Khắc Tinh Của Tổng Tài

Chương 32: Rời Đi Cùng Bảo Bối!


Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 32: Rời Đi Cùng Bảo Bối!

Chuyện Tử Anh bị bắt cóc ba mẹ cô không hề hay biết,bởi vì có anh trai cô che giấu cho cô.Diệp Tử Kỳ đã cho người điều tra người hại Tử Anh,nhưng anh tìm mãi vẫn không có đáp án,những tên côn đồ kia đã khai ra là một người phụ nữ nhưng chúng cũng không biết là ai vì đại ca chúng đã chết.Diêpn Tử Kỳ vô cùng đau đầu,xem ra anh phải theo sát cô em gái này,không để cô gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Còn về cô ả Mộng Cầm, ả điên tiết lên khi biết Diệp tử Anh được Lãnh Hàn cứu thoát,Lãnh Hàn còn liều mình cứu cô ta, vị trí cô ta trong lòng anh xem ra đã rất lớn rồi chỉ là cô ta không biết mà thôi.Đã vậy thì (tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ!) Mộng Cầm lại nghĩ ra kế sách gì để hại Tử Anh nữa đây…..
Hôm đó là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh thoáng đảng.Diệp Tử Anh lại đi trung tâm mua sắm,nhưng lần này cô đi với Lâm Tuyên.Lâm Tuyên nhờ cô chọn quà sinh nhật cho Lâm Thiên Hào,cô liền giúp anh,bởi vì cô rất thích đứa bé đó,cô sẽ chọn cho nó thứ mà nó thích nhất.Tử Anh nghĩ Tiểu Hào còn nhỏ lại có tính người lớn,nó sẽ không thích chơi đồ chơi, vậy nó thích gì đây,nghĩ một hồi,cô cũng nghĩ ra….cô nói với Lâm Tuyên.
-“Anh đi đặt một chiếc bánh kem lớn đi! tối nay em sẽ đến nhà anh làm bửa cơm gia đình cho Tiểu Hào!” Tử Anh nghĩ nó thiếu đi mẹ, chắc chắn không có cảm giác gia đình bên nhau nên cô đã nghĩ ra cách này.
Lâm Tuyên ngạc nhiên và vô cùng vui mừng,anh vịn vai cô nói.
-“Cám ơn em! vậy mà anh không nghĩ ra!”
-“Người cha như anh!nếu em là Tiểu Hào,sớm đã bỏ rơi anh rồi!”

-“….”
Lâm Tuyên đi gọi điện cho Lâm Thiên Hào,bảo nó tối nay ở nhà chờ anh,đồng thời gọi điện bảo thư kí đặt bánh.
Tử Anh một mình đứng cầu thang cuốn,Mộng Cầm nhìn thấy,ý nghĩ hãm hại Tử Anh liền kéo tới,cô bước gới gần,nhìn xung quanh,sau đó dùng chân ngán chân Tử Anh,ý đồ xô cô té xuống cầu thang cuốn,nhưng không may,Tử Anh nhanh chóng bám lấy gấu áo ả ta, kéo theo ả cùng lăn xuống dưới.Lâm Tuyên nghe mọi người truy hô,liền bỏ điện thoại quay sang,nhìn thấy Tử Anh ngã cầu thang,nằm bên dưới, anh lập Tức chạy xuống ôm lấy cô gọi.
-“Tử Anh! …..Tử Anh!tỉnh dậy đi !”
Tử Anh từ từ mở mắt, thấy bụng đau nhói.
-“Em đau!”
-“Anh đưa em đến bệnh viện!” nói xong anh bế cô ra xe,chạy thẳng đến bệnh viện.
Còn ả Mộng Cầm, hại người rốt cuộc lại hại bản thân, thân dưới chảy ra một dòng máu, ả thấy không ổn, rồi xe cấp cứu cũng đến đưa ả đi.
Lãnh Hàn hay tin Mộng Cầm nằm viện thì nhanh chóng chạy đến, anh lo cho đứa bé, nó là con của anh. Nhưng khi đến nơi,bác sĩ nói với anh cú va chạm quá mạnh,đứa bé không giữ được,Lãnh Hàn rất tức giận, lữa cháy phừng phừng, tông cửa vào trong phòng bệnh cùa Mộng Cầm.
-“Tại sao?ngay cả đứa bé cô cũng không giữ được!”
-“Hàn! nghe em nói! ….Hàn!” Cô khóc nức nở bám vào cánh tay anh.
-“Cô đã giết con của tôi!”
-“Không phải em!…..là con Diệp Tử Anh! nó đã xô em ngã xuống,nó muốn giết con của chúng ta!Hàn …anh phải tin em!” vừa nói vừ khóc đến thương tâm.Mộng Cầm tuy buồn vì mất con,nhưng sẳn đây hại được Tử Anh cô cảm thấy không uổng phí.

