Khắc Tinh Của Tổng Tài

Chương 30: Bắt Cóc


Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 30: Bắt Cóc

Sự việc xãy ra vào đêm hôm đó,có người mách với Mộng Cầm là nhìn thấy Lãnh Hàn ở cùng một cô gái,Mộng Cầm rất Tức giận liền cho người điều tra,sau khi biết đó là diệp Tử Anh,Mộng Cầm hận không thể đánh chết cô ta.Mộng Cầm tìm cách thuê bọn người xã hội đen hành động,hồng loại Diệp Tử Anh ra khỏi cuộc chơi.
Thế là trong lúc Tử Anh trên đường đến trường để chuẩn bị nhập học,cô đã bị bọn người áo đen bắt lên một chiếc xe.Suốt con đường đi,Diệp Tử Anh luôn vùng vẫy,bị bọn chúng tát mấy cái,gương mặt cô đỏ lên,khóe môi chảy ra dòng máu tươi,cô bị trói hai tay,bịt mắt và miệng bị dán băng keo,cô chỉ có thể nghe những âm thanh rầm rầm như tiếng xe cẩu múc đá,xe chạy rất sốc,cô nghĩ đang chạy lên đường núi,không khỏi cảm thấy hoảng sợ.Khi chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ đơn sơ bị bỉ hoang đã lâu,bọn người áo đen đem cô ném vào bên trong,làm cả người cô đau ê ẩm,mệt muốn rã rời.Một tên đầu trọc mặt mũi bậm trợn ra ngoài rút điện thoại gọi cho Mộng Cầm.
-“Alo…tôi đã bắt cô ta,bây giờ cô muốn thế nào?”
bên kia truyền đến âm thanh ma mị,vui vẻ của Mộng Cầm.
-“Muốn làm gì tùy ông?chỉ cần đừng để nó sống xót trở về!”
-“Tôi hiểu rồi,cô hãy gửi tiền cho tôi đi!”
-“Chuyện đó ông không cần lo!”
Sau khi cuộc gọi kết thúc,tên đầu sỏ đó vào đóng cửa nhà kho,cùng mấy tên đàn em ra ngoài ngồi hút thuốc bàn việc nên xử lí thế nào.

Lúc này bên trong chỉ còn lại một mình Diệp Tử Anh,cô rất hoảng sợ và lo lắng,hai mắt tối sầm,hai tay bị trói chặt,cơ thể mềm nhũn không sức lực.Nghe thấy tiếng bàn tán rôm rã phía trước,cô càng trở nên hoảng sợ.Bọn chúng định làm vâyh với cô sao?sao đó còn giết cô nữa.Nỗi sợ ập đến,Tử Anh cả người run rẫy,không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi giây trói nhưng không được.Cô sực nhớ ra chiếc điện thoại nằm trong túi áo khoác,cảm thấy vẫn còn có tia hy vọng,dùng bàn tay bị trói chặt cố gắn thò vào túi áo khoác,rất khó khăn,nhưng cuối cùng cô cũng lấy được.Đôi mắt bị bịt kín không thể nào nhìn thấy gì,Tử Anh chỉ có thể gọi đại một số,cuộc gọi gửi đi,người bắt máy là Nhã Tịnh,nhưng không nghe thấy Tử Anh nói gì,cô nghĩ chắc ấn nhầm nên gác máy.Tử Anh không khỏi thất vọng,cố gắn ấn loạn xạ trên danh bạ,rốt cuộc một cuộc gọi được gửi đi…..
Lãnh Hàn đang tham dự một cuộc họp rất quan trọng,mọi người đang rất chú tâm nghe anh nói,bỗng nhiên điện thoại reo vang,Lãnh Hàn không nghe,điện thoại reo một lúc thì tắt,lần thứ hai điện thoại lại reo,Lãnh Hàn cảm thấy trong người hơi khó chịu,có cảm giác rất lạ mà anh không thể lí giải,anh nhíu mày đút tay vào túi quần….Nhìn thấy người gọi là Diệp Tử Anh, anh cảm thấy rất lạ,Tử Anh sao lại gọi cho anh,giơ tay xin phép ra ngoài,anh nhấc máy.
-“Gọi tôi có chuyện gì?”
-“…”
-“Sao không nói gì?” lãnh Hàn tức giận nhíu mày.
-“ư ưhm……!” Tử Anh cố gắn phát ra âm thanh,nhưng rất nhỏ,cô biết đó là Lãnh Hàn,cô rất vui,hy vọng anh cứu cô.
-” Diệp Tử Anh!tôi không có thời gian!” Lãnh Hàn nỗi giận giơ tay định tắt máy,Tử Anh vô cùng thất vọng buông tay.Cuối cùng,anh đã không cần cô.
“Ầm” một tiếng
-“Con nhỏ chết tiệt!giám gọi điện thoại,ông ày biết tay!” .
.sau đó điện thoại kêu tút…tút….tút….
Tên đầu sỏ đã nhìn thấy Tử Anh cầm điện thoại,liền ném cái ghế bên cạnh xuống đất,chạy đến dựt điện thoại ném mạnh lên nền nhà,đồng thời nắm tóc Tử Anh để cô ngước mặt lên.Sau đó tát vào mặt cô,làm gương mặt sưng đỏ rớm máu.
Trời tối đen

