Khắc Tinh Của Tổng Tài

Chương 4: Khắc tinh đến rồi


Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 4: Khắc tinh đến rồi

-“A…anh hai,em …sẽ không trốn đâu mà,đừng bắt em về nha!…”-giọng nói say rựu của Tử Anh vang lên.Có lẽ cô nhầm đây là anh hai mình,bởi người đàn ông trước mặt cao lớn,cao hơn cô 1 cái đầu,mặt tây trang màu đen sạch sẽ,sang trọng,giống cách ăn mặc của anh hai cô.Hai tay Tử Anh chắp lại van xin,vẽ mặt ngây thơ vô tội,đáng yêu vô cùng.
-“Anh hai sao?….thì ra cô thích chơi trò như vậy!”-lần này là giọng âm lãnh phát ra từ phía người đàn ông kia,cực kì lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Tử Anh mơ màng ngước lên nhìn người trước mặt,mới phát hiện ra không phải anh hai Tử Kỳ của cô .Nét mặt kia hiện lên vẽ khinh thường cô.cô muốn đấm vào mặt anh một phát cho chết luôn,nhưng cô không còn sức lực nữa.
– “A”.Lúc này một lực đạo mạnh mẽ đẩy cô ra ,Tử Anh choáng váng ngã va vào vách tường bên hành lang đau đớn,bất chợt thoát khỏi vòng tay ấm áp khiến cô có 1 chút tiếc nuối.
-“mới đó mà đã quyến rũ người khác,cũng không xem lại bản thân,xấu xí như vậy,cô xem thường tôi quá rồi!”,thanh âm băng lãnh này cô nghe mà sỡn gai ốc.Lời vừa nói ra Tử Anh lại nhào đến bên anh.

-“Cô!”,chưa kịp nói …thì một cái gì đó ấm nóng trào ra trên ngực anh.Là Tử Anh trong lúc kiềm chế quá độ,đã không nhịn nỗi nữa.Cô cứ thế nôn hết lên người anh,không chút do dự,không chút tỉnh táo ghây sự với anh.
-“xin lỗi,thất lễ rồi!”-Tử Anh lúc này tuy đã mơ màng nhưng vẫn còn một chút ý thức.tuy vậy lời xin lỗi của cô nghe qua như là không có chút thành ý nào lại còn có vẽ kiêu ngạo.Tử Anh buông người đàn ông trước mặt ,loạng choạng bước đi về phía nhà vệ sinh,vẫn không để ý đến anh ta lúc này quần đen đầy trán.anh ta nhìn lại quần áo của mình,cơ mặt có chút thay đổi,nhíu chặt mi tâm,anh ta đuổi theo cô.
Đi được vài bước ,chợt đôi tay cô bị anh ta nắm chặt, xoay lại đối diện với mình.
-“Cô muốn chạy!”
nhìn nét mặt người đàn ông này cho thấy sức chịu đựng anh ta đã vượt quá giới hạn.nhưng Tử Anh vẫn ngây thơ.—“không!tôi vẫn đang đi từ từ…từ từ. ..mà.”cô giương đôi mắt to long lanh nhìn anh. Thái độ này là sao?cô muốn đùa dỡn ư!Tử Anh đã không biết là cô đang chọc giận ai.Người mà tất cả các cô gái ao ước có được,luôn muốn nắm giữ được.Chỉ cần một ánh mắt của anh ta cũng khiến họ mãn nguyện.Chỉ cần anh ta muốn,bất kì cô gái nào cũng có thể từ bỏ bạn trai của họ,hay thậm chí là chồng của họ.Nhưng giờ đây,ngay tại nơi này,cô đã thật sự chọc giận anh.
bỗng nhiên anh ta nắm tay cô thật chặt,lực đạo tăng lên đột ngột khiến cổ tay cô đau buốt.
-“mau buông tôi ra,đau quá!” Tử Anh nhịn không được nên lớn giọng.
người đàn ông trước mặt không nói gì ,một mạch lôi cô đi .đến trước cửa 1 căn phòng,anh mở cửa kéo cô vào trong.Đẩy thẳng cô lên chiếc giường lớn,khóa cửa lại.Tử Anh lúc này tay rất đau do lúc nãy anh nắm quá chặt,bật ngồi dậy ,chạy đến trước cửa không ngừng hét lớn.-“mở ra….mở cửa ra!”.Nhưng không thể,cửa đã bị anh khóa.Cô quay lại nhìn anh thì lúc này anh đang cởi áo khoác vứt trên ghế sô fa.một tay anh cởi áo sơ mi,từng nút từng nút được tháo ra,để lộ cơ thể săn chắc,cơ bắp cuồng cuộng,da thịt trắng trẻo không tì vết.đến khi chiếc nút cuối cùng bị anh tháo ra cũng là lúc chiếc áo sơ mi rơi trên sàn nhà.Tử Anh lúc này cảm thấy như trời đất quay cuồng,tâm hoảng ý loạn ,vội lấy tay bịt mắt.
-“á…..Anh làm gì vậy!”.Do quá hoảng loạn mà thanh âm có phần run rẫy.