Nghe những lời kia,Lãnh Hàn như chết đứng,anh không tin vào tai mình, đôi tay nắm lại thành quyền (Diệp tử Anh! cô hại chết con tôi! tôi sẽ không tha cho cô!)
……….
Lãnh Hàn tìm đến phòng bệnh Diệp Tử anh, đi vào bên trong, anh thấy cô ngồi đó, cuộn người ôm đầu gối một mình đang suy nghĩ gì đó.Anh bước nhanh đến trong sự tức giận,Tử Anh thấy có người liền ngước lên nhìn,ngay lập tức một bạt tay giáng xuống trên mặt.
-“Cô hại chết con tôi! người phụ nữ như cô, sớm nên chết mới phải!”
Tử Anh ôm mặt nóng rát,nước mắt không ngừng rơi.
-“Tôi không có giết con của anh! là cô ta hại tôi! cô ta định xô tôi xuống!”
-” Hừ! đến giờ phút này cô còn định đổ lỗi cho ai! chẳng lẽ Mộng Cầm lại hại chính con của mình! tôi nói cô biết!tốt nhất cô hãy cút khỏi mắt tôi, đi càng xa càng tốt, nếu không, tôi không biết sẽ làm gì cô!” nói xong,anh đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại một mình Tử Anh,cô ôm lấy khuôn mặt, người cuộn tròn lại ( Anh lo lắng cho cô ta, lo cho con cô ta! trong khi cô ta định hại tôi, còn tôi thì sao? còn đứa con này thì sao?) cô lấy tay ôm bụng,nước mắt chảy như suối.

Lúc bác sĩ nói cô mang thai, cô thật sự rất sợ hãi, cô vô cùng hoảng sợ và lo lắng.Lâm Tuyên hỏi cô đứa bé là của ai, cô chỉ lắc đầu không nói gì,giờ đây anh đến đánh cô vì ả Mộng Cầm kia, vì đứa con của ả, nhưng anh lại không biết đứa con của anh và cô suýt mất mạng vì âm mưu của cô ta.Tử anh lại gục xuống khóc trong sự đau đớn,khóc trong sự tuyệt vọng, cô tự nhủ ( Con à! cha con không cần con,mẹ cần con,mẹ sẽ bảo vệ con) cô lại khóc vì cái bạt tay kia.
Sau khi xuất viện đã là 3 ngày sau, Tử Anh muốn rời khỏi đây, cô sẽ ra đi, anh không cần cô, không cần con, anh đuổi cô đi! được! cô sẽ đi.
Thế là cô đã ra đi,một phần cô không muốn nhìn thấy Lãnh Hàn, một phần cô muốn thay đổi không khí, Lâm Tuyên đưa Tử Anh sang Pháp, sắp xếp cho cô một căn nhà, anh vẫn dịu dàng quan tâm cô như vậy, khiến cô rất cảm động.Lâm Tuyên không ở đó với cô, bởi vì anh phải bận việc công ty,thỉnh thoảng anh anh bay sang thăm cô, mua rất nhiều sữa bột và đồ ăn tẩm bổ.Cô là một bác sĩ tương lai,nên đương nhiên có dư khả năng chăm sóc bản thân và con.
Thấm thoát năm tháng trôi qua,thai cô lớn dần, đã siêu âm và biết được nó là con gái, rất khỏe mạnh.Lâm Tuyên cũng yêu nó, nó còn chưa ra đời, anh đã mua đủ thứ đồ dùng, đủ thứ váy áo xinh đẹp cho nó, anh mua toàn đồ hàng hiệu rất đắt tiền,Tử Anh nhiều lần ngăn cản nhưng anh không hề nghe.
Về phần gia đình cô,Tử Anh nói cô đi thực tập ở Pháp, có lẽ ở đó vài năm.Cha mẹ cô liền tin,nhưng Tử Kỳ làm sao tin, anh điều tra và biết được mọi chuyện,Diệp tử Kỳ tức tốc bay sang Pháp tìm cô.
…….hết…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.