Tên đầu trọc sau khi ăn uốn no say,liền nói với đám đàn em.
-“Bây giờ tao xử nó trước,xong thì cho tụi bây tha hồ chơi!”
-“Hoan hô đại ca!” cả đám đàn em tung hô,miệng nhễ nhại nước miếng.
Cánh cửa mở toang,tên đầu sỏ trọc đầu từ từ đi vào.Tử Anh không biết đó là ai cả,chỉ biết bản thân đang rất nguy hiểm,ông ta đi đến,chỉ mở trói hai tay cho Tử Anh,mở cả miếng băng keo dán trên miệng.Ông ta điên cuồng ôm lấy cô,Tử Anh sợ hãi cùng ghê tởm,vùng vẫy,đôi tay nhỏ đánh về phía hắn,nhưng sức lực chỉ đủ để gải ngứa,trong lòng không ngừng lập lại một câu( Lãnh Hàn! Cứu em!….Lãnh Hàn!),rồi vì quá mệt mỏi nên đã ngất đi.
-“Ngoan nào!anh sẽ làm em thích!” vừa nói hắn ta vươn tay mở cúc áo của Tử Anh,mở một cúc,rồi cúc thứ 2…..”Rầm” một cái ghế quất thẳng vào lưng hắn ta làm hắn la rú lên,hắn quay phắt lại,thấy một người đàn ông cao lớn,bận tây trang thẳng thóm sạch sẽ,trên nét mặt hiện lên sát khí như muốn đem hắn ra ngủ mã phân thây,Lãnh Hàn lại đánh hắn mấy cái té xuống đất,anh đến bên Tử Anh đang nằm đó,ôm cô vào lòng,vổ về.
-“Không sao rồi!đừng sợ! anh ở đây!”
tên đầu dỏ lại chạy đến,hô bọn đàn em nằm la liệt trên sân,tấn công Lãnh Hàn,Anh đặt Tử Anh xuống.Hơn 30 người trên tay cầm dao,gậy,có cả côn sắt….cùng bao vây Lãnh Hàn,một mình anh đứng trong dòng người,đôi tay nắm chặt vì tức giận,có vài tên nhào đến cầm gậy sắt đánh anh,nhanh chóng Lãnh Hàn đã né được và đánh mấy tên đó nằm bẹp.Tên đầu sỏ mang cái lưng ê ẩm hô gọi tấc cả cùng xông lên,Lãnh Hàn tuy mạnh,nhưng để đấu cùng lúc nhiều như vậy,làm sao chống chọi nỗi.Nhưng anh đã cố gắn,đánh được bao nhiêu thì đánh,đánh đến khi không đánh được nữa,cả người mệt mỏi rớm máu ngã quỵ xuông đất.Tên đầu sỏ cầm lấy cây gậy sắt,miệng cười nhếch tiến đến gần Lãnh Hàn đang gục dưới đất.
-“Dám đánh tao!mày chết đi!” nói xong cầm cây gậy giơ lên cao nhắm thẳng đầu Lãnh Hàn đánh xuống.
“đùng!” mọi người cùng lúc nhìn qua tên đầu sỏ,thấy hắn vẫn nụ cười nhếch đó,nhưng trên trán xuất hiện một lổ trống,máu chảy xối xả.Hơn 30 tên xả hội đen bị người của Tề Lãng bao vây, đều giơ tay đầu hàng,Tề Lãng chạy đến bên Lãnh Hàn,ôm lấy anh,chủ nghe thấy tiếng anh thì thào.

-“Diệp Tử Anh ở bên trong!mau cứu cô ấy!” nói xong anh ngất đi vì quá mệt mỏi.
Tề Lãng tức giận đánh túi bụi mấy tên đàn em,rồi chạy vào ôm lấy Tử Anh đang ngất xỉu,đưa lên xe cùng Lãnh Hàn rồi lái xe rời đi,phía sau không ngừng nghe tiếng súng nổ,anh biết bọn thuộc hạ đã xử trí xong.
Ở ghế sau,Lãnh Hàn mơ màng tỉnh,anh quay sang thấy Tử Anh cả người máu me trầy xước,giơ tay gở miếng bịt mắt của cô xuống,cô vẫn mê mang.Anh hôn lên trán cô thều thào nói bên tai cô.
-“Không sao rồi!em đã không sao rồi!”
Tề Lãng thông qua kính thấy được cảnh này không khỏi khâm phục Lãnh Hàn,xem ra anh còn bị thương nặng hơn cô rất nhiều.Nhanh chóng đưa cả hai đến bệnh viện.
……hết…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.