-“Không phải cô thích như thế này sao?” Vừa nói,anh vừa đến gần bên cô,thấy người đàn ông trước mặt đang đến gần,Tử Anh vội lùi lại phía sau,anh tiến một bước,cô lùi một bước,anh lại tiến một bước,cô lại lùi một bước.Đến khi điểm đến cuối cùng của lưng cô chỉ còn là bức tường lạnh ngắt.Cô đã hết đường chạy.Hai tay anh chống lên vách tường,nhốt trọn cô gái nhỏ vào trong vòm ngực ấm áp kia.Hơi thở anh ấm áp phả vào tai cô.
-” Thế nào,giã vờ ngây thơ sao!” mặt anh tỏ vẽ khinh thường người con gái trước mặt.
Lúc này Tử Anh đã có phần hơi tỉnh táo lại,nhưng vẫn còn say.Cô hoảng loạn đẩy anh ra ,nhưng càng đẩy anh càng tiến gần hơn,có lẽ do cô quá yếu ớt.
-“A!”… là tiếng kêu của anh ta .Ảnh bị Tử Anh cắn một phát vào cánh tay,máu rớm cả một vùng.Cô cũng không vừa đá luôn vào hạ thể anh một cú trời giáng.nhanh chóng thoát khỏi sự vây hãm.Anh ta bị đá bất chợt đau nhói,càng thêm tức giận.Tử Anh loạng choạng chạy khắp nơi tìm chổ thoát thân.bất chợt Tử Anh liếc nhìn qua cửa sổ,chưa kịp tính kế,liền bị một lực lớn kéo quay lại phía sau,lưng dựa vào vách tường,đôi môi bị ai đó phũ lấy,chiếm trọn ngọt ngào của cô,anh không hề nhẹ tay.ngược lại là cuồng bạo,mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi anh đào bé nhỏ.cái lưỡi kia mạnh mẽ tiến sâu vào bên mà cắn mút.Anh thật mạnh,càng hôn lại càng mạnh,khiến cô hít thở không thông,thấy người con gái này gần như tắt thở,anh mới buông ra.Tử Anh lấy tay che miệng hùng hổ nhìn anh mắng.
-“Hạ lưu”.
-“Cô mắng tôi,!không nhìn xem mình là loại người gì,cô có tư cách gì mắng tôi.?” mỗi câu nói anh nói ra đều chứa đầy sự khinh bỉ.Vừa hung hăng kéo tay cô vứt lên giờng lớn.Tử Anh lúc này vừa giận dữ lại oán hận,anh đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô,không chút nương tay,anh cường bạo chiếm đoạt nụ hôn đầu tiên của cô.giận dữ lại càng thêm giận dữ,cô dùng hết sức bình sinh ngồi dậy…đứng dậy.lại đá vào hạ thể anh 1 cú.cú này mạnh gấp 3 lần lúc nãy.

-” Cô…dám…” tay anh ôm hạ thể ngã quỵ dưới sàn nhà.
lúc này mới phát hiện người đàn ông này đã vật vã không đứng vững được.Tử Anh chạy đến cửa định mở cửa trốn thoát,nhưng cửa không mở được,cô đang rất đau đầu.Liếc thấy anh sắp ngồi dậy được,cô liều mạng đến bên cửa sổ,hơi do dự nhưng hết cách rồi…………………
tiếng gió va vào cửa nghe rót rét,tấm rèm cửa màu tím phất phơ trong gió,hai cánh cửa đung đưa,dưới ánh trăng và màn đêm tỉnh lặng.Một cô gái nhỏ bay ra từ cửa sổ.tóc cô xỏa tung bay trong làn gió,bộ váy thướt tha tung bay phấp phới,đẹp tựa như một bức tranh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.