi này,anh vẫn chưa cưới vợ.mặc dù ba mẹ anh luôn thúc dục và thậm chí ép anh đi xem mắt với những tiểu thư của các tập đoàn lớn khác.Nhưng chưa lần nào anh có mặt.Khiến phụ huynh của các cô nàng cực kì phẩn nộ.Phẩn nộ thì phẩn nộ nhưng vẫng không giám đắc tội anh.Lãnh Hàng có 1 người bạn thân là Tề Lãng,bằng tuổi anh,là thiếu gia tập đòa cổ phiếu Tề thị,tuy không lớn mạnh bằng tập đoàn Lãnh thị nhưng cũng là 1 trong những tập đoàn lớn nhất Đài Loan.Thiếu gia Tề Lãng bị cha bắt cai quảng công ty nên trốn nhà,ra ở khu chung cư cao cấp.sở dĩ anh sợ Lãnh Hàn là do Lãnh Hàn nắm được nhược điểm đó của anh
tại nhà Tử Anh
-Tịnh Tịnh,xin lỗi mà,mình gặp phải tên khốn kiếp trời đánh,phải trốn về trước,lần sau mình sẽ không như vậy nữa-Tử Anh vẽ mặt thành khẩn vô tội,nhưng Tịnh Tịnh thì không thể nhìn thấy được.
– Cậu được lắm,tha cho cậu 1 lần.Mà nè,ngày mai đến nhà mình chơi nha,ba mẹ mình cũng nhớ bạn lắm đó.Tịnh Tịnh vui vẻ nói.
-Được,nhất định ngày mai mình sẽ tới.
-Ngày mai mình đón cậu.Nói xong k kịp chờ Tử Anh trả lời,Tịnh Tịnh tắt máy.
-Nè…!!!
.tút tút……tút
Quăng điện thoại lên giường,Tử Anh lăn ra ngủ.
Cho đến 12h 30 trưa hôm sau.
Ánh nắng chói chang lách qua khe cửa chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ bé làm đánh thức cô.
haiz…….vươn vai một cái,Thấy đồng hồ đã quá trưa.Tử Anh vội đánh răng rửa mặt,bôi chất dịch dung,gọi Tịnh Tịnh đi shopping.
Tại khu mua sắm thương mại lớn nhất đài loan.Và cũng là của Lãnh đại nhân.
bước vào một cửa hàng thời trang sang trọng.Tử Anh ngấm nghía,chọn nhứng bộ váy khá đơn giản.mặc thử ,ngắm mình trước gương,như thế này cũng không xấu lắm.Cô mua cả thảy 5 bộ váy.bước ra ngoài,cô thấy bóng giáng ai đó khá quen thuộc.Anh ta đang dẫn đầu một đoàn người,tay không ngừng chỉ trỏ,miệng nói gì đó mà toán người phía sau gật đầu râm rấp.Bất chợt anh nhìn cô.Hai ánh mắt dao nhau hơn 30s thì cô đã nhận ra anh.Cô vội vã chạy,xuống thang máy.Tất nhiên anh đuổi theo cô.Bỏ lại Tịnh Tịnh đáng thương ngơ ngát không hiểu chuyện gì đang xảy ra.sau khi thấy anh không còn đuổi theo cô,nấp vào một góc mà thở dóc.bất chợt quay lưng lại.
-Chạy tiếp đi.Thanh âm băng lãnh chứa vài phần tà khí của Lãnh Hàn vang lên.
cả người Tử Anh run rẫy.
-Tôi,không quen anh.Tử Anh kiềm chế sự sợ hãi mà trả lời.
-Không quen sao?cũng phải,qua lại với nhiều người đàn ông như vậy,chẳng trách….Lãnh Hàn không ngừng giễu cợt.
-mặc kệ anh nói gì.tôi không có.Cô bậm môi trợn mắt nhìn anh.
-Vậy sao?…..A….
Tử Anh dẫm lên chân Lãnh Hàn ,chạy vào ngã rẽ,chạy qua mấy ngã nửa rồi ra khỏi khu thương mại.
Chỉ còn lại Lãnh Hàn ôm một cục tức .Nỗi hận càng thêm dân trào.Từ xa,Tịnh Tịnh đến gần.
-Chào chú.Có chuyện gì vậy ạ.
-À,không gì.Lãnh Hàn không nói nhiều.
-Chú!tối nay ba mẹ mời chú tới ăn cơm.Tịnh Tịnh nói với giọng điệu cực kỳ đáng yêu.
-Được!Chú đi trước.
Nói rồi bước đi về hướng lúc nảy.
Tử Anh đợi trước cổng rồi gọi điện cho Tịnh,sau đó 2 cô trở về nhà.