Khắc Tinh Của Tổng Tài

Chương 31: Hiểu Lầm Nối Tiếp Hiểu Lầm


Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 31: Hiểu Lầm Nối Tiếp Hiểu Lầm

Khi Diệp Tử Anh tỉnh lại vào một buổi sáng,gió lùa từ cửa sổ vào trong hòa với ánh sáng sớm trong lành làm cả căng phòng bừng bừng sinh khí.Cô mở mắt đón nhận luồng ánh sáng dịu thơm mát,hít xâu một hơi,cảm giác thật thoải mái.Thật ra cô tĩnh cách đây đã hai ngày,nhưng phải nằm viện điều dưỡng,Có tiếng gõ cữa,sau đó một người đàn ông bước vào,mang theo giỏ trái cây.
-“Sao rồi!đã đở hơn chưa!” Lâm Tuyên vừa nó vừa đặt giỏ trái cây xuống đến bên giường đưa đôi tay đặt trên vai cô.
-“Không sao rồi!em khỏe lắm!”Tử Anh giơ hai tay lên giống như người rất khỏe mạnh.
-“Vậy thì tốt!”Lâm Tuyên giơ tay véo mũi cô.

-“Anh gọt trái cây cho em ăn!”
Lâm Tuyên đi đến bên bàn,chọn lấy quả táo,lấy con dao nhỏ,anh gọt hình xoắn rất điêu luyện,trong lúc gọt anh rất tập trung,mái tóc lay động trong gió,toát ra vẻ dịu dàng hiếm có,chẳng mấy chốc là gọt xong,Tử Anh nhìn đến thất thần,không biết anh đã xong tự bao giờ.
-“Nhìn gì thế! anh đẹp trai lắm sao?” Lâm Tuyên hất khuôn mặt.
-“Phải đó!rất đẹp trai!”
Lâm Tuyên ngượng ngịu cắt quả táo đưa cho cô.
-“Ăn đi!nói nhiều quá!”
Tử Anh cười lớn rất sảng khoái,Lâm Tuyên lấy một miếng đưa tới trên miệng Tử Anh,cô cũng không ngần ngại há miệng cắn một cái, nở nụ cười vui vẻ.Cùng lúc đó cánh cửa bật mở, Lãnh Hàn bước vào trên tay cầm bịch bánh óc chó mà lúc trước cô thích ăn, anh luôn ghi nhớ nó,vì cô ăn nó sẽ rất vui vẻ.

Đập vào mắt anh là cảnh Lâm Tuyên đút cho Tử Anh ăn táo, rất hạnh phúc, Lâm Tuyên rất dịu dàng,còn Tử Anh thì cười vui vẻ. Bọn họ mãi vui đùa không biết ngoài cửa có người vào,Lãnh Hàn xiết chặt gói bánh trong tay khiến nó trở nên bàu nhàu,anh xoay người trở ra,bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi vào,anh ném gói bánh vào thùng rác.Nhớ lại lúc trước anh cũng đã từng ném một hộp bánh vào thùng rác,đó là hộp bánh của cô cho anh,giờ đây anh cũng ném một gói bánh vào thùng rác nhưng nó là của anh cho cô……..
Lãnh Hàn rất tức giận,tại sao cô bên người khác thì cười vui vẻ,còn ở bên anh cô luôn sợ hãi và chán ghét,cô cười với hắn nhưng chưa bao giờ cười với anh.Anh định sẽ bỏ qua,dù cô ấy có bao nhiêu người đàn ông,anh sẽ tự tay cướp cô ấy về,nhưng bây giờ anh sẽ không!cô ấy ở bên Lâm Tuyên rất vui vẻ mà.Lãnh Hàn ngồi trên xe không ngừng suy nghĩ,anh đưa tay xoa thái dương đau nhứt.Hôm đó anh bị thương rất nặng,bị trúng rất nhiều đòn, tổn thương nội tạn, phải trải qua cuộc phẩu thuật kéo dài 2 tiếng,đến hai ngày mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại anh đã vội vả đến tìm cô,còn mua món ăn cô thích nhất nhưng kết quả lại không như anh mong muốn, nhìn ra ngoài cửa sổ,lòng Lãnh Hàn trở nên lạnh buốt tay lại đưa lên vết phẩu thuật đang đau âm ỉ …….có lẽ trái tim cô vốn không thuộc về anh…..
Về phần Tử Anh,cô nghĩ rằng người cứu cô tối hôm đó là Lâm Tuyên,bởi vì ngày cô mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Lâm Tuyên, anh lo lắng quan tâm cô, chăm sóc rất ân cần chu đáo. Nhớ lại ngày đó,Lãnh Hàn vô tình với cô,bỏ mặt lời cầu cứu của cô,bỏ mặt cô gặp nguy hiểm khiến cô rất đau lòng,cô lại không hỏi đến chuyện tối hôm đó, nên vốn không biết được người hy sinh cứu cô không phải Lâm Tuyên,mà là Lãnh Hàn.
….
Lãnh Hàn trước khi định tắt máy đã nghe được tiếng động và câu nói kia,biết được Tử Anh xảy ra chuyện,trong lòng xuất hiện nỗi lo lắng,lửa nóng trong lòng không ngừng bốc hỏa,anh nôn nóng sợ Tử Anh gặp nguy hiểm,liền dặn dò nhân viên hủy bỏ cuộc họp.Lãnh Hàn lại lấy điện thoại gọi cho thư kí bảo điều tra hành động hôm nay của Diệp Tử Anh,nhằm tìm kiếm manh mối.Cuối cùng đã điều tra ra cô bị một chiếc xe bắt đi gần cổng trường đại học,Lãnh Hàn cho người điều tra dấu vết,đến tối anh mới biết được vị trí chính xác của Tử Anh,cảm thấy bản thân thật vô dụng,lập tức lần theo,ngồi trên xe,tâm trạng anh vô cùng thấp thỏm,anh sợ mất cô,sợ không thể gặp lại cô,lúc này đây lại cảm thấy rất nhớ,rất nhớ cô.Chiếc xe chạy trên đường núi không ngừng sóc nảy,xung quanh là những đống núi đá với những chiếc xe cần cẩu,càng đi xâu vào càng hoang tàn và âm u,anh giờ đây càng thêm lo lắng.( Diệp Tử Anh! em nhất định phải đợi anh! không được xảy ra chuyện,phải đợi anh!!!) trong lòng mãi lập đi lập lại một câu nói. Và rồi Lãnh Hàn đã tìm thấy cô,anh đã rất vui vì cô vẫn chưa bị làm sao, lúc đánh với bọn cô đồ kia, đôi mắt không ngừng hướng về phía cô,trái tim cũng đặt trên người cô,chỉ có người anh là không ngừng phải hoạt động, tránh né đòn tấn công,cuối cùng anh không chống cự nỗi,bị trúng quá nhiều gậy sắt,tổn thương nội tạn.Cũng may trước khi đến đây anh đã liên lạc với Tề Lãng và anh ta đã kịp thời tới ứng cứu,nếu không…..nếu không có lẽ anh đã chết.Lãnh Hàn mãi suy nghĩ .(Nhưng tại sao?tại sao cô tỉnh rồi lại không quan tâm anh lấy nửa câu,sức khỏe cô không tốt,anh không cần cô tới thăm anh,nhưng cô không hỏi một chút về tình trạng của anh ư!cô không lo lắng cho anh sao!chắc là không! vừa rồi cô cười rất vui vẻ mà.) Lãnh Hàn buồn bã đến quán bar uốn rựu cả đêm.

Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là cô không biết người cứu cô là anh,và anh cũng sẽ không biết rằng cô không hề hay biết.
…….hết…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.